Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết - Chương 35-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết


Chương 35-1


Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy rất kỳ quái. Bởi vì dù cô có đi như thế nào đều sẽ trở lại trước mặt người đàn ông áo đen kia.

Người đàn ông áo đen đứng đó, nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn như đang nhìn một chú cừu non bất lực giãy dụa, âm trầm nói: “Cô trốn không thoát khỏi tay tôi đâu.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Tôi mới không thèm bị ông nâng trong lòng bàn tay đâu.

Người đàn ông áo đen:…

“Vẫn chờ người đàn ông của cô đến cứu sao? Yên tâm, tôi sẽ gửi lại thi thể của cô cho hắn?”

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Anh có thể sẽ ngay lập tức biến thành thi thể á.

“Phía sau anh …”

“Hừ, cô cho rằng tôi sẽ mắc phải cái trò vặt vãnh này sao?”

Thôi được, nếu anh đã không mắc mưu, vậy thì… “Đuổi anh ta, anh ta có bánh bích quy kìa!”

Chó săn vốn nằm rạp cạnh chân Tô Nhuyễn Nhuyễn đã nhảy lên, động tác vừa nhanh vừa mạnh mẽ cắn vào cánh tay người đàn ông áo đen.

“A!”

Người đàn ông áo đen thảm thiết kêu lên, bị con chó săn kia dọa sợ, anh ta còn chưa kịp phản ứng đã bị nó cắn đứt một miếng thịt.

Dù sao đây cũng là con chó dữ đã ba ngày chưa được ăn.

Người đàn ông áo đen lập tức vung tay phóng dị năng. Chó săn và anh ta biến mất ngay trước mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn giống như làm ảo thuật.

Tô Nhuyễn Nhuyễn mở lớn mắt nhìn, hoài nghi có phải mình mắc bệnh mất trí nhớ hay bệnh tăng nhãn áp, đục tinh thể.

Xung quanh yên tĩnh.

Tô Nhuyễn Nhuyễn di chuyển, đến bên cửa sổ thăm dò nhìn ra ngoài.

Gió lạnh quét qua, tuyết bay làm mờ mắt.

Tô Nhuyễn Nhuyễn bị gió thổi làm hai má đỏ ửng, nghiêng đầu mới miễn cưỡng mở được mắt. Phóng tầm mắt ra xa, dưới trời tuyết trắng xóa là một tòa lâu đài cổ kính bị che phủ bởi tuyết. Nhìn từ trên xuống dưới, vẻ nguy nga, tráng lệ đó không từ ngữ nào có thể tả xiết.

Đó là một tòa lâu đài cổ to lớn chứ không phải tòa nhà đổ nát trước đó Tô Nhuyễn Nhuyễn ở.

Dường như chỉ trong một đêm, chỉ trong chớp mắt, cô lại xuyên qua lần nữa.

Tòa lâu đài cổ rất lớn. Nhìn qua cửa sổ, ba mặt là vách núi hiểm trở, mặt kia là đường núi uốn lượn. Tòa lâu đài được lát bằng loại gạch màu cổ xưa, được bao quanh bởi bức tường thành màu vàng kim xinh đẹp. Dưới ánh mặt trời, lâu đài hiện lên càng hùng vĩ, tráng lệ.

Ngoài ra, bên trong lâu đài còn có rất nhiều công trình kiến trúc khác. Nhưng thứ khiến người ta chú ý nhất phải kể đến nhà thờ sát bên cạnh lâu đài. Hình ảnh cây thánh giá lớn cùng với mái chóp nhọn, những đường cong đen trắng đơn giản đã thể hiện một cách nhuẫn nhuyễn sự thiêng liêng của giáo đường. Trên đỉnh tháp còn có mấy chú bồ câu trắng đang đậu. Chúng nhẹ nhàng vỗ cánh bay đi, cảnh tượng vừa đẹp đẽ vừa yên bình.

Trong tận thế, tòa lâu đài cổ này như thế ngoại đào nguyên.

Thậm chí, dường như Tô Nhuyễn Nhuyễn còn nghe được tiếng thánh ca vang vọng… A, đúng là có radio đang bật thánh ca thật.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, đi đến nơi phát thánh ca. Nhưng cô đi thật lâu thật lâu cũng không tìm ra nơi đó.

Tòa lâu đài vừa vắng lặng vừa rộng lớn, dường như còn có dấu vết đã lâu chưa được tu sửa. Gió thổi phần phật lùa vào, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy hơi lạnh. Cô quyết định đốt lửa để giữ ấm. Cô lấy từ trong túi ra chiếc bật lửa rồi tiện tay giật một góc rèm cửa xuống, đặt trong bình hoa, châm lửa để sưởi ấm. Không nghĩ tới gió quá lớn, rèm cửa bị bắt lửa. Tấm rèm cửa dày cũ kia như cá gặp nước, bốc cháy phừng phừng.

“Oa, cháy rồi.” Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng đó ngẩn ngơ một hồi.

Khói đen dày đặc bốc lên, từng luồng khói như những sợi len đen quấn vào nhau.

Cách đó không xa có người làm phát hiện bên này bốc cháy, nhanh chóng hô to gọi người đến dập lửa.

“Cháy rồi!”

“Mau tới đây!”

“Đại nhân còn đang ở bên trong!”

Cô gái trong trang phục hầu gái nâng tà váy ngắn của cô ta, bất ngờ đẩy cánh cửa màu vàng bên cạnh ra. Tô Nhuyễn Nhuyễn ghé đầu nhìn qua, vừa liếc nhìn đã thấy trong căn phòng vừa lớn vừa trống trải toàn bộ đều là ảnh chụp và tranh vẽ. Ảnh chụp thì dán, tranh vẽ thì treo trên tường. người trong tranh và ảnh không có ai khác ngoài một người phụ nữ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mặt người phụ nữ này khá quen nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở nơi nào.

“Đại nhân! Cháy rồi!”

Càng nhiều hầu gái chạy qua. Tô Nhuyễn Nhuyễn bị đẩy sang một bên.

Những cô gái mặc trang phục hầu gái xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh, tóc đen mắt đen, tóc quăn da đen, dạng nào cũng có. Trong tay các cô cầm một đống đồ vật như khăn lau, chổi, đồ ngọt,… dường như là vội vã chạy tới.

Trong căn phòng, Lục Kiến Nhân ngồi trên xe lăn đẩy người hầu gái bên cạnh muốn đến đẩy xe lăn cho ông ta, điên cuồng quát ầm lên: “Tranh, tranh của ta, ảnh của ta! Em yêu à, em yêu của ta, không được đốt! A a a a!”

Lục Kiến Nhân giãy dụa, ngã từ trên xe lăn xuống, lúc đi lên cứu lấy bức tranh thì góc áo bị bắt lửa.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức xả thân cứu người, đi lên dập lửa.

“A a a a!”

Người hầu gái tự dưng bị cướp xô nước hoảng sợ hét lên, “Đó là nước nóng!”

Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu nhìn xô trống không, lại nhìn Lục Kiến Nhân nằm dưới đất ôm tranh, cả người đỏ rực, hét lên giống như lợn sắp bị nhổ lông, lập tức ném xô chạy đi.

Cô tuyệt đối không phải cố ý đâu.

Cô vẫn luôn là cô gái nhỏ chính trực, lương thiện, hòa đồng dễ gần mà.

“Bắt lấy nó! Giết nó!”

Tiếng hét điên cuồng của Lục Kiến Nhân vang lên sau lưng. Vô số hầu gái đuổi theo Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn vung chân ngắn chạy được một đoạn đường thì đột nhiên cả người chúi về phía trước, cánh tay nhỏ bất ngờ bị người kéo một cái.

“Cạch” một tiếng, cánh cửa nhỏ hẹp sau lưng kia đóng lại.

Đám hầu gái tiếp tục đuổi phía trước, hoàn toàn không phát hiện mục tiêu truy đuổi của các cô đã biến mất.

Trong bóng tối, giọng của người kéo cô hơi khàn, dường như là một người phụ nữ đã có tuổi.

“Đừng lên tiếng, đừng sợ, đi theo tôi.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn mơ mơ màng màng được người đó dắt đi về phía trước.

Nơi này tối giống như một lối đi bí mật. Người kia dắt cô đi gần hai giờ mới ra khỏi nơi đó.

Ánh sáng sáng chói chiếu đến, Tô Nhuyễn Nhuyễn nheo nheo mắt mới nhìn thấy bà lão trước mặt. Bà mặc trang phục tu nữ màu đen trắng rộng thùng thình, thân hình hơi mập, khuôn mặt hiền hòa, tốt bụng, chỉ là đáy mắt tràn ngập một nỗi buồn sâu sắc.

“Phành phạch”, chú bồ câu trắng bay vào từ cửa sổ, bay quanh đỉnh đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn rồi đậu trên vai cô. Cô gái nhỏ nhẹ nhàng nâng bàn tay lên. Chú bồ câu trắng xinh đẹp đậu vào lòng bàn tay cô, mổ nhẹ.

Dưới ánh mặt trời, cô tóc đen môi đỏ, da trắng như tuyết, phía sau cô là tượng chúa Jesus to lớn.

Vị tu nữ già mắt rưng rưng quỳ xuống, chắp tay trước ngực.

“Mong chúa phù hộ chúng con.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn quay người, nhìn thấy tượng Jesus sau lưng, cũng nhìn thấy cây thánh giá lớn kia. Cô đoán, nơi này là nhà thờ trong lâu đài cổ.

Lâu đài cổ bên cạnh đã loạn cào cào. Bởi vì gió quá lơn cho nên lửa vừa bốc lên thì không thể ngăn nổi. Sau đó nghe nói vị đại nhân kia lại lên cơn bệnh. Tiểu thư nghe được tin tức vội vã chạy tới trấn an.

Đám hầu gái trong lâu đài vừa phải dập lửa vừa phải chạy đi bắt Tô Nhuyễn Nhuyễn trong tiếng gào thét điên cuồng của Lục Kiến Nhân. Nhưng tất cả đều tay trắng mà trở về.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng vị tu nữ già trốn trong nhà thờ.

Tuyết bay đầy trời, gió lạnh lùa vào.

Trốn trong nhà thờ cạnh tòa lâu đài cổ này, Tô Nhuyễn Nhuyễn trong nháy mắt cảm thấy mình như nàng công chúa xinh đẹp bị nhốt trong lâu đài. Mà Lục Thời Minh chính là vị hoàng tử… cưỡi chó? Cầm rìu? Đến cứu cô?

Khoan đã, kia là thứ gì vậy?

Tô Nhuyễn Nhuyễn cố ló đầu ra.

Sau đó cô cảm thấy sụp đổ.

Có đôi khi, người tới cứu bạn không phải hoàng tử cưỡi bạch mã, mà là biến thái cưỡi chó, cầm rìu.

Dưới lâu đài là đường núi gập ghềnh uốn lượn. Dị năng của zombie chó bị buộc phải phát huy đến cực hạn. Trên người nó chở ba người, lao nhanh như tia chớp, xuyên qua đường núi bị tuyết trắng bao phủ.

Lúc ẩn lúc hiện, lần lượt lộ ra đầu ba người và một cái đầu chó lớn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫy vẫy tay.

Zombie chó chạy như bay về phía cô.

“Đó là bạn của con.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay chỉ zombie chó và bọn Lục Thời Minh cách đó không xa. Vị tu nữ già gật đầu, lấy ra một chiếc gương, lắc nhẹ. Ánh sáng chợt lóe lên, nhưng người thông minh đã biết.

Lúc zombie chó chở bọn người Lục Thời Minh đi vào từ cửa nhỏ nhà thở, nó đã mệt rã rời như con chó chết, à, không đúng, nó đã chết rồi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đau lòng ôm lấy zombie.

“Từ nhỏ, mẹ tao đã nói, chó nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà…”

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Tao sẽ không bỏ mày đâu!

Zombie chó, “Ư ư ư ư…”

Nghê Dương một tay nhấc Tô Nhuyễn Nhuyễn ra, “Con nhỏ ngu ngốc này, cô sắp ghìm chết nó đấy!” Nói xong, Nghê Dương cúi người, bỗng nhiên ôm chầm lấy Tô Nhuyễn Nhuyễn.

“Cô hù chết bọn tôi rồi.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn vươn tay, ôm lại Nghê Dương, sau đó sờ lên chỗ trái tim Nghê Dương.

Ừm, không có bị hù chết, vẫn sống tốt.

Lục Thời Minh đứng ở sau cùng. Vẫn là chiếc áo sơ mi trắng đó, vết bẩn bên trên không biết là do dính thứ gì.

Đây là lần đầu tiên Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy Lục Thời Minh chật vật như thế.

Cô gái nhỏ mở lớn mắt nhìn rồi cụp mi mắt, đôi bàn tay nhỏ đan xoắn vào nhau, miệng nhỏ giật giật, không biết đang nói cái gì.

Người đàn ông đi về phía cô. Bước chân trầm ổn, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi.

Không biết vì sao, Tô Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên cảm thấy trái tim mình trĩu nặng như treo rất nhiều thịt heo.

Vừa khó chịu vừa đau lòng.

Quả nhiên, một tên biến thái sao lại lo lắng cho cô chứ.

Nghĩ đến đây, tim Tô Nhuyễn Nhuyễn lại như treo thêm một con heo nhỏ.

Lục Thời Minh đứng trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, vươn tay về phía cô, giọng khàn khàn, “Đến đây.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn thở phì phò: Chỗ này ăn ngon ở tốt, ngủ ngon chơi vui, ông chú kia còn thường xuyên muốn giúp tôi hoàn thành ước mơ được chết sớm, tôi chẳng thèm cùng đại móng heo* trong lòng có người khác như anh rời đi đâu.

(* từ ngữ mạng chỉ tra nam, đàn ông tồi)

Người đàn ông sầm mặt lại, bỗng nhiên đưa tay giữ sau gáy Tô Nhuyễn Nhuyễn, cúi người hôn. Miệng nhỏ líu ríu không ngừng của cô bị chặn lại.

Tô Nhuyễn Nhuyễn mở lớn mắt, cả người không nhịn được bắt đầu run rẩy.

Khí thế che trời rợp đất của người đàn ông kéo đến như muốn bao phủ cả cô trong đó.

Khí thế hung ác mang theo cả sự thô bạo, tàn nhẫn.

Thở, không thở nổi…

“Khụ.” Vị tu nữ già đúng lúc đi ra ho nhẹ một tiếng, “Mọi người vào đây trước đi.”

Lục Thời Minh cuối cùng cũng buông người ra, những vẫn nắm chặt lấy tay Tô Nhuyễn Nhuyễn như cũ, vẻ hung ác trong đôi mắt đỏ au kia có thể thấy rõ ràng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn mặt đỏ tới mang tai cúi đầu.

Ngượng quá đi mất ~

Nét ửng hồng nhàn nhạt như son phấn thượng đẳng, lan dần xuống cổ. Đôi mắt long lanh, lông mày như núi xa.

Vị tu nữ già đưa người vào trong.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngại ngùng xoay người lại dắt chó. Lục Thời Minh mặt không hề cảm xúc nhìn cô chằm chằm nửa phút, sau đó một tay nhấc zombie chó khiêng lên trên vai.

Tô Nhuyễn Nhuyễn khiếp sợ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chó cưỡi người đó!

—————————————–

Spoil chương sau:

…”Em thích anh!”…

Bắt đầu từ chương 35-2 trở đi set pass một số chương nha mọi người bởi vì theo cảm nhận của mình những chương sau thực sự thực sự thực sự rất hay.

Các chương sau mình chỉ up những đoạn nhỏ và pass lên đây để thông báo cho mọi người thôi nên là các bạn chịu khó lên wp giải pass để đọc full nhé.

50 vote up chương sau nha, đủ vote trên này thì up lên cả 2 chỗ vì mình theo mình thấy thì bên wp khá khó để tương tác nên có gì tụi mình cứ tám với nhau ở đây cũng được :)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN