Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 46: Hết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 46: Hết


Đám cảnh sát chạy lại nhìn. Không một dấu vết, không một tăm tích, chỉ có sóng, có nước cuồn cuộn xô vào nhau, mịt mù, dữ dội.

“Thương thay, cũng một kiếp người,
Hại thay, mang lấy sắc tài làm chi?
Những là oan khổ lưu ly,
Chờ cho hết kiếp còn gì là thân.
Mười lăm năm bấy nhiêu lần,
Làm gương cho khách nam nhân soi mình.”

**************************************************

– Nhóc, còn nhớ anh không?

– Anh Hữu Phong. Là anh sao? Là anh đón em phải không?

– Phải. Anh đã chờ nhóc suốt 15 năm ở sông Tiền Đường. Hôm nay cuối cùng anh cũng chờ được nhóc.

– Anh… anh hãy đưa em đi theo với. Bây giờ em không biết đi đâu về đâu nữa.

– Không. Anh không thể đưa nhóc theo được.

– Tại sao vậy anh?

– Bởi vì số của nhóc chưa tận. Anh đến chỉ là để muốn thông báo với nhóc.

– Thông báo gì?

– Kiếp đoạn trường của nhóc đã kết thúc. Mười lăm năm, mười lăm năm kiếp đoạn trường của nhóc đã thực sự chấm dứt từ hôm nay. Cuộc đời sau này của nhóc sẽ là những tháng ngày bình yên và hạnh phúc. Nhóc sẽ sống, sẽ có một cuộc đời tươi đẹp.

– Nhưng mà… anh Hữu Phong! Anh Hữu Phong! Anh đừng đi! Anh đừng đi! Nói cho em biết…

Khánh Dương giật mình mở mắt. Không có Hữu Phong, trước mắt cậu chỉ là một điện thờ sơn son thiếp vàng tuyệt đẹp.

– A Di Đà Phật! Thí chủ tỉnh lại rồi à?

Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Khánh Dương. Nhìn sang ngang, cậu thấy một vị cao tăng mặt mày hiền lương phúc hậu đang ngồi cạnh mình.

– Sư… sư thầy. Đây là đâu?

– A Di Đà Phật! Đây là Bạch Vân Tự. Hồi sáng bần tăng tình cờ phát hiện ra thí chủ nằm bên bờ sông Tiền Đường nên đã đưa thí chủ về Bạch Vân Tự này.

– Con… con vẫn chưa chết hả thầy?

– A Di Đà Phật! Sống chết là do trời định. Số thí chủ chưa tận thì làm sao có thể ra đi?

– Con… – Khánh Dương nói rồi bước xuống giường, hành lễ trước mặt sư thầy – Một lạy này con xin ta ơn cứu mạng của sư thầy dành cho con!

– A Di Đà Phật! Thí chủ đứng dậy đi! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Đức Phật đã dạy rồi bần tăng đâu dám nhận.

– Con… con đa tạ ơn thầy!

– Thí chủ tên gì? Ở đâu? Bần tăng sẽ giúp thí chủ về nhà.

– Dạ thưa sư thầy. Con tên Trần Khánh Dương, 31 tuổi. Quê hương con ở tận Việt Nam cơ. Cuộc đời con lênh đênh chìm nổi lắm. Trải qua bao tai ương và kiếp nạn cuối cùng con đã rũ sạch tại sông Tiền Đường. Giờ đây con không còn biết đi đâu về đâu hết.

– A Di Đà Phật! Thiện tai! Thiện tai! Nếu thí chủ đã không có nhà để về thì bần tăng có thể để thí chủ ở lại bổn tự, đêm ngày kinh các, nhang khói, dành trọn tâm hướng Phật, thí chủ đồng ý không?

– Dạ, đa tạ sư thầy, con đồng ý ạ!

*************************************************

Vậy là kể từ đó Khánh Dương ở lại Bạch Vân Tự cùng sư thầy Thích Diệu Vân. Được nghe sư thầy giảng kinh, đàm đạo, được hướng tận tâm mình về cõi Phật, cậu ngày càng thấy cuộc sống nhẹ nhàng thanh thản hơn.

“Bên Bạch Vân Tự sớm trưa,
Gió trăng mát mặt, muối dưa chay lòng.
Bốn bề bát ngát mênh mông,
Triều dâng hôm sớm, mây lồng trước sau.
Nạn xưa chút sạch làu làu,
Duyên xưa, chưa dễ biết đâu chốn này.”

**************************************************

Vào một buổi sáng đẹp trời, Khánh Dương đang vệ sinh các am thờ trong chùa thì cậu nghe từ ngoài sân tiếng sư thầy Thích Diệu Vân cất lên thật vui vẻ:

– Khánh Dương, con ra xem những ai đến tìm con đây này.

Từ trong điện, Khánh Dương trong trang phục nâu sồng bước ra. Nhìn ra sân, chân tay cậu như nhũn mềm bủn rủn. Đây là sự thật sao? Không thể nào! Cậu quả thật không thể tin vào những gì mình thấy ngay trước mặt. Tất cả những người đứng cạnh sư thầy Thích Diệu Vân… đều là… đều là… người thân của cậu.

“Trông xem đủ mặt một nhà,
Cha già còn khỏe, mẹ già còn tươi.
Hai em phương trưởng hòa hai,
Nọ Ha Đan đó là người ngày xưa.”

– Vừa nãy thầy đi ngang qua bờ sông Tiền Đường thấy cả gia đình con đang làm lễ cầu siêu cho người đã mất. Nhìn di ảnh thầy nhận ra con nên đã báo cho gia đình con biết là con chưa chết và thầy đã đưa gia đình con đến đây. – Sư thầy Thích Diệu Vân nói – Khánh Dương, hãy ra với gia đình đi con!

Trời ơi! Đây là sự thật! Đây không phải là mơ! Bố, mẹ, Khánh Hoài, Khánh Ly và cả Ha Đan nữa, tất cả những người mà Khánh Dương đêm ngày mong nhớ đều đang đứng trước mặt cậu. Mười lăm năm! Mười lăm năm lưu lạc! Thời khắc đoàn tụ chính là đây. Là lúc này!

“Tưởng bây giờ, là bao giờ,
Rõ ràng mở mắt, còn ngờ chiêm bao.
Giọt châu thánh thót nghẹn ngào,
Mừng mừng tủi tủi xiết bao sự tình.”

– Bố! Mẹ! Khánh Hoài! Khánh Ly! Ha Đan! – Khánh Dương hét lên rồi chạy đến ôm chầm lấy mọi người, vỡ òa trong hạnh phúc.

**********************************************

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, Ha Đan và Khánh Dương ngồi bên nhau trên chiếc cầu gỗ nhỏ, thả trôi niềm xúc cảm trong những trận gió đêm mát dịu. Chính chỗ này, 15 năm về trước, hai người đã hoàn thành cảnh quay cuối cùng của bộ phim “Tiếng sét ái tình” trong nụ hôn ngọt ngào, say đắm. Và cũng trong đêm hôm đó, chính chỗ này, và cũng dưới ánh trăng sáng rực như đêm nay hai người đã chính thức nói lời yêu, trao cho nhau nụ hôn đầu tiên của mối tình đầu đầy lãng mạn.

Mười lăm năm qua rồi, cảnh vật ngày xưa nay đã hoàn toàn đổi khác, có chăng thì chỉ có vầng trăng trên không trung kia vẫn vậy.

– Anh không bao giờ có thể quên được nơi này, nơi mà sau bao nhiêu sóng gió và đau khổ thì chàng Chiến và nhóc Tuấn đã ôm chặt lấy nhau trong hạnh phúc. Nơi mà cũng từ đấy tình yêu của hai chúng ta bắt đầu.

– Em cũng vậy. Em cũng luôn nhớ về nơi này vì nơi này đối với em chất chứa nhiều kỉ niệm đẹp nhất. – Khánh Dương mỉm cười buồn buồn – Tiếc rằng 15 năm qua đi, cảnh vật đã khác xưa nhiều quá.

– Có thể em không biết, từ ngày trở về tìm em hầu như đêm nào anh cũng ra đây ngồi, ngồi một mình hả hồn vào trong gió đêm và sương lạnh mà hồi ức về ngày tháng chúng mình bên nhau, mà ngước nhìn lên bầu trời đầy sao mà nhớ mong em, mà buồn, mà rơi lệ.

– Ha Đan, tại sao qua 15 năm dài đằng đẵng mà anh vẫn chờ em, vẫn đợi em? Tại sao anh không tìm cho mình một hạnh phúc khác?

– Đó chẳng phải vì trái tim anh đã trao cho em rồi đó sao? Mỗi người chỉ có một trái tim, khi trao nó đi rồi thì làm sao còn để mà trao ai được nữa.

– Ha Đan này, em muốn…

Đưa tay đặt lên môi Khánh Dương không cho cậu nói tiếp, Ha Đan nhìn sâu vào trong mắt cậu:

– Đừng nói gì nữa em. Anh hiểu tận sâu trong trái tim em đang nghĩ gì nên anh không bao giờ cho phép em nói điều đó ra. Khánh Dương, anh đã chờ đợi em suốt 15 năm ròng rã nên sự chờ đợi ấy cần phải được đền đáp lại một cách xứng đáng nhất. Em hiểu không?

– Nhưng mà… – Nhìn Ha Đan, nước mắt Khánh Dương ứa ra.

– Không nhưng nhị gì hết! – Dang tay hôm qua lưng Khánh Dương để đầu cậu ngả lên vai mình, Ha Đan nhìn lên mặt trăng mỉm cười:

“Vầng trăng vằng vặc giữa trời,
Đinh ninh hai mặt một lời song song.
Tóc tơ căn dặn tất lòng,
Trăm năm tạc một chữ đồng đến xương.”

Đó chẳng phải là lời thề nguyền trong truyện Kiều mà em đã từng đọc trong đêm chúng ta ước hẹn đó sao? “Trăm năm tạc một chữ đồng đến xương”. Đã là “Tạc đến xương” thì mưa nắng, bão giông thế nào cũng làm sao mà phai nhòa được.

Mỉm cười trong hạnh phúc mà nước mắt Khánh Dương cứ rơm rớm trào ra. Khẽ đưa tay nắm lấy tay Khánh Dương, Ha Đan vô tình chạm vào chiếc nhẫn. Ngạc nhiên, anh nhìn xuống. Dưới ánh trăng, chiếc nhẫn năm xưa anh tặng Khánh Dương sáng lấp lánh như một vì sao nhỏ.

– Em vẫn luôn đeo nó bên cạnh suốt 15 năm trời đúng không?

– Dạ! – Khánh Dương mỉm cười.

– Anh cũng vậy. – Đặt tay Khánh Dương lên cổ mình, Ha Đan cho Khánh Dương cảm nhận rõ sợi dây chuyền bạc mà anh đang đeo – Bảo vật của anh, suốt 15 năm qua chưa một ngày anh tháo nó.

– Ha Đan, chưa bao giờ em thấy em cảm thấy yên bình và hạnh phúc như lúc này. – Ngả đầu lên vai Ha Đan, Khánh Dương thủ thỉ – Sau 15 năm bây giờ em mới thấm thía được hết cái kết trong truyện Kiều anh ạ!

“Ngẫm hay muôn sự tại Trời,
Trời kia đã bắt làm người có thân.
Bắt phong trần, phải phong trần,
Cho thanh cao, mới được phần thanh cao.
Có đâu thiên vị người nào,
Chữ Tài, chữ Mệnh dồi dào cả hai.
Có tài, mà cậy chi tài?
Chữ Tài liền với chữ Tai một vần.
Đã mang lấy nghiệp vào thân,
Cũng đừng trách lẫn Trời gần, Trời xa.
Thiện căn ở tại lòng ta,
Chữ Tâm kia mới bàng ba chữ Tài.”

HẾT!

Sở Khanh xin chân thành cám ơn các bạn đã yêu mến và dành thời gian đọc tập truyện này. Mong nhận được mọi lời bình luận và ý kiến đóng góp của các bạn để Sở Khanh cố gắng hơn trong tập truyện sau.

Mọi ý kiến xin các bạn liên lạc với Sở Khanh qua số điện thoại 01698111278 hoặc Email: [email protected]

Sở Khanh cảm ơn các bạn rất nhiều! Kính chúc các bạn sức khỏe và hạnh phúc!

Mời các bạn đón đọc truyện tiếp theo:
Truyện: CẦU VỒNG TÌNH YÊU
Tác giả: Sở Khanh Dâm Tặc
Truyện in và phát hành tháng 4 năm 2017.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN