Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết
Chương 27-2
Đây là một khu sinh tồn không lớn, giống như một khu chung cư hơn. Quản lý có hơi lỏng léo, có thể do bên trong toàn bộ đều là người bình thường.
“Chúng tôi là người tốt.”
Mặt Tiêu Trệ hiện ra ở cửa xe, người gác cổng khu sinh tồn lập tức giơ súng lên. Nghê Dương kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới tỉnh ngủ, vẻ mặt ngây ngô đến, để mặt cô chỗ cửa xe.
Kiểm mặt cho bà đây!
Cô gái nhỏ ghé vào cửa xe, mười ngón tay mềm mại nhỏ nhắn che miệng nhỏ đang ngáp. Đôi mắt lập tức long lanh ánh nước. Mái tóc đen rủ xuống, dán trên hai gò má ửng hồng, càng lộ ra vẻ yểu điệu.
Nghê Dương nhìn dung nhan Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không nhịn được mà âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Con bé này có vẻ như càng ngày càng đẹp ra?
Trước kia mới nhìn thì thấy kinh diễm, bây giờ nhìn lâu rồi vậy má lại khiến người ta sinh ra cảm giác trầm mê.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hoàn toàn không biết mình ở trong mắt Nghê Dương từ tiểu tiên nữ lột xác thành tiểu yêu tinh hại nước hại dân, vừa ngáp xong, nhìn ra ngoài cửa xe chào hỏi mấy đồng chí bên ngoài.
Chào mọi người.
Những người kia ngẩn ngơ há mồm, nước miếng vừa mới chảy xuống trong chớp mắt đã hóa thành băng.
Sau đó cực kì thuận lợi bán sắc, à nhầm, kiểm mặt, xe chạy vào khu sinh tồn.
Người quản lý của khu sinh tồn tự mình ra nghênh đón.
Đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Gã ta vừa liếc nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, hai mắt liền tỏa sáng. Nhưng ánh mắt kia không phải là ánh mắt kinh diễm hay si mê như những người khác mà giống như là … dò xét thịt heo?
“Chúng tôi rất hoan nghênh phụ nữ và trẻ con. Trong tận thế như này, cho dù như thế nào, phụ nữ và trẻ con vẫn nên ưu tiên giống như khi thuyền va phải đá ngầm vậy, phụ nữ và trẻ em luôn đi đầu.”
Người quản lý quá khích hô lên khẩu hiệu của khu sinh tồn.
Hơi dài nha.
“Không cần nộp đồ ăn sao?” Nghê Dương cảm thấy kì lạ.
Người quản lý lập tức lắc đầu, “Không cần không cần.” Sau đó đưa mắt nhìn sang Tiêu Bảo Bảo nhỏ nhất. Gã móc từ trong túi một viên kẹo, đưa tới trước mặt Tiêu Bảo Bảo, trêu đùa, “Chú thích ăn trẻ con nhất đó.”
“Chú cho con cắn một miếng, con cho chú cắn một cái, có được không?”
Tiêu Bảo Bảo mở cái miệng nhỏ của bé, Tiêu Trệ nhanh chóng lấy chổi lông gà ra. Tiêu Bảo Bảo ngậm miệng nhỏ lại.
Người quản lý cười to: “Ha ha ha, chú nói đùa thôi. Nè, cho con kẹo.”
Viên kẹo kia bị nhét vào miệng Tiêu Bảo Bảo.
Tiêu Bảo Bảo: Nhổ ra.
Sau đó tiếp tục gặm cánh gà ngâm tiêu.
Người quản lý:….
Mọi người tạm thời ở lại khu sinh tồn. Người nơi này nhiệt tình, hiếu khách, thậm chí còn đưa bọn Nghê Dương đi tham quan nhà kính trồng rau quả. Tận thế như vậy mà có thể dùng nhà kính để trồng trọt, đúng là lợi hại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi xổm bên chỗ cải thìa, đưa tay sờ rồi lại sờ.
“Tô Nhuyễn Nhuyễn, đừng nghịch.” Nghê Dương cảnh cáo.
“Dạ.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn để lại chỗ cải thìa vừa mới chôm.
Khu sinh tồn không lớn nên chỉ có mấy căn phòng.
Mọi người đi nhà ăn mua cơm. Tiêu Trệ cực kì yên tâm giao Tiêu Bảo Bảo cho Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn Nghê Dương cầm chậu cơm của mình đi xa , trông mòn con mắt. Cô lấy quyển truyện cổ tích ra, bắt đầu kể chuyện cho Tiêu Bảo Bảo.
“Em nhìn nè, đây là con hủ (con hổ) nè! Con xóc (con sóc) nè! Con xư tử (sư tử) nè! Con hiu sao (hươu sao) nè! Con káo (cáo) nè! Con ká heo (cá heo) nè! Con hiu cao cổ (hươu cao cổ) nè! Con trăng (con trăn) nè! Con gấu chúc (gấu trúc) nè! Con xếu (sếu) nè!…”
(Bả cố tình đọc ngọng đó mọi người)
Nghê Dương mua cơm về mang chậu cơm cho Tô Nhuyễn Nhuyễn, “Cô đọc cái gì đó? Đừng có dạy Bảo Bảo mấy thứ kỳ quái.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn “xì” một tiếng, “Nguyên liệu nấu ăn đó.”
Nghê Dương, “… Cô biết mấy con đó là động vật sắp tuyệt chủng được quốc gia bảo vệ chứ?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn nuốt một ngụm nước bọt, “Chắc là ăn ngon lắm. Nếu không sao bị tuyệt chủng chứ.”
Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu ăn cơm, cũng rất kén chọn mà vứt miếng thịt ở trên cùng vào thùng rác.
Thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn làm vậy, Nghê Dương cực kì ngạc nhiên, “Cô mà không ăn thịt cơ á?”
Mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn nhăn nhó, đáng thương nói: “Không biết vì sao tôi nhìn thấy chỗ thịt đó liền cảm thấy buồn nôn. Nó chắc chắn bị thiu rồi.”
Nghê Dương ngồi bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt của cô trở nên sâu xa.
“Cô dạo gần đây có phải thích ngủ, ăn nhiều, còn cảm thấy mình mập lên.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn cẩn thận nghĩ, “Không có đâu.”
Nói xong, cô đã thấy buồn ngủ rôi. Chẳng có cách nào khách, đành vừa ăn vừa ngủ.
Ánh mắt phức tạp của Nghê Dương nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, lại nhìn Tiêu Bảo Bảo quái lạ là gần đây cứ thích quấn lấy Tô Nhuyễn Nhuyễn, trong lòng nảy ra một ý nghĩ động trời.
Sau đó cô cúi đầu, nhìn thịt trong bát mình. Không biết vì sao, cô cũng cảm thấy chỗ thịt này bị thiu.
Bên kia, mấy người đàn ông cũng cầm hộp cơm đi tới. Bọn họ không lấy thịt.
“Thịt nhường cho phụ nữ với trẻ con ăn.” Tiêu Trệ nói như thế.
Cao Quân Sinh cũng gật đầu phụ họa, hiển nhiên là cũng nghĩ như vậy. Bà lão thì nói mình không cắn được. Lục Thời Minh thì đơn giản hơn nhiều, “Tôi không thích ăn.”
Ánh mắt Nghê Dương rơi trên người Lục Thời Minh, Tô Nhuyễn Nhuyễn đang ăn nhìn thấy ánh mắt của Nghê Dương, cũng hoài nghi có phải Nghê Dương nhìn trúng bạn trai mình hay không.
…
Mọi người ở trong khu sinh tồn ba ngày, chờ tuyết nhỏ hơn một chút rồi đi tiếp.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cực kì lo lắng chia sẻ với Lục Thời Minh một bí mật mà cô mới phát hiện ra, “Em cảm thấy có thể là Nghê Dương yêu em mất rồi.”
Người đàn ông nhíu mày, “Ồ?”
Vẻ mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn “Tui biết anh không tin, tui chứng minh cho anh xem”.
Cô chạy “bạch bạch bạch” một vòng. Bên kia, Nghê Dương đang nói chuyện với Tiêu Trệ nhanh chóng chạy tới véo tai cô, “Cẩn thận! Nhỡ bị ngã thì làm sao!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc huhu tỏ vẻ chúng ta không được đâu!
Nghê Dương: Con mẹ nó con nhỏ này đang nghĩ cái gì vậy trời!
Nghê Dương cố kiềm chề cơn giận của mình, dịu dàng an ủi: “Hôm nay ăn cơm no chưa?”
Nhìn Nghê Dương đột nhiên dịu dàng, Tô Nhuyễn Nhuyễn sờ bụng nhỏ của mình.
“Ăn, ăn no rồi ạ.”
“Có gì không thoải mái không?”
“Không ạ.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn càng cảm thấy sởn tóc gáy.
Nghê Dương gật đầu, cuối cùng cũng bỏ qua cho Tô Nhuyễn Nhuyễn, đi qua chỗ Lục Thời Minh.
“Tôi có lời muốn nói với cậu.”
Lục Thời Minh chậm rãi cùng Nghê Dương ra ngoài. Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng Tiêu Trệ đứng chung một chỗ, nhìn bóng lưng hai người, không biết vì sao trong lòng cảm thấy hơi chua.
(ôi bạn ơi, thế là bạn biết ghen rồi đấy =))))
Chắc là cô đói bụng rồi, ăn thêm chút nữa đi.
Trong hành lang chỉ có Nghê Dương và Lục Thời Minh. Nghê Dương vòng hai tay trước ngực, có vẻ hơi bực bội rút ra một điếu thuốc, châm thuốc, hút một nửa, sau đó mở miệng nói: “Các cô cậu sao không làm biện pháp hả?”
Lục Thời Minh tựa ở bên tường, mái tóc đã dài chạm vai được Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng dây buộc tóc buộc lên, còn búi lên một búi tóc nhỏ. Hắn hơi ngửa đầu, hai bên tóc mai rủ xuống chạm vào khóe môi, lộ ra đường cong duyên dáng ở phần gáy, khiến cho khí chất của hắn càng thêm dịu dàng mà cao quý.
“Biện pháp?”
Lục Thời Minh khẽ mở môi mỏng, mở cửa sổ ra. Nghê Dương lạnh đến khẽ run, điếu thuốc trong tay trong nháy mắt liền bị lạnh mà tắt. Cô bực bội ném điếu thuốc đi.
“Tô Nhuyễn Nhuyễn mang thai rồi.”
Ánh mắt Lục Thời Minh ngay tức khắc trầm xuống, sự hung ác đột nhiên xuất hiện trên người hắn khiến cho ngay cả bầu trời đổ tuyết ngoài kia cũng phải dừng lại.
Nghê Dương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này kích động đến như vậy. Bởi vì trong mắt Nghê Dương, những kẻ yếu đuối như vậy trong tận thế ngay cả muốn tức giận cũng không tức giận được. Nhưng dù là tên đàn ông yếu hơn gà thì cũng có tôn nghiêm của đàn ông. Ví dụ như lúc bị cắm sừng.
Nghê Dương cảm thấy mình hình như đã phát hiện một bí mật động trời.
“Vậy, vậy chẳng lẽ không phải con của cậu sao?”
“A.” Lục Thời Minh cười lạnh một tiếng, rìu sau lưng ngo ngoe muốn động. Nghê Dương nuốt một ngụm nước bọt, không biết vì sao lại cực kì sợ hãi.
“Vậy, vậy con nhỏ ngu ngốc vẫn luôn đi cùng cậu, không thể nào cùng với tên đàn ông khác… cái đó chứ?”
“A.” Lục Thời Minh lại hừ lạnh.
Nghê Dương mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy như suối. Cô trước đó cảm thấy gió bên ngoài cửa sổ quá lạnh mà sao giờ lại cảm thấy gió thổi không đủ mạnh. giá như thổi luôn cả cô đi thì tốt biết bao.
Bên kia, Tô Nhuyễn Nhuyễn lén lút ra ngoài theo, vừa đúng lúc bị đôi mắt như nổi lên cơn sóng lớn bắt gặp.
Vừa mới nhìn trộm đã bị bắt quả tang rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng đáng thương nói: “Em chỉ muốn ra ngoài hóng gió thôi, không phải nghe lén hai người nói chuyện đâu.”
Nói xong, cô đi đến bên cửa sổ, dùng sức, dùng sức rồi lại dùng sức mà vẫn không mở ra được. Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhiên cảm thấy tức giận, cô dùng tay đấm vào cánh cửa.
Nghê Dương nói: “Cậu nhìn đi, thích ngủ, ham ăn, cảm xúc thất thường, đa nghi hay giận, trí thông minh hạ xuống…” À không đúng, trí thông minh trước giờ đâu có cao, hạ xuống nữa chắc thành 0.
“Đó đều là dấu hiệu của mang thai.”
Hai mắt người đàn ông nhíu lại, đi tới, “lạch cạch” một cái, cánh cửa sổ bị đông cứng lại cực kì chắc chắn cứ thế bị mở ra.
Mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn bị gió thổi suýt chút nữa biến dạng. Miệng nhỏ hơi hé muốn nói chuyện lại bị gió lạnh thổi đến, cả miệng đều là tuyết.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị lạnh đến toàn thân run rẩy: Tôi cảm thấy hình như anh có gì bất mãn với tôi.
Chẳng lẽ vì đêm qua tui lén ăn cải trong chăn nên anh tức giận sao?
Cùng lắm cho anh một túi nè.
Người đàn ông đưa tay, bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn bị lạnh đến chẳng biết trời trăng gì trừng mắt lại.
Tên kia, đừng ép tôi động thủ!
Anh buông tôi ra, buông ra!
Hắn càng bóp mạnh hơn. Tô Nhuyễn Nhuyễn nước mắt lưng tròng tỏ vẻ anh buông ra rồi tôi tự mình chơi.
Ánh mắt người đàn ông càng tối thêm. Bông tuyết xoay tròn cạnh hắn một vòng mà không dám rơi xuống.
Đây rốt cuộc là cơn giận đến cỡ nào chứ!
Cùng lắm thì cho anh hai túi mà.
Hu hu hu… không được nữa thì tôi dùng cải bẹ nuôi anh nha.
—————————————————————
Ủa sao 20 vote nhanh dữ z chời, tui còn đang làm dở chương 28 😫😫. Thui vẫn cứ up chương mới như đã hứa nhé 😉😉 Chương sau để 50 vote r up nhé quý zị.
Giờ nhìn lại mới để ý, bộ truyện này làm cũng phải 1 năm rồi đó mà mới kết được nửa truyện :))) cái tốc độ 🐌🐌 này biết bao h mới làm được bộ mới đây, sợ là làm xong bộ này thì quên luôn bộ đó quá.
Dạo này mê bé Xanh lam yêu dấu 💙💙💙quá nên giới thiệu cho mấy bạn nghe cùng. Với t nó đáng lẽ phải làm title :((
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!