Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết
Chương 41-2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thở hồng hộc, kéo người đàn ông kia đến hẻm nhỏ bên cạnh, nhìn ông trưởng trấn mang cả con trai cả cột về nhà, bá chiếm cả con đường.
Đây chắc là đi vào thì thẳng ra ngoài thì ngang trong truyền thuyết.
Đợi mọi người đi xa rồi, Tô Nhuyễn Nhuyễn mới kéo cổ áo người đàn ông kia, cố ghé sát vào người hắn, nói: “Anh không phải là dị năng giả chứ?”
Hơi thở nhè nhẹ của cô gái nhỏ lướt qua tai hắn, khẽ lay mấy sợi tóc đen. Lục Thời Minh có thể ngửi được mùi hương ngọt ngảo thoang thoảng trên người cô. Đó là hương hoa mà những thứ sản phẩm thấp kém kia không thể bắt chước được. Mùi hương chỉ thuộc về cô, mùi hương độc nhất vô nhị.
Cả người hắn cứng đờ, sau đó từ từ đứng thẳng người, đưa tay, từ đầu ngón tay xuất hiện một cây dây leo. Chiếc lá nhỏ điểm những chấm xám như bị cháy xém. Trông thật là đáng thương.
Dây leo nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức sà vào, cọ vào người cô như … chú chó?
Mặc dù bây giờ dị năng giả rất nhiều, nhưng là một đứa vô tích sự không có dị năng như Tô Nhuyễn Nhuyễn, đây là lần đầu cô tiếp xúc dị năng giả ở khoảng cách gần như vậy.
Tô Nhuyễn Nhuyễn duỗi tay sờ nó. Dây leo vui vẻ mà nhún nhảy, dường như ngay lập tức sẽ trình diễn một màn múa quảng trường cực cháy, Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng ngón tay ngăn nó lại.
“Cái đó, dị năng này của anh tuyệt đối đừng dùng linh tinh. Vừa rồi anh thấy rồi chứ? Trưởng trấn ông ta sai những dị năng giả ở đội tuần tra tìm anh gây chuyện đấy.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn không nỡ trả dây leo cho hắn, sau đó kể lại đống tội ác chồng chất của đội tuần tra cho hắn. Sau khi thấy hắn gật đầu, mới thoáng yên tâm, sau đó nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
…
Trong đội tuần tra, tên đội viên nhìn chằm chằm rương tiền lớn do ông trưởng trấn đưa tới, mặt lộ vẻ tham lam.
“Đội trưởng, chúng ta thực sự phải đi tìm tên dị năng giả hệ dây leo kia sao?”
Gã đội trưởng gõ gõ cái rương, khẽ xì một tiếng, “Dị năng mạnh như vậy, chúng ta quản sao được. Thằng con trai nhà lão trưởng trấn kia cũng không biết chọc phải người phương nào. Đáng đời nó. Chúng ta bây giờ vẫn nên chú tâm đối phó cái ả Nghê Dương kia trước đã. Nghe nói ả cũng không dễ đối phó đâu. Tháng trước mới xử hết đội tuần tra ở trấn khác.”
Chỉ bởi vì đội tuần tra kia thu phí bảo kê.
“A, dị năng giả chúng ta liều mạng bảo về mấy đám vô dụng này, lấy chút tiền thì có sao! Đồ đàn bà chuyện bé xé ra to! Những khu sinh tồn khác đâu có cái ngữ tính toán chi li như ả, đàn bà đúng là phiền phức!”
Gã đội trưởng nói xong, tên đội viên nhanh chóng phụ họa, “Đúng đấy, đàn bà đúng là phiền phức.”
Nói đến đàn bà, tên đội viên bỗng nhớ tới Tô Nhuyễn Nhuyễn mà gã đội trưởng ngày nhớ đêm mong, lại nói: “Đội trưởng, nghe nói cô Tô Nhuyễn Nhuyễn kia về rồi.”
Hai mắt gã đội trưởng phát sáng, đứng dậy nói: “Đi.”
Đi thăm mỹ nhân của gã nào.
Gã đội trưởng không ngờ tới, bản thân mình lại may mắn như vậy, đến trước của nhà mỹ nhân liền thấy mỹ nhân đang chần chừ, đứng ở cửa không dám vào nhà.
Bên kia, Tô Nhuyễn Nhuyễn đang rất bối rối. Bởi vì còn chưa báo thù rửa hận mà lại còn nhặt được bạn trai… a nhầm, đàn ông về nhà, cho nên Tô Nhuyễn Nhuyễn sợ mẹ mắng cô.
Thực ra cũng không phải là sợ, chỉ là sợ không cho ăn cơm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn còn đang suy nghĩ nên lừa gạt mẹ như thế nào, gã đội trưởng đã không đợi được mà mang theo tên đội viên đi đến.
Gã liếc nhìn Lục Thời Minh cao hơn mình, chân dài hơn mình, nhất thời biến sắc.
“Anh không phải là người ở đây nhỉ? Giấy cư trú đâu? Lấy ra cho tôi xem.”
Sau khi tái xây dựng tận thế, mỗi khu sinh tồn quy hoạch lại cách phân chia nhà ở. Mỗi người có một giấy cư trú tương đương với thẻ căn cước của người đó, đi đâu cũng phải dùng đến.
Người đàn ông này là kẻ lang thang, đương nhiên không có giấy cư trú.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: “Anh ấy là bạn của tôi.”
Gã đội trưởng vẫn không buông tha.
“Không có giấy cư trú thì theo tôi về đội tuần tra dị năng giả.”
Một người đàn ông, một cô gái, cô nam quả nữ, sống chung một nhà, đương nhiên sẽ xảy ra một số chuyện không thể miêu tả!
Lục Thời Minh đứng đó, không nói gì, thậm chí mắt cũng không thèm nhìn.
Tuy gã đội trưởng không nhìn thấy nhưng gã cảm thấy như vậy!
Gã cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến.
Cả thị trấn này, không người nào dám chống lại gã.
Tên đàn ông này đã thành công chọc giận gã! Hắn sẽ phải trả giá đắt cho sự ngu xuẩn của mình!
Gã đội trưởng bỗng nổi giận, “Giả bộ thần bí cái gì! Giả thần giả quỷ cái gì!”
Gã bắn ra một mảnh băng, góc độ hơi lệch.
Người đàn ông kia nghiêng người, chắn cho Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn bị hắn ôm vào trong ngực. Đôi mắt cô bị hắn dùng tay che kín, không thể thấy gì, chỉ có thể nghe thấy những gã đàn ông đối diện liên tiếp kêu lên đầy thảm thiết.
Dưới ánh trăng, dây leo sau người hắn trở nên khổng lồ, xuyên qua gã đội trưởng và những tên đàn em như xâu kẹo hồ lô.
Tim anh, tim tôi cùng xâu thành một xâu ~ tất cả đều nuốt vào.
Chó bí đao ăn sạch không chừa chút cặn tỏ vẻ kháng nghị mãnh liệt, nhấc chân đi tè.
Tô Nhuyễn Nhuyễn được hắn ôm trong ngực. Cô nghe được tiếng tim đập trầm ổn của người đàn ông kia. Tiếng đập thinh thịch dần hòa làm một với nhịp đập con tim cô. Trong nhịp đập trái tim hắn, Tô Nhuyễn Nhuyễn dần bình tĩnh lại.
Bốn phía rất yên tĩnh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đợi một lúc mới đưa tay, cẩn thận đẩy bàn tay người đàn ông kia che trên mắt cô. Thứ đầu tiên xuất hiện trước mắt cô là một vũng máu. Mùi máu tanh nồng ở khắp mọi nơi, gã đội trưởng và những tên còn lại đã không biết tung tích.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu, nhìn thấy mái tóc đen của hắn bị gió thổi bay. Hắn hơi cúi đầu, lộ ra con mắt màu đỏ kia.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy được ngọn lửa cháy rừng rực trong đó, cũng thấy cả cái bóng của mình.
Dưới ánh trăng, con mắt đang rực cháy này như viên pha lê xinh đẹp.
Tô Nhuyễn Nhuyễn che lại con tim đang đập thình thịch liên hồi, nuốt yết hầu khô khốc, “Tôi, tôi có thể nhìn mặt anh không?”
Người đàn ông kia nhìn cô chăm chú, trầm mặc thật lâu không nói gì.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thử vươn tay ra, ngón tay chạm vào chiếc mặt nạ kia. Mặt nạ rất nặng, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng nhấc lên nó liền rơi xuống đất.
Mái tóc đen của hắn rủ xuống, ánh trăng sáng ngời, hắn vô thức đưa tay muốn che mặt. Nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn đã nhìn thấy.
Dưới ánh trăng sáng, nửa bên mặt của hắn lành lặn, nhưng nửa mặt bên kia lại…
Thực ra nếu chỉ chú ý vào nửa bên mặt kia, không ai không trầm trồ thán phục dung mạo được Thượng đế sủng ái, tinh xảo như tạc tượng kia. Nhưng nếu nhìn nửa bên mặt còn lại, đen thui như bị thiêu cháy. Hắn tựa như ác quỷ bò ra từ địa ngục.
Tuy chỉ mới nhìn qua nhưng cảm giác trống rỗng đó thực sự khiến lòng người khiếp sợ.
Hắn mím môi, xoay người, nhặt chiếc mặt nạ dưới đất đeo lên. Tô Nhuyễn Nhuyễn hồi lâu mới mở miệng nói: “Tuy, tuy, tuy rằng vẻ ngoài anh không được ưa nhìn lắm nhưng tâm địa anh thiện lương.”
Chó bí đao: Cô nói gì cơ, tai tôi mù rồi.
…
Nửa đội tuần tra dị năng giả mất tích. Chuyện lớn này thu hút sự chú ý của đông đảo mọi người. Ai ai cũng mừng như mở hội.
Cuối cùng cũng chẳng có ai chà đạp lên tiền tài, lương thực và danh dự của họ nữa rồi! Mấy kẻ như vậy còn ghê tởm hơn cả zombie!
Lúc phó đội trưởng đội tuần tra đến tìm ông trưởng trấn, ông ta còn đang lo chuyện của con trai ông. Cây dây leo kia cứ mãi không lấy ra được, vết thương lại không ngừng rộng ra, xem ra phải cắt đi thôi.
“A a a ba ơi!”
“Trưởng trấn, cấp dưới báo cho tôi…”
“A a a ba ơi, ba ơi…”
“Báo cho tôi…”
“Ba ơi!”
Phó đội trưởng nói trước tiên có thể tắt background music đi được không.
Trưởng trấn bất đắc dĩ mà thành thục dùng khăn mặt nhét vào miệng con trai mình.
Background music cuối cùng cũng được tắt, anh ta cuối cùng cũng có thể mở miệng nói.
“Trước khi đội trưởng mất tích, nơi xuất hiện cuối cùng là nhà Tô Nhuyễn Nhuyễn.”
Trưởng trấn lập tức nói ông ta không thấy tên đội trưởng đến nhà mình.
Phó đội trưởng:…Quên mất tiêu, con gái trưởng trấn cũng tên là Tô Nhuyễn Nhuyễn.
“Tôi nói là nhà của đệ nhất mỹ nhân của trấn cơ.”
Ông trưởng trấn lập tức gật đầu.
Anh ta tiếp tục nói: “Tôi nghi ngờ zombie có dị năng đã xâm nhập vào trấn của chúng ta, đội trưởng chính là do chúng giết chết.”
Nói đến đây, sắc mặt anh ta bỗng nhiên âm trầm.
Ông trưởng trấn cả người run rẩy, “Zombie dị, dị năng!”
So với dị năng giả, zombie dị năng còn khó đối phó hơn bởi bọn chúng không dễ để chết. Dị năng giả là thân thể con người, nếu mất máu quá nhiều hay bị sưng viêm, bị chém, đều có thể chết vì các loại vết thương. Nhưng zombie thì không như vậy, chúng đã vứt bỏ thất tình lục dục, ngoại trừ rơi đầu thì khó chết hơn dị năng giả nhiều. Nhất là loại zombie đã vứt bỏ thất tình lục dục lại còn sở hữu dị năng.
Trưởng trấn nắm quyền ở trấn này đến nay đã ba năm, nhưng đây mới là lần đầu nghe đến zombie dị năng, sợ đến trắng bệch cả mặt.
Phó đội trưởng tiếp tục nói: “Chúng ta nhất định phải bắt con zombie dị năng này lại trước khi Nam Nghê đến. Như vậy mới có thể lập công chuộc tội.”
“Lập công chuộc tội?” Trưởng trấn chột dạ, lui về sau một bước.
Phó đội trưởng cười nói: “Nếu không ông cho rằng Nam Nghê ăn no rửng mỡ đến để phá thị trấn của ông đấy hả? Cô ta đã sớm thăm dò tình hình bên này rồi, lần này đến chính là để xử ông đấy.”
Ông trưởng trấn kinh hãi, tỏ vẻ nhất định sẽ hợp tác với anh ta.
“Thế gã dị năng giả làm con tôi bị thương kia…”
“Kẻ làm hại con ông chỉ sợ chính là zombie dị năng hệ dây leo.”
Trên mặt anh ta lộ ý cười, “Nếu có thể bắt được nó, đào tinh hạch của nó…” Nói không chừng anh ta liền có thể biến thành dị năng giả song hệ.
Trên mặt anh ta dần lộ vẻ tham lam.
Từ sau khi khu sinh tồn dần ổn định lại, càng nhiều dị năng giả bắt đầu hướng đến dị năng mạnh hơn. Bọn họ phát hiện, tinh hạch của zombie dị năng khác với tinh hạch của dị năng giả loài người. Tinh hạch cho dù khác thuộc tính nhưng cũng có thể dung hòa. Điều này không chỉ giúp dị năng mạnh hơn, thậm chí còn có thể kích hát ra dị năng song hệ.
Hiện tại dị năng giả rất nhiều nhưng dị năng giả song hệ lại rất ít, mà những người dị năng giả song hệ hiếm hoi kia đều trở thành người lãnh đạo cấp cao của khu sinh tồn. Mỗi ngày ăn sung mặc sướng, có thể nói là một bước lên trời.
Chuyện này khiến rất nhiều dị năng giả đua nhau hướng tới.
Lợi ích lấn át hận thù, cuộc chiến giữa con người và zombie càng khốc liệt hơn.
…
Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa người đàn ông kia về nhà. Trong nhà không có ai, Tô Nhuyễn Nhuyễn đoán mẹ với chị cô chắc là ra ngoài rồi.
(trong bản tiếng trung có từ này 板砖, có vẻ từ ngữ mạng ở bên đó. Theo mình tìm hiểu trên baidu thì có nghĩa tương tự như khẩu nghiệp hoặc ném đá nhưng do chưa chắc chắn nên mình k cho vào. Nếu ai biết nghĩa của từ này xin các bạn hãy góp ý cho mình)
Suy cho cùng, nhà cô luôn thiếu thức ăn.
Ngày thứ hai, mẹ và chị cô đã trở về.
Tô Nhuyễn Nhuyễn giới thiệu với người đàn ông kia: “Đây là mẹ tôi.”
Bạch Hoan: run như cầy sấy.
“Đây là chị tôi.”
King Kong Barbie: run như cầy sấy.
Người đàn ông này có hóa thành tro các cô cũng nhận ra được.
—————————————————
Đây là bé laptop của mình ngày đầu tiên sau khi sửa về:
Do sức mạnh thần thánh của bé đã vượt mức sử dụng của nhân loại bình thường như mình nên mấy hôm qua bé lại được mang đi sửa tiếp. Nhờ bé mà mình suýt k nộp được bài thi và cúng tiền học lại :))) và đây cũng là lý do tại sao mình thi xong r nhưng chưa ra chương mới nha.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!