Từng ngọn đèn một dát pha lê sáng lên trong khắp căn hộ, mọi thứ hiển thị rõ ràng trong mắt Thu Tự.
Căn hộ này có diện tích nhỏ hơn so với căn hộ của cô một chút nhưng cũng có gác lửng, chỏ là trên gác không có phòng, sau lan can phòng kính là không gian nửa tầng dạng mở được bố trí giường thấp, trên đó trải thảm lông dài mềm mại, đặt kệ sách và sô pha.
Không gian tầng trệt bao gồm phòng bếp và nhà về sinh, khu vực cửa sổ sát đất được bài trí sô pha đơn giản, máy chiếu và tủ.
Tông màu trang trí đơn giản dùng màu xám đen làm màu chính, phối hợp với một số màu kim loại, tổng thể trông vô cùng đơn giản không phô trương.
Căn hộ này cũng giống như căn hộ tầng trên, nằm ở phía bắc nam, có thể thu trọn cảnh đêm của thành phố B vào trong tầm mắt.
Úc Thịnh thấy anh bước vào, nhìn anh ngẩng đầu yên tĩnh đánh giá cả căn hộ, tưởng tượng anh sẽ lập tức lộ ra phản ứng bất ngờ mừng rỡ, đáy lòng cô không kìm nén được vui mừng.
Mọi thứ trong căn hộ đều dựa theo sở thích của anh để trang trí, may mà vốn có sẵn các căn nhà trang trí sẵn nên thời gian thi công rất nhanh, kịp hoàn thành trước sinh nhật anh.
Cô muốn tạo bất ngờ cho anh nên vẫn luôn giấu kín như bưng.
“Thích quà sinh nhật này không?” Úc Thịnh từ bên tủ lấy ra một túi tài liệu, “Trên giấy tờ nhà ghi tên của anh, mật mã cửa anh cũng có thể đổi bất kỳ lúc nào. Căn nhà này anh cũng có thể dọn vào ở, cũng có thể cho thuê ra ngoài, dẫu sao cũng là của anh, muốn làm thế nào cũng được.”
Thu Tự dừng bước, lúc anh quay đầu nhìn cô, đáy mắt không có bất ngờ mà cô mong đợi.
“Em tặng anh một căn nhà?” Anh nhìn cô, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, trong giọng nói mang theo chút run rẩy và sửng sốt không dễ phát hiện.
“Ừ, em đã suy nghĩ rất lâu nên tặng quà sinh nhật gì cho anh. Mấy năm nay, cả năm anh không nghỉ ở bên cạnh em, gần như là ở cạnh hai mươi bốn giờ hễ gọi là đến, bất kể em gặp phải nguy hiểm gì anh đều liều mạng bảo vệ em. Trước đây em không có năng lực, chỉ với chút tiền của đó muốn hào phóng cũng không thể hào phóng được, bây giờ…”
“Anh không thể nhận món quà này.” Anh trực tiếp cắt ngang lời cô, giọng nói trầm thấp lành lạnh, hoàn toàn không phải là phản ứng mà Úc Thịnh dự tính.
Cô có hơi ngây ra nhìn anh: “Tại sao không thể nhận?”
Anh cụp mắt im lặng, lần nữa nhìn cô: “Quá quý trọng, đừng nói anh bên em làm việc ba năm, cho dù là mười năm, cũng không thể chấp nhận món quà này.”
“Tại sao không thể, anh đã giúp em nhiều như vậy, đây là thứ anh xứng đáng có…”
Úc Thịnh khó hiểu, thấy anh xoay người rời đi, cô vội tiến lên đuổi theo giữ anh lại, “Anh sao thế, anh đang giận sao? A Tự?”
Ngón tay mềm mại ấm áp níu lấy cổ tay anh, dẫu rằng chỉ một chút ấm áp này đều là tất cả thứ mà anh tham luyến.
Anh có thể ở bên cạnh cô đóng bất kỳ vai diễn nào, chỉ cầm cô mềm giọng gọi khẽ anh một tiếng A Tự, hoặc là như thế này chạm vào anh đưa ra yêu cầu, anh có thể buông bỏ tất cả nguyên tắc, đáp ứng tất cả yêu cầu của cô.
Anh cho rằng anh có thể luôn nhẫn nại và chấp nhận tất cả: Nhìn cô và Cố Giác hẹn hò, nhìn cô được người đàn ông khác để ý, nhìn vệ sĩ mới đến thay thế vị trí của anh… Dẫu bây giờ cô rõ ràng biết rõ nhưng lại né tránh không nhắc đến, anh đều có thể cực lực đè nén và khống chế cảm xúc của mình.
Nhưng lần này không được.
Cô cho rằng anh vì những thứ này mới theo cô nhiều năm như vậy sao?
Hay là… Cô vì muối bồi thường những thứ này cho anh, để xem như trả xong ơn cứu mạng?
Hay là, phải chăng trong mắt cô, ăn ý tín nhiệm và tình cảm giữa bọn họ có thể dùng vật chất để đo lường?
Cô cảm thấy từ trong đáy lòng truyền đến cảm giác đau đớn sắc bén làm anh không thở được.
Anh nhẹ nhàng giãy khỏi cô: “Không có gì xứng đáng hay không, anh cũng không phải vì những thứ này mới ở bên cạnh em. Hay là em cảm thấy nếu như không có những vật chất này, anh sẽ rời đi?”
“Đương nhiên em biết anh không phải. Đây chẳng qua là một món quà, em muốn làm anh vui vẻ, anh không thấy trang trí nơi này dựa theo sở thích của anh để thiết kế sao?”
Quà?
Nhưng căn hộ này rõ ràng đã vượt qua phạm vi của một món quà.
Thu Tự im lặng một lúc, anh quay lại, cầm lấy giấy tờ nhà trên bàn: “Cảm ơn, tâm ý của em anh đã nhận, căn nhà này xem như là anh mua, ngày mai anh sẽ chuyển lại tiền cho em.” Anh nói xong, cũng không ở lại, trực tiếp sải bước lớn ra khỏi căn hộ.
Úc Thịnh có hơi ngây ra, nếu như cô nhớ không lầm thì đây có lẽ là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như vậy suốt ba năm hơn.
Hình như anh thật sự rất giận, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế không nổi giận với anh.
Cô không hiểu.
Mấy năm qua hai người cùng nhau cố gắng, anh ở bên cô, giúp đỡ cô, từ từ gầy dựng nên Thịnh Thế Phồn Hoa, nếu như không có anh, cô vốn không thể có thành tựu như bây giờ.
Anh là nguyên lão và công thần của Thịnh Thế Phồn Hoa, cô tặng anh một căn hộ thì sao chứ?
Chẳng qua chỉ là một căn hộ rất nhỏ, lại không phải là biệt thự rộng lớn, sao lại không được chứ?
Sau đó Úc Thịnh ngẫm lại, căn hộ này vì vị trí và diện tích nên giá nhà cũng không xem như đắt nhưng cũng cần một triệu rưỡi tệ hơn.
Anh nói sẽ chuyển lại tiền mua nhà cho cô?
Vậy… không phải chính là đang gắng gượng sao?
Mà hôm sau cô thật sự nhận được một số tiền chuyển vào tài khoản, ngoài tiền của căn hộ còn có tiền sửa chữa được tính vào.
Cô không biết anh lấy tiền từ đây, có lẽ cô hỏi anh cũng sẽ không nói.
Nhưng đối với Úc Thịnh mà nói, con số đó rõ ràng đã rạch một đường ranh giới rõ ràng giữa hai bọn họ. Lần đầu tiên cô tốn hết tâm tư tặng quà cho người ta, đối phương trực tiếp trả tiền về cho cô, làm cho Úc Thịnh giận đến hai ngày không thèm nói chuyện với Thu Tự.
Sau khi Thu Tự trả tiền cho cô, anh vẫn như mọi khi bận rộn công việc bên cạnh cô, giống như hoàn toàn không cảm nhận được cô cố tình lạnh nhạt, thậm chí đến nửa câu cũng không hỏi nhiều.
Nhưng sắc mặt cô đã bày rõ như thế, đến cả Đường Thần lái xe cũng cẩn thận sợ sệt, tốc độ lái xe không dám vượt qua bốn mươi, Thu Tự thông minh như vậy sao có thể không cảm nhận được?
Không muốn nhận quà tặng vật chất đúng không?
Khăng khăng muốn cô tính toán rõ ràng đúng không?
Lúc Úc Thịnh nổi giận lên, cô gọi điện thoại cho luật sư giục chuẩn bị tài liệu trước đây cô dặn dò.
Rất nhanh, buổi chiều trong ngày cô gọi điện thoại, một phần tài liệu tặng cổ phần xuất hiện trước mặt Thu Tự.
Úc Thịnh cho anh mười phần trăm cổ phần của Thịnh Thế Phồn Hoa, là thứ mà trước khi qua tết cô đã muốn tặng cho anh.
Công ty này nếu như không có anh vốn không thể gầy dựng lên, dẫu anh rõ ràng ngoài mặt chỉ là trợ lý, tài xế và vệ sĩ nhưng trong lòng cô rất rõ rốt cuộc anh đã giúp cô bao nhiêu việc.
Anh hoàn toàn đảm nhiệm vị trí đối tác hợp tác, chỉ cần một lời dặn dò của cô, anh có thể cả đêm không ngủ hoàn thành công việc, hơn nữa còn làm đến tốt nhất.
Những cổ phần này là phần anh nên có, cũng là kế hoạch cô sớm đã hoạch định xong. Đương nhiên, bây giờ cô giục luật sư sớm chạy xong quy trình, đưa tài liệu đến trước mặt anh chỉ đơn thuần là vì giận anh.
Quả nhiên, Thu Tự lập tức cầm tài liệu trao tặng cổ phần xuất hiện trong văn phòng của cô.
“Sếp Úc, những cổ phần này anh không thể nhận.”
Hơi thở trầm lạnh nghiêm túc trên người anh tản ra, dẫu rằng cách một chiếc bàn làm việc, cô cũng có thể cảm nhận được.
“Ồ?” Úc Thịnh vờ như đang bận rộn nhìn chằm chằm máy tính, đến cả ánh nhìn cũng không thèm cho anh.
Ai bảo anh vờ như không nhìn thấy cô đang giận chứ?
Anh trả tiền căn hộ, anh vui rồi nhưng cô thì không.
Trước đây bất kể cô nói gì với anh, làm gì, dù là chuyện có quá đáng hơn, anh đều sẽ nghe theo cô. Lần này cô tốn nhiều tâm tư như vậy, anh rõ ràng biết cô không vui nhưng đến cả một câu xuống nước cũng không có.
“Sếp Úc.”
Ngón tay thon dài của đối phương chống trên bàn làm việc của cô, đôi tay vờ như bận rộn của Úc Thịnh cuối cùng cũng dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn người đối diện bàn: “Nếu anh đã gọi em là Sếp Úc, vậy anh nên biết em là chủ của anh, chủ cho anh cổ phần, anh không phải nên nhận xuống, sau đó nói lời cảm ơn sao?”
“Cảm ơn nhưng anh không thể nhận.” Đây không phải là một bữa cơm, một sự quan tâm có ý tốt, chỉ cần vài câu ít ỏi của cô thôi anh đều chấp nhận cả.
Giới hạn của anh, quanh quẩn mắc kẹt ở đấy.
Úc Thịnh giận đến nhức đầu: “Không nhận cũng phải nhận!”
Thu Tự không tranh luận với cô nữa, chỉ nhàn nhạt trần thuật kết quả: “Anh sẽ liên hệ với luật sư hủy đi văn bản trao tặng này, chỉ cần anh không chấp nhận công chứng, văn bản trao tặng này không thành lập.”
Úc Thịnh:…
Cô không cam lòng, sau đó cô nhớ ra trước đó có đầu tư với Chu Lạc về một hãng xe mới sản xuất trong nước.
Hãng xe này chưa chính thức hoạt động nhưng bên trong có loại xe soái hạm mà cô rất thích, là xe SUV cỡ lớn, có thể chạy trên mọi địa hình, trần xe có thể ngắm toàn cảnh, khởi động bằng giọng nói, có chức năng sạc di động không dây, ghế ngồi massage giữ ấm, hàng ghế sau cực kỳ rộng rãi thoải mái và tiết kiệm nhiên liệu hơn những chiếc SUV thông thường.
Ban đầu lúc đến xưởng xe khảo sát, cô nhớ cô và Thu Tự cùng lái thử chiếc xe này, anh cũng khá thích.
Khi đó cô đã động lòng muốn mua, thế là cô gọi điện cho giám đốc hãng xe, trực tiếp đặt xe, thanh toán toàn bộ.
Trùng hợp là trong kho xe có sẵn loại xe này, là một chiếc xe màu đen mới tinh.
“Ừ, vậy thì chiếc xe này đi.” Úc Thịnh khá vui khi nghe thấy không cần đợi.
Giống như trước đây mua nhà vậy, vì không cần nợ lại nên cô trực tiếp viết tên của Thu Tự, còn để lại địa chỉ công ty hơn nữa còn cố tình dặn dò, cho người hôm sau trực tiếp lái xe đến công ty, sau đó giao chìa khóa xe và giấy tờ xe cho Thu Tự.
Thế là chiều hôm nay. lúc Thu Tự và Úc Thịnh kết thúc buổi ăn trưa quay về công ty, toàn bộ nhân viên đều vây quanh nhân viên giao xe của hãng xe đang cầm bó hoa tươi, vỗ tay chúc mừng xe mới của Thu Tự.
“Sếp Úc, nghe nói xe này là hãng xe hợp tác tặng, thật sự quá hào phóng!”
“Tuy mọi người đều rất ngưỡng mộ nhưng trợ lý Thu vì công ty vất vả bận rộn, thật sự nên có được phần thưởng như thế này!”
“Trợ lý Thu, chúng tôi đã nhìn qua xe ở dưới lầu rồi, siêu ngầu đấy!”
“Trợ lý Thu, sao anh còn ngây ra? Là vì vui quá à? Ha ha ha!”
“Có thể không vui sao? Mọi người à, phúc lợi công ty đã bày rõ như vậy, mọi người đều phải cố gắng chăm chỉ làm việc! Noi gương trợ lý Thu!”
…
Nhất thời, rắm cầu vồng và ngưỡng mộ bay ngập trời.
Không biết có phải nhân viên giao xe biết người mua xe là một trong những cổ đông của hãng xe hay không, hay là vì dịch vụ của hãng xe bây giờ thật sự chu đáo, dẫu sao thì đối phương cũng làm hết chức trách. Anh ta bước đến giao chìa khóa, còn có nghi thức giao xe tặng hoa tươi và bánh kem.
Úc Thịnh rất hài lòng với điều này.
Ánh mắt của Thu Tự trầm trầm nhìn Úc Thịnh, anh đưa tay nhận lấy chìa khóa xe và giấy tờ xe, lên tiếng hỏi: “Thật sự là tặng sao?”
Nhân viên giao xe kia sớm đã nhận được đủ loại để ý nên giờ đương nhiên mặt không đỏ, hơi thở không gấp gáp: “Đương nhiên rồi, ông chủ chúng tôi đối xử với bên đối tác rất tốt!”
Thu Tự nhìn giấy tờ xe, quay đầu nhìn Úc Thịnh, chậm rãi nói: “Cảm ơn, Sếp Úc.”
“Anh xứng đáng mà.” Úc Thịnh lấy một miếng bánh matcha ngon miệng ở bên kia đang chia hộp bánh kem, xoay người mỉm cười đi vào trong phòng làm việc của mình.
Bất kể anh có đoán ra hay không, dẫu sao cô cứ khăng khăng bảo xe là tặng đấy, anh cũng chẳng làm được gì.
Nếu như lần này anh dám trả lại tiền, cô lập tức trở mặt cho anh xem!
Lần này Thu Tự thật sự không trả lại tiền nữa vì đây vốn không cần thiết.
Từ sau chiếc xe được đưa đến, từ đầu chí cuối đều dừng ở dưới lầu công ty, trở thành xe chuyên dụng của cô. Thu Tự chỉ lái xe khi chở cô.
Thật ra vì có sự tồn tại của Tiểu Đường nên bây giờ Thu Tự có rất hiếm cơ hội đích thân lái xe chở cô, nên xe này sau một tuần lễ đưa sang chỉ lái qua một lần.
Một hôm nọ, lúc Úc Thịnh ngang qua hầm xe nhìn thấy chiếc xe này, phát hiện trên thân xe mới tinh đã phủ một lớp bụi.
Úc Thịnh:…
***
Trên dưới công ty Thịnh Thế Phồn Hoa đều nhận ra, vị tổng giám đốc trẻ tuổi của họ và trợ lý đặc biệt đắc lực nhất mà cô tín nhiệm nhất đang chiến tranh lạnh.
Nói thật thì, nếu đặt chuyện trợ lý đặc biệt và tổng giám đốc chiến tranh lạnh ở công ty khác, đó là chuyện không có khả năng, ai dám chứ? Trợ lý dám chiến tranh lạnh với tổng giám đốc? Đó là chuyện nghìn lẻ một đêm, vô cùng vi diệu, không muốn làm nữa à?
Mà ở công ty họ, so với việc trợ lý đặc biệt có phải “dám” chiến tranh lạnh với tổng giám đốc hay không, mọi người càng tò mò hơn là trợ lý Thu lại “sẽ” chiến tranh lạnh với tổng giám đốc?
Người hai mươi bốn giờ cả ngày đi theo Sếp Úc, phục tùng mệnh lệnh, xem công ty của Sếp Úc như sự nghiệp của mình để làm, lại sẽ chiến tranh lạnh với Sếp Úc?
Đây… rốt cuộc xảy ra chuyện to tát đến mức nào chứ?
Sếp Úc không phải mới tặng một chiếc xe cho trợ lý Thu sao?
Chẳng lẽ trong đó có nội tình?
Trợ lý Thu thật sự được người ta trả lương siêu cao để moi góc tường nên Sếp Úc vội vã quan tâm trước mặt mọi người?
“Nói không chừng lương cả năm hơn triệu tệ, còn có hoa hồng cuối năm!”
“Vậy trợ lý Thu sẽ đi sao?”
“Sao có thể chứ, anh ấy quan tâm công ty hơn cả Sếp Úc của chúng ta nữa!”
“Vậy sao bây giờ hai người họ lại như vậy?”
“Chắc chắn có chuyện mà nhân viên nhỏ như chúng ta không biết rồi, đừng nhiều chuyện nữa…”
“Nếu như tôi là Sếp Úc, bất kể đối phương đưa ra điều kiện gì, cứ nhân đôi cho anh ấy là được, cho nhiều một chút, trực tiếp hủy đi khả năng trợ lý Thu bị đào góc tường đi!”
…
Lúc nghỉ ngơi sau bữa cơm trưa, Úc Thịnh ngang qua phòng trà nước, như mọi khi cô nghe thấy các nhân viên ở trong góc nói chuyện phiếm, sau đó lặng lẽ thở dài.
Nói ra không ai tin, sự thật hoàn toàn ngược lại suy đoán của mọi người, không phải là cô cho quá ít mà là cô cho quá nhiều rồi…
Tặng nhà trả tiền, tặng cổ phiếu bị từ chối, tặng xe không lái, cũng được xem như là chuyện hiếm trước giờ chưa từng có (*).
((*) Nguyên văn: 前无古人后无来者 [tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả], chỉ chuyện trước giờ chưa từng có mang theo nghĩa châm biếm)
Chuyện này đã cách mấy hôm, thật ra những chuyện này, trong lòng Úc Thịnh sớm đã nguôi giận rồi, cô vẫn là như thế, lúc giận thì khí thế hung hăng nhưng không giận dai. Hoặc có thể nói là, đối mặt với Thu Tự, trước giờ cô chưa từng giận dai.
Nhưng anh thì lúc giận đến cả cãi nhau với cô cũng không, dù cô có giận hơn nữa thì có thể giận được bao lâu chứ?
Chiến tranh lạnh lần này, phần nhiều là vì thái độ của anh sau ngày đó. Sau khi cô tặng xe anh, ngoài trừ công việc ra, anh rất ít nói chuyện với cô.
Người tốn nhiều tâm tư tặng quà bị từ chối còn chưa giận xong, anh lại vô duyên vô cớ nổi giận. Úc Thịnh thật sự cạn lời với chuyện này.
Đương nhiên, anh cũng không phải hoàn toàn không nói chuyện với cô, hoặc không để ý cô ngoài chuyện công việc, ví dụ như cô lạnh, đói, khát thì anh vẫn lập tức giải quyết thay cô.
Nhưng Úc Thịnh có thể cảm nhận ra, so với trước đây quan tâm xuất phát từ trong lòng, bây giờ nhiều hơn là dùng thái độ công việc để giúp cô xử lý.
Thật ra khác biệt không lớn, anh vẫn chu đáo tận tụy, chỉ là một chút không giống kia làm cô cảm thấy không thoải mái.
Nhưng khăng khăng lại không phải là công việc của anh không làm tốt, cô muốn bắt bẻ cũng không tìm ra lý do.
Thế là đến cuối cùng, cô dứt khoát dùng lạnh chế lạnh…
Hôm nay, Úc Thịnh quay về văn phòng không bao lâu, Thu Tự lập tức gõ cửa vào trong, anh qua đây là vì muốn xác nhận lịch trình sắp xếp chiều nay với cô.
Úc Thịnh dựa lưng lên ghế làm việc to rộng mềm mại, vừa nghịch quả cầu thủy tinh đặt trên bàn làm việc vừa không ngừng nhìn anh.
Chàng trai đứng đối diện bàn làm việc sắc mặt nghiêm túc, tầm mắt dừng trên laptop trong tay anh, từng câu từng chữ đều là việc công, thật sự tách rõ bốn chữ “Công tư phân minh” phát huy đến cực hạn.
Úc Thịnh nhẹ nhàng đặt quả cầu thủy tinh xuống, chậm rãi lên tiếng: “Chiều nay anh không cần đi cùng em, có Tiểu Đường đi cùng em là được rồi.”
Giọng anh khựng lại, lập tức nâng mắt nhìn cô, ánh mắt đen trầm bình tĩnh rơi lên người cô, ba chữ tại sao thế xuýt buột miệng thốt lên.
Anh siết chặt ngón tay, khóa chặt cảm xúc đang dao động: “Vâng, Sếp Úc.”
Úc Thịnh nhướng mày, im lặng đánh giá anh một lúc, lại nói: “Chờ đã, em thay đổi chủ ý rồi, hay là anh đi cùng em đi.”
“Vâng, Sếp Úc.”
Úc Thịnh:…