Tân Kiếp Đoạn Trường - Phần 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Tân Kiếp Đoạn Trường


Phần 7


– Ha Đan này, kết thúc phim rồi anh còn định tham gia phim gì nữa không? – Ngồi cạnh nhau trong quán cà phê, Khánh Dương hỏi.

– Thật ra chú Chí Bình cũng mời anh tham gia phim “Cầu Vồng Tình Yêu” nhưng anh đã từ chối.

– Sao vậy anh?

– Đối với anh lúc này chưa phải là con đường đi đến nghiệp điện ảnh. Anh còn phải đi học nữa. Với lại anh đã tự hứa với bản thân mình anh chỉ tham gia đóng phim nào khi phim ấy có em đóng chung.

– Tại sao vậy anh?

– Vì anh muốn dành duy nhất nụ hôn của anh cho em, không muốn trao nó cho bất kỳ bạn diễn nào khác nữa.

– Dạ. – Khánh Dương mỉm cười khuấy li cà phê – Nếu vậy thì tốt nghiệp phổ thông xong em học điện ảnh anh nhé! Khi ấy chúng ta cùng đóng phim.

– Cũng được. Cái đó thì tùy thuộc vào sở thích của em thôi. Anh không có ý kiến.

– Nhưng nói thật với anh em rất muốn tham gia đóng phim. Em muốn được sống cuộc sống của người khác, muốn được sống trong tình cảm và nội tâm của họ để hiểu sâu sắc về cuộc đời này hơn.

– Khánh Dương này, ngày mai anh phải về thành phố rồi.

– Ủa sao vậy anh? – Lời nói của Ha Đan làm nụ cười trên môi Khánh Dương vụt tắt. Cậu ngước ánh mắt đượm buồn nhìn Ha Đan.

– Anh về để làm một số giấy tờ em ạ.

– Giấy tờ gì vậy anh? Khi nào anh mới trở lại đây?

– Anh về làm giấy tờ để chuẩn bị sang New York du học.

– Anh sang New York du học? – Ánh mắt Khánh Dương càng buồn hơn.

– Ừ. Khoảng một tuần nữa anh sẽ bay. Khánh Dương, – Ha Đan cầm lấy bàn tay Khánh Dương rồi nhìn sâu vào mắt cậu nhẹ nhàng nói – Anh biết em rất buồn khi nghe tin này. Bản thân anh cũng vậy. Anh cũng rất buồn, cũng không bao giờ muốn rời xa em. Nhưng vì tương lai tốt đẹp sau này của cả hai chúng ta, anh sẽ phải sang đó du học, em hiểu cho anh chứ Khánh Dương?

– Dạ vâng em hiểu mà. – Mỉm cười, Khánh Dương khe khẽ gật đầu – Là con trai phải đặt sự nghiệp lên trên hết. Cũng giống như em, em không thể vì chuyện tình cảm của hai chúng ta mà làm ảnh hưởng tới việc học được.

– Cảm ơn em đã hiểu cho anh. Em nghĩ được vậy là anh yên tâm rồi.

– Rồi mấy năm nữa anh về?

– Anh không biết. Có thể anh sẽ phải học bên đó năm năm, lâu hơn nữa thì bảy năm.

– Năm năm? Bảy năm? Lâu quá vậy anh? – Giọng Khánh Dương như nghẹn lại.

– Cũng không quá lâu đâu em. Chỉ cần chúng ta thường xuyên nhớ về nhau thì thời gian trôi đi nhanh lắm. Năm năm hoặc bảy năm nữa anh sẽ tìm về đây, sẽ chính thức cầu hôn em. Khi ấy hai chúng ta sẽ bên nhau ngày ngày tháng tháng. Khánh Dương, em đợi được anh chứ?

– Dạ, em sẽ đợi anh về. – Lúc này mắt Khánh Dương đã rơm rớm nước.

– Đừng khóc! – Nhận ra Khánh Dương như đang sắp khóc đến nơi, Ha Đan mỉm cười đưa ngón tay lên mắt Khánh Dương lau nhè nhẹ. – Hãy để nước mắt chào đón anh khi anh trở về. Còn bây giờ trước khi anh đi xa, anh muốn lưu giữ trong tim mình hình bóng một Khánh Dương lúc nào cũng cười trong vui vẻ.

– Dạ vâng. – Hiểu ý Ha Đan nói, Khánh Dương gượng mỉm cười.

– Phải như thế chứ! – Ha Đan gật đầu hài lòng – Anh bay sang bên ấy rồi, ở Việt Nam em hãy giữ gìn sức khỏe và học thật tốt nhé. Hãy luôn nhớ bên nửa kia trái đất luôn có một người con trai mãi nhớ về em.

– Dạ vâng! Anh cũng vậy nhé!

– Khánh Dương, ngồi sát lại bên anh đi em! Hãy để anh ôm em thật chặt, để ngày mai khi không có em bên cạnh anh sẽ mãi lưu giữ được cảm xúc này.

Nói rồi Ha Đan đưa tay kéo sát Khánh Dương vào lòng. Nhìn ra xung quanh Khánh Dương thấy quán khá đông khách. Nhưng mặc kệ đi, cậu lúc này không còn để ý được nhiều như thế nữa.

***********************************************

– Khánh Dương, anh lại xem phim “Tiếng Sét Ái Tình” đó à? – Khánh Hoài hỏi rồi bước đến ngồi xuống bên cạnh Khánh Dương.

Tắt chiếc điện thoại cảm ứng đang cầm trên tay, Khánh Dương gật đầu mỉm cười:

– Ừ, anh đang xem lại một số cảnh trong phim xem mình diễn có thật sự đạt hay không.

– Lại còn không đạt là sao? Em thấy anh diễn rất tuyệt vời mà. Nhất là những cảnh Tuấn mặn nồng với Chiến ấy, phải nói là rất tuyệt. Nếu như diễn viên chính không phải là anh trai của em thì em đã nghĩ hai người là phim giả tình thật rồi.

Khánh Dương mỉm cười không nói gì, khuôn mặt đỏ ửng lên một chút. Thấy anh trai mình có vẻ như đang ngượng ngùng trước ý mình vừa nói, Khánh Hoài nhìn Khánh Dương, nghi ngờ:

– Lẽ nào… lẽ nào có chuyện đó thật sao anh Dương?

Mỉm cười, Khánh Dương cầm tay Khánh Hoài thủ thỉ:

– Chỗ anh em mình anh cũng không giấu em làm gì. Đúng là anh với Ha Đan phim giả tình thật.

– Hả? – Khánh Hoài tròn xoe mắt kinh ngạc – Anh… Anh là gay?

Hốt hoảng bịt chặt miệng Khánh Hoài lại, Khánh Dương nhắc nhẹ:

– Gì mà em la lên vậy? Định đánh thức cả nhà dậy à?

– Anh… – Khánh Hoài vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc – Anh… anh nói thật ấy hả?

– Chẳng lẽ chuyện này anh có thể nói chơi với em sao?

– Trời ơi anh thật là to gan! Chuyện này mà đến tai bố mẹ thì bố mẹ sẽ xé xác anh ra mất.

– Nếu em không nói, anh không nói thì sao mà bố mẹ biết được.

– Dĩ nhiên là em không nói. Nhưng nếu anh không nói cho bố mẹ biết mà cứ âm thầm che giấu thì biết đến bao giờ bố mẹ mới hiểu và chấp nhận cho tình yêu của bọn anh? Chẳng lẽ anh cứ định sống trong tình yêu lén lút mà không có ngày tự do đến bên nhau sao?

– Cái này thì anh cũng đang tính này. Cũng rất khó.

– Dĩ nhiên là rất khó ấy chứ. Mà em cũng công nhận tên Ha Đan đẹp trai dữ ha. Anh với anh ấy quả là rất đẹp đôi đấy. Mà hai người tính thế nào rồi?

– Ha Đan đi New York du học từ sáng qua rồi. Anh ấy nói năm hoặc bảy năm nữa sẽ về xin phép bố mẹ và đón anh.

– Năm đến bảy năm? Anh tin hắn ta sao?

– Ừ. Anh tin. – Không suy nghĩ, Khánh Dương gật đầu trả lời Khánh Hoài.

– Nhưng biết đâu sang New York rồi anh ta sẽ có người mới, sẽ không còn nhớ anh nữa.

– Không! Anh tin tình cảm mà Ha Đan dành cho anh.

– Những năm tới bảy năm cơ đấy!

– Thời gian càng dài sẽ càng là minh chứng tốt nhất cho một tình yêu chung thủy. Nhưng Khánh Hoài à, anh cũng sợ.

– Anh sợ gì?

– Anh sợ sẽ không chờ được Ha Đan. Anh sợ sẽ làm cho Ha Đan thất vọng.

– Tại sao? Anh không tin vào tình yêu của chính mình?

– Không phải. Nhưng chẳng hiểu sao nhiều lúc anh luôn có một linh cảm chẳng lành mà linh cảm đó lại xuất phát từ anh chứ không phải từ Ha Đan.

– Ôi trời! Anh cứ hay suy nghĩ lung tung rồi linh cảm. Lạc quan lên đi anh trai! Giống như em đây này, vô lo vô nghĩ nên chẳng bao giờ thấy buồn phiền gì hết.

Khánh Dương mỉm cười:

– Ừ. Anh sẽ cố gắng học theo cách sống của em.

– Thôi muộn rồi đó em về phòng ngủ đây. Anh cũng nên đi ngủ sớm đi ngày mai còn đi học nữa.

– Ừ anh biết rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN