Sáng hôm sau.
Hướng Noãn vào lớp cùng Khâu Chanh như thường lệ.
Hai người vừa đi vào từ cửa sau, đã nhìn thấy ba cậu con trai đang ngồi ăn bánh bao nhân gạch cua.
Dư Độ duỗi tay tới túi đồ ăn, âm mưu trấn lột thêm cái nữa, bị Lạc Hạ đánh một phát vào lưng.
Lạc Hạ cười: “Cái còn lại là của tớ!”
Dư Độ mê phần bánh bao cua còn sót lại tới mức vứt luôn cả liêm sỉ rồi.
Lạc Hạ ăn hết một phần, cầm cái bánh bao cua cuối cùng đưa tới miệng Dư Độ.
Dư Độ vui vẻ ra mặt tức thì, còn không quên nịnh nọt: “Tớ biết anh Hạ là người tốt nhất luôn mà!”
Sau đó cậu chàng há mồm, cắn phải không khí.
Lạc Hạ cười xấu xa thu tay về, tự mình chén hết cả phần bánh bao.
Hướng Noãn chú ý tới nhãn hiệu trên túi đồ ăn, bánh bao cua Lý Ký.
Cô hơi thất thần, có cảm giác mình đã nhìn thấy cái tên này ở đâu rồi.
Khâu Chanh nhìn hai đứa trẻ lớn xác Lạc Hạ và Dư Độ vì một phần bánh bao cua mà tranh nhau ỏm tỏi, trêu chọc: “Trẻ con phát sợ.”
Người chiến thắng trong cuộc chiến giành bánh bao – Lạc Hạ cong mắt cười, nuốt đồ ăn xuống bụng rồi mới mở miệng: “Thôi cho tớ xin, là cậu ấy giành phần ăn với tớ. Bụng tớ còn đang đói mốc lên đây này.”
Khâu Chanh cũng cười, nói lại: “Mua thêm mấy cái nữa là ok rồi mà.”
“Anh Châu mua tới 6 phần lận, chia mỗi người hai phần,” Dư Độ chưa được ăn no nên cực kỳ ồn ào: “Cục cưng ăn không đủ no!”
Cận Ngôn Châu đang im lặng ngồi cạnh, nghe cậu chàng nói thế thì liếc nhìn Dư Độ một cái rồi lạnh lùng nói: “Cậu ăn như heo vậy ấy.”
Dư Độ cười khổ, nói: “Anh Châu à, khẩu phần ăn của tớ chỉ nhiều hơn người bình thường một chút thôi mà, cần gì phải so tớ với heo thế.”
Lạc Hạ một bên vừa thỏa mãn ăn no, một cười vui vẻ nhìn bọn họ pha trò.
Cuối cùng Hướng Noãn cũng nhớ nơi cô gặp cửa tiệm này.
Là cửa tiệm nằm trên đường đến trường.
Mấy hôm nay, ngày nào cô cũng bắt xe buýt đi qua đi lại trước con đường có cửa tiệm này, cũng từng vô tình ngó qua vài lần.
Ánh mắt cô chăm chú nhìn Lạc Hạ, sau đó nhanh chóng dời đi.
Cậu…..thật sự thích ăn món này à?
Trước khi Hướng Noãn đi về chỗ ngồi của mình, lén lúc liếc nhìn Lạc Hạ đang ăn bánh bao cua bên này.
Mắt cậu cong cong, từ tốn ăn từng miếng từng miếng.
Như thể đang thưởng thức mỹ vị nhân gian vậy.
Cậu có vẻ rất thích thú.
Hướng Noãn âm thầm ghi nhớ sở thích này của cậu.
Chủ nhật tuần đó, cô không ăn cơm ở nhà trước khi đến thư viện tỉnh học bù, mà ngồi xe buýt đến gần Lý Ký rồi xuống trạm, vào tiệm mua phần ăn sáng.
Một mình Hướng Noãn ngồi ở một bàn ăn riêng biệt, cái miệng nhỏ nhấm nháp phần bánh bao cua Lạc Hạ yêu thích, không nhịn được tươi tắn cười.
Sau khi nếm rồi cô mới biết, quả không hổ là món cậu ấy thích, mùi vị thật sự rất ngon.
Cũng từ đó, Hướng Noãn cũng yêu cả cái món bánh bao nhân gạch cua ấy nữa.
Một ngày thứ ba giữa tháng.
Hôm ấy là ngày cuối cùng Lạc Hạ dạy kèm cho Hướng Noãn.
Bắt đầu từ ngày mai, Thu Trình sẽ thay cậu dạy kèm cô.
Có lẽ là vì sau hôm nay, cô cũng không còn cơ hội nào để ở riêng với Lạc Hạ nữa, tâm tình Hướng Noãn đã hơi nặng nề khó chịu từ lúc mở mắt dậy rồi.
Cô xuống lầu ăn sáng, rồi đón xe buýt đi học như bình thường.
Lúc ở trên xe, Khâu Chanh rủ Hướng Noãn thứ bảy này cùng đi ăn với mình.
“Tớ có rủ thêm cả bạn trai mình và bọn Lạc Hạ.”
Hướng Noãn vốn đang hơi thất thần, đột nhiên nghe được hai chữ “Lạc Hạ”, tinh thần cô trong nháy mắt trở về.
Hướng Noãn quay mặt lại nhìn Khâu Chanh.
Có thể là do phản ứng của Hướng Noãn quá rõ ràng, Khâu Chanh kinh ngạc nhìn cô nàng một cái, rồi chợt hiểu ra: “Cận Ngôn Châu….cậu ấy.”
“Thật ra tính tình cậu ấy không có tệ đâu, chỉ là độc miệng quá thôi,” Khâu Chanh thử dò hỏi Hướng Noãn: “Cậu không muốn đi ăn cùng cậu ấy à?”
Vẻ mặt Hướng Noãn đã bình tĩnh như thường, cô cong nhẹ môi cười nhạt, lắc đầu nói: “Không phải thế.”
“Bọn tớ đều hiểu cậu chàng là kiểu khẩu xà tâm phật, nếu cậu ấy nói gì đó khiến cậu không thấy thoải mái thì cũng đừng để trong lòng quá làm gì.”
Hướng Noãn mỉm cười nói: “Tớ biết rồi.”
Sau đó, cô quan tâm hỏi thêm: “Còn có ai đến nữa không?”
Khâu Chanh nghiêng đầu cười: “Cậu đi với tớ, ngoài ra còn có Lạc Hạ, Cận Ngôn Châu, Dư Độ, bạn trai tớ.”
Hướng Noãn thong thả gật đầu.
Có Lạc Hạ.
Cô bất giác cong cong khoé miệng.
Tim cũng vô thức đập nhanh hơn.
Rõ ràng mới chỉ đang bàn luận thôi, mà cô đã vô cùng háo hức và hồi hộp.
Khâu Chanh hỏi Hướng Noãn: “Noãn Noãn, cậu muốn ăn gì? Để bọn tớ ghi chú lại rồi gọi món một lần.”
Hướng Noãn không có ý kiến gì, cô cũng không định nói bừa vài ba món nào khác.
Đúng lúc xe dừng ngay trạm, cuộc trò chuyện của hai người tạm thời phải gác lại.
Đáy lòng buồn bực chua xót của Hướng Noãn cũng vì thế mà dịu đi một chút.
Nghỉ giữa tiết, cô và Khâu Chanh đi với nhau xuống căn tin mua đồ ăn vặt, tình cờ đụng phải bọn Lạc Hạ và Cận Ngôn Châu.
Khâu Chanh chỉ lo đi chọn đồ ăn vặt, vốn chẳng chú ý tới kệ chứa đồ uống bên kia có ba chàng trai đang đứng đấy.
Khoảng cách giữa bọn họ không xa nhau lắm, vì thế, Hướng Noãn đều nghe được những gì họ nói.
Cô nghe Lạc Hạ nói với Cận Ngôn Châu: “Hôm Quốc Khánh tớ không thể để cậu qua chơi rồi, ông bà tớ muốn tớ về Cảng Thành thăm họ.”
Cận Ngôn Châu im lặng mất một lúc rồi mới đáp “Ừ”.
Dư Độ vui vẻ nói với Lạc Hạ: “Anh Hạ! Tớ muốn đặc sản ở Cảng Thành!!!”
Lạc Hạ cạn lời, cười nói: “Cậu chỉ biết mỗi việc ăn với ăn.”
Dư Độ cười hì hì nói: “Đời người mà, ăn uống là niềm vui cao cả nhất đó.”
Hướng Noãn nép người vào kệ bày kẹo phía trước, gục đầu, lặng lẽ nhớ lại hai chữ —— Cảng Thành.
Về…..Cảng Thành?
Chẳng lẽ Lạc Hạ là người Cảng Thành?
Khâu Chanh cuối cùng cũng thấy được bọn Lạc Hạ bên này.
Cô nàng khom lưng lại gần, không dưng nhảy dựng người lên, rồi kêu lớn.
Hại Dư Độ xém chút nữa là quẳng luôn cái bình nước trong tay xuống đất.
“Cái bà chị này!” Dư Độ bất mãn nói với Khâu Chanh đang cười nghiêng cả người.
Khâu Chanh cười chán chê rồi mới quay sang hỏi Lạc Hạ: “Cậu vừa mới nói phải về Cảnh Thành?”
“Vâng,” Lạc Hạ hỏi cô: “Chị có muốn tôi đem cái gì về không?”
Khâu Chanh nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu, “Tạm thời chưa nghĩ ra, đến lúc đó rồi nói với cậu sau.”
“Ừ.” Lạc Hạ đồng ý.
Bọn họ đã chọn xong đồ rồi, định đi tính tiền, Khâu Chanh cũng ôm theo một đống đồ ăn vặt quay người lại tìm Hướng Noãn.
“Noãn Noãn!” Khâu Chanh to giọng gọi cô bên này, hỏi: “Cậu chọn xong rồi à?”
Hướng Noãn ló đầu ra khỏi kệ đựng kẹo, nhìn qua thì thấy Lạc Hạ đứng phía sau Khâu Chanh cũng đang trông về phía mình, ánh mắt cô trong phút chốc trở nên mơ hồ, sau đó đỏ mặt nói: “Tớ….tớ chưa chọn xong.”
Khâu Chanh nghe không rõ, Hướng Noãn chỉ có thể cố sức kêu lên: “Tớ định lát nữa mới chọn!”
Sau khi kêu lớn, trái tim trong lồng ngực không chỉ đập loạn, mà thái dương cũng thình thịch nảy lên.
Thật ra giọng cô không lớn lắm, cũng chỉ vừa đủ để bọn họ nghe mà thôi.
Khâu Chanh quay đầu lại nói với ba chàng trai: “Mọi người lên lớp trước đi, chị với Hướng Noãn sẽ lên sau.”
Thật ra Hướng Noãn đã sớm chọn xong rồi.
Một lốc Yakult, ba cây kẹo nhỏ.
Chờ bọn họ tính tiền rồi lên lớp, cô mới chịu đi khỏi kệ hàng, đi với Khâu Chanh đến quầy tính tiền.
Ra khỏi căn tin, Khâu Chanh nói với Hướng Noãn: “Cậu có thích thứ gì ở Cảng Thành không? Lễ Quốc Khánh Lạc Hạ sẽ đến Cảng Thành, có thể nói để cậu ấy mang về.”
Hướng Noãn lắc đầu, nói mình không cần gì.
Sau đó giả vờ bình tĩnh hỏi: “Cậu ấy….là người Cảng Thành à?”
Khâu Chanh cười rộ lên, giải thích: “Không phải đâu. Bà nội cậu ấy là người Cảng Thành, theo chồng gả đến đây.”
Sau đó lại bà tám với Hướng Noãn: “Bà nội cậu ấy là nghệ sĩ dương cầm, đương nhiên ông nội cậu ấy cũng có tiếng nói lắm, là vị kiến trúc sư nổi tiếng nhất đất Trung này đó.”
“Tớ chưa có dịp ghé chơi nhà cậu ấy, nhưng có nghe anh Trình nói nhà cậu ấy đều do ông nội tự mình thiết kế.”
Gia thế tốt như thế, chẳng trách có thể giáo dục nên một Lạc Hạ xuất sắc như này.
Giờ tan học hôm nay.
Buổi cuối cùng Lạc Hạ dạy kèm cho Hướng Noãn
Hai giờ đồng hồ qua đi trong chớp mắt.
Hướng Noãn chậm chạp thu dọn sách vở của mình, giọng Lạc Hạ tự nhiên trong sáng nói với cô: “Bắt đầu từ ngày mai anh họ tớ sẽ dạy cậu, thời gian và địa điểm thì hai người tự quyết định với nhau.”
Hướng Noãn gục đầu xuống, đưa tay cầm lấy bài kiểm tra, nhỏ giọng đáp: “Tớ biết rồi.”
Cô bỏ sách vở vào cặp mình, nhưng tay không rút ra. Tay cô chạm vào chai Yakult mát lạnh.
Trái tim trong lồng ngực đập đến mức giống như muốn vỡ tan cả ra, Hướng Noãn cứng đờ người, ngay cả khuôn mặt cũng căng ra như thể cái người duỗi tay kéo hai bên má cô vậy.
Lạc Hạ đang quấn dây tai nghe lại cho gọn gàng.
Hướng Noãn nhìn những ngón tay trắng nõn thon dài của cậu.
Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này rồi, thì cô sẽ không có cách nào tặng cho cậu nữa.
Cô cắn môi, run tay đẩy phần Yakult và kẹo cây mua ở căn tin hôm nay về phía cậu bên kia.
Cũng vì quá run tay mà không cẩn thận làm ngã chai Yakult trên bàn.
Mặt Hướng Noãn nóng tới mức giống như đã chần qua nước sôi vậy, cô gục đầu, giọng nói nhỏ yếu ngập ngừng: “Cảm ơn cậu đã dạy kèm cho tớ…..trong khoảng thời gian này.”
Vừa nói xong, chẳng chừa cơ hội để Lạc Hạ nói gì thêm, cô ôm cặp sách vào ngực rồi ngay lập tức chạy khỏi thư viện.
Không dám dừng cũng không dám quay đầu nhìn lại.
Mãi đến khi chạy đến trạm xe bên ngoài trường, cô mới ngừng, thở dốc từng hơi.
Lạc Hạ bất lực nhìn phần đồ ăn vặt cô để trên bàn, chỉ có thể bỏ đồ vào cặp sách mang về.
Chừa lại một cây kẹo mút.
Cậu mở giấy gói bằng một tay, ngậm vào miệng.
Vị nho hoà quyện cùng hương sữa bò, vừa ngọt vừa dính ngấy.
Chiều hôm ấy, khi Hướng Noãn đang ở đường lớn chờ xe buýt, nhìn thấy Lạc Hạ đạp xe đạp chạy ra từ cổng trường.
Đèn đường sáng nhàn nhạt, quanh người cậu trai giống như được mạ lên một vầng sáng lập loè vậy, nhìn có vẻ rất xa xôi, cũng có vẻ đang gần ngay trước mắt.
Cậu chống chân xuống đất, chờ xe trước cổng trường vơi bớt thì quẹo theo hướng ngược lại.
Trong miệng cậu, đang ngậm cây kẹo mút.
Đáy lòng Hướng Noãn bất chợt nhảy loạn lên.
Cô ngơ ngẩn nhìn cậu, khoé miệng không tự chủ được, lén giương cao thêm một chút.
Trong lòng vui sướng như thể đang có một chú nai mừng rỡ chạy tung tăng.
Xe buýt dừng trước trạm, chắn tầm mắt Hướng Noãn. Lúc này cô mới hồi thần, vội vàng bước lên xe, nhìn ra ngoài ô cửa sổ.
Cậu trai giẫm bàn đạp xe, đưa lưng về hướng cô chạy đi.
Bọn họ dần dần xa nhau, khoảng cách cũng đang không ngừng bị kéo dài.
Mãi đến khi không còn nhìn được bóng dáng của cậu nữa, Hướng Noãn mới từ từ thu hồi tầm mắt.
Không biết đang nghĩ đến gì, cô úp vào mặt vào chiếc cặp sách mình đang ôm trong ngực, nở nụ cười.
“15.09.2009, lần cuối cùng cậu ấy dạy kèm cho mình.”
“15.09.2009, nghe Chanh Nhỏ kể về gia đình của cậu ấy, chẳng trách cậu ấy xuất sắc đến thế.”
“15.09.2009, cậu ấy ăn cây kẹo mút vị nho mình tặng.”
“15.09.2009, thật mong tối thứ bảy đến mau một chút.”
Hết 11.