Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch - Chương 18: Nghiên cứu (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
233


Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch


Chương 18: Nghiên cứu (3)


Edit: Mộc

Từ Phẩm Vũ ngẩn người, không ngờ tin tức lại lan truyền nhanh như vậy. Tuy bị biến tấu thành chạy tới nhà vệ sinh nam để bày tỏ, nhưng như thế ít nhất cũng tốt hơn bị nói là nhân yêu hay biến thái.

Thấy cô không định cãi lại,Trương Dương hơi kinh ngạc, “Dám đối diện với lớp trưởng lớp A, hội trưởng hội học sinh, đúng là phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.”

Từ Phẩm Vũ bị từ ‘đối diện’ làm nghẹn một giây, sau đó hiểu rằng cậu ta không có ý đó, chỉ vì gần đây cô bị Thẩm Hữu Bạch ảnh hưởng, nghĩ linh tinh rất nhiều. Cô nói với Trương Dương, “Cậu cũng không tệ, còn biết dùng thành ngữ nữa.”

Trần Tử Huyên vào lớp liền đi thẳng tới chỗ cô, đuổi Trương Dương như đuổi ruồi. Cô ấy nhìn Từ Phẩm Vũ, “Hôm nay có định học không?”

Từ Phẩm Vũ trả lời, “Không định.”

Hôm nay là thứ sáu, là ngày cuối cùng của lễ đón học sinh mới, sẽ bắt đầu thu dọn tổng kết. Trần Tử Huyên hỏi, “Thế cậu lấy sách giáo khoa ra làm gì?”

Cô cúi đầu, vỗ lên quyển sách đầy khí thế, Tiện tay cầm thôi.”

“Lớp trưởng, lớp trưởng!”

Từ Phẩm Vũ vừa mới nhét sách giáo khoa vào ngăn kéo, có một nam sinh vô cùng lo lắng chạy tới, suýt nữa thì vao vào bàn học của cô. Cô sợ hãi kêu lên, “Có việc gì thì nhằm vào mình đây, hãy tha cho cái bàn của mình.”

Ánh mắt cậu ta nhấp nháy, “Lớp bên cạnh đang đánh cược xem bao lâu thì cậu bị hội học sinh đuổi học.”

Từ Phẩm Vũ tỏ vẻ không hiểu, hỏi tiếp, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó ấy à, cậu cho một câu chắc chắn đi, có thể kiên trì được mấy ngày để tớ đi cược kiếm một món lời.”

Trần Tử Huyên lườm một cái, “Lắm trò quá đấy.”

Từ Phẩm Vũ cụp mắt xuống. Cậu bạn cứ tưởng cô tức giận, gãi đầu, đang định mở miệng xin lỗi. Hóa ra Từ Phẩm Vũ đang đếm tiền lẻ trong ví, rút ra hai tờ tiền đưa cho cậu ta, trịnh trọng nhờ vả, “Đặt cược cho mình, đến lúc tốt nghiệp.”

Trần Tử Huyên không còn gì để nói.

Từ Phẩm Vũ cười bảo đảm, “Chờ khi nào mình thắng tiền rồi sẽ mời cậu ăn cơm.”

Cơm thì chưa ăn được, nhưng thức ăn đã tới rồi. À không, là Thái Dao đã tới rồi.

Cô ta đứng ở cửa lớp K, “Cho hỏi Từ Phẩm Vũ có ở đây không?”

Nghe thấy tên của mình, Từ Phẩm Vũ dừng lại, đúng lúc nhìn vào mắt cô ta. Thái Dao nói có việc muốn bàn, sau đó Từ Phẩm Vũ theo cô ta tới chỗ vắng người sau lớp học.

Trên đường đi, Từ Phẩm Vũ có chút thấp thỏm, hối hận đã quên không hỏi Ngụy Dịch Tuần xem bạn học thức ăn này có luyện Taekwondo không, không biết lúc nữa cô ta có chém cô thành hai khúc không.

Lúc này, Thái Dao đang đi phía trước chợt dừng lại, xoay người nói với cô, “Chúng ta hãy cạnh tranh công bằng.”

Từ Phẩm Vũ sững sờ.

Cô còn chưa hiểu ra sao, Thái Dao đã nói thẳng, “Tôi thích Thẩm Hữu Bạch.”

Từ Phẩm Vũ nghe xong, tuyệt nhiên không hề kinh ngạc. Thái Dao nghi ngờ một chút, sau đó hếch cằm, “Cạnh tranh công bằng, nhưng nếu như trong chúng ta có người được ở cạnh Thẩm Hữu Bạch thì người còn lại không được bám lấy cậu ấy nữa.”

Từ Phẩm Vũ định mở miệng, nhưng nhìn ánh mắt bướng bỉnh của cô ta, cô suy nghĩ một chút rồi lại im lặng.

Không ngờ vẻ mặt đó của cô lại kích thích Thái Dao. “Tôi khuyên cậu, tốt nhất là nên từ bỏ sớm đi. Tôi đã nói chuyện với Chu Khi Sơn rồi, cậu ta sẽ giúp tôi. Cho nên tôi có ưu thế hơn cậu.”

Cô ta nói rất nhiều, Từ Phẩm Vũ không hề bị lay động, thậm chí ánh mắt nhìn cô ta còn có phần thương cảm.

Thái Dao cuống lên, “Ngày mai…”

Hôm qua cô ta và Chu Khi Sơn đã thương lượng, nghĩ cách để lừa Thẩm Hữu Bạch ra ngoài hẹn hò. Thái Dao nhắm mắt, nói bừa, “Thẩm Hữu Bạch đã nhận lời đi xem phim với tôi rồi.”

Nói xong, cô ta thỏa mãn nhận ra vẻ mặt Từ Phẩm Vũ đã thay đổi.

Ngay sau đó, Thái Dao chợt nhìn thấy nam sinh đứng sau Từ Phẩm Vũ. Cô ta sửng sốt, Từ Phẩm Vũ thấy thế liền quay đầu lại.

Chu Khải Đường từ tốn vứt điếu thuốc xuống đất, di tắt nó. Cậu ta giơ hai tay lên, tỏ vẻ lười biếng, “Tôi chỉ đi ngang qua thôi.” Không định nghe trộm đâu.

Vị này thì chẳng cần giới thiệu, chỉ nhìn bề ngoài là đã biết không dễ trêu chọc rồi. Thái Dao không có ý bổ sung thêm gì, cảnh giác nhìn nam sinh kia, sau đó lùi lại hai bước, xoay người bỏ đi.

Từ Phẩm Vũ run lên mất mấy giây, nhìn theo bóng lưng cô ta. Sau khi lấy lại tinh thần, cô đi tới cạnh Chu Khải Đường, cậu liền hỏi, “Vừa rồi là giao chiến với tình địch à?”

Cậu ta buồn cười, “Bình thường cậu nói như cái máy, lúc mấu chốt sao lại chẳng khác gì người câm thế?”

Từ Phẩm Vũ nhún vai, “Da  mặt nữ sinh rất mỏng, không nên để bạn ấy mất mặt.”

Cậu trợn to mắt, trêu đùa, “Tự tin ở đâu ra thế?”

Từ Phẩm Vũ nói, “Không phải tự tin. . .”

Cô và Thẩm Hữu Bạch đã đến mức kia rồi, thật sự không cần thiết đi suy tính một cô gái tìm trăm phương ngàn kế chỉ để tới gần anh thêm một chút.

Từ Phẩm Vũ còn chưa nói xong thì đã nhận ra một việc, “Ngạc nhiên quá, sao cậu lại tới trường?”

Cả lễ đón học sinh mới cậu ta đều biến mất không thấy tăm hơi, ngày cuối cùng chẳng quan trọng gì thì lại xuất hiện.

Chu Khải Đường bất đắc dĩ nói, “Nếu còn không tới, ngay cả cụ nội đã nằm dưới đất mười mấy năm của mình cũng bị Lâm Hoành gọi dậy mất.”

Cậu ta dùng tay làm điện thoại tựa bên tai, mô phỏng theo Lâm Hoành, “Xin chào! Có phải cụ của Chu Khải Đường không? Phiền ngài hãy báo mộng cho chắt của ngài đi, bảo cậu ta tới trường học!”

Từ Phẩm Vũ cười gập cả người, “Cậu xem đi, chủ nhiệm lớp tốt như vậy mà đã bị cậu ép phải biến thành cái dạng gì rồi.”

Hai người vừa nói vừa về lớp học. Trên đường, Chu Khải Đường chợt dừng lại, chỉ vào một phía, “Cái gì kia?”

Từ Phẩm Vũ quay đầu nhìn, đoàn người vây thành nửa vòng tròn, máy quay phim đều đang tập trung vào MC. Cô nói, “Đài truyền hình phỏng vấn thôi.”

Tình huống này không diễn ra thường xuyên, nhưng Từ Phẩm Vũ cũng đã thấy nhiều lần. Trừ mấy giáo viên chủ nhiệm đứng đấy thì có cả người của hội học sinh. Trước đây, vì Thẩm Hữu Bạch nên cô sẽ trốn tiết đi xem. Có điều anh chưa từng lộ mặt trên màn hình.

MC bắt đầu phỏng vấn một nữ sinh. Ánh sáng mặt trời phủ lên người cô ấy, gió nhẹ lướt qua, cô khẽ vén mái tóc ra sau tai.

Từ Phẩm Vũ nháy mắt, “Lục Âm nhà cậu thật đẹp mắt.”

Chu Khải Đường khen thêm,”Đây là sẵn có rồi.”

Khi Thẩm Hữu Bạch đi về phía bọn họ, Chu Khải Đường lập tức cảm thấy ‘lai giả bất thiện’.

Anh nhìn Từ Phẩm Vũ trước, sau đó mới chuyển mắt về phía Chu Khải Đường, giọng nói lạnh đến dưới 0 độ, “Đứng xa một chút.”

Đám Tần Nhiên định lên chào, nhưng khi nhìn thấy người đối diện Thẩm Hữu Bạch là ai thì liền bất động, dường như phía trước là khu đặt bom mìn, ai đạp trúng là chết.

Gia đình Chu Khải Đường có thế lực, ngoại trừ Thẩm Hữu Bạch và hội học sinh, cậu ta cũng là người không thể đụng vào.

Nếu Chu Khải Đường là một con báo hung hăng không bị ràng buộc, thì Thẩm Hữu Bạch là một thợ săn lạnh lùng.

Bọn họ trước nay chưa từng đối đầu, đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc. Từ Phẩm Vũ không hổ là làm bạn xấu với một bên, lăn ga giường với một bên khác. Cô là người phản ứng nhanh nhất, ngay lập tức cướp lời Chu Khải Đường, đẩy cậu ta sang một bên, “Bạn ấy nói là tóc cậu sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của trường, mau đi đi, về lớp đi.”

Từ Phẩm Vũ vừa đi vừa xoay người lại dùng khẩu hình nói với Thẩm Hữu Bạch ‘gọi điện thoại’.

Dọn dẹp sau lễ tổng kết là nói cho dễ nghe, còn ở lớp K thì chính là tán gẫu và cãi nhau. Hết ba tiết buổi sáng, Lâm Hoành nhìn đám học trò càng lúc càng kích động, đành cho bọn họ ai về nhà nấy, chỉ mình Chu Khải Đường phải đến văn phòng nói chuyện.

Từ Phẩm Vũ nghĩ vẫn còn sớm, liền nhắn tin cho Thẩm Hữu Bạch. Sau đó cô đi đến cửa hàng cách trường không xa. Từ Phẩm Vũ chọn mấy chiếc bánh mì, không chú ý tới có người đẩy cửa đi vào.

Cô ra quầy thu ngân, đang định lấy tiền ra trả thì người bên cạnh đã đưa tiền. Thẩm Hữu Bạch nhét tiền lẻ vào túi quần, thoải mái xách túi đồ lên. Từ Phẩm Vũ còn đang ngẩn người, không biết túi sách của cô đã chuyển sang tay anh từ khi nào.

Buổi trưa, vào giờ cao điểm, tàu điện chật ních người. Cô đối mặt với cửa sổ, Thẩm Hữu Bạch đứng sau lưng cô, rất gần. Cứ tới một trạm là đoàn người lại đông thêm, sau vài trạm, gần như lưng Từ Phẩm Vũ đã dựa sát vào anh. Giọng anh vang lên bên tai cô, “Một Ngụy Dịch Tuần, một Chu Khải Đường, còn nữa không?”

Từ Phẩm Vũ sửng sốt một chút, đường viền đen trên cửa sổ thủy tinh hiện ra bóng anh, một tay anh đè lên cửa, hơi cúi người xuống, gò má áp sát vào má cô.

Cô suy nghĩ trong khoảnh khắc, “Hai người này đều không quan trọng, chỉ có một người là đặc biệt.”

Con ngươi của anh đột nhiên tối lại, “Ai?”

“Thẩm Hữu Bạch.”

Vài giây sau, cô quay đầu qua. Môi anh hơi lạnh, nhẹ nhàng lướt qua môi cô.

Một cái hôn lướt qua. Trong nháy mắt, tim Từ Phẩm Vũ đập hết tốc độ.

Tiếng loa nhắc đến trạm vang lên, cuối cùng cũng coi như thoát được cái đoàn tàu chen chúc này. Ra khỏi ga tàu, Từ Phẩm Vũ nhận được tin nhắn: Bé con, tan học thì tới cửa hàng.

Cô nói với Thẩm Hữu Bạch, “Em phải đến tiệm hoa đây.”

Anh nhíu mày, “Tiệm hoa?”

Từ Phẩm Vũ gật đầu, “Ừ, là tiệm của mẹ em.”

Cô suy đoán rồi nói, “Chắc ngày hôm nay chú ship hoa bỏ sót rồi.”

Còn hai, ba bước là đến cửa tiệm, cô chợt dừng lại. Từ Phẩm Vũ cẩn thận hỏi anh, “Anh muốn vào không?”

Thẩm Hữu Bạch không trả lời, đi lên đẩy cửa ra, quay đầu ra hiệu cho cô đi vào trước. Anh đi theo sau.

Trần Thu Nha thả một lẵng hoa xuống, xoay người định làm thủ ngữ với Từ Phẩm Vũ thì chợt thấy người phía sau cô.

Chàng trai này có một loại khí chất rất khó diễn tả, làm cho bà ngẩn người, giống như đã từng quen biết.

Từ Phẩm Vũ sốt sắng giới thiệu, “Cậu ấy là bạn học của con, Thẩm Hữu Bạch.”

Thẩm Hữu Bạch lại có vẻ thong dong, “Cháu chào bác.”

Trần Thu Nha hoàn hồn, nở nụ cười với anh, sau đó ra hiệu với Từ Phẩm Vũ. Từ Phẩm Vũ thở dài, đúng như cô đã đoán.

Cô quay sang phiên dịch với anh, “Lẵng hoa này bị sót, em phải đưa đi rồi.”

Thẩm Hữu Bạch gật đầu, nhìn về phía Trần Thu Nha, chỉ vào lẵng hoa trên đất, nhận được ánh mắt đồng ý của bà, anh không nói gì, đi tới ôm nó lên.

Sau khi bọn họ đi ra khỏi tiệm, Trần Thu Nha mỉm cười, lắc đầu một cái.

Hoàn thành xong nhiệm vụ, bụng đói cồn cào. Từ Phẩm Vũ ngồi trong cửa hàng tiện lợi, đợi Thẩm Hữu Bạch bê tới một bát Quan Đông nấu, đặt trước mặt cô. Cô thổi thổi, thăm dò anh, “Cuối tuần này anh có kế hoạch gì chưa?”

Chuyện về Thái Dao, cô vẫn chưa quên.

Thẩm Hữu Bạch nói, “Không có kế hoạch gì.”

Cô mất tự nhiên nhìn ra chỗ khác, “Vậy ngày mai…Em đến nhà anh… chơi nhé.”

Thẩm Hữu Bạch khó hiểu, “Chơi cái gì?”

Anh thật sự không hiểu được, nhà anh có gì chơi đâu, ngoại trừ làm tình với cô, anh không nghĩ ra còn có thể làm gì khác.

Từ Phẩm Vũ hít một hơi sâu, trừng mắt với anh, nói rằng cô đã chuẩn bị kỹ càng rồi, có thể thử xem cái kia một chút, thật là khó mở miệng. Im lặng một lúc lâu, sau cùng cô nhích lại gần anh, nhỏ giọng, “Nhà anh còn loại phim kia không?” Cô càng nói càng bé, “Em muốn… nghiên cứu một chút.”

P/S: Sắp nghỉ lễ rồi, các bạn có kế hoạch gì chưa? Đừng nói là ở nhà nghiên cứu phim như hai bạn trẻ kia nhé =))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN