Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết - Chương 19-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết


Chương 19-1


Hoắc Bì tuy là có chút kiêng kị Nghê Dương nhưng nếu thật sự đánh nhau ông ta không cho rằng mình sẽ thua. Hơn nữa, ông ta còn chưa có hưởng qua mùi vị tinh hạch hệ lôi đâu.
Cái kia hẳn là mỹ vị cỡ nào…
Hoắc Bì nhìn chằm chằm Nghê Dương, trên mặt lộ vẻ tham lam.
Nhìn vẻ mặt tham lam của Hoắc Bì, Nghê Dương không ngừng lui về sau. Mắt cô bị gió tuyết mãnh liệt bay múa trước mặt mê hoặc.
Nghê Dương thầm nghĩ: không hổ là thủ lĩnh của khu Than Đá, dị năng mạnh đến như vậy.
Nghê Dương biết, coi như mình dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể cùng Hoắc Bì ngươi chết ta sống. Cô giữ chặt Chu Diễm hai mắt đỏ au, cả người đang bùng lên ngọn lửa, kéo mạnh người lại, lui về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh.
“Cậu không đánh lại ông ta đâu.” Nghê Dương gắt gao giữ chặt Chu Diễm, không để cậu ta đi lên hiến mạng, sau đó lại hét lên một tiếng, “Chạy!”
Nói xong, Nghê Dương là người đầu tiên lôi kéo Chu Diễm chạy đi. Tô Nhuyễn Nhuyễn lại cố chạy về hướng Hoắc Bì.
Nghê Dương mắng to, “Ngu xuẩn! Con mẹ nó cô chạy đi đâu thế!”
Nghê Dương vừa mới mắng xong, cô liền bị một cái lồng bằng kim loại bao lại.
Dị năng của Hoắc Bì là kim loại. Lúc đầu chỉ là khống chế kim loại, về sau còn có thể biến ra một cái lồng kim loại. Có thể thấy được dị năng của ông ta đã tu luyện tới mức kinh khủng như nào. Tất cả là nhờ tinh hạch của những người kia.
Nghê Dương, chó con và Chu Diễm bị nhốt trong lồng nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh bị Hoắc Bì ép ở cùng nhau.
Lại thấy chiếc lồng khác.
Bên trong lồng là băng thiên tuyết địa, Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh dựa sát vào nhau. Cô nhiều lần tính muốn đi ôm cái người mà toàn thân lửa cháy, nhìn thì rất ấm áp lại không phỏng tay là Chu Diễm, nhưng đều bị người đàn ông kia ôn nhu kéo trở về.
“Nhuyễn Nhuyễn muốn đi đâu?”
“Em, em muốn đi sờ…”
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa nhỏ giọng nói, vừa trộm dò cét Lục Thời Minh. Cặp móng vuốt nhỏ trắng nõn càng không ngừng chà xát, cực kỳ mong đợi liếc nhìn về phía Chu Diễm. Zombie chó và chó con dường như đã hòa cùng Chu Diễm làm một thể. Tô Nhuyễn Nhuyễn lần nữa nhìn Lục Thời Minh, cố gắng ưỡn ngực.
Cửa Tô gia còn chưa bị hỏng đâu!
“Em muốn đi cùng Chu Diễm…”
“Hửm?” Người đàn ông chỉ cần nâng giọng cuối.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức bị hiện thực ép phải uốn gối khom lưng: QAQ không thể như vậy nữa, tôi hận chính mình.
Nhìn chó và người ôm nhau thành một đoàn ở bên cạnh, Tô Nhuyễn Nhuyễn hâm mộ đến chảy nưóc mắt. Nghê Dương cũng chầm chậm đến gia nhập. Tô Nhuyễn Nhuyễn “oa” một tiếng liền khóc.
Cô cũng muốn sưởi ấm.
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, tay nắm chạt tay nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn, “Lạnh sao? Anh che cho em.”
Tay người đàn ông thon dài trắng nõn, xương ngón tay rõ ràng, xinh đẹp, dường như có thể bất cứ lúc não cũng có thể đặt lên dương cầm, đàn một bản hòa tẩu của Chopin.
Tay của Lục Thời Minh bao lấy tay nhỏ trắng mịn của Tô Nhuyễn Nhuyễn, động tác nhu hòa mà nhẹ nhàng. Tay tiểu cô nương vừa mềm vừa trắng giống như măng non xanh thẳm, đầu ngón tay còn mang chút màu hồng xinh xẻo. Còn có móng tay như trăng lưỡi liềm, có thể thấy tuy ở tận thế nhưng lại được nuôi rất khỏe mạnh.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn kia người đàn ông chỉ cần nhẹ nhàng khép lại một cái là đã bao lại toàn bộ. Nhưng tay hắn còn lạnh hơn cả băng tuyết bên ngoài. Tô Nhuyễn Nhuyễn bị hắn bao bọc ở bên trong, đầu tiên là móng vuốt như bị đông cứng, sau đó là cơ thể bị đông cứng. Cô run rẩy không ngừng, răng va lập cập như đang đánh nhau.
“Nhuyễn Nhuyễn sao vậy, hửm?” Người đàn ông biết rõ còn cố hỏi, “Anh không giúp em ấm hơn sao?”
“Cạch cạch cạch… Anh, anh quá ấm áp, em, em cảm động quá… cạch cạch cạch… hắt xì!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị lạnh đến mức phải hắt xì một cái vang dội. Bông tuyết nhỏ bé kia rơi trên mi mắt cô, ngưng kết thành sương. Khi cô chớp mắt tạo nên vẻ xinh đẹp lạ thường, càng làm nổi bật đôi mắt ngây thơ, khiến chúng tinh khiết như băng.
“Không cần quá cảm động, cảm động bình thường thôi là được rồi.”
Lục Thời Minh híp mắt nhìn cô, sau đó đột nhiên cúi người chạm vào cô, cằm đặt lên vai cô, chầm chậm, nhẹ nhàng, trầm giọng nói: “Nhuyễn Nhuyễn thật là ấm áp.”
Nói xong, Lục Thời Minh nhắm mắt lại, buông đôi tay đang nắm móng vuốt của cô ra, sau đó dang rộng tay, ôm người sát vào lông ngực mình.
Cái ôm của hắn khác hẳn với tay hắn, ấm áp tựa như lò sưởi tự nhiên cỡ lớn.
Mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó dán lên như bạch tuộc, chui vào lòng hắn, tiện thể còn âm thầm nghi ngờ Lục Thời Minh có thể là trộm giấu hệ thống sưởi ấm.
Người phương nam chưa trải sự đời là Tô Nhuyễn Nhuyễn tỏ vẻ mình thật sự yêu chết đi được cái thân thể như lửa nóng của nam chính. Cô nguyện ý vì thế ăn ít đi một chậu cơm.
Bên ngoài chiếc lồng kim loại, Hoắc Bì cầm trong tay cái hộp nhỏ chứa đầy tinh hạch, lại nhìn cảnh tượng thê thảm trong lồng kim loại, trên mặt lộ vẻ đắc ý.
Mỹ nhân và tinh hạch, ông ta đều muốn.
Hoắc Bì ngửa đầu, đổ hết tinh hạch trong hộp vào trong miệng. Ông ta muốn trở thành người mạnh nhất trong cái tận thế này, trở thành vua trong tận thế!
Tô Nhuyễn Nhuyễn dán vào người Lục Thời Minh, hưng phấn đến run lẩy bẩy.
Ăn xong tinh hạch, Hoắc Bì cảm thấy cả người đều là sức mạnh. Ông ta thở một hơi thật dài, cảm thấy bản thân như được tái sinh. Ông ta chậm chạp nắm chặt tay mình, cảm nhận được sức mạnh to lớn đang di chuyển trong cơ thể mình liên tục không ngừng.
Sau khi cảm nhận xong thời khắc đặc biệt này, Hoắc Bì âm trầm ngậm điếu thuốc lá trong miệng, đứng cách lồng kim loại ba bước, nhìn về phía Nghê Dương nói: “Lúc đầu tao không muốn giết mày đâu. Nhưng vì đề phòng vạn nhất, tao chỉ có thể lấy tinh hạch của mày đi vậy.”
Hoắc Bì cười gằn đi tới, đưa tay ấn lên cửa sắt của lồng, kéo ra. Nghê Dương vẻ mặt nghiêm túc bảo hộ mọi người ở sau lưng. Hiện tại, dị năng của Hoắc Bì tăng vọt, cho dù mười Nghê Dương cũng không đánh lại ông ta.
Chẳng lẽ bọn họ phải chết sao?
Hoắc Bì cười to, “Đừng vùng vẫy giãy chết, chúng mày có gào rách cổ họng, cũng không có ai đến cứu chúng mày… Hả?”
Hoắc Bì giật giật cánh tay của mình, bỗng nhiên phát hiện tay của ông ta giống như bị thứ gì đó dính lên. Tô Nhuyễn Nhuyễn thận trọng ló cái đầu nhỏ ra, “Tay của ông bị dính chặt rồi.”
Giữa mùa đông thế này, ông còn chơi kim loại gì chứ!
Xem ra ông bị dính chặt vào rồi!
Thời tiết thật sự rất lạnh. Lồng sắt bàng kim loại dính tay của Hoắc Bì quá chặt chẽ. Nếu như Hoắc Bì cứng rắn kéo ra, nhất định sẽ ra nguyên một mảng da thịt.
“Mau tới cứu tôi!” Hoắc Bì kêu to
Thế nhưng bên cạnh ông ta chẳng còn ai.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: “Không còn cách nào khác, ông có gào rách cổ họng cũng không có ai tới cứu ông đâu.”
Hoắc Bì:…
Hoắc Bì bỗng nhiên phát lực, trực tiếp phá vỡ lồng kim loại. Thế nhưng miếng kim loại kia vẫn còn dính trên tay ông ta, cực kỳ ảnh hưởng đến động tác của ông ta, thậm chí còn thỉnh thoảng đâm vào mũi ông.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không còn cách nào khác đâu, dội nước sôi đi.”
Hoắc Bì:….
Nghê Dương thấy thế, nhân cơ hội này dòng điện từ đầu ngón tay chuyển động, dọc theo lồng kim loại, cứ như vậy mà tạo cho Hoắc Bì một quả đầu Songoku mới nhất.
Thực ra chút công kích ấy căn bản là không làm Hoắc Bì bị thương. Nhưng kỳ quái là, Hoắc Bì đột nhiên trợn trừng mắt, thân thể bắt đầu co giật dữ dội, dính theo miếng kim loại kia, tựa như bệnh nhân Parkinson.
Sắc mặt Lục Thời Minh bỗng ngưng lại, đưa tay xách sau cổ áo Tô Nhuyễn Nhuyễn, rồi nhắc nhở Nghê Dương: “Đi trước.”
Nghê Dương không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn kéo theo Chu Diễm, dắt chó, cùng Lục Thời Minh ra khỏi lồng. Còn Hoắc Bì đang vung kim loại cảm thấy cơ thể đau như muốn nổ tung. Ông ta chống đỡ không nổi, quỳ trên mặt đất, kêu gào với nhóm người Tô Nhuyễn Nhuyễn: “Mau cứu tôi, Trương Chí Hạo thật sự không phải do tôi giết!.”
“À.” Tô Nhuyễn Nhuyễn lạnh lùng nói: “Hung thủ ai cũng nói mình không giết người.”
Hoắc Bì: Tôi cảm thấy câu nói này có chút quen tai nhưng không nhớ ra là tên ngu xuẩn nào nói.
“Cứu tôi, cứu tôi…” Giọng Hoắc Bì càng lúc càng tê tâm phế liệt.
Lục Thời Minh mang theo mọi người chạy càng lúc càng xa. Bỗng nhiên, “Ầm! Đoàng đoàng!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị Lục Thời Minh xách trong tay chạy thật xa, ngửa đầu lên, “Oa, là pháo hoa kìa.”
Nghê Dương nói: “Là Hoắc Bì nổ.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn:… Pháo hoa trên bầu trời bỗng nhiên có mùi không thơm.
“Vì sao ông ta bị nổ?” Tô Nhuyễn Nhuyễn khiêm tốn đặt câu hỏi.
Nghê Dương nghĩ một lúc, nói: “Lòng tham không đáy. Tinh hạch có thuộc tính riêng. Tuy là có thể hấp thu để tăng cường dị năng nhưng nếu như dị năng của bản thân không hợp thuộc tính của tinh hạch thì sẽ bị bạo thể mà chết.”
Cho nên vừa rồi Hoắc Bì ăn hết hộp kia không phải tinh hạch mà là TNT.
Chết, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. May mà bọn họ canh kịp lúc.
“Nhưng vừa rồi Hoắc Bì nói, Trương Chí Hạo không phải do ông ta giết.” Mặt Nghê Dương lộ vẻ do dự, “Người sắp chết, lời nói cũng thiện, tôi cảm thấy ông ta không giống như là đang lừa chúng ta.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ vào pháo hoa vẫn đang “đoàng đoàng” trên bầu trời: “Nếu không thì cô ghép ông ta lại rồi hỏi?”
Nghê Dương:…
Lục Thời Minh đứng bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, từ đầu ngón tay có một cây dây leo nhỏ chui ra, chui vào trong tuyết, sau đó giống như nhện dệt lưới, chậm chạp dệt ra một tấm lưới vô hình, nhanh chóng lớn lên, trải rộng dưới toàn bộ mặt tuyết, giống như máy hút bụi hấp thu những tinh hạch rơi lả tả khắp nơi xong rồi chui ra ngoài, uể oải lắc lắc phiến lá nhỏ trên đầu, gãi cổ của Tô Nhuyễn Nhuyễn một cái, sau đó biến mất.
Tô Nhuyễn Nhuyễn gãi gãi cổ của mình, cảm giác như có thứ gì đó liếm cô một cái.
“Nghê Dương!” Tiêu Trệ vội vã kẹp lấy Tiêu Bảo Bảo chạy tới, “Sao rồi? Tôi nghe nói mọi người… đang bắn pháo hoa?”
Tiêu Trệ liếc nhìn pháo hoa chói lọi trên bầu trời, giật mình, sau đó mới nói: “Thật đẹp.”
Khiến anh ta nhớ đến tuổi thanh xuân của mình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: “Kia là Hoắc Bì bị nổ tung.”
Tiêu Trệ:… Lập tức rút cái tay muốn níu kéo thanh xuân kia lại, thuận tiện khép miệng Tiêu Bảo Bảo lại.
Mấy thứ bẩn thỉu như này sao có thể ăn chứ.
—————————————
chương này tớ cứ làm được một lúc rồi ngừng, tại nhìn có vẻ đơn giản nhưng tớ lại thấy khoai nhất từ đầu truyện đến giờ, cho nên nếu mọi người đọc mà thấy câu cú lủng củng thì thông cảm nha và góp ý để tớ sửa lại.
ps: dạo gần đây đọc được cv một truyện khá ưng nên cũng vì thế mà đôi lúc bỏ bê truyện này, tớ sẽ làm truyện này nhanh nhất có thể và làm truyện mới cho mọi người

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN