Tân Nương Là Nữ Quỷ - Chương 12: Mượn xác hoàn hồn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Tân Nương Là Nữ Quỷ


Chương 12: Mượn xác hoàn hồn


Hoá ra Cảnh Dã vì muốn theo bảo vệ bên cạnh tôi mà đã từ chức ở viện pháp y. Nhưng vừa hay, Kha Vĩnh Trạch của tổ chuyên án đã xin đơn ngỏ ý mời anh ấy làm cố vấn pháp y vào thời gian này.

Cảnh Dã theo sát tôi vào bệnh viện, tôi trùm trên đầu chiếc áo khoác của anh để tránh người ta bắt gặp. Vừa đẩy cửa phòng bệnh của Phàn Vĩ đi vào đã khiến tôi kinh hãi, bởi vì trông cậu ta như một cái xác di động. Hai mắt thâm quần như gấu trúc, cả người gầy nhom vô cùng hốc hác.

Cô bạn gái nóng bỏng lần trước của Phàn Vĩ vẫn túc trực trên sofa, nhưng lần này cô ta ăn mặc vô cùng kín đáo. Tôi trong lòng mừng cho cậu ta, ít ra cô bạn kia cũng không phải dân đào mỏ. Thấy hai chúng tôi đi vào, cô ta đứng dậy lịch sự chào hỏi, tôi gật đầu lấy lệ rồi tiến vào trong giường: “Vĩ Vĩ, cậu sao thế, sao lại biến thành nông nổi này?”

Phàn Vĩ nghe thấy thế lập tức gắng gượng ngồi dậy muốn rơi lệ nói: “Di Di, cậu đến rồi. Cậu còn không đến chắc tớ chết mất.”

“Vĩ Vĩ, hốc mắt của cậu…?” Tôi run rẩy đưa tay chạm vào hốc mắt của Phàn Vĩ, trên đó in hằn dấu ngón tay cào. Phàn Vĩ tuyệt vọng nói: “Di Di, cô ta không muốn để tớ sống nữa. Cô ta ngày ngày hành hạ tớ, ở trong giấc mơ…còn tớ thì ngày càng tiều tuỵ không ăn không uống, bác sĩ lại không thể khám được bệnh gì.”

Tôi nhớ lại câu nói của cô ta trong giấc mơ, người tiếp theo chết là người đàn ông bạc tình kiếp trước. Nhưng rõ ràng, rất có thể ba người đàn ông chết đuối kia là do cô ta giết. Vậy rốt cuộc cô ta dùng sách lược gì, là muốn tra tấn tinh thần của tôi, để tôi mất khả năng phán đoán sao?

Tôi ngồi xuống bên cạnh Phàn Vĩ, dè dặt hỏi: “Vĩ Vĩ, cậu nói cô ta xuất hiện hành hạ cậu trong giấc mơ sao?”

Phàn Vĩ gật đầu

“Vậy…cô ta có nói gì với cậu không?”

Phàn Vĩ lắc đầu

“Bối cảnh trong giấc mơ thì sao, cậu có ấn tượng gì không?”

“Không có bối cảnh gì, chỉ là một mảng máu tươi đỏ rực.” Phàn Vĩ nói, tôi ngây người: “Một mảng máu tươi sao?”

Phàn Vĩ ừ, sao đó nghi hoặc hỏi: “Di Di, có phải cậu biết điều gì không, mau nói cho tớ đi…khoan đã, tớ nhớ ra một chuyện, khung cảnh trong giấc mơ hình như dưới sàn là máu tươi, bên trên là vải đỏ. Đúng rồi, là loại vải giống với áo cưới của cậu.”

Tôi xoay người đứng dậy nói với Cảnh Dã: “Có thể gọi cho đội trưởng Kha không? Em muốn anh ta đưa Phàn Vĩ vào đối tượng được cảnh sát bảo vệ.”

Cảnh Dã gật đầu lập tức lấy di động ra gọi, Phàn Vĩ gọi tôi: “Di Di, cậu làm gì thế. Tớ rõ ràng…”

“Im miệng đi, nếu muốn sống phải làm theo lời tôi. Cậu không biết kiếp trước mình phạm tội nghiệp gì, đắc tội với ai đâu. Cô ta không thể tác động bên ngoài của cậu nếu có người túc trực canh giữ cậu.”

Giọng nói tôi đanh thép, tôi cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề của cô ta rồi. Phàn Vĩ vẫn ngây người không hiểu gì, cô bạn gái của cậu ta vẫn là ngu ngơ nhất. Cảnh Dã đã kết thúc cuộc nói chuyện, sau đó nói với tôi: “Cậu ấy đồng ý với một điều kiện. Chính là em giúp cậu ta phá ba vụ án kia, bởi vì cậu ta tin câu chuyện của em.”

Nửa tiếng sau Kha Vĩnh Trạch mang theo file camera đến bệnh viện, sau đó đuổi cô bạn gái của Phàn Vĩ ra ngoài. Kha Vĩnh Trạch lắp USB vào máy tính, tôi ngồi bên cạnh anh ta chuẩn bị tinh thần cao độ.

Nội dung camera hiện ra, hai tay tôi nắm chặt vạt áo, bởi vì khung cảnh mà tôi nhìn thấy trong màn hình không khác gì với với cảnh của Tần Mạn ngày đó. Ở phía sau là Cảnh Dã cùng hai đồng cảnh sát khác, nhưng bọn họ làm gì nhìn thấy thứ gì khác.

Hai vụ đầu kết quả giống nhau, sang vụ thứ ba thì tôi tinh thần sắt thép nhão thành bột bánh chẻo rồi. Bởi vì cô ta thật sự rất biết doạ người, với cái dáng người tạo hình đồng hồ quả lắc không nói, còn thêm cái tướng vừa đi vừa nhảy trông y như cương thi.

Sao khi quay cái bóng lưng về phía camera nhảy qua nhảy lại thì cô ta đột nhiên quay đầu, hai con mắt trắng dã trợn tròn nhìn thẳng vào camera mà cười khanh khách. Tôi giật mình hét lên một tiếng, trên trán đổ mồ hôi hột, một phòng 5 người bây giờ nhìn tôi đầy hoang man, bởi vì bọn họ nhìn trong màn hình rõ ràng không thấy gì ngoài nạn nhân đang bì bõm bơi trong hồ.

Cảnh Dã vội vã vịn hai vai tôi: “Đừng sợ, có anh đây.” Sau đó anh lấy tay đóng máy tính lại. Đợi cho tôi trấn tĩnh lại đôi chút, Kha Vĩnh Trạch mới hỏi: “Ninh tiểu thư, hiện tại chúng ta đã là quan hệ hợp tác. Vì vậy cô không cần phải giấu diếm, một khi cô nói sự thật, chúng ta mới có thể bảo vệ những người còn lại.”

Tôi gật đầu, uống hết một ly nước mới đem sự tình từ đầu đến cuối kể lại một lượt. Những khuôn mặt hiện diện ở đây đều biến hoá vô cùng vi diệu, thậm chí có một đồng chí cảnh sát còn với bộ dạng mắt chữ O miệng A.

“Cho nên, khả năng nạn nhân tiếp theo của hung thủ là cậu Phàn Vĩ?” Kha Vĩnh Trạch day tâm mi đầy mệt mỏi, chắc hẳn một đêm qua anh ta đã bị bòn rút sức lao động lắm rồi. Tôi ừ một tiếng nhẹ tênh, bọn họ lại đồng loạt quaylại nhìn tôi. Bởi vì tôi chứng kiến nhiều loại chuyện kinh khủng hơn rồi, bao nhiêu đây nữa có đáng là bao.

Nhưng từ đầu đến cuối Cảnh Dã vẫn bình tĩnh không chút bất ngờ, cứ như anh ấy đã biết hết thảy mặc dù tôi chưa từng nói cặn kẽ với anh ấy. Nhưng như thế cũng tốt, tôi sẽ có cảm giác an tâm hơn khi ở cạnh anh ấy. Đối diện tám con mắt nọ, tôi ậm ừ nói: “Vì vậy các anh cần bảo vệ anh ấy xuyên suốt. Nếu như tình huống cấp bách có thể cưỡng ép trói lại trên giường.”

“Vậy có cần thông báo với gia đình của cậu ấy không?” Kha Vĩnh Trạch lại mở máy tính xem gì đó, Phàn Vĩ chán nản vô cùng nói: “Không cần đâu, tất cả do Phồn Di quyết định.”

Ai nấy đều có chút bất ngờ còn tôi cười trộm trong lòng “Khôn đấy con trai, biết gửi gắm tính mạng đúng chỗ. Cùng lắm thì, tôi và cậu cùng chết.”

Kha Vĩnh Trạch để lại hai đồng chí cảnh sát ở lại bệnh viện trông nom Phàn Vĩ. Lúc ra cửa, cô bạn gái của Phàn Vĩ gật đầu nói với tôi “Cảm ơn chị.” Còn lại ba người chúng tôi xuống bãi đổ xe, nào ngờ vừa đến tôi đã bị chị quản lí tóm cổ. Tôi cáu giận: “Chị theo dõi em? Chết tiệt.”

Chị quản lí nhào tới nắm tay tôi lôi đi: “Tiểu Di, dừng lại đi. Em là người của công chúng, đừng làm loạn nữa.”

Tôi giận dữ hất tay chị ta ra: “Tiếng tăm của em quan trọng hơn tính mạng của bạn em hay sao? Nếu như chị còn phiền hà nữa, chúng ta kết thúc hợp đồng.”

Tôi một đường đi thẳng, đi quản lí vội vã chạy theo như cầu xin: “Tiểu Di, xin em một lần này nữa thôi có được không. Theo chị về đi, nhé?”

Ba ngày sau khi theo quản lí quay về đã tiến hành một số giấy tờ như kí hợp đồng phim mới, đọc kịch bản. Vì đạo diễn muốn nhanh chóng quay để ra mắt vào dịp tháng bảy và cũng tin tưởng tuyệt đối vào khả năng cảm thụ kịch bản của tôi, nên qua ba ngày nữa đã tổ chức lễ khai máy.

Những ngày này tôi không nằm mơ nữa, Cảnh Dã buổi tối đều đến ngủ cùng, nói cách khác là theo bảo vệ tôi. Hằng ngày tôi vẫn liên lạc với Kha Vĩnh Trạch để cung cấp thông tin về vụ án, có vẻ với năng lực của anh ta, ba vụ án này giải quyết không tệ.

Phàn Vĩ ở bệnh viện không diễn biến nặng thêm, tuy nhiên cậu ta bảo mỗi đêm vẫn bị cô ta chui vào giấc mơ hành hạ. Ngày thứ bảy đoàn làm phim bắt đầu khởi quay, chính là bộ Phệ Hồn hôm trước. Đầu phim là cảnh linh hồn nữ chính nửa đêm canh ba ở trong nghĩa địa hoang liêu đào bới xác của mình.

Sau khi hoàn tất công việc hoá trang, máy móc đã chuẩn bị đầu đủ, nhân viên trang điểm đã đi qua một bên tôi chợt có cảm giác buồn nôn chạy vào nhà vệ sinh. Nào ngờ vừa vào đến bồn rửa mặt thì cánh của nhà vệ sinh đột nhiên đóng sầm một cái. Không khí trong nhà vệ sinh lạnh toát, tôi cảm giác không đúng rồi.

Tôi ngẩng cầu nhìn trong gương, một bóng đỏ nhanh như chớp hiện ra. Tôi vừa xoay người chưa kịp chạy đã bị một lực mạnh bóp cổ, gì chặt đè tôi vào thành sàn để bồn rửa mặt. Tôi lấy tay ôm cái cổ sắp ngạt thở của mình ho lấy ho để, trên cánh của nhẵn bóng của phòng vệ sinh đối diện bồn rửa mặt, bóng cô ra hiện ra trong gương phản chiếu trên đó mờ nhạt.

Hô hấp khó khăn dẫn đến thần kinh trì trệ, tôi vẫn liều mạng vùng vẫy, chỉ nghe thoang thoảng giọng cô ta vang lên: “Ngoan ngoãn để ta mượn xác, ta sẽ diễn vai này.”

“Cô điên thật rồi…khụ khụ…” Tôi sắp ngạt đến nơi, cô ta lanh lảnh cười: “Còn ai diễn vai đào xác của bản thân tốt hơn ta? Kịch bản này là tự ta đi tìm, diễn xuất bao năm nay của ngươi cũng là do ta ban tặng. Ngươi, chỉ là một phế nhân.”

“Nói bậy, cô vốn chưa từng điều khiển được tôi. Ngậm miệng lại và bớt nói theo kiểu bản thân cô là thánh mẫu đi, tôi nhổ vào.” Tôi khó khăn để mở miệng, nhưng cảm nhận lực bóp cổ tôi càng mạnh thêm, điều này chứng tỏ cô ta rất tức giận. Rõ ràng linh hồn của cô ta không đủ mạnh để di chuyển đồ vật, cô ta chỉ có thể điều khiển con người.

“Ngươi…ngươi…nửa linh hồn yếu đuối, nên vốn dĩ nên hàn phục ta. Ta để ngươi sống đến bây giờ là chờ cái xác tốt đẹp này đến ngày dùng được. Yên tâm đi, ta sẽ bảo quản nó thay cho ngươi.”

Giọng cô ta trở nên u ám mà đắc thắng, một tay tôi vẫn đang ôm chặt cổ, tay còn lại với lấy chai nước rửa tay gần đó, dùng hết sức ném vào trong cánh cửa nhà vệ sinh gây ra tiếng động lớn. Quả nhiên, chưa đến 10 giây sau đã có nhân viên tức tốc chạy vào, và cô ta cũng đã biến mất.

Tôi lấy hai tay ôm cổ, mệt nhoài ngồi bệch xuống đất, hai mắt trắng bệch khó khăn hô hấp, mồ hôi ướt đẫm quần áo. Nhân viên chạy vào thấy một cảnh đó lập tức hốt hoảng gọi đạo diễn, bọn họ lại đưa tôi đến bệnh viện của Phàn Vĩ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN