Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết - Chương 31-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết


Chương 31-1


“Hu hu hu, em không ăn dâu tây nữa đâu, miệng em sắp nứt ra rồi…”

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi trên ghế salon huhu khóc. Tuy rằng vừa nãy cô cố ý muốn hút sạch không khí của Lục Thời Minh, muốn để hắn ngạt thở mà chết, nhưng hiển nhiên, cô thất bại. Bởi vì đối phương bây giờ còn đang vui sướng, còn khỏe hơn cô tưởng tượng nhiều.

Người đàn ông ngồi dựa vào ghế salon, nắm cằm nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn, tay lau khóe môi cô, nước dâu tây đỏ thẫm dính lên tay hắn.

“Chúng ta thử lần nữa, nhé? Trong sách đều nói như vậy.”

Trong hơi thở đều là mùi hương quen thuộc của người đàn ông. Vị ngọt ngào của dâu tay cứ thế đi xuống cổ họng, ngọt như mật.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, nhìn sách trên tay Lục Thời Minh.

“Ngàn vạn lần hôn em của bá đạo tổng tài”, “Tuyệt thế kiều thê của Tà vương”…

Mấy thứ của FA viết sao anh lại tin! Nam chính à, IQ của anh đâu! Chẳng lẽ bị cô ăn sạch rồi sao?

Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc huhu nói anh có thể tìm sách chuyên nghiệp chút không hả.

Lục Thời Minh trầm ngâm nửa khắc, lấy ra cuốn IUPAC*.

(* trong bản tiếng Trung là “sách màu” tức cuốn “IUPAC” – cuốn sách tóm tắt các thuật ngữ và danh pháp khoa học trong phòng thí nghiệm. Mọi người có thể tìm hiểu thêm trên baidu hoặc google về cuốn sách này. Nhắc lại cho các bạn không nhớ, bạn Lục học Y nha)

Tô Nhuyễn Nhuyễn chầm kẻm. Rõ ràng nam chính trong truyền thuyết đều goodboy là vô sự tự thông, kỹ thuật tốt, tài nghệ trấn áp quần hùng, thiên phú cực cao, vì sao mà đến lượt cô lại biến thành kỹ thuật tệ, lại còn là badboy?

Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc ròng, dâu tay không đẹp hay là không ngon hả, sao anh cứ nhất định phải ăn tôi!

“Giới thiệu với mọi người một chút, đây là em gái tôi.”

Nghê Dương để lộ người phía sau, vui vẻ để mọi người làm quen. Cô gái đứng sau mặc áo lông hơi cũ, tóc xanh nhạt, biểu cảm trên mặt lại rất tệ. Vẻ ngoài cô giống Nghê Dương đến bảy phần nhưng nếu Nghê Dương vừa già giặn vừa có khí phách thì Nghê Mị lại có khuynh hướng thiên về nét mềm mại, quyến rũ của phụ nữ hơn.

“Nghê Dương, tháo thứ này ra cho tôi!”

Nghê Mị gõ gõ cái còng tay.

Nghê Dương nói: “Không được, em sẽ chạy.”

Nghê Mị nói: “Tôi không chạy.”

Nghê Dương nói: “Tôi không tin.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói mấy người không thể tin nhau chút xíu sao?

Giống như cô và Lục Thời Minh ấy.

Người đàn ông dịu dàng xoa đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn, “Anh tìm thấy một quyển sách rất ‘chuyên nghiệp’ rồi.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhiên xoay người, che bụng mình rồi bắt đầu kêu rên.

“A a a, em đau bụng quá, em sắp chết rồi, a a a…”

Lục Thời Minh níu lại Tô Nhuyễn Nhuyễn đang lăn lộn, cho rằng chỉ có niềm tin giữa người với người mới giúp thế giới trở nên tốt đẹp hơn.

Nghê Mị bắt chéo chân ngồi trên ghế salo, nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh đang dây dưa không rõ.

“Đầu năm nay, trông như vậy mà còn sống được. Ê, Nghê Dương, kia là người đàn ông của chị hả?”

Nghê Dương hất hất cằm về phía Lục Thời Minh, “Chia cho tôi nếm thử một lần đi chứ.”

Nói xong, Nghê Mị không đợi Nghê Dương nói đã đứng lên tiến lại gần Lục Thời Minh, ngón tay lướt qua lồng ngực Lục Thời Minh, giọng điệu trêu chọc, nói: “Này anh chàng đẹp trai, kỹ thuật của tôi tốt hơn chị gái tôi nhiều đó. Thế nào? Làm với tôi một lần đi? Tôi cực kỳ muốn cùng anh tâm sự cả đêm.”

Bốn chữ cuối kia Nghê Mị như dán vào tai Lục Thời Minh mà nói.

Dung mạo của Nghê Mị đúng là rất khá mang theo nét phong tình của người phụ nữ, thứ mà Tô Nhuyễn Nhuyễn không có.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ló đầu mình ra, “Anh ấy không biết nói chuyện đâu, để tôi tâm sự với chị nha.”

Nghê Mị:…

Nghê Dương đi tới, vẻ mặt lúng túng nói: “Đừng gây chuyện nữa, họ là người yêu của nhau.”

“A.” Nghê Mị cười lạnh một tiếng, “Người yêu thì sao? Thời buổi này ai mà chẳng có dăm bảy người yêu.”

“Ồ?”

Lục Thời Minh cụp mắt nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức giơ tay lên thề trong lòng, trong mắt cô chỉ có mình hắn. Lục Thời Minh cũng ôn nhu nói: “Trong lòng anh, trong mắt, thậm chí trong thận cũng chỉ có mình Nhuyễn Nhuyễn.”

Chờ đã, anh nói “trong thận” là ý gì?

Bên ngoài tòa nhà dành cho phụ nữ mang thai vẫn bị zombie bao quanh như trước. Lương thực của mọi người càng ngày càng cạn kiệt. Nghê Dương một tay kéo Nghê Mị đang nằm trong đám đàn ông ra ngoài.

“Em muốn đồ ăn, chị cho em, đừng làm chuyện như vậy nữa.”

“Chuyện như vậy là chuyện nào?” Nghê Mị chẳng mảy may quan tâm quần áo hở hang đáng xấu hổ. Gã đàn ông bên cạnh nhìn mà muốn lòi con mắt. Nghê Dương rút súng ra, bọn họ nhanh chóng tản đi.

Nghê Dương nhốt Nghê Mị trong phòng.

“Chị đi tìm đồ ăn cho em.”

Nghê Dương vừa đi, Nghê Mị đẩy cửa sổ ra, đang chuẩn bị nhảy xuống thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

“Nghê Dương, tôi đến trốn…”

Một người đứng ở cửa một người đứng cạnh cửa sổ, Tô Nhuyễn Nhuyễn và Nghê Mị hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ. Nghê Mị nhân lúc Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng va vào cô rồi chạy ra ngoài. Tô Nhuyễn Nhuyễn bị đụng ngã xuống đất, túm quần Nghê Mị, nói nếu không có ba chậu cơm thì đừng hòng cô đứng lên.

“Buông tôi ra! Con mẹ nó cô mau buông tôi ra!”

Nghê Mị tức giận nhấc chân lên, vừa định đạp thì nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhuyễn Nhuyễn, đương lúc do dự thì quần bông của mình bị kéo xuống.

Nghê Mị:…

“Mỹ nữ, trùng hợp ghê!”

Mấy gã đàn ông mà vừa rồi Nghê Mị quyến rũ lại đi tới. Đầu tiên là nhìn Nghê Mị từ trên xuống dưới, sau đó lại liếc nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn đang ngồi trên mặt đất, hai mắt phát sáng.

“Mấy người muốn làm gì?”

Nghê Mị hai tay khoanh trước ngực, cực kì khí thế, nếu như không nhìn con nhỏ đang kéo chân cô bên dưới và cách ăn mặc hiện tại của cô.

Mấy gã đàn ông cười nói: “Không phải cô em vừa mới đuổi ả mang thai kia đi, nói mình muốn cùng các anh đây sao?”

Nghê Mị nói: “Bây giờ tôi không muốn nữa. Tôi thấy mấy người thật là buồn nôn.”

Mấy gà đàn ông liền lập tức biến sắc.

Bây giờ bên ngoài đều là zombie, trong tòa nhà này ngoại trừ bọn họ thì toàn là phụ nữ và trẻ con tay chói gà không chặt. Cho nên bây giờ bọn họ không khác nào vua chúa trong cái tòa nhà này, nói một là một hai là hai.

Bọn chúng lôi Nghê Mị và Tô Nhuyễn Nhuyễn vào một góc. Tô Nhuyễn Nhuyễn nói lớn, “Cô đùng sợ, tôi bảo vệ cô!”, sau đó chân vấp một cái, ngã rầm xuống. Mấy gã đàn ông kia nhìn mà đau lòng, nhanh chóng đỡ cô lên.

Tô Nhuyễn Nhuyễn huhu nói cô ngã đau quá đi.

Nghê Mị mắng, “Trên đời sao lại có con nhỏ ngu ngốc cỡ này cơ chứ!”

Còn lại là con nhỏ ngu ngốc trông rõ xinh nữa chứ! Ông trời mắt bị mù hả?

“Cô chạy trước đi, tôi sẽ đuổi theo cô sau.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn vỗ vỗ quần áo của mình đứng lên, nhỏ giọng nói với Nghê Mị.

Mấy gã đàn ông: Bọn tôi nghe thấy đó…

“Hôm nay hai cô em chạy không thoát đâu.”

“Yên tâm đi, kỹ thuật của bọn anh tốt lắm.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn hiểu kỳ hỏi: “Có tốt hơn Lục Thời Minh không?” Mấy người có muốn thử so với nhau không?

“Lục Thời Minh là bạn trai cô?” Nghê Mị vén mái tóc dài.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: “Đúng, đúng, kỹ thuật của hắn tệ lắm.”

Nghê Mị nói: “Vừa nhìn đã biết là chiếu mới. Đúng là tiếc gương mặt kia ghê. Chẳng qua kỹ thuật kém như vậy, người khổ là chị em phụ nữ chúng ta thôi.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn hoàn toàn nhất trí.

Mấy gã đàn ông bị bơ bên kia nổi giận.

Tô Nhuyễn Nhuyễn hoảng sợ: Mấy người muốn làm gì! Tôi sẽ không chịu khuất phục đâu!

“Tô Nhuyễn Nhuyễn.” Bỗng nhiên, một giọng nói mất kiên nhẫn vang lên. Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức chịu khuất phục mà chạy về phía những gã đàn ông kia.

Sắc mặt Lục Thời Minh trầm xuống.

“Anh đếm đến ba.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn cả người run rẩy, kéo Nghê Mị cùng ngồi xuống.

Nghê Mị:… Má nó kéo cô ngồi xuống làm chi?

Hơn nữa tên đàn ông chẳng có gì ngoài khuôn mặt, trên người chẳng có nửa lạng thịt này có gì mà làm màu cơ chứ?

“Ba.”

Một với hai của anh đâu?

Tô Nhuyễn Nhuyễn hoảng sợ nhìn Lục Thời Minh dùng một tay ném những gã đàn ông trước mặt cô và Nghê Mị qua ngoài cửa sổ cho zombie ăn.

Hung dữ quá đi.

“Em chỉ là ra ngoài ngắm phong cảnh thôi! Nghê Mị có thể làm chứng!”

Tô Nhuyễn Nhuyễn bị Lục Thời Minh xách đi, vẫn còn đang cứng miệng ngụy biện.

Nghê Mị bị dọa sợ ngồi dưới đất, nhìn ánh mắt Lục Thời Minh, “Chuyện này không liên quan đến tôi! Là con nhỏ đó nói kỹ thuật cậu kém!”

Tô Nhuyễn Nhuyễn:!!!

“Ồ?” Lục Thời Minh nhíu mày.

Tô Nhuyễn Nhuyễn quỷ khóc sói gào bị xách về.

Nghê Mị vỗ vỗ tay áo, vừa mới quay người đã nghe thấy tiếng “cạch cạch”, lại bị còng.

Nghê Dương lạnh lùng nói: “Cùng chị trở về.”

Đêm khuya thanh vắng, nhân lúc Lục Thời Minh đi vệ sinh, Tô Nhuyễn Nhuyễn liền nhanh chân nhanh tay chạy ra ngoài. Ngoài hành lang không có người nào. Tất cả mọi người đang tụ tập để bàn cách đối phó với zombie bên ngoài.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy cách đó không xa, bà lão đang chống gậy chậm chạp đi tới. Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ cảm thấy bà lão này hình như già hơn so với lần đầu tiên gặp rất nhiều. Người bà càng còng hơn, động tác cũng càng thêm chậm chạp. Tô Nhuyễn Nhuyễn đi mười bước, bà mới đi được một bước.

Đương lúc cô và bà cụ đi ngang qua nhau, bên cạnh có một người xông ra, chạy lướt qua hai người, va phải hai người các cô. Bà lão đè lên người Tô Nhuyễn Nhuyễn nên không bị thương. Tô Nhuyễn Nhuyễn ngã chổng vó, giãy dụa mãi mới đỡ được bà cụ đứng lên rồi mình đứng lên theo. Không nghĩ tới còn chưa đứng vững lại một người nữa lao ra, mang theo cơn gió mạnh, thậm chí còn hét lớn, “Nghê Mị!”

Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận, cô đụng phải người ta sao lại còn mắng* người ta hả!

(* đã giải thích về tên của hai chị em nhà Nghê ở những chương đầu, đề phòng các bạn đã quên thì nôm na là tên hai chị em có cách đọc giống câu chửi thề =))))

Cô muốn đi đòi lại công đạo thì nhìn thấy cây súng to lớn sau lưng Nghê Dương, thu chân lại.

Thôi, cô đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, tha cho chị một mạng vậy.

Bà lão ngẩng đầu, nhìn đôi môi đỏ thắm của Tô Nhuyễn Nhuyễn, bỗng nhiên bật cười.

“Ân ái ghê nhỉ.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn mặt đỏ tới mang tai: Đây là do ăn nhiều dâu tây đó, không liên quan gì đến Lục Thời Minh đâu!

Bà lão lại cười xấu xa, vẻ mặt “Tôi đều hiểu mà”.

Tô Nhuyễn Nhuyễn giận dữ mắng: Bà già mà không nên nết.

Bà lão: Là ta bắt kịp trào lưu, thậm chí ta còn có thể nhảy điệu jazz cho cô xem nữa đó, chẳng qua bị thoát vị đĩa đệm nên mới không thể thôi.

“Đừng ngụy biện nữa, ánh mắt cô nhìn cậu ta khác hoàn toàn khi nhìn người khác.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn hốt hoảng: Đó là cô đang diễn thôi.

Kẻ mạnh như cô luôn phải ngụy trang! Giống như kẻ ngụy trang á!

“Bà xem nè, con bị hắn dọa đến mắc bệnh tim luôn rồi.” Tô Nhuyễn Nhuyễn mặt nghiêm túc che tim mình, “Con vừa nhìn thấy hắn, chỗ này như muốn nhảy ra ngoài. Ban đêm nằm mơ toàn là hắn.” Cầm rìu chặt cô chặt cô chặt cô, giống như con thỏ chặt củ cải cà rốt.

Bà lão càng cười lớn hơn, cây gậy trong tay gõ mặt đất, phát ra tiếng “cộc cộc”.

“Cô bé ngốc ơi, đó chính là tình yêu đó.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng sững tại chỗ.

Cho nên, trong đầu cô không phải chứa nước mà là có Lục Thời Minh ư?

Không, bà nói bậy, tôi không phải, tôi không có.

Đối với chuyện trong đầu có Lục Thời Minh, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy còn tuyệt vọng hơn cả việc hồng thủy mãnh thú ăn mòn não cô.

“Cô Tô này, có thể dìu tôi ra bờ sông ngồi một lát không?” Chợt bà lão mở miệng.

———————————————–

Spoil chương sau:

…”Dù Nhuyễn Nhuyễn biến thành dáng vẻ như nào, anh đều có thể nhận ra.”…

Bingo bạn nào đoán lưỡi nhá :)))). Trời má, đã không có thịt thì thôi đi, ngay cả nước thịt cũng không có luôn trời, cảnh hôn cũng cắt hết của người ta luôn =(((

Mọi người đã đoán được thân phận của bà lão chưa. Bạn nào đoán trúng up luôn chương sau mà không cần đợi 30 vote nhé =)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN