Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch
Chương 50: Khoảng cách (4)
Edit: Mộc
Bóng người mờ nhạt di động trên tường. Từ Phẩm Vũ bị anh nâng eo, quỳ sấp trên giường. Cô dùng cùi chỏ chống đỡ nửa người trên, hai cánh tay hơi run rẩy.
Trong nháy mắt, anh tiến vào cô, hơi thở dồn dập, thân thể cô cũng run lên. Tiếng nước vang vọng trong phòng. Chất lỏng dính dớp trở thành thuốc bôi trơn, trợ giúp vật to lớn của anh xuyên qua tầng tầng nếp uốn.
“Ưm…” Từ Phẩm Vũ rên khẽ, cảm giác căng đầy như nghẹn đến tận cổ họng. Cô ngửa đầu lên, bởi vì vật kia đang liên tục di chuyển bên trong hành lang ẩm ướt.
Tay Thẩm Hữu Bạch nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, giống như một con dã thú đang bám lấy con người, muốn thu hút sự chú ý của người nuôi.
Thanh âm của xác thịt giao hoà dâm mỹ đến tận xương tuỷ. Từ Phẩm Vũ nhắm mắt, bàn tay đặt trên gối bông dần xiết lại, khẽ rên rỉ.
Lực đâm mãnh liệt làm toàn thân cô như nhũn ra, Thẩm Hữu Bạch nâng hông cô lên, ép buộc cô phải đón nhận anh. Anh xuyên qua những lọn tóc dài như hải tảo, để lộ bầu ngực bị che lấp. Chúng cứ lay động trong không khí, khiến người ta không thể không chú ý tới. Bàn tay ấm áp vuốt dọc từ hông cô lên tới bầu ngực tròn trịa, bóp chặt.
Tiếng rên khản đặc của Từ Phẩm Vũ cho thấy cô đã sắp không thể chịu đựng được. Khuỷu tay không chống đỡ nổi, cả thân mình sụp xuống, chóp mũi cọ lên gối.
Thêm một đợt tấn công nữa, cô liền cao trào. Từ Phẩm Vũ cho rằng đã kết thúc, bắt đầu lắng nghe tiếng thở dốc gợi cảm của anh.
Nhưng khi cô thả lỏng, da thịt nhẵn nhụi mềm mại, hoa huy*t mở ra, bất kì cử động nào cũng khuấy động đầu óc Thẩm Hữu Bạch, dường như gông xiềng đã bị đốt thành tro.
Anh cắn lên tai Từ Phẩm Vũ, hơi thở nóng bỏng, “Em có nghe thấy không…”
Tiếng xiềng xích bị chặt đứt.
Cô ngay lập tức hiểu ra, hung khí không rút ra có nghĩa là nguy hiểm sắp đến,
“Không… A…” Từ Phẩm Vũ đột nhiên ngửa đầu rên rỉ. Thẩm Hữu Bạch lại tiếp tục, không có kỹ xảo, chỉ đơn thuần là thoả mãn dục vọng của anh.
Từ Phẩm Vũ túm chặt vỏ gối, ngón tay trở nên trắng bệch, thấp thoáng có tiếng khóc.
Bị bao bọc bởi hành làng mềm mại ẩm ướt, anh dường như bị mê hoặc, ngày càng chìm đắm, giống như rơi xuống hố sâu dục vọng, mỗi dây thần kinh đều kêu gào bảo anh đừng dừng lại, phải nhanh hơn nữa.
Ngay sau đó, Từ Phẩm Vũ thậm chí không còn đủ tỉnh táo để xin than nữa, cảm xúc vui sướng cùng khổ sở đã khiến linh hồn cô cạn kiệt.
Giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô cảm giác được nước ấm mơn trớn cơ thể mình. Cô biết, đó là người đàn ông sau khi được thoả mãn thì đang dịu dàng tẩy rửa con mồi đã tóm được.
Ngày tiếp theo, tại khách sạn.
Từ Phẩm Vũ đang bận rộn thì vô tình nhìn thấy Thẩm Hữu Bạch. Anh khoác áo dày, vừa đi vừa tập trung xem tài liệu, không phát hiện cô đứng ở phía xa.
Thẩm Hữu Bạch di chuyển khá nhanh, bước chân vững vàng. So với cơ thể mệt mỏi đến mức từng giây đều kêu gào đòi nằm xuống của cô khiến Từ Phẩm Vũ hết sức hối hận, đáng lẽ không nên kiên trì muốn làm chuyện kia.
Hiện giờ cô chỉ muốn một cái giường, nhắm mắt lại là xong.
Nghĩ thế, Từ Phẩm Vũ định đuổi theo anh, lấy thẻ phòng tổng thống, tiếp theo lăn ra ngủ. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, còn chưa kịp bước thêm bước nào thì điện thoại đã vang lên.
“Quản lí Từ, vị khách ở phòng B1009 quên đưa con đi.”
Câu nói này quả thật rất khó hiểu, cô sững sờ, “Sao?”
Từ Phẩm Vũ đi vào phòng trực, liếc mắt liền thấy bé trai đang ngồi dựa vào ghế. Gương mặt trắng trẻo đáng yêu, mũi hơi ửng đỏ, mắt còn lấp lánh nước, lông mi cong như quạt.
“Bé à, nói cho chị biết bé tên gì được không?” Bất kể Lâm Mẫn Mẫn ngồi cạnh dỗ dành thế nào đứa bé đều không trả lời.
Nhân viên nói với Từ Phẩm Vũ, “Khách ở phòng 1009 đã trả phòng lúc 8 giờ sáng, còn xuống nhà hàng uống cà phê nửa tiếng, lúc đi không dẫn đứa bé theo. Nhân viên phục vụ chờ mãi không thấy ai đến đón mới đưa đứa bé qua đây.”
Cô nhíu mày, “Không liên lạc được người nhà sao?”
“Điện thoại không ai nghe máy.”
Từ Phẩm Vũ nhìn bé trai, nó chỉ im lặng ngồi đấy. Cô mím môi, nói, “Cô kiểm tra thông tin của khách phòng 1009, chuẩn bị đầy đủ, nếu 9 giờ vẫn không gọi được thì báo cảnh sát.”
Tại sao lại có người lựa chọn khách sạn đắt tiền để vứt con mình lại?
Cô cảm thấy chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó. Điện thoại của Từ Phẩm Vũ lại vang lên, sóng trước chưa yên thì sóng sau đã tới.
Cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nhưng trong lúc cô đang rất mệt mỏi thì đây chẳng khác nào làm cô thêm sứt đầu mẻ trán.
Cô vội vã tới căn phòng cao cấp, chỉnh trang lại quần áo, gõ cửa đi vào.
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở sô pha, vắt chéo chân, mặc váy liền màu đen. Một nhân viên buồng phòng và một lễ tân đều đang đứng cạnh, dáng vẻ lo lắng.
Giang Nghe Trân thổi lớp bụi mỏng trên tay, liếc mắt nhìn người vừa tới. Từ Phẩm Vũ gật đầu, lịch sự hỏi, “Cô Giang, tôi là quản lý bộ phận, có vấn đề gì cô cứ nói với tôi, chúng tôi sẽ cố gắng thoả mãn nhu cầu của cô.”
Giang Nghe Trân chậm rãi chớp mắt, phun ra ba chữ, “Từ Phẩm Vũ.”
Không rõ ý của cô ta, Từ Phẩm Vũ khẽ nhíu mày. Giang Nghe Trân ném cái dũa móng tay, hai tay khoanh lại, “Thật ra tôi chỉ muốn tìm cô nói chuyện thôi.”
Từ Phẩm Vũ nói với hai nhân viên đang không hiểu chuyện gì, “Hai người đi làm việc đi.”
Sau khi bọn họ ra khỏi phòng, Từ Phẩm Vũ bình tĩnh hỏi, “Xin hỏi cô Giang muốn nói chuyện gì?”
Giang Nghe Trân ngạo mạn đáp lại, “Thì nói chuyện… khoảng cách giữa cô và Thẩm Hữu Bạch.”
P/S: Tình hình dịch bệnh đang có biến chuyển phức tạp, các bạn cố gắng giữ gìn sức khoẻ nhé 🙂
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!