Tân Nương Của Quỷ - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Tân Nương Của Quỷ


Chương 16


Hôm qua tôi ngủ quá nhiều nên đêm nay tôi cứ lật qua lật lại, mãi không ngủ được. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy mở cửa rất khẽ vang lên từ bên phòng của bà cô. Nếu không phải tôi vẫn đang rất tỉnh táo, thì rất khó để có thể phát hiện ra được âm thanh này. Ban đầu tôi còn tưởng rằng bà cô đi vệ sinh, nhưng tiếng mở cửa liên tiếp vang lên bốn năm lần, vẫn còn tiếng kêu, hình như có ai đó cứ luôn ra ra vào vào. Tôi lập tức vểnh tai lắng nghe. Từ lúc tôi nghe thấy tiếng mở cửa lầm thứ nhất, đến bây giờ, tổng cộng là đã vang lên hơn mười lần rồi, và nó vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Tôi cảm thấy được có gì đó không đúng, tranh thủ xuống giường xỏ dép để ra ngoài xem rốt cuộc là có chuyện gì. Đúng lúc này, ngoài cửa lại đột nhiên yên tĩnh trở lại. Lúc tôi đi dép xong thì không còn nghe thấy tiếng mở cửa nữa. Suy nghĩ trong chốc lát, tôi rón rén chạy đến cạnh cửa phòng, lặng lẽ mở cửa ra, nhìn phía phòng của bà cô. Đèn trong phòng bà cô vẫn sáng, xem ra là chưa ngủ. Loáng một cái, hình tôi thấy có người đi vào phòng bà cô. Bóng người rất mờ ảo, cảm giác như lay động theo gió vậ. Bây giờ là nửa đêm, không phải là trộm đấy chứ?

Rất nhanh, tôi liền gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu. Ở chỗ chúng tôi, đã rất lâu rồi chưa xuất hiện một vụ trộm cắp nào cả. Ngay lúc tôi đang nghĩ tới nghĩ lui thì bên trong phòng bà cô vang lên tiếng nói chuyện rất khẽ. Nghe như là bà cô đang nói chuyện cùng với ai đó. Hơn nửa đêm rồi, sẽ là ai chứ?

Tôi biết người tu đạo thường hay liên hệ với quỷ thần, có khi khó tránh khỏi sẽ làm ra một vài hành động khác người, nhưng nếu đã không thấy thì thôi, sau khi thấy, tôi thật sự không kiềm chế được sự tò mò trong lòng. Tôi bỏ dép ra, cầm nó lên tay, bước từng bước khẽ khàng về phía căn phòng của bà cô. Đi được nửa đường, bỗng một cơn gió lạnh quét qua làm tôi khôi phục lại lý trí. Tôi nhớ tới tính tình hung bạo của bà cô, trong lòng lập tức có cảm giác hơi e sợ. Hơ nửa đêm nghe lén chuyện của bà cô, nếu như bị bà cô phát hiện, tôi thật sự không dám nghĩ tới hậu quả.

Tôi vừa xoay người, chuẩn bị rời đi để mọi chuyện không trở nên tồi tệ, thì bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo một giọng nói quen thuộc.

“Thật sự muốn đi à?”

Tôi bị giọng nói này làm cho giật mình nên đã vô tình kêu “a” một tiếng, tuy âm lượng không lớn nhưng trong màn đêm yên tĩnh này, người đang ở trong phòng rất dễ có thể phát hiện ra.

“Ai? Ai đang ở bên ngoài?”

Dĩ nhiên bà cô ở trong phòng đã nghe thấy tiếng kêu của tôi.

Tôi bị dọa đến nỗi mặt mũi trắng bệch, phản ứng của bà cô nhanh như vậy, có lẽ lần này tôi đụng phải họng súng rồi. Trong lúc nhất thời tôi không biết nên làm thế nào cho phải, muốn chạy, nhưng chỗ này cách phòng của tôi những vài mét, hơn nữa nhất định bà cô sẽ nghe thấy tiếng bước chân. Nhưng nếu để tôi trực tiếp thừa nhận là mình thì tôi lại không dám.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bà cô đứng dậy đi về phía tôi, tiếng bước chân càng ngày càng gần, rất nhanh bà cô đã đi đến cửa rồi. Tôi hoang mang lo sợ vô cùng.

“Meow, Meow.”

Bỗng hai tiếng mèo kêu từ đâu truyền tới, sau đó tiếng hai con mèo đánh nhau bắt đầu xa dần. Nhưng tôi cũng không nhìn thấy con mèo nào ở xung quanh đây cả.

Trong phòng, tay bà cô vừa chạm đến chốt cửa thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bà tự nhủ: “Thì ra hai con mèo đang đánh nhau.” Sau đó bà quay trở lại, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lúc ngoảnh đầu lại, tôi lại không bóng dáng một người đàn ông nào cả. Rõ ràng vừa rồi tôi nghe thấy tiếng nói của hắn vang lên bên tai mình. Nếu không phải là tại hắn, tôi cũng sẽ không bị bà cô phát hiện. Giọng nói của người này rất quen tai, hình như là lần đầu tôi ra sau núi, là hắn giúp tôi thoát khỏi sự khống chế của cỗ xác chết kia.

“Không ổn rồi, lá gan của em nhỏ như vậy, làm sao trở thành vợ của tôi được?”

Bên tai tôi lại vang lên một giọng nói cùng với đó là khuôn mặt của một ai đó. Tôi nghiêng đầu đi, khuôn mặt ấy cách chóp mũi tôi cùng lắm cũng chỉ khoảng vài cen-ti-mét.

Lần này tôi cũng thông minh hơn, không hét lên mà chỉ cho hắn một cái tát để hắn sợ tôi.

Người nọ khẽ cười một tiếng, bắt lấy tay tôi, nói: “Không phải em muốn biết bà ấy đang làm gì sao? Để tôi đưa em đi.”

Nói xong, không đợi tôi trả lời, hắn đã đưa tôi ra phía cửa sổ. Tôi không nhịn được mà lén lút nhìn vào bên trong. Tôi chỉ thấy ở trong phòng, bà cô đang đốt một ngọn nến màu trắng, ngọn lửa yếu ớt, lay động chập chờn theo gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.

Nhưng cái tôi quan tâm chính là, người đàn ông hiện giờ đang đứng trong phòng bà cô rốt cuộc là ai. Ngọn đèn lờ mờ, hắn lại đưa lưng về phía tôi đang đứng, ta xem không nhìn rõ lắm, chỉ cảm thấy bóng lưng của người đàn ông này có chút quen mắt.

Bà cô cầm một chiếc đèn lồng trong tay, kỳ quái chính là trong ngọn nến có lửa màu xanh, không có gió, nhưng lại lay động liên tục. Bà cô hỏi hắn ta cái gì đó, giọng nói rất nhỏ, tôi chỉ có thể lờ mờ nghe được cái gì mà “Phía sau núi, Tạ Linh Linh cái gì đấy.”

Tôi quay đầu lại muốn hỏi xem người đàn ông bên cạnh tôi có biết người trong phòng kia là ai không. Vừa mới quay đầu lại, tôi liền ngây ngẩn cả người.

Khoảng cách giữa với mặt tôi với mặt hắn rất gần, tôi dường như có thể nhìn thấy cả lỗ chân lông trên mặt hắn. Nhờ ánh trắng, tôi nhìn thấy cả khuôn mặt hắn. Ngũ quan của hắn rất tinh xảo, tròng mắt màu đen sáng sực. Môi mỏng khẽ mở, bất giác toát ra vẻ phong tình vạn chủng.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt nóng lên, tôi nhanh chóng quay đầu lại, nhìn vào trong phòng. Ai ngờ cảnh tượng lúc này ở trong phòng so với lúc tôi nhìn thấy trai đẹp còn làm tôi kinh ngạc hơn nữa. Người đàn ông đang đứng ở trong phòng chính là ba của Bạch Tuyết: Bạch Phong. Không phải ông ấy đã bị hỏa thiêu rồi ư? Sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này?

Tôi chỉ chỉ vào Bạch Phong, ý hỏi hắn có biết ông ta không. Người đàn ông bên cạnh tôi khẽ gật đầu, hắn vừa định nói với tôi cái gì đó thì bất chợt tôi phát hiện ra có một thứ gì đó đang đánh về phía chúng tôi với tốc độ thần tốc. Cùng lúc đó, người đàn ông đẩy tôi sang một bên, thuận thế đứng chắn trước người tôi. Theo sau đó là một cây phất trần đập vào người hắn. Bị cây phất trần quất trúng, quần áo trên người hắn liền có vài lỗ hổng.

Sau khi đứng vững lại, hắn cau mày, cáu giận: “Ám toán sau lưng là cách làm của danh môn chính phái sao?”

Bà cô đi ra, cười lạnh nói: “Xem ra cậu cũng tự thừa nhận mình lén lút diễn trò.”

“Nợ cũ chưa xong, hiện tại lại thêm thù mới, xem ra mối thù giữa chúng ta càng ngày càng lớn rồi.”

Vẻ mặt người nọ cũng trở nên rét lạnh, nhìn ánh mắt của bà thật giống như là sắp phun ra lửa vậy.

Nghe bọn họ nói như vậy, chẳng lẽ bọn họ có quen biết ư? Tôi càng ngày càng tò mò về bà cô. Bà cô chưa từng sống ở đâu, nhưng đối với mọi chuyện xảy ra với chúng tôi bà đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, vẻ mặt của bọn họ giống như là hận không thể giết chết đối phương.

Tôi vội cười nói: “Là cháu muốn nhìn lén, đừng trách hắn.”

Nhưng hai người này không thèm nhìn tôi, dường như trong ánh mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau. Đang lúc tôi sợ bọn họ đánh nhau thì người đàn ông kia bỗng lùi về sau mấy bước, nhún người một cái liền không thấy đâu nữa.

Thấy bà cô không có ý định đuổi theo, tôi cũng hơi yên lòng. Tôi di chuyển tầm mắt đến cây phất trần dưới mặt đất, tôi rùng mình một cái, hắn bị thương rồi ư? Nếu không phải vừa rồi hắn đẩy tôi sang một bên thì hắn cũng sẽ không bị thương. Trong lòng tôi không khỏi lo lắng hắn ta bị thương có nghiêm trọng hay không. Không đợi tôi hồi phục lại tinh thần, bà cô đã lên tiếng: “Tạ Thu Đồng, còn không mau vào đây?”

Nghe bà cô nói vậy, tôi chỉ có thể lặng lẽ đi vào. Tôi không dám nói lời nào, chỉ lặng yên chờ bà cô răn dạy.

Bà cô chỉ vào góc tường: “Cháu đứng vào kia lắng nghe, ta không hỏi thì cháu không được nói chuyện.”

Tôi lập tức gật nhẹ đầu, không nói một lời nào. Ngẩng đầu lên thì tôi thấy Bạch Phong đang ngơ ngác nhìn về phía trước. Thân ảnh của ông ấy thì không được chân thực, rất là mờ ảo, giống như hồn phách vậy. Bà cô hỏi hắn một câu, hắn vô thức trả lời một câu, nhưng lời nói thì thường đứt quãng, không liền mạch.

Tuy tôi đối với mấy chuyện quỷ thần gì đó cũng không hiểu lắm, nhưng tôi biết, khi còn sống là một người bình thường thì sau khi chết đi cũng không thể nào lại biến thành kẻ ngốc được. Trong chuyện này, nhất định có uẩn khúc. Nhưng trước đó bà cô đã bảo tôi không được nói chuyện, tôi chỉ có thể tạm thời đè xuống tất cả những thắc mắc trong lòng mình.

Theo như những lời nói không hoàn chỉnh của chú Bạch, thì tôi đã biết chú Bạch bị Lệ Quỷ phía sau núi giết chết, cái chết của Bạch Tuyết và Linh Linh chắc chắn cũng có liên quan đến Lệ Quỷ phía sau núi.

Hỏi xong, bà cô mở một cái túi ra rồi cho chú Bạch vào đó. Thu xếp cho Bạch Phong xong, bà cô trợn mắt với tôi, sau đó mới nói: “Cháu biết hắn từ khi nào?”

Bà cô không hỏi tôi cái này còn tạm ổn, vừa hỏi, trong lòng tôi liền tràn đầy oán trách.

“Hắn là bạn cháu, sao bà lại không phân rõ trắng đen mà ra tay đả thương người khác như vậy?” Tôi nhìn cây phất trần dính đầy máu tươi trên mặt đất, tức giận nói.

Bà cô bĩu môi nói: “Bạn của cháu? Vậy cháu nói xem bạn cháu tên là gì, nhà ở đâu?”

Tôi tức giận đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng, cũng không trả lời được câu hỏi của bà cô, chỉ có thể giữ im lặng.

Bà cô thấy tôi như vậy thì cười nói: “Cháu không trả lời được đúng không? Vậy để ta nói thay cháu. Hắn tên là Lý Nhất Phàm, chết ở phía sau núi đã mấy trăm năm rồi.”

Tôi lắp bắp kinh hãi, không ngờ hắn cũng là quỷ, lại còn chết ở phía sau núi nữa chứ. Chẳng lẽ cái chết của Tạ Linh Linh và mấy người kia đều có liên quan đến hắn sao? Nghĩ đến đây, tôi lập tức gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu. Nếu như hắn chính là Lệ Quỷ, vậy tại sao lúc ấy hắn lại cứu tôi?

“Hắn đích thực là quỷ, cháu ở cạnh hắn không có ích lợi gì cả.” Bà cô nhìn tôi, bổ sung thêm một câu.

“Nhưng hắn đã từng cứu cháu.”

Tôi kể lại đơn giản chuyện xảy ra ở phía sau núi ngày hôm ấy. Bà cô hỏi: “Vậy sau đó hắn có bảo cháu phải báo đáp hắn cái gì không?”

“Không có.”

Bà cô cười lạnh: “Chẳng qua là hắn chưa kịp nói mà thôi.”

Tôi lại cảm thấy vấn đề này thật nhức óc, chỉ vào mấy thứ đồ quái dị kia, hỏi “Bà làm cái gì vậy?”

“Gọi hồn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN