Tân Nương Của Quỷ - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Tân Nương Của Quỷ


Chương 38


“Chủ nhân đã đi từ sớm rồi. Hắn thấy cô đang ngủ nên không muốn quấy rầy cô.”

​ Tôi cố dấu đi cảm xúc mất mát: “Tôi biết rồi,cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết.”

​ Trên đường đến trường, bà cô gọi điện thoại cho tôi, nói là bà ấy đã tới, bảo tôi ra nhà ga đón bà ấy. Tôi bị tin tức đột ngột này làm cho khiếp sợ rồi, mấy ngày hôm trước bà ấy còn nói bận tối mặt tối mũi, sao tự dưng lại rảnh rỗi vậy rồi?

​ “Bà cô, sao đột nhiên bà lại đến vậy?”

​ “Ta cũng vừa mới quyết định thôi. Ta có việc gấp muốn nói cho cháu biết.”

​ Tôi nghe bà cô nói khẩn trương như vậy, tôi liền nhanh chóng nói với Ngụy Quỳnh xin nghỉ giúp tôi, sau đó tôi lập tức tới nhà ga để đón bà cô. Vừa xuống khỏi xe taxi, tuy tôi không gặp được bà cô, nhưng lại nhìn thấy người tài xế kia. Đó chính là Lý Cương, người tài xế đã hại chết Vương Tiểu Mỹ. Lần này tôi cũng không thấy Vương Tiểu Mỹ xuất hiện ở cạnh hắn ta. Nhưng Lý Cương làm tôi có cảm giác rất quái dị, cả người hắn có bộ dạng ngơ ngác, trên mặt cũng vô cùng bẩn. Nếu không phải hắn ngăn cản đường đi của tôi thì suýt chút nữa tôi đã không nhận ra hắn rồi.

​ “Ông muốn làm gì?”

​ Tôi vượt qua hắn ta, nhưng hắn vẫn âm hồn bất tan, cứ bám theo tôi mãi, thậm chí còn muốn kéo tôi. Tôi giận dữ hét lên: “Tôi tới đây là để gặp bạn trai tôi, ông còn tiếp tục đi theo tôi nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát đó.”

​Nhưng hắn ta vẫn mắt điếc tai ngơ, còn tôi thì co chân chạy bạt mạng, thấy tôi chạy hắn cũng chạy theo. Tôi lấy điện thoại ra, vừa định gọi cho cảnh sát thì tôi chợt nghe thấy tiếng ô tô phanh gấp. Một âm thanh và chạm nặng nề vang lên, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy có một thanh thân ảnh đang bay trên không trung. Thân thể Lý Cương rơi bịch xuống mặt đất, rất nhanh đã có máu chảy từ người hắn ra. Sau đó một lúc, một vũng máu đen tím chảy đầy trên mặt đất và thậm chí còn có một số cục máu đông đã ngưng tụ lại với nhau. Máu này dường như đã bị tắc nghẽn từ lâu rồi, chẳng lẽ hắn ta đã chết được một thời gian rồi?

​ Xung quanh vang lên tiếng kêu sợ hãi của mọi người, còn có cả tiếng giải thích của người lái xe: “Tôi lái xe rất cẩn thận, đấy là do hắn ta đột nhiên xông tới thôi.”

​ Dưới thanh âm hỗn loạn, huyên náo của mọi người thì Lý Cương đột nhiên mở mắt ra, rồi nhếch miệng cười với tôi. Tôi sợ hãi đến nỗi suýt chút nữa thì đái ra quần. Ai có thể nghĩ đến, bây giờ đang là ban ngày ban mặt, hắn ta bị xe đâm, vậy mà hắn còn có có thể cười với tôi. Có người ở đằng sau đột nhiên vỗ vai tôi, điều này làm tôi càng thêm hoảng sợ. Tôi quay đầu lại nhìn, bà cô đứng đằng sau tôi, không vui nói: “Vừa rồi ta gọi cho cháu nhiều cuộc như vậy sao cháu không bắt máy? Ở đây có gì mà lại náo nhiệt thế.”

​ Tôi chỉ vào cái xác trên mặt đất, nói qua chuyện vừa xảy ra với bà cô. Bà cô nghe xong, mới giương mắt nhìn cái xác của Lý Cương.

“Bất quá chỉ là một cái xác chết bị điều khiển, không việc gì phải sợ.”

Bà cô của tôi ơi!!!, ngài có pháp thuật, có phù chú, đương nhiên sẽ không sợ. Nhưng tôi chả có cái rắm gì cả, lại còn cái gì cũng không nên đương nhiên là sợ hãi rồi. Bất quá những lời này tôi cũng chỉ dám nói thầm ở trong lòng.

Bà cô liếc mắt nhìn tôi: “Mới nhìn một cái mà cháu đã sợ vậy rồi, cũng may là cháu không trở thành đồ đệ của ta, bằng không thì cái mặt mo này của ta cũng bị cháu làm cho mất hết thể diện.”

Lúc bà cô trừng mắt với tôi, tôi liền nhìn chăm chú vào con mắt bị mù của bà. Trong đầu tôi chợt nghĩ, có thật sự là trong con mắt đó của bà chứa một con quỷ không vậy?

“Nhìn cái gì đấy?”

Bà cô một hất cây phất trần vào người tôi, tôi vẫn còn xuất thần, không để ý nên bị bà cô vung vào tay, có hơi đau rát đấy. Bà cô tới nơi này, một là có lẽ đây là chủ ý của ba, hai là được ba tôi phó thác, tới nơi này xem tôi gặp phải chuyện gì, xem có thể giúp đỡ được gì hay không. Nhưng theo lời của bà cô thì chắc rằng chủ yếu bà cô đến đây là vì Cố Nam Phong. Không biết tại sao, tôi cảm thấy bà cô còn chú ý, quan tâm tới cái minh hôn này hơn cả tôi. Rõ ràng người kết minh hôn là tôi, nhưng chính tôi cũng còn không gấp thì bà cô gấp cái gì chứ?

Quả nhiên, khách đến nhà, câu đầu tiên bà cô nói là: “Tên nam quỷ kia có đến tìm cháu không?”

Tôi cố ý hỏi ngược lại: “Tên nam quỷ nào ạ?”

Bà cô trợn mắt nói: “Cháu đừng có giả ngu.”

Tôi cười nói: “Không phải, cháu biết một nam quỷ là Lý Nhất Phàm, còn có một người nữa là Cố Nam Phong, mới gần đây thì xuất hiện thêm cả Lý Cương nữa. Cháu làm sao biết được người bà đang muốn nói tới là ai?”

“Đương nhiên là Cố Nam Phong rồi, nhưng mà gần đây cháu cũng gặp Lý Nhất Phàm rồi hả?” Bà cô lắp bắp kinh hãi, vội vàng hỏi tôi.

Ặc, vậy thì tôi cũng không rõ rốt cuộc thì bà cô muốn hỏi ai rồi. “Có Cố Nam Phong, trước tiên nói Cố

Nam Phong trước, sau đó lại nói Lý Nhất Phàm.”

Tôi vốn còn muốn trêu chọc bà cô, nhưng thấy cây phất trần đang có dấu hiệu đập vào người tôi, tôi liền nhanh chóng thu lại cảm xúc vui đùa tí tửng, sau đó nghiêm mặt nói: “Lý Nhất Phàm muốn kết minh hôn với cháu, sau đó Cố Nam Phong xuất hiện cứu cháu.”

“Lý Nhất Phàm kết minh hôn với cháu? Chuyện xảy ra khi nào vậy?”

“Hình như là ngày hôm qua.”

Tôi vừa dứt lời, mặt mày bà cô liền đen lại: “Thằng ranh con này cũng dám trêu chọc ta, xem ta có đào mồ mả của hắn lên không!”

Tôi thấy bà cô tức giận như vậy, không khỏi hiếu kỳ nói: “Bà cô, ai làm người tức giận như vậy? Là Lý Nhất Phàm sao?”

Hình như hai ngày nay Lý Nhất Phàm ở chỗ tôi, làm gì mà còn có thời gian để đi trêu chọc bà cô chứ?

Bà cô tức giận nói: “Cháu có thích nhiều chuyện không?”

Tôi le lưỡi, xem ra đúng là hắn rồi. Cũng chỉ có hắn, mới khiến bà cô nổi trận lôi đình như thế.

“Không phải bà cô nói gần đây bà có chuyện gì sao?”

“Cháu mà còn nhiều chuyện nữa ta sẽ quất cháu.” Tuy bà cô nói vậy nhưng vẫn mở miệng giải thích: “Sau khí cháu đi, Lý Nhất Phàm vẫn luôn tìm ta, làm ta hơi bị mệt nhọc.”

Nói đến đây, bà cô tức giận nói: “Tiểu tử này, bổn lĩnh không lớn nhưng ý đồ xấu xa cũng không ít. Hắn khiến ta nghĩ rằng hắn vẫn còn đang ở thị trấn, làm ta không dám rời khỏi đó nửa bước.”

Tôi cười nói: “Vậy sao hôm nay bà cô lại tới đây?”

​”Còn không phải là vì cháu sao?” Bà cô nói, “Ba của cháu nhiều lần nhắn tin cho ta, bảo ta đi thăm cháu. Ta chỉ có một đứa cháu trai là hắn, nên ta có thể không tới sao?”

Tôi cười nói: “Vậy bà cô đến đúng lúc lắm, vừa vặn cháu cũng đang cần bà.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN