Tân Xuân Mãn Ý
Chương 13: Bại lộ
Lục Tân nghiêm mặt, thuận theo lực đạo áp sát bàn tay vào thân thể. Cổ tay linh hoạt xoay chuyển, từ dưới đẩy lên dương khí, bắn vào sau lưng y sư. Y phải bức Tả Ý thối lui, Lục Tân sẽ không để hắn trò cũ trọng thi, làm trò trước mặt y một lần nữa.
Khi trước y sư cố tình nắm lấy cánh tay tiểu Minh, thị uy cho Hỗn tộc. Lục Tân đã nhận ra hài tử cựa quậy, bé đẩy ra mảnh gỗ. Y đoán gỗ Lân Hỉ đã tản ra trường lực khiến nó khó chịu. Lần này y phải thử đánh cược, phải dồn mười phần tinh lực đối phó mới được.
Lục Tân biết Hỗn tộc xuất thân từ thâm sơn cùng cốc, dựa vào núi rừng mà sinh tồn. Vùng hoang sơn dã lĩnh nào cũng là thiên hạ mãnh thú độc trùng xưng vương xưng bá, vậy mà Hỗn tộc vẫn có thể an bình đời này nối tiếp đời kia sinh sống.
Môi trường sống hoang sơ khắc nghiệt bắt buộc họ phải biết sử dụng thiên phú để nhận biết các loại thực vật, học tập các loại thể thuật cao minh trui rèn thân thể mới có thể sống sót. Họ am hiểu cận thân chiến đấu, cậy vào thể thuật cương mãnh để chống lại kẻ thù.
Y sư thông thạo thể thuật lại am hiểu các loại huyệt vị trên cơ thể. Mỗi lần y đối luyện với Tả Ý đều không dám tùy tiện qua loa, phải dùng hết tâm lực để đối phó. Cho nên y không để cho Tả Ý có một phút rảnh tay, luôn luôn kiềm chế y sư.
Chiêu thức âm hàn quỷ quyệt như mãng xà vờn mồn, những ngón tay linh hoạt né tránh dương khí cường thịnh của y sư, liên tục nhắm vào sơ hở. Tả Ý cau mày, nghiêng thân tránh thoát chưởng lực lạnh lẽo. Lục gia chủ nắm bắt thời cơ, được đà lấn tới, phi theo bám sát hắn. Chiêu thức như giòi phụ xương, bức y sư càng né càng xa tiểu Minh.
Y sư bị dồn ép đến không thể ngẩng nổi đầu. Lục Tân quá am hiểu hắn, chiêu nào chiêu nấy đều theo được gắt gao, bức hắn vô lực hoàn thủ. Tả Ý nghiến răng tung ra ám khí trong tay áo, hai đạo phi châm sáng lóa bay về phía huyệt đạo Lục gia chủ.
Lục Tân không những không lui mà còn lao nhanh về phía y sư. Lục gia chủ mềm dẻo dán sát mặt đất, thân mình như loài bò sát không xương nhẹ nhàng uốn quanh. Phi châm đều theo kẽ hở lướt qua Lục Tân, bắn về phía kẻ được y che chở.
Tiếng gió đột ngột vút mạnh, y phục sàn sạt phe phẩy hòa với âm thanh kim châm xuyên vào da thịt. Lục gia chủ liếc nhìn, phát hiện kẻ bị Tả Ý nhắm tới là thư hầu sau lưng. Tư Văn vẫn duy trì tư thế vận sức tránh né, cơ bắp căng lên qua lớp áo vải.
Kim châm y sư chuẩn xác vô cùng, Tư Văn né được một cái lại tránh không thoát cái còn lại. Thư hầu cương cứng bất động, nét mặt xanh mét. Tả Ý nhân cơ hội Lục gia chủ quan sát tình hình, hắn tung vào vai y một chưởng làm gia chủ mất đi thế kìm.
Lục gia chủ nhướng mày, nghiêng thân để y sư phi qua. Y tụ lực nửa thân còn lại, thuận thế tung chưởng ra phía trước. Bàn chân lấy lực chuẩn bị vọt lên dồn ép, khiến y sư chệch khỏi quỹ đạo định sẵn. Nhưng mà người tính không bằng trời tính, Lục Tân chưa bao giờ nghĩ đến Tả Ý lại có thể cố chấp đến thế.
Tả Ý khó nhọc thùy hạ mi mắt, như có điều suy nghĩ. Hắn biết rõ trạng huống của bản thân tồi tệ đến mức nào, cơ năng không hề tốt đẹp như Lục Tân vẫn tưởng. Cứng đối cứng với gia chủ, người thất bại cuối cùng sẽ là hắn. Mà tình thế này, hắn kiên quyết không thể dể cho kế hoạch của Lục Tân thành công được.
Y sư cắn răng hạ quyết tâm, bất ngờ dừng bước. Cơ nhục điên cuồng vận khởi, dồn hết công lực tụ lại sau lưng. Lấy thân mình cường chống một chưởng của Lục Tân. Lục gia chủ không kịp thu tay, đành trơ mắt nhìn Tả Ý lấy thân đón đỡ.
Xoáy khí từ tay Lục Tân trong tích tắc nhập vào cơ thể Tả Ý, hung mãnh phá tan lớp áo vải mỏng manh. Sự việc ứng biến đột ngột, Tả Ý vận lực bảo vệ sau lưng nhưng vẫn không bì lại chưởng lực mau chóng. Từng dòng khí chấn quanh lục phủ ngũ tạng, mãnh mẽ in lại dấu tay tím bầm trên lưng y sư. Chưởng lực hàm chứa 7 phần công lực đẩy mạnh y sư bắn thẳng về phía trước.
Lục Tân khựng lại, trong một giây bị hoảng hốt bao phủ, hoàn toàn không rõ thế cục. Y chưa bao giờ muốn làm tổn thương Tả Ý. Thâm căn cố đế trong lòng y, y sư là một cao thủ. Nên mỗi khi đối luyện với y sư, Lục Tân lúc nào cũng phải dốc toàn sức lực.
Thời khắc đối phó với Tả Ý, y càng dồn ép xoáy khí thêm phần mạnh mẽ. Y biết nếu mình không nghiêm túc đối đãi, y sư sẽ dễ dàng tránh thoát. Chỉ có tận tâm tận lực mới làm nên chuyện. Nhưng Tả Ý lại dám ngoan độc với bản thân như vậy, dùng chiêu thức diệt địch một ngàn tự tổn tám trăm này. Thuận theo dư lực mà vọt đến chỗ tiểu Minh.
Lục gia chủ tối sầm nét mặt, bám sát không tha. Tả Ý cứng rắn vận lực, không để ý hai chân đau đớn, tránh thoát ưng trảo gần sát thân mình của Lục Tân. Hắn dùng tay ghìm lấy thân cây thô to trước mặt, đạp mạnh chuyển góc ngang qua Tư Văn. Một tay nẫng lấy anh nhi, nương theo lực đạo chưởng phong Lục Tân mà lùi sát tường rào.
Thân ảnh màu trắng để lại một rãnh sâu ghìm lực, phải va đập vào tường rào hoa viên mới dừng lại được. Y sư lấy thân mình tản đi lực áp, dùng nội lực kết mảnh áo thành kén, che chắn cho tiểu Minh. Tả Ý nuốt xuống máu tươi nghịch lưu cổ họng, mau chóng vươn tay siết lấy mảnh gỗ.
Hắn khó nhọc vận chuyển dương khí, kích hoạt nguyền rủa che dấu. Lục gia chủ mắt lạnh nhìn hắn, đôi môi mỏng mím lại không cười. Y thảnh thơi nhẹ bước, cơ thể buông lỏng, đâu có vẻ vận sức đối phó hắn. Đầu óc mờ mịt của Tả Ý có chút hoảng hốt, không rõ tại sao y lại không ngăn cản.
Trái tim Tả Ý hẫng một nhịp, con rắn vô hình cắn chặt linh hồn hắn, ngoe nguẩy cái đuôi phát ra từ thân tiểu Minh. Trên thân đứa bé, ba luồng chỉ mảnh đỏ rực tản ra ba hướng khác nhau. Lục Tân dõi theo chúng, bấy giờ mới cong khởi khóe môi.
Luồng đầu tiên nồng đậm nhất, từ thân tiểu Minh nhiễu một vòng quanh Tả Ý. Tựa con rắn đỏ chót siết chặt và bao trùm, không cho y sư lối thoát. Đạo thứ hai mềm nhẹ dắt lấy thân Lục Tân, biết điều mà nhẹ nhàng tản ra, lượn lờ quanh quẩn. Đường chỉ mảnh cuối cùng từ từ hiện ra, hút lấy ánh nhìn hứng thú của Lục gia chủ.
Lục Tân không nhìn gương mặt tối sầm lại của y sư, thản nhiên tiến lên bắt lấy sợi dây vô hình thứ ba. Trong ánh mắt kinh hoàng của y sư mà nắm rõ phương hướng còn sót lại của người chưa biết. “Tả Ý, đã có phụ thân và kẻ chăm sóc rồi, sợi cuối cùng có phải nương thân đứa nhỏ hay không?”
Y sư không trả lời, thất thần siết chặt đồ vật trên tay. Hắn loạng choạng dựa lưng vào tường, uể oải cụp mắt. Sợi dây và mảnh gỗ tụt ra khỏi cổ tiểu Minh tự bao giờ, mềm mại rũ xuống. Dây chuyền rõ ràng đã được tháo ra, hai đầu dây vẫn còn vết nút thắt nhàu nhĩ.
“Cảm ơn ngươi, nhờ có ngươi tiểu Minh mới không trở thành hài tử số khổ, không bị mang điều tiếng mồ côi.” Lục Tân tựa tiếu phi tiếu, âm ngữ chân thành như đang cảm tạ ân nhân của mình. Y tiến lên, vươn tay thắt lại cái dây cho tiểu Minh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!