Tận Thế Song Sủng - Chương 30: Càn quét
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Tận Thế Song Sủng


Chương 30: Càn quét


Ngược lại, Điền Hải lo lắng cầm quần áo trở lại: “Bạch…, anh Bạch, chúng ta như vậy không phải gọi là trộm sao?”

Bạch Thất “Ừ” một tiếng, liếc nhìn cậu ta một cái: “Như vậy, cậu bỏ quần áo xuống, mặc nguyên như cũ đi.”

Điền Hải cảm thấy mặc dù vẻ mặt Bạch Thất không chút thay đổi, nhưng cũng có thể từ trong giọng nói nghe ra được tức giận mơ hồ của hắn. Gương mặt cậu đỏ lên, vẫn xoay người đi vào phòng thay quần áo.

Đường Nhược cũng cảm thấy quần áo ở đây quả thật rất phù hợp với Bạch Thất, tranh thủ khoảng không gian còn nhiều, tự mình đi qua chọn, nhìn thấy thích hợp với anh đều thu vào bên trong khoảng không gian.

May mà nơi này đã đưa ra trang phục mùa đông cho thị trường.

Cho nên trừ áo khoác ngoài, nơi này, khăn quàng cổ, bao tay, tất, quần lót… Toàn bộ đều đủ.

Bạch Thất cũng chú ý tới động tác của Đường Nhược, mặc dù trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn nhắc nhở: “Cầm ít thôi.” Quần áo của hắn thật ra cũng đủ rồi, ngoại trừ lần trước lấy ở trong trung tâm thương mại còn có lúc trước trong nhà hóa trang, một ngày đổi một bộ vẫn có thể nửa năm không đụng hàng.

Đường Nhược bỏ một cái áo gió nam vào, quay đầu cười một tiếng: “Yên nào, dù sao không bỏ xuống được, lấy thêm đi ra ngoài vứt cũng được”

Bạch Thất cũng đi theo Đường Nhược, vị hôn thê mua sắm quần áo vì mình, chẳng lẽ còn muốn ghét bỏ ư.

Đương nhiên vui sướng không kịp nữa là.

Sau đó, anh đi đến từng góc cửa sổ, nhà kho, quan sát.

Khi Điền Hải đổi quần áo xong, Đường Nhược đã cùng Bạch Thất ngồi ở bên cạnh bàn cao cấp trong tiệm nghỉ ngơi, bắt đầu ăn.

Đường Nhược nhìn thấy Điền Hải, cười nói: “Tới đây ăn một chút đi.”

Trong túi du lịch của bọn họ có rất nhiều thứ, Điền Hải biết, nhưng lại không biết ngay cả cơm nắm cũng có. Cậu cực kì ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi, hết sức xấu hổ đi qua, nhận lấy nắm cơm Đường Nhược đưa tới, nói câu cám ơn, lại bắt đầu ăn.

Ăn no vừa đủ, ba người lại muốn đi ra ngoài đối mặt với đám zombie chi chít.

Lúc đi, Bạch Thất đưa ví tiền của mình cho Điền Hải.

Điền Hải cầm lấy ví tiền, sửng sốt.

Bạch Thất nói: “Cho cậu mượn, cậu cầm tiền đi trả.”

Điền Hải đỏ bừng cả khuôn mặt.

Cậu cũng biết vừa rồi mình nói sai, hiện tại đầy đường đều là zombie, nơi nào còn cần trả tiền.

Hơn nữa, hiện tại cậu cũng cõng theo một ba lô quần áo ở sau lưng đấy.

Đường Nhược không nhịn được trợn trắng mắt, không nghĩ tới, người đàn ông nhìn qua mang bộ dạng nhẹ nhàng bao dung vậy, thì ra thực chất ghi hận ở bên trong.

Ra khỏi cửa hàng quần áo nam, ba người một đường chém giết tới một cửa hàng bách hoá.

Đây là cửa hàng lớn nhất trên con đường này, bên trong có đặc sản các nơi, hộp quà cao cấp … Dĩ nhiên còn có rất nhiều zombie.

Lúc ở trên đường, Điền Hải phát hiện Đường Nhược đi theo phía sau bọn họ, nhìn thấy Bạch Thất vô ý hay cố tình bảo vệ cô, mới cảm thấy mình thực sự có hơi bị coi thường. Cậu cảm thấy Đường Nhược chắc không có dị năng, nếu hai người đã cứu mình, mình nên báo đáp người ta, mà thân thủ của Bạch Thất hiển nhiên không cần mình bảo vệ, như vậy mình nên bảo vệ tốt cho Đường Nhược.

Kết quả, dọc theo con đường này, tốc độ của ba người quả thật có hơi chậm, nếu không phải có sức mạnh tinh thần của Đường Nhược che chở, ba người đều sẽ bị thương khắp người.

Bước vào cửa hàng, nhưng không nhìn thấy nhiều zombie như trong tưởng tượng.

Đường Nhược có chút ngạc nhiên.

Trái lại Bạch Thất cũng không hề ngạc nhiên. Lúc trước, ngày tận thế đầu tiên, anh dẫn Đường Nhược dạo qua một vòng, nhìn thấy rất nhiều khu vực trong thành phố đã bị quân đội khống chế. Nếu quân đội đã khống chế, như vậy rất nhiều nơi sẽ không để cho người tiến vào. Mà cửa hàng này, có lẽ cũng là một trong những chỗ cho bọn họ di dời vật phẩm.

Dọn dẹp xong những zombie này, lấy tinh hạch của bọn chúng, thi thể vứt một chỗ, sau khi trải qua mấy phen hành hạ, cũng tốn không ít thời gian.

Lúc mới tra xét cửa hàng này, mới thật đúng như Bạch Thất nói, rất nhiều thứ đã không có, mà sự thiếu hụt kia, không phải giống như Đường Nhược có không gian dị năng cỡ lớn trực tiếp lấy đồ đi, mà chính là rất nhiều người đã đến lấy đi.

Ba người định ở chỗ này qua một đêm, sau đó thuận tiện sử dụng một chút đồ còn tốt ‘Canh thừa thịt nguội’ mà quân đội để lại.

Diện tích tầng hai không lớn, chủ yếu là bán một vài hộp quà cao cấp. Mà chỗ tốt của cửa hàng bách hóa chính là tầng hai đều sẽ có phòng làm việc nhỏ. Dĩ nhiên nơi này cũng có.

Đương nhiên cái phòng làm việc này trở thành chỗ ngủ qua đêm của Bạch Thất và Đường Nhược.

Bạch Thất sắp xếp cho Điền Hải chỗ ngủ ở trên quầy bên ngoài. Quầy hàng cực lớn, trở mình làm giường cũng hoàn toàn không có vấn đề.

Mặc dù Điền Hải cũng đã sớm thức tỉnh dị năng, nhưng hôm nay cậu mới phát hiện bản thân sở hữu dị năng, lại mệt mỏi trên đường một ngày, vốn cho rằng nghĩ đến cha nhất định sẽ không cách nào chìm vào giấc ngủ, lại không ngờ, nhanh chóng ngủ mất.

Một ngày mồ hôi, lại đã bớt no bụng, dĩ nhiên Đường Nhược muốn tắm rửa thật tốt. Thế nên cô vô cùng tự nhiên lấy nước tắm bỏ vào bồn tắm.

Lần này Bạch Thất không dám ở bên ngoài nhìn máy tính bảng, anh đẩy xe đẩy ra ngoài dọn sạch toàn bộ thức ăn còn thừa lại, cũng dọn sạch một xe đồ đầy, dăm bông lạp xưởng gì đó còn có không ít tổ yến vây cá.

Hai người tắm rửa xong, dĩ nhiên đi ngủ.

Hai người đã thành thói quen ngủ chung một chỗ, Đường Nhược nhanh chóng ngủ thiếp đi, Bạch Thất cọ nhẹ trên cổ cô, cũng rất hài lòng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại đương nhiên lại tiếp tục nhiệm vụ hàng ngày, tiếp tục giết zombie, đào tinh hạch, thu thập vật phẩm, tập luyện dị năng…

Bốn giờ, trời vừa tối, ba người vào trong một cửa hàng qua đêm.

Mà mỗi lần Bạch Thất lựa chọn chỗ qua đêm, luôn luôn có gian phòng độc lập. Mỗi lần cũng để cho Đường Nhược tắm rửa xong rồi yên tĩnh đi ngủ.

Bỏ ra mấy ngày thời gian, tổng cộng mới đi được 300m.

Các loại cửa hàng trên đường dành riêng cho người đi bộ đều quét sạch một lần, Bạch Thất quyết định lên đường đi thành phố A.

Zombie quá nhiều, hoàn toàn không có dấu hiệu giải quyết xong, nếu ở lại nơi này lâu dàu, tin tức sẽ bị hạn chế. Nếu chỉ có mình hai người cũng tốt, có thêm một Điền Hải, Bạch Thất không có cách nào suy nghĩ tách biệt với đời được.

Cho nên vẫn quyết định đi thành phố A.

Mà, qua mấy ngày huấn luyện, Bạch Thất cũng nhìn thấy Đường Nhược sử dụng dị năng tiến bộ không ít.

Nơi qua đêm hôm nay là một cửa hàng ngọc thạch. Loại đồ vật như ngọc thạch ở trong tận thế có thể nói là không đáng một xu, cho nên khi quân đội di dời vật phẩm, hoàn toàn, ngay từ đầu chưa hề động đến nơi này, dẫn đến toàn bộ những thứ này bị ba người vơ vét sạch.

Chỉ là, lúc tích trữ thứ này, Đường Nhược cũng vô cùng khó hiểu, lúc chuẩn bị ngủ, cô lại hỏi: “Chúng ta cầm nhiều đồ vàng ngọc như vậy làm gì?”

Bạch Thất luồn đầu ngón tay vào tóc của cô, nói: “Sau này có thể làm vũ khí, nhân viên khoa học trong căn cứ sẽ nghiên cứu ra được.”

Đường Nhược thấy hắn ‘thẳng thắn’ như vậy, cũng hơi kinh ngạc: “Sau này vũ khí cần vàng bạc sao?”

Bạch Thất “Ừ” một tiếng.

Đường Nhược “A” một tiếng, cũng không hỏi nữa.

Cô cảm thấy dường như Bạch Thất không thích nhắc tới chuyện ‘lúc trước’, thật ra thì cô cũng không biết vì sao mình cũng có chút ghét bỏ việc anh trải qua ‘lúc trước’, hình như vì nguyên nhân không có mình tham dự?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN