Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết - Chương 42-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết


Chương 42-2


Nghe nói trong trấn xuấ hiện một con zombie có dị năng, xử lý sạch đội tuần tra dị năng giả rồi, ngay cả giày cũng không để lại. Đối mặt với con zombie có sức ăn lớn như thế, mọi người rơi vào tình trạng vô cùng hoảng loạn. Mà gần đây, Tô Nhuyễn Nhuyễn phát hiện, khẩu vị của con chó bí đao kia không tốt lắm, luôn có vẻ như muốn ói. Tô Nhuyễn Nhuyễn nghi ngờ nó đang mang thai, sau đó mới biết được chó bí đao là chó đực, không thể mang thai.

Người đàn ông kia nói: “Có thể do chân quá thối.”

Chó bí đao: Ọe ~

Tô Nhuyễn Nhuyễn:??? Chân cô không có thối mà.

Nhưng bây giờ không phải là lúc phân vân chuyện này.

“Em nghe nói cái người Nam Nghê kia chuẩn bị ra tay.” Tô Nhuyễn Nhuyễn vô cùng lo lắng mà nhìn chằm chằm người đàn ông kia, “Anh thắng được cô ấy không? Không phải tôi nói cô ấy là người xấu nhưng chúng ta là người tốt, nên không còn cách nào khác, anh biết đấy.”

Người đàn ông kia nhíu mày, nói: “Ừ.”

Hả? Ừ là ý gì?

Ý là đánh thắng hay đánh không lại?

“Nếu không thì chúng ta chạy đi?”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói là làm, lập tức đứng dậy lấy lạp xưởng treo dưới mái hiên bỏ vào trong bọc quần áo, chuẩn bị cùng hắn chạy trốn.

“Mẹ ơi, con ra ngoài đây!”

Chắc khoảng mười năm nữa sẽ về!

Bạch Hoan phun bong bóng giãy giụa.

Tô Nhuyễn Nhuyễn vui mừng mang theo người đàn ông kia ra khỏi nhà.

Trên đường cái rất náo nhiệt, dường như đang cử hành buổi diễn thuyết gì đó. Trên quảng trường trung tâm đặt một cái bàn, một người phụ nữ đứng ở phía trên. Khoảng cách quá xa, Tô Nhuyễn Nhuyễn không nhìn thấy rõ, nhưng cô có thể nghe thấy giọng của người phụ nữ kia.

“Dị năng của chúng tuyệt đối sẽ không làm dân thường bị thương…”

Người phụ nữ đó đứng trên đài, giọng nói rõ ràng, âm thanh vang vọng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ, chắc là một bài phát biểu khích lệ gì đó.

Cô không để trong lòng, quay người muốn đưa người đàn ông kia đi.

Trên đài, Nghê Dương mặc bộ đồ rằn ri, cột tóc đuôi ngựa, trong tay cầm microphone, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ đứng trong đám người. Bởi vì người đó dáng người rất cao, khí chất lại đặc biệt, còn đeo mặt nạ nên trong vô thức Nghê Dương nhìn thêm mấy lần.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn người đàn ông này, Nghê Dương liền lập tức nghĩ tới cây dây leo múa quảng trường trong bàn tay gã con trai nhà trưởng trấn kia.

Nghê Dương biến sắc, cúi đầu nhìn thấy cô gái nhỏ đứng bên cạnh được hắn nắm tay.

Trời mới đầu xuân, cô gái nhỏ kia dường như sợ lạnh nên mặc rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra thân hình mảnh mai. Cô ấy có một mái tóc đen dài rất đẹp, rủ qua vai, dài đến eo, bóng mượt. Lúc cô bước đi, mái tóc như cũng đang nhảy múa, dưới ánh mặt trời như đang phát sáng.

Nghê Dương bỗng nhiên cảm nhận được trái tim mình đập mạnh. Cô dường như còn chẳng cầm nổi microphone trong tay mình.

Thấy bóng dáng quen thuộc kia sắp biến mất trước mắt mình, Nghê Dương bỗng ném microphone trong tay đi, nhảy xuống bàn.

Mọi người không ngờ vị Nam Nghê này lại là người lãnh đạo gần gũi với dân như vậy, tự mình nhảy xuống để bắt tay với họ. Trong nháy mắt, biển người chen đến, muốn bắt tay với Nghê Dương.

Nghê Dương thấy bóng dáng kia sắp biến mất, cô vung tay, dị năng thoáng hiện. Những người dân thường vốn vây quanh cô lần lượt ngã xuống đất. Trên người Nghê Dương có điện, người xung quanh vội vàng tránh sang một bên. Những người tránh không kịp liền ngã xuống đất.

Cái loa cũ kỹ dường như còn đang vọng lại câu nói vừa rồi của Nghê Dương, “Dị năng của chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm dân thường bị thương…”

Tuyệt đối sẽ không làm dân thường bị thương, sẽ không làm dân thường bị thương…

Dân thường:??? Nà ní?

Người phụ nữ mặc bộ đồ rằn ri chạy nhanh về phía bóng dáng quen thuộc kia.

Dị năng bắn ra “xoẹt xoẹt” khiến đám người mở ra một con đường, giống như con đường mòn trải trên thảm cỏ xanh tươi đầu xuân. Mà cuối con đường, là Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn dường như cảm nhận được, dừng bước. Sau lưng là tiếng thở dốc của phụ nữ.

Nghê Dương kéo cổ tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, quay cô lại. Tô Nhuyễn Nhuyễn quay người, nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình.

Dáng người cao gầy, mắt phượng sắc bén, trong mắt ngân ngấn nước mắt.

“Tô, Tô Nhuyễn Nhuyễn?”

Nghê Dương nghẹn ngào, nắm chặt cổ tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô.

“Hả?”

Tô Nhuyễn Nhuyễn há miệng, còn chưa nói lời nào đã bị người phụ nữ kia ôm chầm lấy.

“Con nhỏ ngu ngốc này! Nhiều năm như vậy, cô đã đi đâu hả!”

Nghê Dương ôm chặt cô, dáng người cao gầy còn hơi cúi xuống, vùi vào cổ cô.

Tô Nhuyễn Nhuyễn có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nong nóng rơi trên da thịt mình. Cô vô thức đưa tay, ôm lại cô ấy.

“Tôi, tôi không quen chị.”

Người phụ nữ đang ôm cô cứng đờ người lại.

Nghê Dương mắt đỏ hoe ngẩng đầu, bóp lấy mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Đúng là rất giống.

Nhưng, nhưng vẫn có chút không giống.

Ví dụ, ví dụ như dáng người?

Mẹ kiếp, sao lại tốt như vậy? Mặc nhiều thế rồi mà vẫn tốt như vậy?

“Cô không phải Tô Nhuyễn Nhuyễn?”

“Đúng là tôi mà.”

“Vậy mà nói không quen tôi!”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn người phụ nữ nóng nảy bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình, nũng nịu nói thực sự là cô không quen mà.

“Đây là ngài Nam Nghê.”

Bên cạnh có người nhắc Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn bừng tỉnh đại ngộ, “Tôi biết chị, tôi biết chị.”

Đừng giật điện cô mà, đừng giật điện cô mà.

Nghê Dương vẻ mặt kỳ quái nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó lại quay đầu liếc nhìn Lục Thời Minh.

Không sai, chính là con nhỏ này! Nếu không sao người đàn ông kia lại ở chỗ này.

“Đi thôi.”

Nghê Dương kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn đi về phía trước.

“Chúng ta đi đâu?”

Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa kinh ngạc vừa thấy khó hiểu.

Nghê Dương nói: “Đến nơi ít người một chút.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa Nghê Dương về nhà mình.

“Mẹ ơi! Con đưa khách về nhà nè!”

Bạch Hoan nôn xong, nhìn thấy Nghê Dương đứng bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, còn chưa thở ra hơi đã suýt ngoẻo.

Nhìn thấy nhiều kẻ thù như vậy, Bạch Hoan trợn trắng mắt, cả người run rẩy.

“Giết, giết, giết…”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: “Hả? Cô ấy là ngài Nam Nghê đó!”

Sau đó nói với Nghê Dương: “Bà ấy là mẹ tôi.”

Nghê Dương nhìn Bạch Hoan sắc mặt trắng bệch cùng với King Kong Barbie đang muốn trốn, vẻ mặt hơi trầm xuống.

“Vào đi, mẹ tôi rất hiếu khách, đừng khách sáo nhé.”

Trong căn nhà nhỏ lại có thêm một vị khách.

Đầu xuân, trời tối khá sớm. Nghê Dương đứng trên ban công lầu hai, ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt nhìn xuống, vẻ mặt nghi hoặc, hỏi: “Cô ấy thực sự… là Tô Nhuyễn Nhuyễn sao?”

Trong sân, Tô Nhuyễn Nhuyễn đang huấn luyện chó.

“Ngồi xuống!”

“Gâu gâu gâu!”

“Nhào lên phía trước! Lộn ra phía sau! Đưa chân ra!”

Chó bí đao kiêu ngạo đưa chân ra, sau đó cái đuôi của nó rơi ra. Nó “gâu” một tiếng rồi khóc. Tô Nhuyễn Nhuyễn luống cuống buộc lại đuôi cho nó.

Nghê Dương hít một hơi điếu thuốc trong tay, “Cơ thể, vẻ ngoài dường như cũng thay đổi, hơn nữa, sao lại chẳng nhớ gì?”

Lục Thời Minh đứng bên cạnh Nghê Dương, ngón tay trắng nõn thon dài vịn lên lan can, trong bóng đêm, con mắt kia như viên hồng ngọc xinh đẹp nhất.

Người bên cạnh không tiếp lời, Nghê Dương cũng chẳng thấy kỳ quái. Từ sau khi cô ấy biến mất, người đàn ông này chẳng nói lời nào.

Nghê Dương cụp mắt, đưa tay vuốt mặt, giọng nhẹ nhàng, mang theo nỗi nghẹn ngào, “May mắn thay, con bé về rồi.”

Nhưng, “Sao con bé lại ở cùng Bạch Hoan? Còn gọi ả ta là mẹ?” Nghê Dương nói đến đây, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng, “Vẫn là nên giết quách bọn họ đi.”

Phía sau hai người, Bạch Hoan đến gần đang giơ con dao phay bị King Kong Barbie kéo lại.

Nghê Dương trầm mặc nửa khắc, ném điếu thuốc trong tay, “Tôi nghe chuyện nhà trưởng trấn, đến xử lý… Cái đó, thằng con trai nhà trưởng trấn…”

“Ừm.” Người đàn ông bỗng nhiên mở miệng, từ trong cổ họng phát ra một âm tiết.

Nghê Dương hơi có vẻ kinh ngạc nhíu mày, tiếp tục hỏi, “Còn đội tuần tra dị năng giả thì sao?”

“Ừm.”

Được rồi.

“Cậu cũng không giải quyết sạch sẽ một chút, còn phải để tôi thu dọn cho cậu.”

Nghê Dương phủi tay, quay người trở về phòng.

Dưới ánh trăng, Tô Nhuyễn Nhuyễn đang ngồi xổm gắn đuôi cho con chó bí đao. Người đàn ông kia chống lên lan can, từ lầu hai nhảy xuống.

Tô Nhuyễn Nhuyễn giật nảy mình, quay người lại liền sa vào ngực hắn. Trên người hắn mang theo một mùi hương quen thuộc khiến cô an tâm.

Nhưng không biết vì sao, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mùi hương kia có mùi cháy khét, nhưng cũng không làm ảnh hưởng sự thích thú của cô với hắn.

Có lẽ là do ánh trăng quá đẹp khiến tim đập rộn ràng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn người đàn ông trước mặt, trong tim như có một chú nai chạy loạn.

“Cái đó, anh vừa rồi mới nhảy từ lầu hai xuống sao?”

“Ừ.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nói, cô cũng muốn nhảy.

Sau đó dẫn hắn đi đến một đống rơm khô.

Vì để an toàn, cô rất thích nơi này.

“Lúc mẹ tôi lên cơn bệnh, em đã trốn ở đây.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ vào một khe hở trong đống rơm khô.

Người đàn ông kia đưa tay kéo mạnh cô đi vào.

Trong đống rơm khô, có hai người trong đó. Tô Nhuyễn Nhuyễn nằm trên người hắn, trước mặt là chiếc mặt nạ của hắn. Bốn phía là rơm khô, hai người dường như đã đi vào khe hở kia, chỉ còn ánh sáng mờ mờ bên ngoài.

Không gian nhỏ như vạy, hai người dán lại gần nhau. Tô Nhuyễn Nhuyễn có thể cảm nhận tiếng hít thở của người đàn ông kia. Cô để tay bên miệng, tạo thành cái loa nhỏ, thì thầm: “Em muốn nhìn mặt anh.”

Người đàn ông kia không nói gì, Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay, cẩn thận tháo mặt nạ của hắn xuống.

Đống rơm khô được đặt nơi góc khuất, nửa sáng nửa tối. Khuôn mặt hắn cũng bị che khuất nửa sáng nửa tối.

Hắn đưa tay, muốn che lại nửa bên mặt kia của mình. Tô Nhuyễn Nhuyễn lại đưa tay, ôm lấy khuôn mặt hắn, dè dặt lại gần, chạm vào môi hắn.

“Em không chê anh.”

“…Ừ.”

“Anh tên là gì?”

Lâu như vậy, ngay cả hôn cũng hôn rồi, cô còn chưa biết tên hắn là gì.

Haizz, cô đúng là đồ phóng đãng mà.

Hầu kết hắn lăn lăn, “Lục Thời Minh.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói, tên anh thật dễ nghe, giống như tên cô… Chờ chút đã, “Anh nói lại lần nữa!”

Hắn nói: “Lục Thời Minh.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhảy dựng lên, trên đầu toàn là rơm rạ, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Chúng ta không thể ở bên nhau! Anh là kẻ thù giết cha tôi!”

Người đàn ông kia vẻ mặt bình tĩnh đứng dậy, đưa tay giúp Tô Nhuyễn Nhuyễn lấy rơm rạ trên đầu xuống, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Cũng sắp thành kẻ thù giết mẹ em rồi.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn quay người, phía sau mẹ cô đang giơ dao pháy, sắc mặt dữ tợn xông về phía cô. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng trốn sau lưng người đàn ông kia. Hắn bỗng vung một chiếc rìu ra, mẹ cô liền ngã xuống.

Tô Nhuyễn Nhuyễn:…

Chờ chút đã! Người đàn ông, rìu, chó!

Chẳng lẽ người đàn ông này chính là tên ma quỷ cuồng chặt đầu trong truyền thuyết!

Bên kia, Nghê Dương xử lý xong King Kong Barbie đi tới, trong miệng ngậm một điếu thuốc.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thi thể mẹ và chị cô, có chút đau buồn, “Mẹ tôi hình như muốn giết tôi…”

Mặc dù hình như cũng chẳng phải lần đầu tiên, nhưng lần này là lần dữ dội nhất.

Nghê Dương nói: “Bởi vì cô giết cha cô đó.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn tỏ vẻ, cái quan hệ này có hơi loạn, cô cần suy nghĩ chút đã.

“Mẹ cô lừa cô.” Nghê Dương giẫm tàn thuốc dưới chân, “Lục Kiến Nhân tội ác tày trời, cô là vì dân trừ hại. Yên tâm đi, một ngày nào đó cô sẽ nhớ lại thôi.”

Hình như còn loạn hơn.

Nhưng không biết vì sao, cô có chút tin tưởng?

Tô Nhuyễn Nhuyễn thở dài một tiếng, đắm chìm trong cảm giác đau thương bỗng nhiên biến thành trẻ mồ côi, cô nói: “Tôi muốn hút điếu thuốc.”

Muốn làm badgirl.

Nghê Dương cắm vào miệng Tô Nhuyễn Nhuyễn một cây kẹo socola. Tô Nhuyễn Nhuyễn ngậm cây socola, càng đau lòng hơn.

Thôi được rồi, thực ra cô cũng chẳng đau buồn gì, chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc. Phiếu cơm của cô không còn nữa rồi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn không ngờ, mình lại là đứa con gái vô tình, chẳng màng sinh tử như thế.

Nhìn thấy phản ứng bình tĩnh của Tô Nhuyễn Nhuyễn, Nghê Dương cảm thấy kỳ quái hỏi: “Cô tin hả?”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, nếu không thì sao?

“Tôi đâu phải kẻ ngốc, sao có thể người khác nói gì tin nấy.” Diễn xuất vụng về của mẹ mới không lừa được cô đâu!

Nghê Dương:…

“Cùng tôi về khu phía Nam đi.” Nghê Dương nói: “Nơi này không an toàn.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn kiên định: “Không đi.” Cô đâu phải kẻ ngốc.

Nghê Dương phun ra một hơi thuốc, “Bao ăn.”

Tô – Kẻ Ngốc – Nhuyễn Nhuyễn, “Lúc nào đi? Bây giờ sao? Tôi đi lấy lạp xưởng.”

Trước khi đi, Nghê Dương lần nữa tổ chức buổi mít-tinh.

“Tôi rất lấy làm tiếc khi xuất hiện chuyện như vậy trong khu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN