Tận Thế Nhạc Viên - Chương 4: Mười phút với mẹ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Tận Thế Nhạc Viên


Chương 4: Mười phút với mẹ


Dịch: Cá Mòi

***

“Ông đập chết lũ khốn nạn bọn mày! Bọn mày ngồi trong xe…bật điều hòa để ông ở ngoài chịu khổ! A?”

Một tiếng hét giận dữ vang lên cùng với tiếng va đập nặng nề – Lâm Tam Tửu bị giật mình, suýt thì mất lái, cô vội vàng dẫm phanh, xe kêu két một cái, may là không tông vào hàng rào ven đường.

Nhìn lại phía sau thì hóa ra bóng đen là một người đàn ông cởi trần, mồ hôi nhễ nhại, anh ta cầm cục gạch điên cuồng đập vào chiếc Madza màu đỏ, vừa đập vừa chửi: “Lũ, lũ khốn nạn… Lăn ra đây cho ông, lăn…” Anh ta còn chưa nói xong thì đã ngã xuống đất ngất lịm đi.

Hiển nhiên là vừa nãy cô bị tai bay vạ gió.

Lâm Tam Tửu thở dài một tiếng, rời mắt khỏi kính chiếu hậu, trong lòng vẫn còn hãi hùng khiếp vía. Điên cuồng, hôn mê, có khi còn xuất hiện ảo giác, đây đều là dấu hiệu của tình trạng mất nước nghiêm trọng khi nhiệt độ quá cao —

Cô hít một hơi thật sâu, nhấn ga tăng tốc lái thẳng đến khu chung cư nơi Chu Mỹ ở.

Cô đã đến nhà Chu Mỹ rất nhiều lần — hai mươi phút sau, khi đèn xe chiếu vào “chung cư Vinh Quân”, Lâm Tam Tửu từ từ dừng xe, tắt máy. Cô rút chìa khóa, đeo balo, bật đèn pin và rảo bước về phía cổng chính của khu chung cư.

Khu chung cư này ở phía xa trung tâm, bình thường đã chẳng có mấy ai ở gần đây, bây giờ lại càng yên tĩnh y như một thành phố chết. Ngay lúc cô sắp đi tới trước cổng sắt, trong lòng đột nhiên rung lên, cô vội dừng bước.

Lâm Tam Tửu nhìn khắp bốn phía, không thấy có gì bất thường — cô cẩn thận chờ thêm hai phút nữa vẫn không thấy gì lạ mới khẽ thở phào.

Xem ra không phải lúc nào cái “trực giác nhạy cảm” này cũng chính xác 100%.

Chung cư Vinh Quân là kiểu nhà tập thể cũ những năm 90, giống như bao khu tập thể khác, cổng vào có một phòng bảo vệ. Vì khu vực này không được an toàn cho lắm nên thường khóa cổng sau 12 giờ đêm. Nếu có ai về muộn thì chỉ cần gõ cửa sắt, bảo vệ trực ban sẽ cầm chìa khóa ra mở cửa.

Lâm Tam Tửu nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã là hai giờ ba mươi phút rạng sáng. Cô bước tới lắc cánh cửa sắt đang được khóa chặt, ổ khóa đồng nặng nề đập vào cổng loảng xoảng — âm thanh chói tai vang vọng hồi lâu rồi mới dần biến mất. Nhưng xung quanh vẫn im lìm như cũ, không hề có hơi người.

“Bảo vệ ơi, anh có ở đây không? Tôi đang tìm người ở khu nhà số hai, làm ơn mở cửa cho tôi với!” Giọng nói trong trẻo của Lâm Tam Tửu truyền ra rất xa trong màn đêm yên tĩnh. Nhưng cho dù cô có gọi tha thiết đến thế nào, trong phòng bảo vệ vẫn không hề có chút hồi âm.

Lâm Tam Tửu thở dài, cô cũng đoán trước được điều này. Cô ngẩng đầu nhìn hàng sắt chống trộm trên cổng mà đau hết cả đầu — tuy khu tập thể này cũ vậy thôi nhưng cửa sắt thì vừa mới được trang bị, rất vững chãi, ngăn chặn tia hy vọng may mắn của cô.

Lâm Tam Tửu do dự một lúc rồi đặt tay lên cửa sắt.

“Thu vào!”

Khi cô thì thầm, ánh sáng trắng lại xuất hiện trong lòng bàn tay. Nhưng lần này chúng có vẻ lực bất tòng tâm, lóe lên mấy lần mà cửa sắt vẫn vững vàng như cũ. Đây là lần đầu tiên Lâm Tam Tửu chuyển đổi thứ to và nặng như thế, cô chỉ cảm thấy tim đập nhanh dần, bắt đầu khó thở, cơ bắp mỏi rã rời.

Cô cảm giác như có khối sắt ngàn cân đang treo trên người mình, cánh tay bắt đầu run rẩy. Ngay khi Lâm Tam Tửu chuẩn bị bỏ cuộc thì tia sáng lóe lên không biết bao nhiêu lần cuối cùng cũng tắt lịm.

Cửa sắt biến mất, hóa thành một cái thẻ rơi trên mặt đất hình hai cánh cửa sắt được vẽ nguệch ngoạc bằng bút sáp màu. Góc dưới có ghi:

Cổng sắt

Hai cánh cửa sắt được lắp đặt ở chung cư Vinh Quân năm 2012, nặng chừng 300kg

Chức năng: không có gì đặc biệt, không thể đứng lên mà không đặt nó vào tường

…Lâm Tam Tửu gần như đã quen với cái kiểu thẻ hỏng vô dụng này, cô đút vào túi rồi vội vã chạy về khu nhà số hai nơi Chu Mỹ sống.

Căn phòng bảo vệ phía sau lưng vẫn im ắng và tối đen như mực.

Khi chạy đến trước cửa phòng 401, Lâm Tam Tửu thở hổn hển như trâu rừng. Vừa nãy thu vào cánh cổng sắt đã khiến cô kiệt sức, giờ lại chạy một mạch bốn tầng, Lâm Tam Tửu có thể cảm thấy giọng mình đang run run: “Chu, Chu Mỹ! Mày có đây không…mở cửa ra, tao, tao là Tiểu Tửu nè!”

Phòng 401 cũng rất yên tĩnh. Trái tim của Lâm Tam Tửu đột nhiên thắt lại — lỡ như mà Chu Mỹ ngất trong phòng thì cô không biết phải làm thế nào nữa. Từ sau mười hai giờ đêm nay cô đã chuyển hóa ba vật: thi thể của Nhậm Nam, tóc và cánh cửa sắt. Chỉ còn lại một lần nữa, nhưng mà nhà Chu Mỹ có hai lớp cửa cơ!

Lâm Tam Tửu không cam tâm, cô vừa tiếp tục gọi vừa đập cửa ầm ầm, trong lòng vô cùng sốt ruột — cô chú ý tới lúc xuống xe hình như nhiệt độ không khí đang không ngừng tăng lên, theo cảm giác khó chịu củacơ thể cô thì nhiệt độ lúc nào hẳn phải cao hơn 59 độ. Chu Mỹ là một người bình thường, liệu có chịu nổi không…

Gọi một lúc, Lâm Tam Tửu cảm thấy cổ họng như sắp bốc khói, cô đành dừng lại uống vài ngụm nước. Vừa cất chai nước vào balo, đang giơ tay định tiếp tục gõ cửa thì kẹt một tiếng, cửa phòng 401 he hé mở.

“Chu Mỹ, mày sao rồi –” Lâm Tam Tửu thở phào một cái, vội vàng chiếu đèn pin sang.

Nhưng mà người mở cửa lại không phải Chu Mỹ mà là một người phụ nữ mặt trái xoan tầm năm mươi tuổi. Bị đèn pin chiếu thẳng vào mặt nên bà ấy vội lấy tay che lại nhưng giây phút đó cũng đủ để Lâm Tam Tửu nhận ra đó là ai.

“Cạch” một tiếng, điện thoại cô rớt xuống đất. Lâm Tam Tửu vừa luống cuống nhặt điện thoại di động lên vừa nhìn chằm chằm vào nửa gương mặt lộ ra nơi khe cửa — đến khi ánh đèn một lần nữa chiếu sáng khung cửa, cô mới tìm lại được thanh âm của mình: “…Mẹ?”

Cô chỉ cảm thấy đầu mình rối như tơ vò. “Mẹ, sao mẹ…sao mẹ lại ở đây? Mẹ không sao chứ…? Thế này là thế nào?”

“Tiểu Tửu!” Người phụ nữ trung niên suýt nữa rơi lệ, bà vội vàng mở cửa. “Mau vào mau vào đi! May quá con không sao! Mẹ lo chết đi được…”

Lâm Tam Tửu ngơ ngác bị mẹ Lâm kéo vào phòng khách. Bao nhiêu suy nghĩ quanh quẩn trong đầu mà cô không biết nên nói sao cho phải. Cô đang sững sờ thì mắt thấy một tủ giày màu trắng cao đến thắt lưng — tủ giày này rất quen thuộc, vì cô và Chu Mỹ đã rước nó về khi đi mua sắm.

Cô hỏi thốt lên: “Mẹ, sao mẹ lại ở nhà Chu Mỹ? Cô ấy đâu rồi?”

Mẹ Lâm lau nước mắt, kéo ghế ra hiệu cho Lâm Tam Tửu ngồi xuống. Sau khi thấy cô ngồi, bà mới nghẹn ngào nói: “…Từ khi thời tiết thay đổi bất thường, mẹ vô cùng lo lắng cho con. Tối nay mất điện nên mẹ vội tới đây… Mẹ gọi điện thoại cho con không được nên đành phải tạm tới chỗ Chu Mỹ trước để chờ con. Nhưng mà… nhưng mà Chu Mỹ không ổn lắm…”

Bà nức nở: “Con bé là đứa trẻ tốt… Mẹ biết hai đứa thân nhau, nhưng con đừng quá buồn nhé.”

Lâm Tam Tửu ngồi yên không động đậy gì, cô im lặng một lát rồi tắt đèn pin điện thoại. Căn phòng lại trở về với bóng tối.

“Trên đường đến đây con đã chuẩn bị tâm lý rồi… Ông trời muốn mạng của cô ấy thì không còn cách nào khác nữa… May mà mẹ không sao, điều này quan trọng hơn tất thảy…” Lâm Tam Tửu ngập ngừng nói trong màn đêm đen kịt.

Dù biết con gái không nhìn thấy nhưng mẹ Lâm vẫn gật đầu. Bà lau mặt, cười nói: “Ba con cũng không sao, ông ấy đang nghỉ ngơi trong phòng. Để mẹ gọi ông ấy dậy –” dứt lời liền quay người định đi.

“Con đi cùng…” Lâm Tam Tửu nhanh chóng đứng dậy. Mẹ Lâm vừa đi vừa gật đầu, đẩy cửa phòng ngủ: “Bố nó…”

Bà chưa nói dứt câu thì nghe tiếng gió vụt qua, mẹ Lâm bất ngờ bị đánh mạnh vào đầu cái uỵch, cả người mềm nhũn, bà ngã xuống đất, lộ ra thân hình Lâm Tam Tửu đứng phía sau.

Hai cánh tay giơ cao chiếc ghế mỏi nhừ, cô vội đặt xuống — nhưng sau khi đặt ghế xuống, Lâm Tam Tửu không những không buông tay mà ngược lại còn nắm chặt thành ghế, nhìn chằm chằm phòng ngủ như thể đối mặt với kẻ thù. Nhất thời trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của chính cô.

Ngay sau đó, phòng ngủ vang lên tiếng bước chân, cửa bị kéo ra. Một người đàn ông cao to với đôi vai rộng đứng ở cửa, vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn cảnh tượng trước mặt — dựa vào chút ánh sáng nhàn nhạt, có thể lờ mờ thấy khuôn mặt giống hệt Lâm Tam Tửu của ông ta.

“Tiểu Tửu, con làm gì vậy?! Đây là mẹ con đấy!” Ông gầm lên giận dữ.

Nhưng khuôn mặt giống ông như đúc phía đối diện lại rất lạnh lùng.

“Nói nhảm ít thôi.” Lâm Tam Tửu hít một hơi sâu, cô cảm giác được cơ bắp trên cánh tay và đùi đang giật giật vì mệt mỏi, “Ba mẹ tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông mười năm trước, từ khâu nhận xác đến hạ táng đều do một tay tôi lo liệu… Hai người là ai? Bạn tôi đâu?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN