Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, người được lợi là Bắc Đống. Thân là một kẻ có thể đóng băng tất cả, Bắc Đống là người ngoại quốc cao lớn.
Trong ấn tượng của Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhân vật có thể đóng băng hết thảy hẳn là có làn da trắng như tuyết , mái tóc thật dài màu vàng óng, mang găng tay viền ren, lúc ra sân tự mang theo nhạc nền “Let it go”.
Nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn không ngờ, anh bạn người ngoại quốc này lại là. . . người da đen? Sự chênh lệch này cũng quá lớn rồi đó!
Bắc Đống La Hằng đi đến trước mặt Cung Quý và Nghê Dương. Cung Quý cùng Nghê Dương đều bị đông lại. Thậm chí chiếc xe rách đầy bụi bẩn của Nghê Dương ở phía sau bọn họ cũng bị đông cứng. Tô Nhuyễn Nhuyễn trốn trong xe, xuyên qua cửa kính bị phủ một lớp băng dày, lại kỳ quái cũng có thể nhìn thấy người bên ngoài.
La Hằng là một kẻ chuyên đi hôi của.
Trên mặt anh ta lộ vẻ đắc ý.
Sau đó anh ta phát hiện Tô Nhuyễn Nhuyễn đang trốn trong xe. Cô gái nhỏ cẩn thận chỉ ló nửa đầu ra. Đôi mắt to ầng ậng nước xinh đẹp không gì tả nổi. Hai mắt La Hằng sáng lên, đầu ngón tay bắn ra, lớp băng phủ trên xe liền tan ra. Băng hóa thành nước, “tí tách” chảy đầy đất. La Hằng tiến lên, vẻ mặt kính cẩn nói: “Nữ thần đại nhân tôn quý.”
Ngữ điệu của anh ta có chút quái dị, nhưng vẫn có thể nghe hiểu. La Hằng quỳ phục xuống, cũng không ngại bẩn, quỳ lạy một cách thành kính, miệng lẩm bẩm, “Nữ thần đại nhân, nữ thần đại nhân kính yêu. . .”
Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay sờ lên đầu mình, phát hiện cái mũ xanh lá của cô đã rơi từ lúc nào. Cô hít sâu một hơi, hạ cửa kính xe xuống. Hương hoa ngọt ngào lập tức mãnh liệt toa ra. Mái tóc dài của thiếu nữ tùy ý bay múa trong không trung, khuôn mặt tinh xảo không thua kém gì tiên nữ kia bất thình lình lộ ra.
La Hằng kích động đến đỏ mặt.
Nữ thần, quả thật là nữ thần! Anh ta gặp được nữ thần!
“Nữ thần đại nhân!”
“Ừ.” Tô Nhuyễn Nhuyễn thâm trầm gật đầu, bắt đầu diễn chính mình.
“Thả Nghê Dương ra.”
La Hằng đứng lên, lại không đi về phía Nghê Dương, mà là đi thẳng tới trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn khẽ giật mình. Cô nhìn La Hằng trước mặt với ánh mắt điên cuồng, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm. Lúc Tô Nhuyễn Nhuyễn luống cuống tay chân chuẩn bị kéo cửa kính lên, La Hằng duỗi cánh tay lớn đen thui của anh ta ra, chặn cửa kính lại. “Choang” một tiếng, lực mạnh đến nỗi gần như đập vỡ cửa xe.
“Nữ thần đại nhân, ai nhặt được chính là của người đó.”
Mặt đối mặt với khuôn mặt đen thui của La Hằng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ? ? ? Anh nói gì cơ, sao tôi nghe không hiểu?
Tô Nhuyễn Nhuyễn trơ mắt nhìn cái tay đen kia sắp với đến. Cô sợ hãi lùi về sau, vừa lùi vừa nhìn Lục Thời Minh đang mê man.
“Lục Thời Minh, Lục Thời Minh. . .”
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng gọi hắn.Hắn không có phản ứng. “Răng rắc” một tiếng. Tay La Hằng vươn qua cửa sổ xe, mở ra khóa. Mắt thấy cửa xe sắp bị mở ra, đột nhiên, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửi thấy một mùi khét.
“Cái đó, hình, hình như anh bị cháy rồi. . .”
La Hằng nở nụ cười ngư ông đắc lợi, “Nữ thần đại nhân vẫn là ngoan ngoãn theo tôi đi. . . A a a a! Fuck fuck fuck. . .”
Sự thật chứng minh, cho dù là người nước ngoài, lúc gặp nguy hiểm cũng chỉ biết chửi một câu “Fuck”.
La Hằng bốc cháy. Anh ta vừa lăn lộn dưới đất, vừa dập lửa, thậm chí tự biến mình thành một bức tượng băng.
“Nữ thần đại nhân!”
Một giọng nói mừng rỡ truyền tới, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn cái đầu chui qua cửa sổ xe mà ló vào, mở to hai mắt nhìn.
Cậu là ai?
“Nữ thần đại nhân! Tôi là Chu Diễm nè! Ngài không nhớ tôi sao? Ngày trước ở khu Than Đá, là ngài đã cứu tôi!”
Chu Diễm, người lãnh đạo khu sinh tồn phía tây, được mọi người gọi là Tây Diễm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ ra rồi, cậu ta là cậu trai ở khu Than Đá khu kia. Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, cậu trai trước kia đã trưởng thành một chàng trai, còn chiếm các vùng xung quanh như là khu Dầu Thô, trở thành người lãnh đạo khu sinh tồn phía tây.
“Nữ thần đại nhân, chúng ta mau đi thôi. Dị năng hiện tại của tôi còn chưa đối phó được Đông Cung và Bắc Đống.”
Chu Diễm vừa nói, vừa nâng Nghê Dương lên xe, sau đó lái xe, nhanh chóng lao vùn vụt rời đi. Người mà Chu Diễm mang theo đóng ở cách đó không xa. Chu Diễm một đường lái xe như bay, đưa nhóm Tô Nhuyễn Nhuyễn vào khu vực của mình.
“Không ngờ trùng hợp như vậy, gặp được nữ thần đại nhân ở chỗ này.” Chu Diễm nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, hai mắt sáng lấp lánh.
Cậu thiếu niên năm đó đã trưởng thành, còn trở thành người lãnh đạo của một khu sinh tồn, khí thế nổi bật, cả người trở nên càng thêm mạnh mẽ, rắn rỏi. Nhưng lúc đối mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, vẫn đỏ bừng mặt, như cậu trai mới biết yêu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm Lục Thời Minh trong lòng, cẩn thận mang giúp hắn mũ xanh.
Thời tiết như vậy lãnh, đừng để bị lạnh.
Bên kia, Nghê Dương bị đặt ở trong nồi nấu mười phút, rốt cục cũng tan băng. Cô nhảy từ trong nồi sắt ra, mãnh liệt phản kháng cái việc “tự nấu chín mình” này.
Nhìn gương mặt trắng bệch của Nghê Dương, Tô Nhuyễn Nhuyễn an ủi: “Ăn kem không?”
Nghê Dương: . . .
“Nghê Dương đại nhân.” Chu Diễm đi đến bên cạnh Nghê Dương, nhìn thấy vết cắn trên cánh tay cô, cau mày nói: “Nghê Dương đại nhân, chị bị zombie cắn?”
Nghê Dương gật đầu, nói với Chu Diễm: “Mấy ngày nay cậu hãy theo sát tôi. Nếu như tôi biến thành zombie, cậu nhất định phải gϊếŧ tôi ngay lập tức.”
Nghe cách nói chuyện, có vẻ Nghê Dương rất quen thuộc với Chu Diễm. Chu Diễm gật đầu với sắc mặt thâm trầm.
Nghê Dương lại hỏi, “Sao cậu lại đến đây?”
Còn có Đông Cung cùng Bắc Đống, thế mà lại xuất hiện cùng lúc trên địa bàn khu sinh tồn phía nam của cô …
Chu Diễm nghi ngờ nói: “Không phải nữ thần đại nhân kêu gọi chúng tôi đến sao?”
Nghê Dương nhíu mày. Thì ra là cô ả kia đang tác quai tác quái.
Cô nói: “Nữ thần trong lâu đài kia là giả. Các người đều bị ả lừa rồi.”
Nhưng cô ả kia gọi người lãnh đạo của cả ba khu đến là vì điều gì đây?
“Cái gì? Nữ thần đại nhân bị người khác giả mạo!”
Chu Diễm lập tức tức giận đến toàn thân đều là lửa, ngay cả tóc cũng dựng đứng. Lúc này, lính trinh sát của cậu ta trở về bẩm báo, “Diễm đại nhân! Đông Cung cùng Bắc Đống đã đi về phía lâu đài của khu sinh tồn phía nam.”
Nghê Dương biến sắc, “Bọn họ biết tôi bị zombie cắn. Khu sinh tồn phía nam e rằng sắp bị bọn họ chiếm rồi.”
Chu Diễm vội la lên: “Không, nếu như Nghê Dương đại nhân chị có thể trở về. . .”
Nghê Dương rất biết cách quản lý, phần lớn cấp dưới đều trung thành với cô.
“Tôi đã bị zombie cắn, làm sao có thể trở về được.”
Nghê Dương ngắt lời Chu Diễm, trên mặt lộ vẻ bi ai. Bên kia, Tô Nhuyễn Nhuyễn kéo cơ thể Lục Thời Minh, hì hục đi đến,
“Cái đó, Nghê Dương, Nghê Mị tỉnh rồi.”
Nghê Dương lập tức quay người, đi về phía xe quân đội, khi đi ngang qua Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh, cô nói: “Lục Thời Minh hình như hơi có mùi, hay là cô. . .”
“Không bỏ không bỏ, tôi sẽ không bỏ anh ấy!” Tô Nhuyễn Nhuyễn gân cổ lên la lớn.
Nghê Dương, “. . . Tôi nói cô lau người giúp cậu ta.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn, “. . . À.”
Bên kia, Nghê Mị đã mở cửa xe đi xuống. Cơ thể cô tuy có chút cứng ngắc, nhưng nhìn thoáng qua vậy mà không khác gì người bình thường. Nghê Dương dừng chân, có chút hoang mang. Nghê Mị vừa nhìn đã thấy Nghê Dương, lập tức mừng rỡ nói: “Chị ơi!”
Nghê Mị đang chuẩn bị trao cho chị gái mình một cái ôm thật chặt nhưng không nghĩ tới lại bị chị mình đá một cước.
Nghê Dương lúng túng bỏ chân xuống. “Chị xin lỗi nhé, quen rôi.”
Nghê Mị: . . .
“Khoan đã.”
Nghê Dương tiến lên, giữ lấy Nghê Mị, kiểm tra nhịp tim của cô bé, sau đó lại quan sát con ngươi và mạch đập của cô.
“Đây là mấy?”
“Ba.”
“Ba mươi ba nhân với ba mươi ba bằng mấy?”
Nghê Mị, “. . . Chị à, chị biết em còn chưa tốt nghiệp cấp hai chứ?”
Nghê Dương mừng rỡ nói: “Em bình thường lại rồi?”
Nghê Mị gật đầu, “Chị, em chỉ nhớ hình như em bị zombie cắn, chuyện sau đó em đều không nhớ rõ nữa. Em bình thường lại như thế nào vậy?”
Đúng vậy, làm thế nào để biến trở lại?
Nghê Dương ngơ ngác.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi xổm trước mặt Nghê Mị, đưa tay chọt một cái lên mặt của cô bé. Trên mặt Nghê Mị toàn là vết máu khô. Da thịt ấm áp, còn có hơi thở. Hoàn toàn giống như người bình thường.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại quay đầu, nhìn về phía Nghê Dương. “Nghê Dương, cô nói có phải … cô miễn dịch với zombie không?”
Nghê Dương nghe thấy lời Tô Nhuyễn Nhuyễn nói, trên mặt lộ vẻ không thể tin, “Làm sao có thể, tôi. . .” Nói đến đây, Nghê Dương lại ngừng.
Dựa theo lời Tô Nhuyễn Nhuyễn nói, cô là nữ chính. Nếu như cô là nữ chính, như vậy, nói không chừng thật sự đúng như thế.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: “Cô với Nghê Mị đã từng làm gì?”
Nghê Dương cũng nhìn kĩ Nghê Mị. Ánh mắt của cô dừng lại ở vết máu khô trên mặt Nghê Mị.
Nghê Dương lẩm bẩm: “Máu. . . Máu kia hình như là của tôi.”
“Cho nên có thể là Nghê Mị không cẩn thận uống được máu cô, sau đó trở nên bình thường.” Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ, quả nhiên nữ chính mới là chúa cứu thế của cái tận thế này.
Mắt cô sáng lên, “Chúng ta tìm một con zombie kiểm tra đi!”
Nhưng bây giờ đi đâu tìm zombie để kiểm tra đây?
Mọi người đưa mắt nhìn sang Tiêu Bảo Bảo.
Tiêu Bảo Bảo: “Không phải, không phải, không phải … ”
…
Cho Tiêu Bảo Bảo uống xong, ánh mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn dừng trên người Tiêu Trệ. Cô cảm thấy, Tiêu Trệ biến thành nửa zombie nửa người, có lẽ cũng có liên quan đến Nghê Dương.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói: “Hai người đã làm chuyện gì?”
Nghê Dương: . . .
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói một cách đường hoàng, “Đây đều là vì quốc gia.”
Nghê Dương đỏ bừng mặt, “Tôi, tôi lén hôn, hôn mấy lần. . .”
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêm túc cầm quyển sổ nhỏ ghi lại.
“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi!”
“À.” Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy vô cùng đáng tiếc thu hồi vẻ mặt hóng hớt của mình.
Nghê Dương: . . .
“Cho nên, Tiêu Trệ là uống nước bọt của cô. . . Ưm ưm ưʍ. . .”
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị Nghê Dương một tay bịt miệng.
Bên kia, Tiếu Trệ yếu ớt tỉnh lại. Anh nhìn thấy Nghê Dương, lập tức kích động ngồi dậy, nhưng bởi vì vết thương trên người quá nhiều, thậm chí còn gãy mất tận mấy chiếc xương sườn, cho nên động tác hơi chậm một chút, “Nghê Dương, em không sao chứ?”
“Em không sao.” Nghê Dương nhanh chóng buông Tô Nhuyễn Nhuyễn ra, sau đó đi đến đỡ anh dậy, cười nói cho Tiêu Trệ một tin tức tốt.
“Có lẽ em miễn dịch với zombie.”
“Miễn dịch?” Tiêu Trệ sững sờ, anh vô thức cúi đầu, nhìn thấy vết thương trên cánh tay Nghê Dương.
Tiếu Trệ khẩn trương hỏi: “Tôi hôn mê mấy ngày rồi?”
“Bốn ngày.”
Bốn ngày, Nghê Dương vẫn không biến thành zombie, nói không chừng thật sự miễn dịch.
Trên mặt Tiêu Trệ nở nụ cười mừng rỡ. “Tốt quá rồi, tốt quá rồi. . .”
Nghê Dương nhìn Tiếu Trệ, nhịn không được, ôm chầm lấy anh. Cơ thể Tiêu Trệ cứng đờ, vô thức đẩy cô ra.
Nghê Dương không chịu buông, vội nói: “Tiêu Trệ, nếu như em thật sự miễn dịch. . .”
“Hiện giờ tôi vẫn là zombie.”
Tiếu Trệ dịch người về sau, “Mọi người cách tôi xa một chút.”
Sự vui mừng trên mặt Nghê Dương dần biến mất.
Bên kia, Nghê Mị vừa thoa son môi, vừa ló đầu vào, “A, anh rể tỉnh rồi?”
Cái chân đương duỗi ra của Nghê Dương dừng ở giữa không trung, trên mặt nở nụ cười ngượng ngùng, lập tức lại nhét cho Nghê Mị mấy thỏi son.
Tiếu Trệ nghe thấy cách xưng hô của Nghê Mị, cũng lúng túng đỏ mặt. Nhưng chỉ trong nháy mắt anh đã kịp phản ứng, chỉ vào Nghê Mị, mặt kinh ngạc, “Nghê Mị, con bé. . .”
“Trở lại bình thường rồi.” Nghê Dương cười nói: “Anh Tiêu, Nghê Mị có thể là uống máu của em mới bình thường trở lại. Em đã cho Bảo Bảo uống rồi, nếu quả thật hữu dụng. . .”
Nói đến đây, Nghê Dương ngừng lại, nàng thâm tình nhìn về phía Tiếu Trệ. Dưới ánh mắt của cô, mặt anh đỏ ửng. Hai người cách một cái Tô Nhuyễn Nhuyễn, đỏ như đèn lồng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mình phát sáng như bóng đèn huỳnh quang.
Cô yên lặng cúi người, ôm Lục Thời Minh đang đội chiếc mũ xanh lá vào lòng mình.
Sao còn chưa tỉnh ta?
“Đúng rồi, sao Lục Thời Minh còn chưa tỉnh?”
Nghê Dương thẹn thùng đỏ mặt nói sang chuyện khác, mặt lộ vẻ lo lắng.
Tiêu Trệ nhìn Lục Thời Minh, không biết nhớ tới chuyện gì, há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Nghê Dương nhìn thấy biểu cảm của Tiếu Trệ, nói: “Anh Tiêu, anh biết chút gì sao?”
Tiêu Trệ bất giác nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng nhìn qua. Tiêu Trệ cúi đầu không nói gì.
Nghê Dương nói: “Năm năm này, sức khỏe Lục Thời Minh càng ngày càng kém, anh biết nguyên nhân sao?”
Mặt Tiếu Trệ lộ vẻ khó xử, “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi đoán, có lẽ có liên quan đến cậu ta với ‘Tô Nhuyễn Nhuyễn’ kia.”
———————
Tóm tắt cả chương 48:
Tất cả mọi người: 💥💥😈👊👊🌱🔥❄️💧
Lục Thời Minh: 😴😴😴😴😴