Cô ngồi trên giường, được anh lót gối cao sau đầu, nghiêm túc nghĩ lại xem tại sao mình lại lạnh, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có thể là có chuyện trong khoảng thời gian sau khi ăn bữa tối đó xong thôi.
Họ đứng nói chuyện với nhau bên ngoài nhà hàng, nhiệt độ lúc ấy vốn đã rất thấp, gió cũng rét căm căm.
Hướng Noãn còn đang suy nghĩ, Lạc Hạ đã tay cầm nhiệt kế tay cầm ly nước ấm đi đến, anh đưa ly nước cho Hướng Noãn rồi kẹp nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể của cô.
37.8°C, sốt nhẹ.
Lạc Hạ thở dài, để cô uống nước xong mới nói.
“Em đi tắm nước nóng đi, có thể đỡ sốt một chút.” Anh nói.
Hướng Noãn gật gật đầu, “Em biết rồi.”
Lạc Hạ cầm nhiệt kế và ly nước ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.
Hướng Noãn đi vào phòng để đồ lấy quần áo rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Còn Lạc Hạ thì vừa xuống lầu đã chộp lấy ngay chìa khóa xe rồi lái xe dầm mưa ra ngoài.
Hướng Noãn bị tiếng nước ồn ào xung quanh và tiếng mưa rơi rả rích khiến cô không nghe được tiếng xe.
Sau khi tắm xong xuống lầu mới phát hiện phòng khách rất yên tĩnh, Lạc Hạ giống như đang không có ở nhà. Hướng Noãn vừa rót ly nước, còn chưa kịp nước, Lạc Hạ đã đi vào nhà từ gara. Áo anh ướt đẫm, tóc cũng âm ẩm nước mưa, Lạc Hạ nhanh chóng vào nhà, không bận tâm đến tình trạng của bản thân, dùng khăn lông lau sơ một chút rồi nắm tay Hướng Noãn dẫn lên lầu, để cô ngồi trên giường.
Anh chạy đi mua miếng dán giảm sốt, dán lên trán cô thấp giọng dặn dò: “Em nằm một lát, anh xuống dưới nhà pha cho em một ly thuốc giải nhiệt.”
Dứt lời, anh đứng dậy đi ngay.
Hướng Noãn giữa chặt tay anh nhắc nhở: “Anh thay đồ rồi tắm trước đi, đừng để mình cảm lạnh.”
Lạc Hạ quay đầu lại cười nhẹ với cô một cái, trấn an: “Được, anh biết rồi.”
Anh đi khỏi phòng cô, xuống nhà pha một ly thuốc rồi lên phòng mình tắm một chút.
Dù sao cơ thể cũng đang không khỏe, Hướng Noãn nằm trên giường, cả người mệt mỏi mơ mơ màng màng.
Không biết qua bao lâu, lúc cô giống như đang sắp ngủ say thì bị một giọng nam dịu dàng trầm thấp đánh thức: “Hướng Noãn? Hướng Noãn?”
Lạc Hạ thấy cô mở mắt thì đi đến đỡ người cô dậy, đưa ly thuốc có nhiệt độ vừa phải cho cô nhẹ giọng nói: “Uống hết ly này đi.”
Hướng Noãn nhận ly, nghe lời ngửa đầu uống hết.
Lạc Hạ lấy ly thủy tinh rỗng đặt ngay chiếc tủ đầu giường, anh dùng lòng bàn tay dịu dàng lau khóe miệng dính nước của cô rồi nâng mặt cô nàng cúi đầu hôn lên.
Hôm nay anh không lôi lôi kéo kéo cô hôn mãi, chỉ hôn một chút thôi, sau đó lùi lại, xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp mà trong sáng: “Ngủ ngon, ngủ một giấc là tốt thôi.”
Hướng Noãn không cảm thấy đủ.
Cô níu tay anh, vươn tay câu cổ anh chàng rồi chủ động hôn.
Lạc Hạ bất lực, cuối cùng vẫn bị cô trêu chọc đến mức xuân tâm nhộn nhạo, triền miên hôn cô, phải mất một lúc lâu sau mới chịu bỏ qua.
Lúc Hướng Noãn ngoan ngoãn nằm xuống giường, Lạc Hạ ngồi xuống cạnh mép giường kề sát vào người cô nhỏ nhẹ nói: “Tối nay anh sẽ qua xem em vài lần, nói với em trước để em không sợ.”
Hướng Noãn ngại làm phiền giấc ngủ của anh, mềm giọng: “Anh cứ yên tâm ngủ, không cần cố ý qua đây xem em đâu, ngủ một giấc là hạ sốt ngay ấy mà.”
Khóe miệng Lạc Hạ nhếch lên thêm vài phần, vuốt ve khuôn mặt cô, không tranh luận gì mà chỉ nói: “Ngủ đi em, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Hướng Noãn sắp không tỉnh táo nổi nữa, đầu ong ong, nói xong thì nhắm mắt lại ngủ mê mang.
Lạc Hạ đặt đồng hồ báo thức, cứ mỗi 3h là sẽ lên đo lại nhiệt độ cho cô, sau khi đo nhiệt độ, anh còn dùng cồn lau những vùng động mạch cổ giúp cô hạ sốt.
Lúc ấy Hướng Noãn có mơ hồ tỉnh lại, bắt lấy cánh tay anh chậm rì rì oán: “Anh định làm gì?”
Giọng nói nửa tỉnh nửa mê của cô nghe vừa yêu kiều vừa lười biếng, quyến rũ vô cùng.
Lạc Hạ buồn cười hỏi: “Thế em nghĩ anh định làm gì?”
Hướng Noãn lại mơ màng ngủ thiếp đi, không trả lời.
Anh dịu dàng lau cho cô rồi trả lời: “Đang giúp em hạ sốt thôi, lau cái này cơ thể sẽ dễ chịu hơn chút.”
Cô hừ hừ hai tiếng, giống hệt như vết cào ngưa ngứa từ móng vuốt của chú mèo nhỏ vậy, khiến lòng anh cũng khó chịu theo. Lạc Hạ dở khóc dở cười, cảm thấy cô thật sự rất đáng yêu, nhịn không được cúi người xuống nhẹ nhàng hôn một cái.
Cũng may là gần đến sáng, nhiệt độ cơ thể của Hướng Noãn cuối cùng cũng khôi phục bình thường, Lạc Hạ vừa rút nhiệt kế ra còn chưa kịp đứng dậy, Hướng Noãn đã mở mắt.
Nhìn thấy anh định rời đi, Hướng Noãn không tỉnh táo, chỉ kéo tay anh lại theo bản năng.
“Đừng đi mà.” Cô nỉ non ôm cổ anh rồi nhắm mắt, cứ dựa vào lồng ngực anh thiếp đi như thế.
Lạc Hạ có chút bất ngờ khi bị cô ôm lấy, anh cẩn thận đặt nhiệt kế lên bàn đầu giường rồi đưa tay ôm cô gái trong người mình, khóe miệng nhẹ cong.
Một lúc lâu sau, chờ khi Hướng Noãn hoàn toàn ngủ say, Lạc Hạ mới chậm rãi đặt cô nằm xuống giường, đắp chăn cho cô.
Anh đứng dậy đi khỏi phòng ngủ rồi xuống lầu làm cơm sáng.
Sau khi Hướng Noãn chỉ nghĩ cảnh mình làm nũng với anh lúc rạng sáng chỉ là mơ, còn Lạc Hạ thì không nhắc gì đến cả.
Lúc ăn cơm sáng Lạc Hạ có hỏi cô có muốn nghỉ ngơi ở nhà một ngày không, Hướng Noãn lắc đầu nói: “Không cần, em hạ sốt rồi.”
Lạc Hạ tôn trọng quyết định của cô, không nhiều lời, sau khi ăn sáng xong thì đưa cô đến chỗ làm.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã lập thu rồi.
Hôm nào Hướng Noãn với Lạc Hạ cũng đi làm cả, cũng bởi vì quá bận rộn nên ngoại trừ hai ngày cuối tuần đến Phong Hối thì họ chưa từng đi chơi ở chỗ nào hết. Ước định cùng nhau ngắm bình minh cũng lần lừ mãi chẳng hoàn thành.
Một tối thứ ba trong tháng chín.
Lạc Hạ đón Hướng Noãn về từ công ty cô, cả hai về nhà trước rồi cùng đến siêu thị để mua nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn vặt.
Lúc đi sang khu hàng đồ chuyên dụng cho phái nữ, Hướng Noãn âm thầm buông cánh tay Lạc Hạ, một mình quẹo vào kệ có bày bán băng vệ sinh. Tầm hơn hai mươi tây là kỳ kinh nguyệt của cô đến rồi, Hướng Noãn nhớ trong nhà mình không trữ sẵn.
Hướng Noãn tìm được hiệu cô hay dùng, cầm một túi chuyên dùng ban đêm và hai túi dùng ngày.
Quay người lại, Lạc Hạ đã đứng phía sau cô.
Hướng Noãn: “……”
Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên để ba túi băng vệ sinh vào xe đẩy.
Lạc Hạ cười một cái, thong thả ôm bả vai cô đi về phía trước.
Dù không ai nói gì nhưng hai người đều cùng ăn ý nhớ về chuyện năm cấp 3.
Là mùa thu tháng 10 có tổ chức đại hội thể thao cấp trường năm 2009.
Cô đến kỳ mà không biết, bị dính ra quần, còn bị đám con trai xa lạ cười cợt, là anh cầm áo khoác của Cận Ngôn Châu chạy đến chỗ cô. Vì lúc ấy hoảng loạn quá, cô không tự buộc tay áo khoác được, cũng là anh tự tay buộc lại cho cô. Đó là lần duy nhất trong ký ức thời cấp ba của Hướng Noãn, lần duy nhất anh chạy vội về phía cô.
Lần đầu tiên cô chợt nhận ra, có lẽ về sau mình sẽ chẳng còn gặp được một ai khiến cô rung động đến thế nữa, bởi vì chàng thiếu niên năm ấy cho cô đủ sự tôn trọng và bảo vệ nên đến tận bây giờ, Hướng Noãn vẫn không quên được hình ảnh Lạc Hạ thuở thiếu thời.
Có rất nhiều người mất cả đời cũng chưa gặp được một người tốt đẹp đến thế.
Còn cô của khi ấy lại cảm thấy vừa may mắn vừa khổ sở.
May mắn vì cô đã gặp được rồi, còn khổ sở là vì chàng trai ấy chẳng thuộc về cô.
Thật ra đó cũng là lần đầu tiên trong đời Lạc Hạ.
Anh lớn đến vậy rồi nhưng đó lại là lần đầu tiên anh thắt tay áo khoác ngang eo cho một bạn học sinh nữ. Vì với những cô cậu học trò 17-18 tuổi bọn họ, hành động thân mật kiểu này chỉ có thể do bạn trai làm cho bạn gái mình mà thôi.
Nhưng đang gặp chuyện khẩn cấp, anh chỉ có thể tự tay giúp.
Lạc Hạ thanh toán tiền, Hướng Noãn đứng một bên nhìn anh, đợi anh xong xuôi rồi cầm túi xách trong tay, cô chủ động nắm tay còn lại của anh, xen năm ngón tay be bé của mình vào khe hở bàn tay anh, mười ngón tay đan xen khăng khít.
Lạc Hạ nhìn bàn tay hai người cười cười.
Hai người nắm tay nhau ra khỏi siêu thị, lên xe chạy về nhà.
Sau khi ăn xong bữa tối, Hướng Noãn tắt đèn, bấm điều khiển kéo rèm để xem phim với Lạc Hạ. Hôm nay có mua về một túi hạt dưa, Hướng Noãn vừa xem phim vừa cắn hạt, nhưng không ăn.
Lạc Hạ tận mắt thấy cô bỏ vỏ hạt dưa rồi nhân sang hai bên khác nhau, đợi tích được kha khá rồi mới hốt vào lòng bàn tay rồi ăn luôn.
“Nếu biết em sẽ ăn kiểu này thì ăn đã mua nhân hạt dưa không rồi.” Anh thấp giọng nói.
Hướng Noãn quay mặt sang nhìn ăn, vừa ăn hạt dưa vừa lắc đầu.
“Mua luôn nhân hạt dưa thì không có được thú vui thế này rồi.”
Lạc Hạ không hiểu được lạc thú của con gái, nhưng cũng không cần hiểu.
Anh chỉ cần lột vỏ hạt dưa giúp cô thôi.
Hướng Noãn mở nắp một chai Yakult rồi uống mấy ngụm, sau khi uống qua nhiều vị, cô vẫn thích chai Yakult nguyên chất nhất.
Lạc Hạ lột liền tù tì một nắm nhỏ hạt dưa rồi kéo tay cô sang để vào. Hướng Noãn vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, cô ăn hết nắm nhỏ ấy trong một lần luôn, cô nàng thỏa mãn cười tít cả mắt.
Bộ phim điện ảnh dài gần hai giờ, khi xem xong thì cũng đến giờ đi ngủ, hai người không nói cũng không làm gì khác, phòng khách vẫn tối om, cửa đóng, rèm kéo.
Chỉ có chút ánh sáng lờ mờ phát ra từ máy chiếu.
Hướng Noãn đã ngồi bệt trên đất từ lâu, cô giống như động vật không xương vậy, dựa sát vào người Lạc Hạ hệt như chú mèo lười ngái ngủ.
Lát sau, cô hơi nhổm người dậy, nghiêm túc nói: “Lạc Hạ, em muốn nói cái này với anh.”
Lạc Hạ nghi hoặc: “Ừ? Chuyện gì?”
“Là về……kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh,” Hướng Noãn chép miệng, nhỏ nhẹ cất lời: “Lễ Quốc Khánh em định đi du lịch một chuyến với gia đình, có Cận Ngôn Châu, chú Cận và mẹ em nữa.”
Lạc Hạ gật đầu: “Anh biết rồi.”
“Anh có muốn đi cùng không?” Cô hơi mong chờ hỏi tiếp.
Lạc Hạ tiếc nuối nói: “Sợ là không thể.”
Hôm nghỉ lễ anh có ca trực, tới lúc tan tầm có lẽ vé đã bán hết sạch rồi.
Lạc Hạ ngồi xuống đất cạnh Hướng Noãn, anh xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, an ủi: “Em cứ đi với mẹ mình và chú Cận, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội ở cạnh nhau mà, qua kỳ nghỉ lễ anh sẽ dẫn em đi chơi nhé.”
Hướng Noãn nhìn anh tươi cười, vui vẻ đồng ý: “Vâng.”
Lạc Hạ cong môi, hôn nhẹ môi cô giống như chú chuồn chuồn lướt ngang qua mặt nước, sau cùng giống như hơi bất mãn, cúi đầu hôn sâu.
Ngày 1 tháng 10 là bắt đầu nghỉ lễ.
Hướng Noãn kêu Cận Ngôn Châu đi với mình, mẹ cô và chú Cận, cô còn mang theo máy ảnh, chụp rất nhiều, có cả ảnh phong cảnh và ảnh người.
Mỗi tối khi về khách sạn, Hướng Noãn đều sẽ gọi video cho Lạc Hạ.
Đây là lần đầu tiên họ xa nhau kể từ khi gặp lại, lúc trước tuy cũng có tận mấy ngày không gặp mặt trực tiếp nhưng cả hai vẫn ở trong nước, còn giờ thì lại đang xa nhau nơi đất khách quê người.
Ngày thứ tư trong kỳ nghỉ lễ, Hướng Noãn đi cùng người nhà đến bờ biển chơi, lúc đang chụp ảnh cho Hướng Lâm và Cận Triều Văn, vai cô bị người ta đụng một cái.
Hướng Noãn quay đầu, nhìn thấy một người không tính là xa lạ.
Người đàn ông cười nói: “Quả nhiên là cậu, Hướng Noãn!”
Hướng Noãn cũng bất ngờ: “Đồng Khoa?”
Đồng Khoa nhướng mày, trêu: “Không ngờ cậu vẫn nhớ tôi nhỉ.”
Đồng Khoa là cái cậu học ngành luật từng theo đuổi Hướng Noãn năm đại học, lúc đó họ cùng thi biện luận với nhau, đương nhiên cũng sẽ tiếp xúc ít nhiều.
Hướng Noãn không biết làm cách nào anh chàng này hiểu rõ được từng sở thích của cô nữa, mỗi lần “ra chiêu” đều rất chuẩn, nhưng bởi vì khi ấy cô vẫn còn canh cánh bóng hình Lạc Hạ trong lòng nên không có cách nào chấp nhận Đồng Khoa.
Mà anh chàng này cũng không phải kiểu người thích dây dưa mập mờ, vài ngày sau khi bị từ chối có đến tìm Hướng Noãn một lần, xác nhận bản thân không còn cơ hội nào nữa thì cũng thôi.
“Cậu đến đây du lịch với ai thế?” Đồng Khoa vừa hỏi xong, Cận Ngôn Châu vừa mua nước về đã đi sang đưa cho Hướng Noãn một chai sau đó đến chỗ hai vị người lớn trong nhà.
Đồng Khoa nhìn nhìn người đàn ông lạnh nhạt vừa xuất hiện, tò mò hỏi: “Anh chàng này sẽ không phải là cái người trong lòng cậu đấy chứ?”
Năm đó Đồng Khoa có hỏi rõ, cô là vì đã có người trong lòng rồi nên mới từ chối anh.
Hướng Noãn quay đầu nhìn Cận Ngôn Châu đang mở nắp chai nước ngửa đầu uống, dở khóc dở cười: “Anh ấy là anh trai tôi.”
Đồng Khoa nói: “Xin lỗi, là tôi vô ý.”
“Vậy cậu hiện tại…….” Đồng Khoa làm như thuận miệng hỏi: “Đang quen nhau với người trong lòng à?”
Hướng Noãn cười đến tít cả mắt, gật đầu, giọng nói dịu dàng trong trẻo: “Đúng thế.”
“May thật.” Đồng Khoa cười cười.
Ở nơi Hướng Noãn không phát hiện, Cận Ngôn Châu im lặng chụp cô với cậu bạn Đồng Khoa rồi gửi thẳng sang cho Lạc Hạ.
Tối hôm ấy lúc gọi video, Lạc Hạ cười như không hỏi: “Hôm nay em có gặp người người quen nhỉ?”
Hướng Noãn hơi ngây người, mờ mịt hỏi lại: “Em có à?”
Lạc Hạ nhướng nhẹ mày, trầm thấp “Ừ” một tiếng.
Giọng điệu chắc nịch, giống như biết người cô tình cờ gặp là ai luôn rồi vậy.
Hướng Noãn càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, một lúc lâu sau mới hiểu anh đang đề cập tới người bạn cô tình cờ gặp lại hôm nay.
Hướng Noãn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lạc Hạ.
Cô buồn cười nhìn người đàn ông đang ngửa đầu uống nước trên quầy bếp hỏi: “Sao thế, anh ghen đấy à?”
Lạc Hạ đặt ly nước xuống, nhìn thẳng vào cô qua màn hình di động hỏi lại: “Không rõ ràng hả?”
Hướng Noãn: “……”
Cô cười khẽ thành tiếng, giải thích với anh: “Người đó là bạn học cùng trường đại học với em thôi, còn không phải bạn cùng khoa nữa, chỉ cùng đội thi biện luận, sau này em cũng chả có liên lạc gì mà.”
“Hôm nay thật sự chỉ là tình cờ gặp lại thôi.”
“À đúng rồi,” Hướng Noãn cười nói: “Em có mua quà lưu niệm cho anh.”
“Là gì vậy?” Lạc Hạ vốn đang chống cằm buồn tẻ nghịch ly nước trong tay, nghe cô nói thế thì nhìn màn hình, có chút tò mò hỏi: “Cho anh xem đi.”
“Em cứ không cho xem đấy.” Hướng Noãn ra vẻ bí mật trêu, “Về nhà anh mới được xem.”
“Chỉ là món đồ nho nhỏ thôi, không đáng tiền lắm, đến lúc nhận anh đừng có mà ghét bỏ đó nha.”
Lạc Hạ bất lực nhướng mày, tươi cười nói: “Ừ ừ, nhất định sẽ không chê.”
Hai người nói chuyện thêm một chút rồi mới cúp video.
Hướng Noãn cười cười cầm món đồ nhỏ trong tay.
Tối hôm kết thúc kỳ nghỉ lễ.
Hướng Noãn sau khi tắm xong thì xuống lầu dưới muốn rót nước và đưa quà lưu niệm cho Lạc Hạ.
Người đàn ông đã ngồi dưới quầy chờ cô từ lâu, anh còn cầm sẵn ly nước đầy trong tay.
Hướng Noãn đi sang, theo thói quen cầm lấy ly nước rồi đưa cho anh một chiếc móc khóa.
Lúc Hướng Noãn uống nước, Lạc Hạ chăm chú nhìn chiếc móc khóa mình vừa được tặng.
Hoa văn trang trí trên đấy rất đơn giản, chỉ có hai chữ —— LX.
Là chữ viết tắt của tên anh.
Lạc Hạ vui vẻ tươi cười, siết chặt chiếc móc khóa trong lòng bàn tay.
Sau đó theo thói quen ôm Hướng Noãn vào lòng rồi hôn.
Nụ hôn chúc ngủ ngon kết thúc, anh thì thầm bên tai cô: “Anh thích món quà này lắm.”
Hướng Noãn nhẹ cười, vòng tay ôm chặt anh thêm một chút.
Nguyên Đán năm 2010, lúc vô tình mua được móc khóa có khắc chữ X, cô đã rất muốn có thể tặng anh một chiếc móc khóa có khắc LX để làm quà cho tết Nguyên Đán.
Việc mà Hướng Noãn năm 17 tuổi không dám làm, cô của năm 27 tuổi đã làm xong rồi.
Cũng được anh đáp lại.
Anh nói anh rất thích món quà này.
Tất thảy đều là sự an bài tốt nhất dành cho cô.
Từ tháng 10 lượng xe đi lại của Thẩm thành biến động rất lớn, xe của Hướng Noãn phải dời ngày bảo trì vào thứ tư hằng tuần.
Sau lễ Quốc Khánh, Hướng Noãn vì quá bận nên dời ngày đi công tác vào ngày mai.
Chiều cô phải đến công ty làm việc, trước khi đi cô có nhắn tin WeChat cho Lạc Hạ, Lạc Hạ tan làm xong mới đọc tin nhắn, biết ngày mai cô đi.
Lạc Hạ nhắn tin lại cho cô rồi lái xe về nhà, chìa khóa xe của anh vốn rất đơn giản, mấy ngày nay thì có thêm móc khóa LX Hướng Noãn tặng.
Lúc anh về đến nhà, Hướng Noãn đang ở trong phòng ngủ thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho chuyến công tác ngày mai. Lạc Hạ dựa cửa nghiêng đầu nhìn cô: “Em phải đến Hải thành mấy ngày?”
Hướng Noãn không chắc chắn trả lời: “Chắc là tầm hai ba ngày em sẽ về.”
“Chậm nhất là tối thứ sáu thôi.”
Cô nhìn anh dựa cửa, hơi thở dài bất lực: “Anh đừng đứng dính ở đó thế chứ, vào phòng ngồi một chút.”
Được sự cho phép của cô, anh bước vào, Lạc Hạ kéo ghế ngồi xuống, cơ thể căng chặt cả ngày cuối cùng cũng có thể thả lỏng được một chút.
Hướng Noãn đi đi lại lại trước mặt anh mấy bận, Lạc Hạ không nhịn được kéo cô lại, anh giữ chặt cổ tay cô, mạnh mẽ ôm người ta vào lòng.
Hướng Noãn không kịp chuẩn bị ngã nhào vào lòng anh, ngồi lên đùi Lạc Hạ. Bàn tay vẫn còn cầm chai kem chống nắng cô không khỏi siết chặt.
Hàng mi dài của Hướng Noãn run rẩy nhè nhẹ, không e dè gì đối diện với anh.
Vài giây sau, không khí trong phòng ngủ cứ như bị đông đặc lại vậy, còn có thêm vài phần ái muội.
Hướng Noãn chủ động hôn dỗ dành anh chàng một cái, Lạc Hạ cảm thấy được an ủi một chút nhưng vẫn chưa đủ thỏa mãn, vĩnh viễn không đủ.
Khi cô hôn anh lần thứ hai, anh chàng nọ giữ gáy cô lại ngay, không cho Hướng Noãn lùi lại nữa. Ngón chân giấu trong chiếc dép lê nho nhỏ cuộn lại, tim như bị người ta giật điện vậy. Eo cô bị anh siết lấy rồi bị vây hãm trong vòng tay anh, cô mềm nhũn cả người.
Anh kết thúc nụ hôn triền miên không dứt này, giọng nói khàn khàn gợi cảm: “Thứ bảy này có muốn đến bãi biển không?”
Giọng Hướng Noãn ngọt ngọt ngây ngấy: “Có.”
Lạc Hạ hơi cong khóe môi, hôn lên chóp mũi của cô rồi cười nói: “Ừ, đến lúc đó sẽ dẫn em đi ngắm bình minh.”
Hướng Noãn vươn tay ôm cổ anh, cười đến cong cả mắt, “Vâng.”
Thứ tư tuần sau, Hướng Noãn lên máy bay đến Hải thành.
Chạng vạng, Lạc Hạ đúng giờ về nhà, tự làm một bữa cơm chiều đơn giản. Giải quyết xong bữa tối, chẳng còn việc gì để làm nên anh lên phòng sách, định bụng tìm một quyển sách nào đấy xem giết thời gian.
Lúc đang tìm sách, Lạc Hạ vô tình nhìn thấy thùng rồi túi xách lớn nhỏ Hướng Noãn nhét một góc. Từ khi cô dọn qua đây thì luôn để đống này trên phòng đọc sách, anh nhớ trong đây có thùng chứa sách.
Dù sao cũng không có việc gì làm, Lạc Hạ định giúp Hướng Noãn dọn rồi phân loại sách cô mang đến lên kệ trong nhà.
Chỉ là vừa mở thùng, anh đã thấy ngay một chiếc hộp nhỏ màu xanh và mấy bộ nanoblock.
Lạc Hạ hơi bất ngờ vì Hướng Noãn cũng có chơi nanoblock, anh nhìn sang chiếc hộp đặt cạnh.
Lạc Hạ mở nắp hộp, thấy một món đồ quen thuộc.
Là máy cấp ẩm mini màu hồng năm cấp ba anh đã tặng làm quà muộn nhân ngày sinh nhật cô. Cũng bởi vì vài ngày trước khi đến sinh nhật Hướng Noãn, cơ thể cô không thích ứng được thời tiết ở Thẩm thành nên mới bị chảy máu mũi, anh cảm thấy máy cấp ẩm này sẽ có ích cho cô nên mới mua tặng.
Ngoại trừ máy cấp ẩm, trong hộp còn một quyển lưu bút và chiếc lọ thủy tinh đựng một ngàn chú hạc giấy.
Trái tim Lạc Hạ chẳng hiểu sao lại chợt lỡ nhịp.
Anh đặt từng món đồ trong hộp lên chiếc bàn sách rộng, Lạc Hạ kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu mở quyển lưu bút xem.
Lật đến trang anh viết, Lạc Hạ dừng động tác.
Anh nhìn dòng chữ mình để lại trên quyển lưu bút của cô, khóe miệng vô thức giương cao.
Sau khi đọc xong trang trước, Lạc Hạ lật sang mặt sau xem lời nhắn mình viết.
Anh nhớ anh có viết một câu là “Tiền đồ như gấm.”
Những quyển lưu bút khác anh cũng đều chỉ viết một câu này.
Đột nhiên, bàn tay Lạc Hạ khựng lại, đôi mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào một dòng chữ, đầu óc trống rỗng.
“Em vụng trộm giấu đi từng tháng từng ngày, trong mùa hè ngập bóng hình anh.”
Nét chữ duyên dáng này không xa lạ gì, là của Hướng Noãn.
Chẳng hiểu vì sao, hơi thở anh bỗng chốc dồn dập trong chớp mắt, cơ ngực căng cứng, đôi bàn tay nhanh chóng lật lại từng trang..
Xuyên suốt quyển lưu bút là những trang tự bạch của bạn học cùng lớp, rất khó để thấy được chữ viết tay của cô nàng.
Cô chỉ cố ý để lại một câu ngay dưới dòng anh viết mà thôi.
Lạc Hạ dựa người về phía sau phát ngốc một lát, bỗng nhớ đến gì đó, lấy di động gọi cho Dư Độ. Anh nhớ năm đó Dư Độ cũng có giữ lại lưu bút. Lúc bấm số, đến cả đầu ngón tay cũng thoáng run rẩy.
Di động nhanh chóng được kết nối.
“Alo, anh Hạ,” Dư Độ đầy hứng thú nói: “Muốn đi liên hoan hả?”
Lạc Hạ nhắm mắt, yết hầu chuyển động, đợi khi bình tĩnh lại rồi mới mở miệng hỏi: “Lưu bút của toàn bộ bạn học cùng lớp năm 12 cậu còn giữ không?”
Dư Độ cười haha: “Sao có thể không? Tớ bán ve chai cái đống sách cũ hết rồi, còn chừa lại mỗi số lưu bút đó thôi á.”
Lạc Hạ nói ngay: “Thế cậu có đang rảnh tay không? Chụp lưu bút của Hướng Noãn cho tớ?”
Dư Độ thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn đồng ý: “Đợi tớ tìm chút đã.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh chàng nhanh chóng đi tìm quyển lưu bút do Hướng Noãn ghi.
Trong lúc Lạc Hạ đợi Dư Độ chụp ảnh gửi sang, anh chú ý đến chiếc chai thủy tinh chứa ngàn chú hạc giấy, thấy thấp thoáng có cả món đồ khác trong ấy nữa.
Anh mở nắp, thử với tay vào để lấy lên nhưng món đồ ấy càng chìm sâu xuống đáy chai hơn. Anh hơi khó xử, đành phải đổ toàn bộ hạc giấy ra bàn, tiếng hạc giấy và món đồ ấy va chạm với mặt bàn phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Lạc Hạ như ngừng thở.
Anh cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc móc khóa trước mặt, là chiếc móc khóa khắc chữ X mà Hướng Noãn luôn đeo suốt 6 tháng cuối năm cấp ba.
Lạc Hạ vừa nhìn đã nhận ra rồi.
X.
Trước đó anh không nghĩ nhiều, vẫn luôn nghĩ X là “Hướng” – họ của cô.
Nhưng bây giờ xem ra có lẽ không phải vậy.
X….Là “Hạ” trong tên anh à?
Lạc Hạ thất thần cầm chiếc móc khóa, ít lâu sau Dư Độ gửi ảnh chụp đến, tiếng thông báo vang lên kéo Lạc Hạ hồi thần.
Lạc Hạ nhanh chóng cầm di động lên, mở ảnh chụp.
Là ảnh chính diện của trang lưu bút:
Tên họ: Hướng Noãn
Sinh nhật: 1992.12.21
……
Màu sắc yêu thích: Màu tím
Mùa yêu thích: Mùa hạ
Bài hát yêu thích: Khi Nho Chín
Sở thích: chụp ảnh
Đồ uống yêu thích: Yakult
Trái cây yêu thích: Sầu riêng.
Cô thích màu tím.
Lạc Hạ vốn không hiểu nguyên do, đột nhiên nhớ lại cái dù che mưa màu tím năm ấy và cả câu nói “Dù che mưa trông giống quả nho lắm.” của cô.
Anh đã từng hỏi cô đã nghe nhạc Trần Dịch Tấn bao giờ chưa, lúc ấy cô đã lắc đầu.
Nhưng tại sao bài hát yêu nhất lại là Khi Nho Chín của Trần Dịch Tấn chứ?
Cô thích nhất là mùa hạ.
Liệu có liên hệ gì đến câu cô viết sau câu của anh trong quyển lưu bút kia chăng?
Còn có Yakult nữa.
Lạc Hạ vẫn luôn cho rằng cô cũng chỉ trùng hợp thích uống Yakult giống anh thôi.
Nhưng giờ đây, anh nhịn không được nhớ lại lần gặp đầu tiên của bọn họ ở cửa hàng tiện lợi, đàn chị và Dư Độ có nói về việc anh thích uống Yakult quá.
Không lâu sau đó, đàn chị nhỏ giọng nói với anh cô đang nhìn lén anh.
Cô là thật sự thích uống hay là vì nghe anh thích uống nên mới thích?
Lần đầu tiên đầu óc Lạc Hạ hoạt động điên cuồng đến vậy. Người luôn thông tuệ như anh giờ phút này lại không có cách nào ngừng tự hỏi. Anh cảm giác mình hiểu rõ hết rồi lại cảm giác như thể mình chẳng hiểu gì
Anh mở sang tấm ảnh chụp thứ hai.
Là câu chúc tốt nghiệp Hướng Noãn viết cho Dư Độ.
Kiểu chữ duyên dáng tinh tế lắm, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn một câu —–
Chúc cậu mọi mong muốn đều sẽ được viên thành.
Chúc cậu, mong muốn, đều được viên thành.