Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết
Chương 23-1
Nghê Dương ngồi xổm xuống, tay đẩy ngăn tủ dưới đáy, lọ ra một cái hố phía dưới, sau đó nghi ngờ “A” một tiếng. Có thể nhìn rất rõ ràng.
Người nào đó đã phá vỡ sàn gỗ và dùng tay không đào cái hố này. Ánh trăng yếu ớt, trong hố chôn một đóa hoa.
Đó là một đóa hoa nhỏ màu trắng.
Nghê Dương lấy nó ra, đặt tới trước mắt, thần sắc hoang mang.
Một bông hoa trắng nhỏ khô cằn, nhìn qua cũng đã từ rất lâu rồi, hẳn là bị ép thành hoa khô rồi đặt trong hố dưới tủ quần áo.
Chẳng lẽ là trò đùa nghịch của con cái chủ trước tòa nhà này sao?
Trong lúc Nghê Dương đang nghi hoặc, Lục Thời Minh bỗng nhiên đi tới, đưa tay cầm bông hoa trắng trong tay Nghê Dương kia, mặt không thay đổi, tay vân vê nó, rồi quay đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Cô gái nhỏ đứng dưới ánh trăng, bông hoa kia đặt trước mắt Lục Thời Minh. Cánh hoa từng lớp từng lớp chồng lên nhau, che khuất nửa bên mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn. Đôi mắt cô gái nhỏ trong veo như nước, trong sáng như gương, thậm chí còn sạch sẽ hơn đóa hoa trắng này.
Lục Thời Minh khẽ mím môi, bàn tay cầm bông hoa nhẹ nhàng buông xuống. bông hoa trên tay đã khô héo, không còn mềm mại và trắng như trước nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc mới nở nó tinh khiết vô ngần. Lục Thời Minh dường như ngửi được hương thơm của hoa, một mùi thơm ngòn ngọt, tràn ngập trong phòng, rất lâu vẫn chưa tan đi.
“Tô Nhuyễn Nhuyễn.” Đột nhiên, hắn gọi tên Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, vẻ mặt thiên chân vô tà. Hai mắt hắn bỗng trầm xuống, ngón tay động nhẹ một cái, bông hoa nhỏ kia bị hắn bóp nát.
Không biết tại sao, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn bông hoa nhỏ bị gió thổi ba kia lại cảm thấy như tro cốt mình cuốn bay trong gió. Hơn nữa, cô rõ ràng cảm nhận được người đàn ông này hình như đang tức giận.
“Ngủ đi.”
Lục Thời Minh lấy ra một chiếc khăn để lau tay, rồi trực tiếp xoay người lên giường. Nghê Dương thấy thế, cũng không thể ở lại nữa, chỉ căn dặn Tô Nhuyễn Nhuyễn không nên hồ nháo, sau đó liền đi.
Một mình Tô Nhuyễn Nhuyễn chân trần đứng trên sàn gỗ, cúi đầu nhìn bông hoa trắng đáng thương kia, nghĩ một lúc rồi một lần nữa đặt ‘thi thể’ nó vào trong tủ quần áo, lấp kĩ lại, sau đó lạch bạch chạy đến bên người Lục Thời Minh, nhỏ giọng nói: “Vì sao anh ngủ trong tủ quần áo?”
Người đàn ông đã nhắm mắt, tựa hồ đã ngủ say, không trả lời câu hỏi của Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn bĩu môi, tự mình đắp chăn, lúc đang chuẩn bị dựa vào cái lò lửa lớn là Lục Thời Minh, cô phát hiện lò lửa của cô bỗng biến thành đại hầm băng.
Người anh em, sao anh lại làm như thế!
Tô Nhuyễn Nhuyễn cắn chăn, chỉ có thể tự lực cánh sinh, rét run mà đi ngủ.
Ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã tuyết bay trắng trời. Cả thế giới dường như yên lặng. Người đàn ông vốn đang nằm yên bỗng nhiên mở to mắt. Hắn đưa mắt nhìn sang Tô Nhuyễn Nhuyễn đang nằm bên cạnh mình. Lục Thời Minh đưa tay, ngón tay ngày thường tái nhợt lúc này mang theo một tia sáng trắng, đặt trên trán Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Cô gái nhỏ đang say giấc nồng, đột nhiên nhướn mày. Trong lúc ngủ, cô căng thẳng siết chặt chăn.
Đó là một giấc mơ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dường như nghe thấy có tiếng người đang khóc. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra ngồi dậy. Trên giường trống rỗng, không có bóng dáng Lục Thời Minh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vội nhìn bốn phía, nhìn xuống dưới giường, không có, lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu to, có tiếng ếch ồm ộp, gió mát nhẹ thổi, vầng trăng xinh đẹp treo đầu cành cây, bóng cây lúc ẩn lúc hiện.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghi ngờ nghĩ bây giờ không phải đang mùa đông sao, sao lại có ve với ếch?
Ồ, cẩn thận ngửi dường như còn có hương hoa.
Nhưng vẫn không có Lục Thời Minh.
Để ý thấy trong căn phòng này không có phòng vệ sinh nên Tô Nhuyễn Nhuyễn không vào trong đó tìm.
Tiếng khóc như mèo con trước đó chỉ như ẩn như hiện, bây giờ lại càng lúc càng lớn vang lên trong căn phòng yên tĩnh này lại càng thêm rõ ràng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vô thức nghiêng đầu, nhìn về nơi có tiếng khóc.
Đó là một tủ quần áo, cũ xưa mà to lớn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn xốc chăn trên người lên, chân trần giẫm lên sàn nhà. Sàn gỗ cũ kĩ phát ra tiếng “kẹt kẹt kẹt kẹt”, giống như máy may đời cũ. Tô Nhuyễn Nhuyễn run rẩy đi qua, thấy cái lỗ trên tủ quần áo nhanh chóng rụt lại ngón tay của mình.
Hả? Cái tủ quần áo này chẳng phải bị Lục Thời Minh chặt hỏng rồi sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, nghĩ hết nửa ngày, sau đó đưa tay đẩy cửa tủ ra. Trong tủ quần áo một thiếu niên đang ngồi xổm. Cậu mặc quần áo mùa hè thật mỏng, lộ ra vết tím tím xanh xanh trên cơ thể.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đàn ông mắng chửi, còn có tiếng chai rượu vỡ toang. Tô Nhuyễn Nhuyễn rõ ràng nhìn thấy cả người cậu bé run một cái, càng thêm sợ hãi, khóc lớn.
Cô đi qua, duỗi tay, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, lại phát hiện mình căn bản không thể chạm được vào cậu. Tay cô xuyên qua thân thể cậu, không thể đụng tới.
“Rầm rầm rầm”, tiếng phá cửa gần trong gang tấc kèm theo tiếng mắng chửi của người đàn ông tựa như tiếng sấm.
“Thật đáng sợ.” Cậu bé co rúc trong tủ quần áo, cái tử quần áo trống rỗng to lớn kia càng làm nổi bật thêm sự nhỏ bé yếu ớt của cậu.
“Đừng sợ nhé, đừng sợ nhé…”
Tô Nhuyễn Nhuyễn xoa cái đầu trong ngực, thì thầm nói xong bỗng nhiên cảm thấy xúc cảm có chút là lạ.
Hả? Cái đầu này sao lại lớn như thế?
Tô Nhuyễn Nhuyễn mở mắt ra, ngơ ngác nhìn tuyết trắng ngoài trời. Cô quay đầu, nhìn cái đầu mình đang ôm kia thì ra là đầu Lục Thời Minh. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn khuôn mặt hắn hồi lâu, sau đó ghé sát vào, nhỏ giọng nói: “Có phải anh trốn trong chăn khóc không?”
Nếu không cô sao lại nằm mơ thấy có người khóc.
Trong căn phong này chỉ có hai người là cô và Lục Thời Minh. Không phải cô khóc thì đương nhiên là hắn khóc rồi!
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy suy luận của mình rất hoàn hảo.
Người đàn ông vốn đang vùi đầu vào giữa cổ Tô Nhuyễn Nhuyễn lông mi như cánh bướm nhẹ vỗ, lộ ra cặp mắt đào hoa xinh đẹp trong truyền thuyết khiến người dù vô tình cũng phải động lòng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng ngậm miệng lại, vẻ mặt vô tội.
Người đàn ông chậm rãi đưa tay, bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
“Hu hu hu, em khóc, em khóc.” Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nhận sai.
Đây là Thuận Nhĩ Phong* sao, hu hu hu.
(*tai thính nghe xa ngàn dặm)
Đừng bóp nữa mà, đau quá.
“Khóc cái gì?” Người đàn ông vừa mới tỉnh ngủ, giọng hơi khàn, nhưng không hề làm giảm đi dung nhan của hắn.
Tôi sợ anh không chỉ giết tôi mà còn muốn ngấp nghé nhan sắc của tôi.
Vì khuôn mặt nhỏ xinh của mình, Tô Nhuyễn Nhuyễn nâng khuôn mặt nhỏ bị nhéo, cọ cọ trong ngực Lục Thời Minh.
Cơ thể hắn cứng đờ, sau đó nghiêng người sang bên cạnh. Tô Nhuyễn Nhuyễn lại lăn về, ý đồ bán manh không khả quan lắm.
Nghê Dương vừa mới mở cửa đã thấy hai vật thể bất minh dính lấy nhau: Giận tím người.
“Rầm” một tiếng, cửa một lần nữa đóng lại.
Không phải Nghê Dương không muốn gõ của mà là cái cửa này vốn dĩ bị hỏng. cô chỉ đẩy nhẹ đã mở ra.
“Dậy ăn sáng!”
Đứng ngoài cửa hét lên xong, Nghê Dương mới sáng sớm đã bị nhét cho cẩu lương đầy miệng giận đùng đùng đi xuống lầu. Trong phòng, Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe thấy sắp ăn sáng, nhanh chóng đứng dậy.
Ăn sáng thôi!
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt, ngồi trước bàn lén dùng hết baby cream của Lục Thời Minh, sau đó nói hôm nay muốn búi tóc kiểu nụ hoa. Lục Thời Minh trầm ngâm nửa khắc, lười biếng cài lên đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn hai nụ hoa nhựa.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:… Cô muốn búi tóc kiểu nụ hoa chứ không muốn mọc hoa trên đầu.
Anh cái con người này thật là càng ngày càng không chuyên nghiệp gì cả!
Tô Nhuyễn Nhuyễn đành phải tự mình búi tóc, sau đó nghiêng người nhìn qua ngoài cửa sổ, thấy sắc trời âm u, lén giấu trong tóc mấy cây “cột thu lôi”.
Bên kia, Nghê Dương tình cờ gặp Tiêu Trệ trên cầu thang. Tiêu Trệ không sợ lạnh, anh mặc rất phong phanh. Thân hình cường tráng lại khôi ngô, khác hản với Lục Thời Minh trắng trẻo thon gầy, nhưng dáng vẻ anh cẩn thận che chở Tiêu Bảo Bảo lại vừa dịu dàng vừa chu đáo.
Bên ngoài cứng rắn bên trong ôn nhu.
Nghê Dương che khuôn mặt ửng hồng của mình, sau đó không biết vì sao lại nhớ tới Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Đợi đã, chẳng lẽ đàn ông đều thích kiểu người như đồ ngốc bạch ngọt kia sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn hí ha hí hửng chạy xuống ăn sáng. Nghê Dương mặt không đổi đứng phía sau nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn hứng thú bừng bừng vừa mới xuất hiện.
“Cô cầm chậu xuống làm gì?”
“Ăn cơm!”
Nghê Dương:…
Chẳng lẽ đàn ông thích kiểu như này thật à? Một tên mù Lục Thời Minh còn chưa đủ sao?
Bữa sáng.
Phạm Mạch tự mình làm bữa sáng, đều là màn thầu, bánh bao nóng hổi mà hiện giờ khó có được.
Nghê Dương nói: “Không cần đâu, chúng tôi có mang theo đồ ăn.”
Nói xong, kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn đang tay trái bánh bao tay phải màn thầu về, trả lại bánh bao và màn thầu trong tay cô, mạnh mẽ nhét vào miệng cô một cái bành mì khô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đáng thương nhìn đám bánh bao, màn thầu tỏa khói nghi ngút không rời mắt, thèm nhỏ dãi.
“Mặt cô sắp thành mặt bánh bao rồi, cô còn dám ăn nữa.” Nghê Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Mặt bánh bao của tôi chỉ có nhỏ xíu như này thôi à.
Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn vẻ mặt mong chờ nhìn Lục Thời Minh. Lúc này nam chính hẳn là khen cô mấy câu để thể hiện độ thân sĩ của mình, chẳng hạn như “Nhuyễn Nhuyễn nhà anh xinh nhất”, “Mạt Nhuyễn Nhuyễn nhà anh nhỏ nhất”.
Không nghĩ tới Lục Thời Minh lại chỉ dùng cặp mắt đào hoa kia liếc cô một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu gặm bánh mỳ khô chẳng có tí dinh dưỡng nào.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: !!! Anh không yêu bảo bảo, tôi cảnh cáo anh, anh sẽ mất bảo bảo đó!
Người anh cả tên Tả Thanh Long tiến lên hỏi, “Cô Tô ngày thường thích làm những gì?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn trả lời; “Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.”
Cô đúng là người vừa hà khắc vừa có tính kỷ luật.
Anh cả:….
—————————–
Mất tích có vẻ hơi lâu nhỉ, sorry mọi người nhé. Có vẻ như sau này không thể up cả chương dài rồi mọi người tại tui vào học rồi =((( mọi người thông cảm nhé nếu đôi lúc tui có mất tích hơi lâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!