Tân Nương Khó Làm - Chương 45: Hành động bất đắc dĩ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Tân Nương Khó Làm


Chương 45: Hành động bất đắc dĩ


Chuyện của Lý thị rất nhanh liền được cho qua, Văn phu nhân biết nàng ấy tới Minh Nguyệt am cũng không nói gì, cộng thêm Văn Chiêu Lăng nói nàng ấy bởi vì nhớ thương Thúc Toàn, trong lòng buồn bã nên mới đến đó, lý do cũng nói rất “trôi chảy”.

Toàn bộ Văn gia đều không có gì khác lạ, nhưng dường như lại có chút gì đó đã thay đổi, chỉ là rất rất nhỏ, nhỏ đến độ gần như không ai phát hiện ra, tỷ như Quý Lễ ra ngoài mấy ngày mới về nhà một lần.

Văn Chiêu Lăng hiển nhiên nhận ra điểm này, chàng biết Quý Lễ vẫn đang điều tra chàng, mà một khi đã xuất hiện lỗ hổng thì rất nhanh sẽ để hắn tìm thấy chứng cứ. Chàng viết cho thúc thúc Văn Yển Tề một phong thư, kể cho ông biết tình hình ở đây, căn dặn ông ngàn vạn lần cần phải chú ý, sau đó lại viết thư cho Cố tiên sinh, nói ông tạm thời đừng xuất hiện ở Văn gia. May mà hiện tại Quý Lễ vẫn chưa điều tra chỗ Cố tiên sinh, bằng không hắn sẽ càng thuận lợi có được chứng cứ.

Hai người Văn Chiêu Lăng và Quý Lễ ngấm ngầm đọ sức với nhau, ít nhiều cũng dẫn đến sự hoài nghi của Ngọc Chi. Tóm lại gần đây nàng trông thấy Văn Chiêu Lăng rất bận rộn, đôi khi còn lộ nét ưu sầu, thầm biết nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Văn Chiêu Lăng tính đến tình huống tệ nhất, thậm chí còn từng tìm Văn Yển Chi, nhưng sau khi thử thăm dò thì phát hiện ông căn bản không hề có một chút ý định từ quan. Mà hành động của chàng đã nằm dưới sự giám thị của Quý Lễ, chàng vừa tìm Văn Yển Chi không bao lâu thì Quý Lễ nhiều ngày chưa từng xuất hiện đã đi đến trước mặt chàng.

Văn Chiêu Lăng đang ở thư phòng đọc sách, đối với việc hắn tới thì gần như hoàn toàn không chút ngạc nhiên, chỉ ngước mắt lên nhìn hắn rồi tiếp tục cúi đầu đọc sách.

“Đại ca nhàn rỗi thật nhỉ.” Quý Lễ bước tới trước mặt chàng, cười nói: “Nhất định là dạo gần đây buôn bán không tốt rồi.”

Văn Chiêu Lăng ngước lên nở nụ cười với hắn, “Chuyện đó cũng khiến tứ đệ mệt mỏi, không phải đệ ra tay thì ta cũng khó có được thời gian rảnh rỗi đấy.”

Quý Lễ phớt lờ giọng điệu châm chọc của chàng, hỏi ngược lại một câu: “Đại ca tìm phụ thân bàn bạc đối sách?”

Trong lòng Văn Chiêu Lăng khẩn trương, đặt quyển sách trong tay xuống, “Xem ra tứ đệ quyết định động thủ rồi?”

Quý Lễ nhếch môi cười nhạt, “Thật ra có thu được một ít chứng cứ, có điều còn phải xem đại ca định liệu thế nào, ta đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ hành động.”

Văn Chiêu Lăng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Cho nên hôm nay đệ tới đây bàn điều kiện với ta sao? Cái giá để bỏ qua cho ta và Văn gia chính là Ngọc Chi?”

Quý Lễ cười lắc đầu, “Đại ca nhầm rồi, ta không hề nói muốn ngươi đem Ngọc Chi ra trao đổi, cũng không hề nói muốn bỏ qua cho ngươi và Văn gia.”

Sắc mặt Văn Chiêu Lăng thay đổi, Quý Lễ nói tiếp: “Cho nên ta nói quyết định cuối cùng vẫn phải xem đại ca. Đại ca định để Ngọc Chi cùng ngươi gặp nạn, hay là cho nàng một con đường lui, ta muốn đại ca suy nghĩ thật kỹ.”

Trong lòng Văn Chiêu Lăng chấn động, ngẫm nghĩ thì cũng gần như hiểu rõ, nhất định hắn đã chừa lại một đường lui hoàn hảo cho bản thân và nương hắn. Vả lại theo lời hắn nói, hắn vào Văn gia không lâu, vốn cũng có thể không bị liên đới, hơn nữa còn là đại nghĩa diệt thân.

Ý tứ của Quý Lễ rất rõ ràng, hắn nhất định sẽ tố giác, cho nên kiếp nạn này của Văn gia khó mà qua khỏi, cho nên muốn bảo vệ Ngọc Chi chỉ có một cách, chính là khiến nàng không còn là người Văn gia.

Văn Chiêu Lăng cảm thấy sợ hãi đối với suy nghĩ kín kẽ của Quý Lễ, bị hắn bức đến bước này, đích thực là muốn lui cũng không lui được. Chàng thậm chí từng nghĩ đến việc dẫn Ngọc Chi rời đi, nhưng chuyện Văn gia không thể mặc kệ, càng huống chi tất cả chuyện này là do chàng gây ra, nếu truy cứu cẩn thận thì thúc thúc chàng cũng sẽ bị bắt, đến lúc đó nhất định sẽ càng nghiêm trọng, bởi vì đây chính là biết luật phạm luật không thể nghi ngờ. Văn gia đông người như thế, chàng không thể ích kỷ như vậy.

Văn Chiêu Lăng quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, căn phòng đối diện yên ắng, hiện giờ nhất định Ngọc Chi đang nằm trên nhuyễn tháp say sưa đọc thoại bản….

Chàng thở dài nói với Quý Lễ: “Chi bằng đệ và ta mỗi bên đều lùi một bước, ta buông tay, ngươi cũng buông tay.”

Ánh mắt Quý Lễ chợt sáng rực, “Ngươi đồng ý buông tay?”

Văn Chiêu Lăng nhìn hắn chằm chằm, “Chỉ cần ngươi đồng ý buông tay.”

Quý Lễ mím môi, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Được, hạn là ba ngày, nội trong ba ngày nếu ngươi không có hành động gì, như vậy chớ trách ta vô tình.”

Văn Chiêu Lăng cười lạnh, “Quý Lễ, ngươi cẩn thận càng lún càng sâu.”

Sắc mặt Quý Lễ sầm xuống, im lặng không nói, quay người bước ra cửa.

Văn Chiêu Lăng ngồi xuống ghế, nghĩ tới sự việc tiếp theo thì trong lòng dâng lên một tia chua sót.

Đứng dậy bước ra ngoài, định đến xem thử Ngọc Chi đang làm gì nhưng phát hiện Cố tiên sinh lưng đeo hòm thuốc tiến vào. Chàng thầm kinh ngạc, vội tiến lên, “Cố thúc thúc, sao người lại đến đây? Không phải nói người gần đây đừng đến Văn gia sao?”

Cố tiên sinh vỗ vai chàng trấn an, “Không cần lo lắng, là phu nhân tìm ta đến. Con làm tướng công thế nào vậy? Nương tử của mình sức khỏe không tốt cũng không biết, còn làm phiền mẫu thân của con.”

Văn Chiêu Lăng sửng sốt, “Ngọc Chi sức khỏe không tốt? Sao con không biết?”

Cố tiên sinh lườm chàng một cái, vừa đi vào phòng vừa nói: “Cho nên bảo con sơ suất đấy, nha hoàn tới báo nói hôm nay lúc con bé đi thỉnh an cảm thấy người không khỏe, mẫu thân con mời ta tới khám, ta nhất thời không đi ngay được nên mãi tới bây giờ mới tới, nhưng không biết con bé hiện giờ thế nào rồi.”

Văn Chiêu Lăng vừa nghe liền vội nói: “Vậy mau nhanh đi xem thử đi.”

Cố tiên sinh đã nhanh hơn chàng một bước tiến vào trong, đem hòm thuốc đặt trên bàn, tỏ ý Văn Chiêu Lăng vào phòng gọi người.

Không bao lâu Ngọc Chi bị Văn Chiêu Lăng kéo tới, trông thấy Cố tiên sinh thì Ngọc Chi có hơi ngạc nhiên, nghĩ một lúc mới nhớ chuyện lúc sáng mình thỉnh an có chút không khỏe.

Cố tiên sinh quan sát sắc mặt nàng, “Hình như không có tinh thần, đại thiếu nãi nãi mời đưa tay ra, để ta bắt mạch cho người.”

Ngọc Chi ngồi xuống bàn, nghe lời ông đưa tay. Cố tiên sinh duỗi ngón tay đặt lên trên yên lặng lắng nghe một lúc, trên mặt dần dần lộ ra ý cười. Văn Chiêu Lăng quan sát kỹ càng, nháy mắt hiểu ra gì đó, bắt gặp ánh mắt dạt dào ý cười Cố tiên sinh ném qua cho chàng thì càng xác định suy đoán của mình.

Cố tiên sinh thu tay về, cười bảo Ngọc Chi: “Đại thiếu nãi nãi an tâm, đây không phải bệnh gì cả, là chuyện tốt.”

Ngọc Chi ngây ra, Văn Chiêu Lăng bỗng kéo Cố tiên sinh, “Cố thúc thúc, mời qua đây, con có lời muốn nói với người.”

Cố tiên sinh khó hiểu, “Có lời gì mà không thể nói bây giờ?”

Văn Chiêu Lăng không giải thích kéo ông ra ngoài, để lại một mình Ngọc Chi ngồi ngơ ngác ở đấy.

Cố tiên sinh bị Văn Chiêu Lăng kéo ra cửa, khó khăn lắm mới thoát khỏi kềm cặp của chàng, “Bá Ngọc, chuyện gì vậy?”

Văn Chiêu Lăng nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu, chàng im lặng một lúc lâu, biểu cảm trên mặt cũng lúc vui lúc buồn, “Cố thúc thúc, nếu như con đoán không lầm, Ngọc Chi nàng….có thai?”

Cố tiên sinh cười gật đầu, “Ta còn tưởng con không biết chứ, nếu đã biết rồi vì sao không cho ta nói với con bé?”

Văn Chiêu Lăng mím chặt môi không nói, Cố tiên sinh thấy nét mặt chàng không tốt thì thu lại nụ cười, thoáng đắn đo hỏi chàng: “Liệu có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Đúng rồi, có liên quan đến chuyện con nói kia?”

Văn Chiêu Lăng nhìn ông thở dài, “Không sai, cho nên con mới bảo người đừng vội thông báo, bởi vì….con định hưu Ngọc Chi.”

“Cái gì?” Cố tiên sinh suýt nữa hoảng đến kêu lên thành tiếng, “Con bé tốt như vậy sao con có thể hưu chứ? Con bé đâu có phạm thất điều.”

Văn Chiêu Lăng quay mặt đi, “Con biết, cho nên mới muốn xin người giúp đỡ.”

Cố tiên sinh do dự nhìn chàng, “Bá Ngọc, chuyện đã nghiêm trọng đến mức đó rồi sao?”

“Một khi đã hạ quyết tâm thì không thể thu hồi.” Văn Chiêu Lăng lắc đầu, “Con vạn vạn lần không ngờ sẽ đi tới bước này, sớm biết vậy chi bằng con không động đến buôn bán, thậm chí thành thành thật thi lấy công danh cũng tốt.”

Cố tiên sinh nhíu mày, “Bây giờ nói mấy lời này cũng vô dụng, có điều ta vẫn mong con suy nghĩ thật kỹ, nếu con hưu con bé, bảo một nữ tử như con bé còn mặt mũi nào sống đây?”

Văn Chiêu Lăng quay qua gật đầu với ông, “Con cũng nghĩ tới điểm này, cho nên hiện giờ toàn bộ chỉ là kế hoãn binh, có điều trước phải khiến nàng chịu ủy khuất, sau này con sẽ giải thích rõ ràng với nàng.”

Cố tiên sinh gật đầu, “Nếu con đã quyết định, ta sẽ giúp con, chỉ hi vọng kiếp nạn này có thể chóng qua.”

Văn Chiêu Lăng ngước mắt nhìn trời, “Mong được như vậy.”

Cố tiên sinh nhìn cửa phòng, “Thế bây giờ con định nói?”

Văn Chiêu Lăng suy nghĩ rồi chợt lên tiếng gọi Thước Nha Nhi, Thước Nha Nhi vội vội vàng vàng chạy đến, nghe chàng dặn dò: “Đi mời phu nhân qua đây, nói sức khỏe tiểu thư nhà ngươi không tốt, mời người đến xem thử.”

Thước Nha Nhi gật đầu vâng lời, quay người chạy đi bẩm báo.

Cố tiên sinh giật mình, “Con còn phải làm lớn chuyện?”

Văn Chiêu Lăng nhìn ông bất đắc dĩ, “Không làm lớn chuyện, sao khiến người khác tin tưởng?”

Cố tiên sinh thở dài gật đầu, “Cũng đúng, vậy con muốn ta làm gì?”

Văn Chiêu Lăng đắn đo nói: “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại.”

Ngọc Chi ngồi trong phòng chờ một lúc lâu đã kiềm không được định ra ngoài tìm hai người, nhưng thấy Văn Chiêu Lăng và Cố tiên sinh một trước một sau tiến vào. Vừa định lên tiếng thì lại thấy Văn phu nhân dẫn theo Phúc Cầm đi tới, A Cần cũng theo sau, thậm chí Ngô thị và Kim thị cũng có mặt.

Nàng khó hiểu nhìn cả hàng người vây quanh mình, không biết hiện giờ là tình huống gì.

Cố tiên sinh sắc mặt trầm ngâm, Văn phu nhân trông thấy mà trong lòng nhịn không được hoảng hốt, vội hỏi: “Cố tiên sinh, lẽ nào có chuyện gì cần nói?”

Cố tiên sinh ho một tiếng, lướt mắt về phía Văn Chiêu Lăng, dứt khoát mở miệng: “Thực không dám giấu, quả thực có chuyện cần nói, có liên quan đến đại thiếu nãi nãi.”

Ngọc Chi sửng sốt, bất giác hỏi: “Con thế nào ạ?”

Cố tiên sinh có chút không đành lòng, một lúc lâu sau mới đáp: “Đại thiếu nãi nãi…….sức khỏe khác thường, e là……..e là đời này khó mà sinh nở.”

Lời vừa dứt thì tất cả mọi người đồng loạt hít mạnh một hơi, còn Ngọc Chi thì triệt để ngây dại, hoàn toàn không ngờ mình không khỏe ấy vậy mà lại tra ra tình huống này, mới rồi Cố thúc thúc còn nói là chuyện tốt…

Văn phu nhân sửng sốt nhìn Ngọc Chi, không biết nên nói gì. Kim thị trước thì kinh ngạc, kế đó trong lòng ít nhiều nảy sinh chút mừng thầm. Cứ thế, Ngọc Chi hiển nhiên đã mất tư cách làm chủ mẫu. Trái lại Ngô thị không có biểu cảm gì, chẳng qua lúc nhìn về phía Văn phu nhân thì trong mắt có chút đắc ý, dường như đối với cảnh ngộ này của bà rất vui sướng khi người gặp họa.

A Cần là người tỉnh táo lại trước tiên, vội truy hỏi Cố tiên sinh: “Cố thúc thúc, người phải chẩn đoán thật kỹ, có lẽ không phải vậy đâu.”

Nàng vừa nói thì Văn phu nhân cũng lập tức cất lời, “Không sai, tiên sinh, người kiểm tra kỹ xem, hôm nay ta còn thấy Ngọc Chi nôn mửa, có lẽ là có rồi, sao lại thành ra như vậy?”

Cố tiên sinh nhìn Ngọc Chi mặt mày trắng bệch, nhẫn tâm nói: “Từng câu tại hạ nói đều là thật, nếu phu nhân không tin y thuật của tại hạ, vậy tại hạ cũng không còn cách nào.”

Văn phu nhân không thể nói được gì, bà hiển nhiên tin tưởng y thuật của Cố tiên sinh, nhưng cũng chính vì như vậy nên mới càng hoảng hốt.

Ngọc Chi cẩn thận dè dặt nhìn về phía Văn Chiêu Lăng, muốn từ nét mặt chàng tìm ra manh mối, nhưng chàng chỉ nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đứng đó, cũng không có biểu cảm đặc biệt gì. Trái tim nàng trầm xuống, theo trực giác cảm thấy thoáng không ổn.

Chuyện này xảy đến quá bất ngờ, Văn phu nhân nhất thời cũng không suy nghĩ sâu, chỉ cảm thấy toàn bộ sự việc nếu xử lý ở đây sẽ khiến Ngọc Chi khó xử, vì vậy liền bảo mọi người trở về.

Ngô thị an ủi Ngọc Chi vài câu, cũng không biết nàng có nghe lọt hay không thì rời đi đầu tiên. Kim thị mặc dù nói không thân thiết với Ngọc Chi, nhưng giờ phút này cũng phải biểu hiện đồng cảm một chút, vì vậy cũng nói dăm ba câu tốt đẹp, thậm chí còn đem chuyện mình nhiều năm chưa có thai chia sẻ với nàng, rất có ý tứ cảm động, cuối cùng vẫn là A Cần nghe không nổi nữa mới kéo nàng ta đi.

Văn phu nhân nán lại, mời Cố tiên sinh xem lại lần nữa cho Ngọc Chi. Rốt cuộc Ngọc Chi đã hơi lấy lại tỉnh táo, nói với Cố tiên sinh: “Tiên sinh xác định chứ? Chỉ dựa vào một lần bắt mạch đã phán định con cả đời này không thể sinh nở, có phải hơi sơ suất rồi không?”

Văn phu nhân cũng gật đầu hưởng ứng, “Tiên sinh khám lại lần nữa đi.”

Cố tiên sinh bất đắc dĩ, chỉ đành tiếp tục diễn kịch, bắt mạch cho Ngọc Chi, sau đó lắc đầu với Văn phu nhân.

Văn phu nhân tâm loạn như ma, vốn bà trông thấy biểu hiện của Ngọc Chi lúc thỉnh an còn nghĩ Ngọc Chi và Bá Ngọc đã viên phòng, mình có thể ôm trưởng tôn rồi, nào ngờ lại xảy ra tình huống tréo ngoe thế này. Bà quay đầu nhìn Văn Chiêu Lăng vẫn ngồi một bên không lên tiếng: “Bá Ngọc, con…..con thấy hiện giờ nên làm thế nào?”

Văn Chiêu Lăng nhìn Ngọc Chi, ánh mắt né tránh, “Mẫu thân có thể dời bước nói chuyện không.”

Văn phu nhân thoáng sửng sốt, nhìn Ngọc Chi rồi gật đầu, cùng chàng đi vào phòng.

Ngọc Chi thấy Văn Chiêu Lăng đã tránh mình hai lần thì liền nảy sinh bất an, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Cố tiên sinh ở cạnh vẫn quan sát biểu cảm của nàng, trong lòng lo lắng.

Không lâu sau, nhũ nương và Thước Nha Nhi tiến vào, vẻ mặt nôn nóng. Nhũ nương vừa vào cửa liền nói với Cố tiên sinh: “Tiên sinh, liệu có phải chẩn đoán nhầm không? Ta ngày ngày hầu hạ tiểu thư nhà ta, sức khỏe nàng ta hiểu rõ nhất, ta cũng là người từng sinh nở, đây rõ ràng là dấu hiệu có thai mà.” Nếu không phải vì xấu hổ thì bà đã đem chuyện quỳ thủy Ngọc Chi không tới nói ra luôn rồi.

Cố tiên sinh không ngờ bên cạnh Ngọc Chi còn có một nhũ nương, trong lòng thầm kêu không ổn, vở kịch này sợ là diễn không xong.

Đang suy nghĩ thì cửa phòng bị đẩy ra, Văn phu nhân sắc mặt khó coi bước ra ngoài, Văn Chiêu Lăng theo sau bà, trong tay cầm một phong thư.

Ngọc Chi gần như lập tức bật dậy, lo lắng nhìn Văn phu nhân và Văn Chiêu Lăng, không nén được thấp thỏm trong lòng.

Văn Chiêu Lăng bước tới trước mặt nàng, nhìn nàng rồi đưa phong thư trong tay cho nàng, “Ngọc Chi, đừng trách ta vô tình, ta là trưởng tử Văn gia, hẳn là nàng hiểu.”

Ngọc Chi nghe câu này thì trong đầu một mảnh trắng xóa, bàn tay run rẩy cầm phong thư, vừa liếc mắt liền thấy bút tích trên đó, viết hai chữ to rõ ràng: HƯU THƯ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN