Tân Xuân Mãn Ý
Chương 25: Hồi quy (Phần 2)
Ninh Tử mơ màng ôm theo hòm y, hai mắt nhắm nghiền thi triển khinh công. Lục gia chủ nửa đêm nửa hôm triệu gọi khẩn cấp, thật không để người sống mà.
Thị vệ trông tướng tá thong thả ung dung của nàng ta thấy sốt ruột lắm, không nhịn được thúc giục. “Mau lên Ninh y sư, chủ tử khẩn cấp lắm rồi…”
Hắn còn chưa dứt lời, sóng khí đã từ đằng xa bạo tạc, chấn kiến trúc xung quanh Vân Tịch Viện rung chuyển. Tử xích vọt lên thiên không, dây xích cuồng bạo bay múa.
Âm thanh rung trời chuyển đất, kiến trúc ầm ầm sụp đổ xả ra bụi khí che lấp tầm nhìn. Tiếng nô nhân kêu khóc hòa lẫn mùi máu tươi tanh ngọt, hỗn loạn gia tăng nhanh chóng.
Âm dương nhị khí náo động, cuồn cuộn tràn về trung tâm Vân Tịch Viện, tạo thành hố sâu thôn phệ. Hộ thân nội khí quanh thân hộ vệ dấy lên, chống chọi lực hút từ những đợt tật phong thổi đến.
“Hỏng bét rồi…” Ninh Tử khẽ gắt, đầu óc tỉnh cả ngủ, quanh thân lam quang lưu chuyển. Âm khí nàng ta tỏa ra như đóa cự liên, từng đầu cánh thô to mà cứng cáp, cuộn chặt không kẽ hở.
“Yểm hộ cho ta.” Đài liên nhún động bật tung lên thiên không, cự lực để lại hố to rạn vỡ. Cự lôi mang theo sức nặng ngàn cân, vun vút lao nhanh về phía trung tâm dương khí tỏa ra.
Hộ vệ theo sát, chia làm hai cánh, một bên chống lại tử liên công kích, một bên gia cố lồng khí bảo vệ. Tử liên xõa tung, từng đầu xích cuộn lại như đầu chùy, giã cự lôi uỳnh uỳnh vang tiếng.
Hộ vệ chật vật đẩy đi dương khí công kích, nhưng càng vào trung tâm, khí lưu càng ác liệt. Âm dương khí lưu chuyển quá nhanh, gần như ngăn cách bọn họ hấp thu tuần hoàn, không cách nào bổ sung hao tổn.
Hộ vệ đội nhìn nhau, từng người đứng lên xông ra đường máu, cạn kiệt là chấp nhận rơi rụng. Mỗi một hộ vệ ngã xuống đều bị dương khí thôn tính, cơ thể hất tung ra khỏi Vân Tịch Viện, người ngã kẻ đổ xung quanh.
Còn lại Ninh Tử cùng hai tên hộ vệ cuối cùng, cả ba đều là dạng hộ giáp khí, mới có thể may mắn kiên trì. Khí thể ba người đan cuộn vào nhau, tạm thời trấn giữ, nhưng mồ hôi lạnh đã ướt đẫm vì khô cạn nội lực.
Tử khí cáu giận kẻ xâm phạm vẫn cố tình xen vào, sắc tím xen lẫn ánh xanh lạnh lẽo. Đầu xích thu bé bén nhọn, không chút lưu tình tấn công.
Ninh Tử gắt gao nhăn mày, quay đầu phân phó: “Mở đường cho ta!” Hộ vệ trưởng gật đầu, cùng hộ vệ dưới trướng lập thành thủ thế, khí thể từ tấm khiên lớn biến thành ngọn giáo. Tốc độ 3 ng đẩy mạnh lao lên, đầu giáo sắc nhọn xé đi hết thảy vật cản.
Xé tan vật cản lại cũng là mất đi lớp bảo hộ, phút chốc hai hộ vệ toàn thân đầy máu. “Ninh y sư, chuẩn bị đi!” Hộ vệ trưởng hét lớn, nhanh chóng dùng hét sức mình đẩy mạnh cự lôi màu lam vào trung tâm xoáy khí.
Cự lôi đơn độc bay thẳng vào trung tâm xoáy khí, khí thế như vũ bão, không gì cản nổi. Tử xích bay múa, cáu giận đến độ rung rung. Đột nhiên tất cả tiêu thất, chìm xuống dưới khói bụi che lấp.
Mất đi lực cản, Ninh Tử hơi chững lại, nhưng ngay lập tức vui sướng lao vào. Đoán là dương khí bạo tạc đã hao hết linh lực, đây là thời cơ tốt nhất để nàng mau chóng thâm nhập, khống chế tình hình.
Cự lôi gào thét rơi xuống, như thiểm điện xuyên qua lớp khói bụi. Bất chợt tâm thần Ninh Tử rung chuyển, tiếng da thịt va chạm “ầm” vang lên. Lồng khí bị đè nén lõm xuống, bạc lưng bị hỗn khí xé rách lớp vải thô, để lộ da thịt màu mật ong thâm tím lại.
Ninh y sư không mảy may quan tâm, kẻ bị loạn táng trong trận phát tiết của dương khí không phải là ít. Nàng không thể vì tiểu tiết mà bỏ qua việc hệ trọng được.
Chỉ là, lồng khí của nàng lại đột ngột bật mở, ngơ ngác đỡ lấy thân người tàn rụng kia. Bản năng của nàng còn nhanh nhạy hơn lí trí, xiêm y cùng khí tức quen thuộc đến vậy.
“Tả Ý!!!!!” Ninh Tử chỉ kịp thốt lên trước khi bị hằng hà sa số tử xích xuyên qua lồng âm khí cuốn lấy. Tử liên kéo nàng chìm vào biển khói, mất đi tung tích.
***********************
Lão gia chủ nghiêng đầu, ánh mắt mờ đục thoáng ánh lên quang mang. Từng lớp kết giới dày đặc bao vây lấy nội viện, hạn chế thấp nhất tổn hại từ cơn bạo phát. Nhưng vẫn luôn như có như không tiết ra ngoài hỗn khí cùng cảnh tượng bên trong.
“Hoàng đế có chỉ, Lục lão gia chủ mau mau tiếp lệnh!” Từ phía sau lưng, giọng nói vô cảm áp bức giáng xuống. Lục lão gia chủ hoảng hốt quay người, thân mình run rẩy quỳ rạp xuống dưới chân tổng quản nội cung.
“Lệnh Lục lão gia, Lục Vân Thanh, nội trong một canh giờ tiếp quản Lục gia, mau chóng thu hồi toàn cục, khôi phục kinh thanh uy nghiêm. Triệu Lục gia chủ, Lục Tân ngày mai thượng triều bẩm báo. Khâm thử!”
“Lão thần thay tôn nhi tiếp chỉ! Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Lục lão gia chủ tiếp nhận chỉ dụ cất vào lòng ngực. Tổng quản nội cung cười lạnh một tiếng, ánh mắt chế giễu nhìn nội viện tả tơi khói mù.
“Lão nô bội phục lão gia chủ sát đất. Con hơn cha là nhà có phúc, tôn nhi này của ngài đúng là hơn người đấy.” Lục lão gia chủ hùa theo vâng dạ, bộ dạng sợ sệt không dám phản bác.
“Tôn nhi bại sự có thừa để U tổng quản chê cười, lão phu hổ thẹn với sự tin dùng từ hoàng thượng. Xin U tổng quản bẩm báo với hoàng thượng giúp ta, ngày mai đích thân lão phu sẽ tự mình thượng triều, không dám chậm trễ.”
“Hửm? Lục lão đã nói thế, đừng trách lão nô không nhắc nhở. Việc đêm nay, chỉ có Lục gia chủ mới có thể gánh nổi. Đêm đã khuya, lão nô thất lễ xin phép đi trước, ngày mai tái kiến.”
Tổng quản nội cung hờ hững xoay người, thân ảnh loãng tan vào thanh phong. Xem ra hắn ta chỉ phái một sợi khí thể chân thân tiến đến hạ chỉ, khinh thường Lục gia đến cùng cực.
Lục Vân Thanh đứng dậy, mặt không chút cảm xúc phủi bụi trên thân. Lão đưa con mắt già nua trầm tư ngắm nhìn kết giới từ thiên không thu hẹp lại, áp xuống gần sát kiến trúc. Hộ vệ phần lớn đã không chế được tình hình.
Lục lão gia khẽ ho, cái bóng của lão đung đưa, từ đó một hắc y nhân bước ra. Hắn ghé lại sát gần Lục lão gia, vô thanh bẩm báo. Trên cổ tay, một kí thừng đưa lên, nhập vào lòng bàn tay nhăn nheo của Lục Vân Thanh.
Lục Vân Thanh nheo mắt, thoáng cười đầy ẩn ý. Bụi mù trên thiên không đã tán ra hết thảy, để lộ ra trăng thanh sáng ngời. Ánh trăng rọi xuống đêm đen, không chút mây mù.
************************
Ninh Tử bình an vô sự từ bên trong nội viện bước ra, ngang nhiên cầm Lục gia chưởng ấn phân phó chúng nô nhân. Lục gia chủ đã toàn quyền cho nàng ta, không ai dám trái lệnh.
Ninh y sư đơn giản phân phó vài câu, mang người bị thương về y đường chữa trị. Còn Lục gia chủ và Tả y sư được mang sang viện tư của nàng, chỉ một mình nàng ta nắm rõ tình huống chẩn trị, không để lộ phong thanh.
Ngay cả Mạt Hạ và Khương Duyệt Dung cầu kiến đều không được Lục gia chủ phê chuẩn gặp mặt. Viện tư hoàn toàn phong tỏa, chỉ có dược vật và vật tư liên tục ra vào.
Tình hình cấp bách đến nỗi Lục gia chủ lệnh Tư Văn đưa Lục gia chưởng ấn giao cho lão gia chủ chưởng quản. Lục gia dù không tiết lộ nhiều với ngoại giới, nhưng phong thanh từ việc đó cũng đủ làm rộ lên tin đồn thất thiệt.
Lục gia chủ, Lục Tân mới nhược quán chi niên, tuổi trẻ tài cao sớm chạm đến trình độ linh khí. Tiếc rằng nan bệnh tại thân, căn cơ bạc mỏng, khí thể cuồng loạn, mệnh không lâu hĩ.
Lục gia đời này xem ra phúc mỏng, khó bề duy trì ân sủng từ đế hoàng. Phần lớn các thế gia đều rục rịch, không chỉ vì phong thanh vô căn cứ, mà bởi vì Lục lão gia quy ẩn đã lâu, hôm nay lại thượng triều, thay Lục gia tạ tội.
Chuyện này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ lại chẳng nhỏ. Lục Tân phát bệnh, dương khí cuồng loạn, nếu đặt ở bất kì hoàn cảnh nào, đều có thể xem là thân bất do kỉ, không thể gán tội.
Nhưng bản thân y là gia chủ Lục gia, trên thân phụ tải trách nhiệm nặng nề. Vừa là bộ mặt Lục gia, vừa là thần tử của triều đình. Y không thể giữ gìn bản thân, gây náo động kinh thành, kinh động thánh giá, thì thân đã mang trọng tội. Phải y lệnh triệu tập của đế hoàng, nghe người xử phạt.
Vậy mà Lục lão gia chủ đã cáo lão phải thân chinh ra mặt thay tôn nhi chịu tội. Xem ở công lao bao năm qua lão cống hiến, đế hoàng chắc chắn nương tay, nhưng Lục gia cũng phải chịu phạt, mất đi một nhánh quân lực nơi tay.
Đế hoàng nhẽ bẫng thu hồi một phần phù lệnh cùng châu cảnh, giống như xẻ mất máu thịt Lục gia. Thịt muỗi thì cũng là thịt, lão gia tử đau lòng, nào dám để đế hoàng công phu ngọam sư tử qua loa lấy được.
Lục lão gia chủ dù sao là khúc xương cứng, lão lệ tung hoành, khí thế lẫm liệt. Lục gia bao đời trung tâm không đổi, phù lệnh xin được giữ lại, Bắc Hiển hiện tại chủ động khiêu khích, không có phù lệnh khó thể khiển quân. Lục gia vì tạ tội, tự cắt một phần đất phong Hàm Châu phồn hoa dâng lên.
Đế hoàng mắt nhắm mắt mở từ bi thở dài, chấp thuận ý đó. Hàm Châu vừa hay nằm giữa Lục gia và Mạt gia, có được con đường vận chuyển vật tư nhanh chóng, phong phú. Đế hoàng thèm muốn nơi giao hội phồn hoa này đã lâu, lần này rốt cuộc thỏa mãn.
Lục lão gia cúi rạp đội ơn, thần thái già cả lú lẫn. Chuyện bất lợi như vậy mà lão cũng chấp thuận, Lục gia ngày tàn sắp đếm rồi. Mà hơn cả thế, vị tôn nhi không thấy tăm hơi kia, có lẽ mệnh cũng không còn lâu nữa.
Vài vị gia chủ mắt đã mạo ánh sáng xanh lè, chỉ chờ Lục gia già trẻ xuống lỗ rồi nhanh chóng tổng tiến quân. Bên kia Lục Vân Thanh rũ mi ngó lơ mấy cái nhìn lạ lùng đó, thoáng liếc qua Lã gia chủ.
Hai người không hẹn mà cùng nhếch miệng, kịch hay còn đó, vui mừng xem ra hơi sớm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!