Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết - Chương 40-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết


Chương 40-2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi trải qua sự kiện “Thần côn vs Nữ thần” kinh thiên động địa năm năm trước, con người bị tổn thương nguyên khí rất nặng, rất lâu sau mới dần đoạt lại mấy khu sinh tồn lớn từng bị zombie công chiếm. Cho đến nay, dị năng giả khôi phục nguyên khí hơn nửa, zombie bị đuổi ra khỏi khu sinh tồn, một bức tường thành khổng lồ được dựng lên hình thành hai cực của thế giới.

Đương nhiên bởi vì zombie dần dần có được trí thông minh, thậm chí khuôn mặt cũng càng lúc càng giống nhân loại bình thường nên thi thoảng cũng có người nhập cư trái phép, nhưng không tạo thành chuyện lớn.

Tận thế dần hình thành luật lệ.

Khu sinh tồn dùng bốn hướng Đông Tây Nam Bắc làm đơn vị, dần dần hợp nhất, hình thành bốn khu lớn Đông Tây Nam Bắc. Trừ các khu sinh tồn Đông Tây Nam Bắc ra còn có một dải đất ở giữa, gọi là khu vực Tứ Bất Quản, là nơi ngư long hỗn tạp.

“Kẻ kia đang ở Tứ Bất Quản, con nhìn thấy hắn ta thì phải dí súng vào đầu hắn, giết chết hắn.”

Bạch Hoan đưa khẩu súng trong tay cho Tô Nhuyễn Nhuyễn, vẻ mặt dữ tợn, “Nhớ rõ chưa? Nhất định phải dí vào đầu hắn, khiến hắn một phát chết luôn!”

Tô Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu.

Dí chết luôn, một phát vào đầu.

“Mẹ ơi, con đi đây.”

Bạch Hoan, “Ừm.” Mau cút đi, mau cút đi, mau cút đi!

“Đây là trái cây con hái cho mẹ này.”

Bạch Hoan cúi đầu, nhìn trái cây Tô Nhuyễn Nhuyễn đặt trong giỏ xách. King Kong Barbie bên cạnh Bạch Hoan nhận lấy.

Dưới cái miệng của con nhỏ Tô Nhuyễn Nhuyễn mà vẫn còn nguyên! Trái cây này rốt cuộc là khó ăn hay là rất khó ăn hay là cực kỳ khó ăn?

Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm bọc quần áo của cô, lưu luyến rời đi.

Cô đoán, mẹ cô có thể là vì cô ăn nhiều quá nên mới đuổi cô đi.

Cái gì mà Lục Thời Minh chứ, đều là lý do lý trấu, hừ!

Bạch Hoan nhìn bóng lưng lưu luyến của Tô Nhuyễn Nhuyễn, tức giận lấy quả bên cạnh gặm một miếng lớn, cảm thấy mùi vị không tệ, lại gặm một miếng nữa.

King Kong Barbie nhìn Bạch Hoan, bỗng nhiên kêu lên, “Tiểu thư!”

“Đây là… cái gì…” Miệng Bạch Hoan sùi bọt mép, hai mắt trợn lên.

King Kong Barbie cả kinh nói: “Đây là quả bạch quả*, có độc!”

(* bạch quả là một loại cây bản địa tại Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc. Cây bạch quả có những tác dụng như: chống sa sút trí tuệ, chữa đau đầu, đau nửa đầu, cải thiện tuần hoàn máu toàn cơ thể, trị mất ngủ, chống lão hóa, làm đẹp,… nhưng hạt bạch quả có chứa các độc tố có thể tác động dến thần kinh. Nếu ăn hạt bạch quả thô hoặc chưa nấu chín có thể gây ra các triệu chứng như nôn mửa, khso chịu và co giật)

Bạch Hoan: Mẹ kiếp.

Tô Nhuyễn Nhuyễn trên đường rời khỏi nhà không hiểu sao có chút thương cảm.

Không biết mẹ cô có thích những quả đó không nhỉ?

Cô hái đến trưa, nhịn không ăn quả nào để dành hết cho mẹ đó.

Cô đúng là bé ngoan mà.

Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại bắt đầu vui vẻ.

Bởi vì dầu thô quá đắt nên hiện tại mọi người đều dùng xe ba bánh có người chở thay cho đi bộ. Nhà nào có xe đạp hai bánh hoặc xe điện đều là những gia đình tầm trung.

Khắp nơi đều mang lại cảm giác bi thương như trở lại đêm trước ngày giải phóng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đang chuẩn bị tìm một chiếc xe ba bánh chở cô đến khu vực Tứ Bất Quản. Nhưng những người lái xe này lúc đầu thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn xinh đẹp đều nhanh chóng vây quanh nói có thể chở miễn phí đến nơi cô muốn, vậy mà vừa nghe đến ba chữ “Tứ Bất Quản” đã nhanh chóng lắc đầu như trống bỏi. Cho dù Tô Nhuyễn Nhuyễn có cho thêm tiền cũng không chịu đi.

“Cái chỗ đó tuyệt đối đừng có đến!”

Chỗ đó không chỉ có những dị năng giả hung ác từng phạm tội, còn có vô số zombie cấp cao, đáng sợ nhất là, nói đó có một tên ma quỷ cuồng chặt đầu mà ngay cả những dị năng giả cực kỳ hung ác từng phạm tội và những zombie cấp cao chỉ cần nghe thôi đã sợ mất mật.

Nghe nói vũ khí của hắn là một chiếc rìu.

Chỉ cần một nhát rìu là có thể chặt đầu người khác như bổ dưa hấu.

Hắn ta khát máu, vô tình, tàn bạo nhất Tứ Bất Quản, giống như ác quỷ nơi Địa Ngục. Ngay cả chó cũng không buông tha!

Còn nghe nói ngay cả những người lãnh đạo của bốn khu sinh tồn lớn cũng không dám đi trêu chọc hắn ta, để mặc hắn ở Tứ Bất Quản.

Chẳng lẽ cô muốn một mình đến Tứ Bất Quản sao?

“Bạch bạch bạch…”

Trong tiếng người huyên náo, một chiếc xe hơi đi đến.

Toàn bộ thị trấn chỉ có nhà trưởng trấn mới có xe hơi, mà bình thường người thích đi xe hơi nhất là con gái nhà trưởng trấn.

Chiếc xe dừng lại bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, cửa kính hạ xuống lộ ra khuôn mặt tròn trịa của con gái nhà trưởng trấn.

“Tô Nhuyễn Nhuyễn?”

Con gái trưởng trấn rất không thích Tô Nhuyễn Nhuyễn bởi Tô Nhuyễn Nhuyễn quả thật rất xinh đẹp, nếu không phải đầu óc không tốt cô đã sớm muốn giết Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Đúng vậy, hiện tại trưởng trấn có được quyền sinh sát.

Thực ra ngay từ đầu chỉ là người lãnh đạo phía trên vì ngăn chặn những con zombie có ý thức lẫn với con người, tùy tiện cắn người mới đặt ra quy tắc này. Nhưng khó tránh khỏi núi cao hoàng đế xa, có kẻ lạm dụng chức quyền. Trưởng trấn chính là một trong số đó. Nghe nói chỉ cần người đó không nghe lời sẽ biến thành “zombie” và bị giết chết.

Tô Nhuyễn Nhuyễn có thể sống đến hiện tại ngoại trừ nguyên nhân trong mắt con gái trưởng trấn cô chỉ là kẻ đần, mà còn bởi vì con trai trưởng trấn rất thích cô, cực kì thèm muốn mỹ mạo của cô.

Quả nhiên, con trai trưởng trấn ngồi bên cạnh nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn, hai mắt sáng lên.

“Nhuyễn Nhuyễn, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi nhé?”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: “Tôi muốn đi Tứ Bất Quản.”

“Tứ Bất Quản?” Con gái trưởng trấn thét lên.

Gã con trai lại ân cần mời Tô Nhuyễn Nhuyễn lên xe.

“Tôi không đi! Chỗ đó có ma quỷ đó!”

Cô con gái điên cuồng thét lên. Gã con trai đạp cô con gái xuống dưới , sau đó tiếp tục mời Tô Nhuyễn Nhuyễn lên xe.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: “Tự tôi đi là được rồi.”

“Như vậy sao được. Tứ Bất Quản rất nguy hiểm.”

Gã con trai kiên quyết không đồng ý.

Tuy gã ta biết nơi tên Tứ Bất Quản này nhưng cho tới bây giờ còn chưa từng đến nhưng vì giai nhân trước mặt, gã cũng không cho rằng Tứ Bất Quản có gì đáng sợ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn còn muốn từ chối lại bị gã con trai túm lên xe. Xe hơi “bạch bạch bạch” lái ra ngoài.

Con trai trưởng trấn uy phong lẫm liệt lấy lược ra chải chải tóc. Ánh mắt ghê tởm rơi xuống người Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Đi cái gì mà Tứ Bất Quản chứ, lái thẳng về nhà thôi!

“Con đường này hình như không đúng lắm.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn ghé vào cửa xe, giọng mềm mềm dịu dàng. Sườn mặt tinh xảo trắng nõn, dưới ánh mặt trời giống như phát sáng.

Con trai trưởng trấn nhìn đến ngây dại, “Không đúng chỗ nào?”

Gã ta đưa tay muốn sờ tay Tô Nhuyễn Nhuyễn lại không cẩn thận sờ phải một thứ. Gã cúi đầu, nhìn thấy khẩu súng cất trong túi của Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, theo ánh mắt của gã con trai nhìn thấy khẩu súng kia. Cô lấy ra, dí vào đầu gã, “Mẹ tôi nói, một súng vào đầu…” rồi gì nữa nhỉ?

Gã con trai bị dí súng vào đầu, cả người phát run.

“Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn…tôi sai rồi…”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng thắc mắc.

Gã con trai trưởng trấn lập tức nói với tài xế: “Đi, đi Tứ Bất Quản.”

Tứ Bất Quản cách thị trấn rất gần, chỉ mất một ngày đi đường. Bởi vì như thế cho nên xung quanh trấn thường bị những tên côn đồ cắc ké trong Tứ Bất Quản quấy rối.

Xe hơi bị chặn ở trên đường. Đám côn đồ cầm súng, muốn con trai trưởng trấn nộp tiền ra. Gã ta nhìn thấy súng, lắp bắp nói: “Chúng mày biết ba tao là ai không?”

Đám côn đồ nói không biết.

Gã nói: “Ba tao là trưởng trấn đó!”

Mặt đám côn đồ lộ vẻ do dự, cuối cùng cũng phất tay cho gã đi.

Con trai trưởng trấn toát hết mồ hôi nói với Tô Nhuyễn Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô.”

Sau đó liền bỏ lại Tô Nhuyễn Nhuyễn và xe hơi, khập khà khập khiễng chạy đi mất. Tên lái xe vốn còn đang giả chết cũng lập tức chạy theo.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: ??? Anh thà rằng mang theo tài xế cũng không mang theo tôi?

“Này người đẹp, người đàn ông của em chạy rồi kìa.” Đám côn đồ vây quanh.

Tô Nhuyễn Nhuyễn run rẩy nói: “Anh ta không phải người đàn ông của tôi.”

Tên lưu manh cười bỉ ổi nói: “Thằng hèn như thế đương nhiên không thể làm đàn ông rồi. Để anh làm người đàn ông của em này.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn trong cái ló khó cái khôn, “Anh biết ba tôi là ai không?”

Tên lưu manh đang muốn đáp lời, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chó sủa. Chỉ thấy cách đó không xa một con chó cỡ… quả bí đao chạy nhanh đến?

“Gâu gâu gâu gâu!”

Con chó cỡ bí đao vừa chạy vừa ăn, những nơi nó đi qua hằn rõ vết trên thảm cỏ. Cái miệng đó giống như máy hút bụi.

“Thao Thiết, là Thao Thiết đó!”

Đám côn đồ hoảng sợ chạy trốn. Xem ra con chó bí đao nhìn qua không thông minh cho lắm này thế mà rất có uy danh.

Tô Nhuyễn Nhuyễn trơ mắt nhìn chú chó bí đao kia chạy đến trước mặt mình. Bởi vì cơ thể nó khổng lồ nên Tô Nhuyễn Nhuyễn thậm chí còn cảm thấy một cảm giác chấn động như đất rung núi chuyển.

“Gâu gâu gâu gâu!”

Nghe tiếng sủa của chó bí đao, Tô Nhuyễn Nhuyễn run chân, khàn giọng muốn đe dọa, “Ba tao là Kiến Nhân đó!”

“Gâu gâu gâu gâu!”

Chó bí đao ngoắt ngoắt cái đuôi nhào lên.

Tô Nhuyễn Nhuyễn hoảng sợ lập tức chạy trốn, vừa chạy vừa kêu, “Ba tao là Kiến Nhân, ba tao là Kiến Nhân, hu hu hu…”

Vì sao mà không dùng được cơ chứ.

Mẹ cô không phải nói rằng uy danh của ba lan xa, ngay cả chó nghe thấy cũng phải quỳ xuống sao?

Tình trạng vệ sinh của khu vực Tứ Bất Quản chẳng ra sao cả. Tô Nhuyễn Nhuyễn chạy nhanh quá, “rầm” một cái ngã sấp xuống. cô ngửa đầu, phát hiện trước mắt mình không biết từ khi nào đã xuất hiện một đôi chân. Đôi chân này đi đôi boots quân đội, hai chân thẳng tắp thon dài, bên trên còn dính máu tươi. Tô Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục ngửa đầu, phát hiện người đứng trước mặt cô là một người đàn ông, trên người hắn mặc bộ đồ rằn ri mỏng manh. Trên mặt đeo mặt nạ, sau lưng đeo balo, bên trong dường như chứa thứ gì.

Con chó mập mạp kia nhìn người đàn ông, cắn ống tay áo Tô Nhuyễn Nhuyễn muốn kéo về phía trước như dâng lên vật quý.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nhớ đến truyền thuyết quỷ ăn thịt người. Khu Tứ Bất Quản ngoài tên ác ma cuồng chặt đầu trong truyền thuyết ra còn có một nhóm lớn quỷ ăn thịt người. Bọn chúng thích ăn nhất những cô gái trẻ da mịn thịt mềm.

“Tôi ăn không ngon đâu…”

Tô Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu thút thít.

“Anh ăn chó đi, hu hu hu…”

Tô Nhuyễn Nhuyễn đẩy con chó béo mập kia đến trước mặt người đàn ông. Con chó béo mập kia dường như cũng rất sợ người đàn ông này, vậy mà còn trốn vào trong lòng Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng run rẩy với cô.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Các người không phải đồng bọn sao?

Người đàn ông chỉ lẳng lặng đứng đó, mặt nạ che hết khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt rực đỏ như lửa, thiêu đốt trong sự tàn bạo, u ám, giống như một ác quỷ với đôi mắt đỏ ngầu.

“Cô là ai?”

Giọng người đàn ông kia khàn khàn vang lên, hắn nhìn chằm chằm Tô Nhuyễn Nhuyễn như muốn nuốt chửng cô từ đầu đến cuối.

Tô Nhuyễn Nhuyễn kiên cường nói, “Tôi tên Tô Nhuyễn Nhuyễn.”

Giọng nói dịu dàng mềm mại xuyên qua gió lạnh truyền vào tai hắn. Hơi thở của hắn như ngừng lại, hắn chậm rãi tiến lên, đi đến trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó ngồi xổm xuống, đưa tay bóp mặt cô.

Mặt cô gái nhỏ vừa trắng vừa mịn, trên mặt còn dính chút bùn. Nàm tay lạnh băng của người đàn ông chậm rãi lau sạch giúp cô. Đôi mắt kia nhìn cô chòng chọc không chớp mắt, dường như đang xác nhận điều gì.

“Lặp lại lần nữa.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ có thể nói lại lần nữa. Sau đó, cô nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông kia giống như đang dùng hết sức lực cả người để hô hấp. Cảm giác bi thương xé rách tâm can đó ngay cả cô cũng cảm thấy.

Gió lạnh từ bốn phía thổi đến, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy những giọt nước mắt chảy ra từ trong đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông kia. Những giọt nước mắt đó từ hốc mắt tràn ra, trượt xuống mặt na giống như huyết lệ, khiến người khác sợ hãi. Thế nhưng đôi mắt kia vẫn âm trầm dọa người.

Trong lòng Tô Nhuyễn Nhuyễn run lên, cô vô thức đưa tay, lau đi giọt nước mắt trên mặt nạ, cảm thấy vô cùng đau lòng.

Tên cô vậy mà khó nghe đến nỗi khiến đàn ông cũng khóc.

—————————————————————

hình ảnh tôi ăn chơi nhảy múa 2 ngày cuối tuần mà quên mất 1 đống deadline và những bài thi giữa kì tuần sau, tuần sau nữa, tuần sau nữa nữa 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN