Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch
Chương 27: Không ngủ (2)
Từ Phẩm Vũ hất bàn tay đang nắm cằm mình ra, “Nhưng em muốn thử xem sao.”
Thẩm Hữu Bạch từ chối rõ ràng, “Không được.”
Nhưng cô đâu chịu dễ dàng bỏ qua, “Trong sach đều viết như thế mà.”
Từ Phẩm Vũ cuống lên, những lời khó có thể mở miệng mà cũng bị cô thốt ra, “Anh phải nói là ‘bé yêu, mau dùng miệng em ngậm nó’, sau đấy em sẽ nói ‘xin anh đừng như thế, nó quá lớn, em không ngậm được…”
Tuy cô chỉ đang đọc lại lời thoại trong truyện, nhưng chỉ cần là giọng nói của cô, cho dù chỉ là một âm thanh khi động tình, thì với anh mà nói cũng là vết thương trí mạng.
Huống hồ, cô còn đang thốt ra những từ dâm mỹ.
Thẩm Hữu Bạch nhắm chặt mắt lại, đầu đau muốn chết, cắt đứt lời cô, “Nằm xuống, anh không muốn thảo luận chuyện đó với em.”
Cô kiên quyết, “Không nằm, trừ khi anh để em thử một chút.”
Từ Phẩm Vũ bị anh nhìn chằm chằm đến mức phải cúi đầu xuống, cứ nghĩ là không thể thương lượng gì được nữa. Nhưng cuối cùng, Thẩm Hữu Bạch lại thỏa hiệp.
Cô chớp mắt mấy cái, “Thật à?”
Ánh mắt Thẩm Hữu Bạch cố định trên mặt cô, “Nhanh lên.”
Từ Phẩm Vũ nằm sấp xuống. Đây không phải lần đầu nắm vật kia của anh, nhưng là lần đầu gần tới vậy.
Độ ấm của nó còn cao hơn lòng bàn tay cô, ngón tay hơi lạnh, hơi thở của cô lại phun lên, anh bị kích thích thở ra một tiếng nặng nề.
Nhìn chằm chằm vật trong tay, đột nhiên Từ Phẩm Vũ thấy môi mình rất khô, đầu lưỡi liếm lên môi. Thẩm Hữu Bạch hít thật sâu, sau đó quay đầu đi, nhắm mắt lại.
Khi cô dùng đôi môi mềm mại như lông vũ hôn lên đỉnh đầu vật kia, tay anh nắm chặt lại, móng tay gần như khảm vào lòng bàn tay. Dịch thể màu trắng toát ra từ đầu vật ‘tính khí’, cô vươn đầu lưỡi ra liếm.
(tính khí: ‘cái đó’ của nam giới, do tác giả sẽ dùng từ này nhiều lần nên tớ cứ để nguyên nhé, dịch ra tiếng Việt nghe hơi thô)
Mặn.
Cô làm như thế khiến mạch máu trên nó nổi lên rõ ràng. May mắn là trước khi há mồm ngậm vật kia, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Hữu Bạch nhíu mày, môi mím chặt. Thái dương anh có một giọt mồ hôi, vì nghiến chặt hàm dưới nên vang lên tiếng động.
Tuy rằng thật gợi cảm, nhưng anh đang phải nhịn rất khó chịu.
Từ Phẩm Vũ sửng sốt một chút, “Có vẻ như anh rất vất vả.”
Anh vẫn nhắm chặt mắt, gian nan mở miệng, “Mặc kệ anh.”
Nghe giọng khàn khàn của Thẩm Hữu Bạch, cô có chút đau lòng.
Mục đích của cô không phải là làm anh khó chịu. Vì thế cô buông tay ra, “Em từ bỏ.”
Giọng hơi lạc đi, Thẩm Hữu Bạch áp người về phía trước, nắm chặt thắt lưng cô, cúi đầu cắn lên vai cô.
Dường như anh đang trả thù cô, lực cắn không nhẹ.
“Đau…” Đau đớn làm Từ Phẩm Vũ không nhịn được hít sâu một hơi.
Khi buông cô ra, trên vai còn lưu lại vết răng và nước bọt.
Đôi môi đã nóng rực của Thẩm Hữu Bạch hôn lên cổ cô, đầu lưỡi liếm mồ hôi chảy từ sau tai cô. Anh ôm cô rất chặt, bầu ngực bị áp đến biến hình.
Dục vọng cứng rắn hung hăng chà xát nụ hoa của cô, chất lỏng chậm rãi chảy ra từ cửa vào mềm mại làm ướt đỉnh vật kia.
Cô dần chảy nước giàn dụa làm động tác của anh cũng càng trở nên thông thuận.
Bàn tay phủ lên lưng cô chợt đi tới phía trước, sau đó xuống dưới tìm kiếm. Lòng tay bao lấy nơi tư mật của cô, vén lên cánh hoa ướt át không chịu nổi.
Sức nóng đều tập trung ở hạ thể, cô không phân rõ được sự khác nhau giữa khảy lộng nơi riêng tư bằng ngón tay và sự ma sát ở nhụy hoa. Mãi tới khi anh bất chợt kéo tiểu hạch mẫn cảm, lại vuốt ve bên trong.
Cô bị kích thích đến run rẩy, kích động kêu lên: “A… Đừng dùng tay, đừng dùng tay, xin anh…” Cô vừa nói vừa cầm lấy cổ tay Thẩm Hữu Bạch, dẫn tay anh trở lại lưng mình.
Dường như anh muốn dùng ngón tay mình để đếm từng đốt xương của cô.
Cảm xúc mê loạn chồng chất, Từ Phẩm Vũ mím môi, “Ưm…”
hoa huy*t chật hẹp co rúm không ngừng, cánh hoa sưng lên, chảy ra dịch thể nóng ấm, không nhìn rõ màu sắc, toàn bộ dính lên vật to lớn của anh.
Kết quả của việc quá mức trơn trụi là dục vọng bất ngờ đâm lên trên, nháy mắt chạm vào hai phiến mật môi, xâm nhập cửa khẩu hẹp hòi.
Cô thét chói tai, “A a a, đừng đi vào mà…”
Cô lung tung đẩy vai Thẩm Hữu Bạch, nhưng bản thân lại chẳng còn khí lực để tránh đi.
Anh giữ lấy thắt lưng Từ Phẩm Vũ, nâng lên một chút, dục vọng ngang nhiên rời khỏi, ma sát hoa hạch. Hai tầng kích thích làm bắp đùi cô tê dại, không kìm được run rẩy, cửa huyệt tuôn ra dòng chất lỏng nóng rực.
Thẩm Hữu Bạch đặt cô nằm lên đệm.
Cô giống như bươm bướm bị nước mưa đánh rơi, nằm trên mặt đất thở dốc.
Bộ ngực trắng nón, nhũ tiêm hồng hồng đang phập phồng.
Anh nắm chặt tay Từ Phẩm Vũ, đặt lên vật nóng bỏng chưa chịu yên lặng kia, vuốt ve lên xuống.
Ma sát tới khi lòng bàn tay cô tê mỏi mới chịu phóng thích.
Từ Phẩm Vũ khôi phục chút sức lực, ngồi dậy mặc đồ lót, kéo lại quần áo. Thẩm Hữu Bạch cài thắt lưng, nhặt quần cô lên, đưa cho cô, “Còn bao lâu nữa?”
Cô ngẩn người, một lúc sau mới hiểu, anh đang hỏi thời gian kinh nguyệt của cô, “Có thể là ngày mai, cũng có thể là hôm sau nữa.”
Giọng anh trầm xuống, “Nói với anh trước, anh sẽ xin phép cho em.”
Từ Phẩm Vũ hoang mang không hiểu nhìn anh, đang định mở miệng thì bên ngoài phòng tập truyền đến tiếng giày chạm lên sàn nhà. Cô lập tức đưa ngón tay lên đặt ở môi, “Suỵt!”
Có lẽ là bảo vệ trường.
Loáng thoáng có tiếng bực bội, ‘tách’ một tiếng, đèn bị tắt đi.
Sau khi hết hồi hộp, Từ Phẩm Vũ nháy mắt vài cái, vẫn là một mảnh tối đen. Cô cười bất đắc dĩ, “Em không thấy gì cả.”
Hơi thở anh xuất hiện bên tai cô, “Anh ở đây.”
Cả phòng tập tối đen trong mắt Từ Phẩm Vũ cũng giống như miếng vải đen che mắt. Thẩm Hữu Bạch nắm tay cô đi về phía trước. Mười ngón giao nhau, khớp xương cứng rắn của anh làm người ta có cảm giác an toàn.
Từ Phẩm Vũ đột nhiên nói, “Lúc còn bé, em cho rằng khi tắt đèn không thấy gì là bình thường. Sau này đi trại hè, buổi tối ở trên núi tối như mực, không biết bị ai hôn một cái.” Cô cười cười, “Khi ấy em mới phát hiện, thì ra người khác có thể thấy được.”
Thẩm Hữu Bạch dừng bước, trầm giọng hỏi, “Hôn vào đâu?”
Cô sửng sốt một chút, vừa cười vừa lắc đầu, “Đó đều là chuyện lúc còn nhỏ…”
Còn chưa dứt lời, tay anh đã kéo lấy cô, cúi đầu hôn xuống, tấn công chiếm đoạt khoang miệng ấm áp của cô.
Từ Phẩm Vũ nhíu mày, đi cà nhắc ôm lấy cổ anh.
Cô giống như đang trấn an một con dã thú tức giận. Anh dần dần quên mất ý định ban đầu, cử động dịu dàng hơn, quấn lấy đầu lưỡi đối phương.
Bốn phía tối tăm tựa như đêm lạnh, cô là ánh lửa duy nhất.
Đồng hồ báo thức vang lên, lập tức bị gạt uỳnh một cái xuống đất. Ánh sáng lạnh lẽo buổi sớm xuyên qua rèm cửa sổ. Từ Phẩm Vũ mơ mơ màng màng chui ra khỏi chăn, khí lạnh làm cô nổi da gà, tỉnh táo hơn hẳn.
Cô tới toilet, ngồi xuống bồn cầu, nhìn băng vệ sinh lót trong quần, chỉ còn chút vệt máu.
“A…”
Giờ nghỉ trưa, Từ Phẩm Vũ mua hai chai nước, đi đến ban công tầng ba, qua đám đông đang nói chuyện. Cô đứng ở chỗ chiếc ghé trống, nhìn trái phải. Thật kì lạ, Trần Tử Huyên đâu rồi? Cô vừa nghĩ vừa mở chai nước, xoay người một cái liền nhìn thấy cô ấy.
Nhưng khi thấy cô ấy đang kéo ai thì cô trợn to mắt, vô ý nuốt một ngụm nước trái cây.
Trần Tử Huyên dắt người kia tới trước mặt cô, “Giới thiệu một chút, đây là bạn trai mình, Hạ Tầm.”
Từ Phẩm Vũ bị sặc, ho khù hụ, mắt cũng đỏ lên. Cô đưa tay che miệng, kinh ngạc nhìn thiếu niên kia. Cậu ta cười khẽ, nhẹ nhàng thoải mái như không khí buổi sáng.
Trần Tử Huyên nghiêng đầu nhìn cô, “Ấy, phản ứng lớn như vậy, cậu thầm mến mình hay là thầm mến cậu ta thế?” Cô ấy cười nói, “Chỉ đùa một chút thôi.”, sau đó vỗ mạnh lên vai Hạ Tầm, “Đây là em họ mình.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!