Tàng Phong - Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Tàng Phong


Quyển 1 - Chương 23: Chờ thời mà động


Từ Hàn mất ba ngày mang Huyền nhi theo sát phía sau một đám binh lính dưới trướng Trường Dạ Ty.

Bọn chúng làm việc cực kỳ cẩn thận, chuyên chọn đường núi yên tĩnh hành quân, ban ngày nấp đêm ra, vả lại bất cứ lúc nào đều có ba người tuần tra, Ba ngày này Từ Hàn cẩn thận từng li từng tí ẩn núp, nhưng lại không thể tìm được bất cứ cơ hội có thể cứu người nào.

Hơn nữa bởi vì đám binh lính của Trường Dạ Ty chọn hành quân vào ban đêm, Từ Hàn vì không mất dấu bọn chúng nên phải ngừng chuyện hấp thu Yêu lực cho mèo đen mỗi ngày, Huyền nhi cũng hiểu chuyện, mạnh mẽ gắng gượng qua ba ngày này, nhưng mà tinh thần lại kém hơn nhiều so với mấy ngày trước, Từ Hàn không biết cứ tiếp tục như vậy, có tạo thành tổn thương không thể bù đắp đối với mèo đen hay không.

Bên kia, mặc dù vị trí của bọn chúng lúc này cách Đô thành Trường An của Đại Chu còn khá xa, nhưng một khi vào Lương châu, chỗ đó khác hẳn với vùng phía nam Từ châu này, quân đội tuần tra có thể nhìn thấy ở khắp nơi, cho dù là thế lực của Sâm La Điện ở Lương châu cũng cực kỳ yếu kém bạc nhược.

Khi đó Từ Hàn muốn ra tay cứu Thương Hải Lưu lại khó càng thêm khó rồi.

Ngay khi Từ Hàn trong lòng lo lắng, nhiều lần không kìm được muốn ra tay thì mọi chuyện lại có bước xoay chuyển.

Đó là ngày thứ năm Thương Hải Lưu bị áp giải đi.

Từ Hàn luôn luôn theo sát đám sĩ tốt ở xa xa lại chợt phát hiện trừ hắn ra, dường như còn có người đang theo dõi đám người là nanh vuốt của Trường Dạ Ty này.

Mà lúc hắn phát hiện nhóm người kia thì họ cũng đồng thời phát hiện Từ Hàn.

Nhưng rất kỳ lạ chính là, dường như bọn họ cũng không hề cảm thấy kinh ngạc với việc Từ Hàn có mặt ở đây, chỉ luôn luôn giữ đầy đủ cảnh giác đối với, nhưng không có ý tứ ra tay hoặc là cùng hắn nói chuyện.

Từ Hàn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, nhưng hắn dù sao thế đơn lực bạc, cũng không dám chủ động trêu chọc, chỉ có thể lặng yên theo dõi kỳ biến.

Nhưng theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người theo dõi xuất hiện.

Từ giọng nói hoặc trang phục của bọn họ, Từ Hàn nhạy cảm ý thức được những người theo dõi bỗng nhiên xuất hiện này cũng không xuất phát từ cùng một con đường, hắn cẩn thận từng li từng tí quan sát một phen, phát hiện những người này nói chung có thể chia thành khoảng chừng bảy tám phái, quy mô của mỗi một phái có chừng ba bốn mươi người, cũng không chênh lệch nhau quá nhiều.

Mà mặc dù chưa từng phát sinh xung đột với nhau, nhưng cũng đề phòng lẫn nhau.

Từ Hàn từ ngạc nhiên và khó hiểu lúc ban đầu, càng về sau càng suy nghĩ minh bạch.

Thương Hải Lưu đã từng nói qua, người trong thiên hạ Đại Chu muốn giết lão rất nhiều, mà hôm nay những người trong giang hồ tụ tập ở sau lưng đám người Trường Dạ Ty có lẽ chính là những người muốn giết Thương Hải Lưu mà lão luôn đề cập đến.

Từ Hàn cũng không ngốc, dù Thương Hải Lưu ác độc và hung dữ như thế nào, trong thiên hạ có bao nhiêu người muốn giết lão. Nhưng giờ phút này lão đã rơi vào trong tay Trường Dạ Ty, vận mệnh chờ đón Thương Hải Lưu có lẽ còn đáng sợ hơn cái chết.

Theo lý, những tầng lớp chính nghĩa này nên thu hồi hận thù sôi sục trong lòng mình, yên tâm chờ đợi nhìn kết quả bi thảm của Thương Hải Lưu mới đúng.Vì sao bọn họ còn muốn bí quá hoá liều theo dõi Trường Dạ Ty như thế? Đắc tội thế lực khủng bố mà ngay cả Sâm La Điện cũng không dám trêu chọc?

Người trên đời này, bất kể ngoài miệng nói ra quang minh chính đại như thế nào.

Nhưng chuyện thế gian dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.

Bởi vì cái gọi là thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng đều vì lợi mà thôi.

Lại liên tưởng tới lúc trước vị thống lĩnh của Trường Dạ Ty tra hỏi Thương Hải Lưu đã nhắc tới thanh kiếm kia, vậy chỉ sợ Thương Hải Lưu sở dĩ bị toàn bộ hai phe thiện ác của Đại Chu đuổi giết nhiều năm như vậy, sau lưng còn cất giấu chút bí mật không muốn người biết.

Đương nhiên Từ Hàn nhưng không có tâm tư đi truy vấn nguồn gốc của chuyện này, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, Thương Hải Lưu đã cứu hắn, vậy hắn không thể trơ mắt nhìn Thương Hải Lưu chết đi.

Về phần chuyện khác thì có liên quan gì đến hắn?

Chẳng qua cũng bởi vì nhân sĩ giang hồ dần dần tụ tập đông hơn, Từ Hàn cũng không cần lo sợ mất dấu đám người Trường Dạ Ty nữa, mỗi ngày hắn có thể rút ra một ít thời gian hấp thu Yêu lực trong cơ thể mèo đen, dùng chuyện này giảm bớt nỗi thống khổ của nó.

Thời gian thì cứ như vậy trôi qua thêm năm ngày nữa.

Càng ngày càng nhiều thế lực giang hồ theo đuôi sau lưng quân đội của Trường Dạ Ty, mà dường như người của Trường Dạ Ty cũng có chỗ cảnh giác, bọn hắn bắt đầu thấy được bọn chúng đang đẩy nhanh tốc độ hành quân, mắt thấy sẽ xuyên qua khu vực Từ Châu đi vào Lương Châu.

Mà Từ Hàn xen lẫn trong các thế lực của giang hồ cũng dần dần cảm thấy đám người đã xao động cùng bất an.

Hắn biết rõ chỉ sợ trong vòng không quá hai ngày tính từ hôm nay, những người này sẽ ra tay.

. . .

La Thiên Thành rất bực bội.

Mấy ngày trước gã nhận được mật chỉ của Chúc Hiền – thủ tọa Trường Dạ, lệnh cho gã dẫn người đuổi bắt Thương Hải Lưu, vị đại sư kiếm đạo bị Đại Chu truy nã hơn mười năm kia.

Mặc dù trong mật chỉ đồng ý cho gã thù lao đủ để cho bất cứ kẻ nào đều đỏ mắt không thôi, nhưng La Thiên Thành vẫn rất là bất an như cũ.

Đây chính là Thương Hải Lưu.

Phản đồ của Kiếm Lăng Nam Hoang – Thương Hải Lưu.

Dù cho trong mật chỉ đã đề cập đến việc Thương Hải Lưu đã đánh nhau với Nhạc Phù Dao thành Thiên Đấu, chịu tổn thương rất nặng.

Nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, nhân vật có thể đánh nhau với Nhạc Phù Dao cũng không phải là người mà một tên tướng thủ thành Từ châu nhỏ bé như gã có thể trêu chọc hay sao?

Thế nhưng Chúc Hiền của Trường Dạ Ty sao có thể là nhân vật mà gã có thể ngỗ ngược?

La Thiên Thành liên tục do dự nhưng cuối cùng vẫn dẫn tinh nhuệ dưới tay mình ra tay.

Gã vẫn không thể kìm được cám dỗ về thù lao phong phú được Chúc Hiền ghi trong mật chỉ kia.

Nhưng gã tuyệt đối không ngờ chính là vị Thương Hải Lưu hung danh hiển hách trên giang hồ thực sự lại không chịu được một kích như thế, chẳng qua chỉ cần bỏ ra cái giá là tính mạng ba mươi người dưới tay mình đã có thể bắt lão lại.

Tiếp theo, chỉ cần đưa lão đến Đô thành Trường An của Đại Chu, như vậy chờ đợi La Thiên Thành chính là hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận.

La Thiên Thành cũng không có bị tương lai tốt đẹp sắp đến mà choáng váng đầu óc, Từ châu đi tới Trường An đường xá xa xôi, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện ra nhiều biến cố, vì vậy, gã lệnh binh sĩ ban ngày nấp đêm ra, chuyên chọn một chút con đường nhỏ vắng vẻ trong núi chạy đi.

Vốn tưởng rằng như vậy sẽ không có một chút sơ hở, nhưng ai biết dấu vết của bọn chúng vẫn bị bại lộ.

Nhân sĩ giang hồ ở sau lưng càng để lâu càng nhiều, dù cho mắt thấy Lương châu đã ở trước mặt nhưng đáy lòng La Thiên Thành lại càng thêm bất an.

Ngày hôm nay bọn chúng đi tới dãy núi Hồng Diệp, chính là biên giới của Từ Châu.

Chỉ cần thêm một ngày nữa bọn chúng có thể vượt qua dãy núi này, mà một bên kia chính là khu vực của Lương châu. Đến lúc đó thế lực giang hồ đã không còn có bất kỳ cơ hội nào.

La Thiên Thành sắp xếp đám binh lính dưới trướng ngồi tạm nghỉ ngơi, sau đó gã sẽ mang theo bọn chúng suốt đêm đi tới Lương châu, để tránh đêm dài lắm mộng.

Vì thế gã lại kiểm tra thật kỹ tình huống của Thương Hải Lưu một phen, lão già này đang thảnh thơi nằm ở bên trong xe chở tù được chuẩn bị đặc biệt cho lão, trong miệng ngậm một ngọn Cẩu Vĩ Thảo không biết được hái xuống từ đâu, nhìn bộ dáng dường như không có một chút lo lắng nào đối với cảnh ngộ của mình.

Mỗi lần La Thiên Thành trông thấy bộ dáng Thương Hải Lưu như vậy liền hận đến nghiến răng ngứa đấy, nhưng cũng không có biện pháp nào với lão.

Chờ đến kinh đô xem ngươi chịu đựng thật tốt đấy.

La Thiên Thành ngầm nói ra như vậy, quay người đóng cửa sắt xe chở tù lại.

Lúc này thân vệ đưa tới một cái túi nước, La Thiên Thành nhận lấy, ngửa đầu uống từng ngụm từng ngụm sảng khoái.

Bây giờ là tháng sáu, ánh nắng ở Từ châu rất gay gắt, mặc dù đã đến ban đêm nhưng trong không khí vẫn tràn ngập một cỗ khô nóng không thể tan đi.

La Thiên Thành uống xong nước, thò tay xoa xoa nước đọng trên khóe miệng, đang muốn phân phó binh lính cấp dưới chuẩn bị xuất phát một lần nữa, nhưng miệng vừa mới mở ra, sắc mặt gã lại mãnh liệt trầm xuống, giống như cảm nhận được điều gì đó, quát to: “cẩn thận!”

Lời còn chưa dứt, trong rừng rậm nơi xa đã vang lên từng đợt âm thanh xé gió dồn dập.

Sĩ tốt dưới tay La Thiên Thành cũng còn được coi là tinh nhuệ, bọn chúng kịp phản ứng trước tiên, đồng loạt lấy ra trường đao ra bên hông mình đánh bay những vật đang bắn về phía mình.

Đến lúc đó La Thiên Thành mới nhìn rõ những vật bay tới kia rõ ràng là từng mũi tên nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Tâm tư của y lập tức trầm xuống, biết là những tên giang hồ thô thiển kia rốt cục vẫn không kìm nén được, quyết định ra tay.

Tựa hồ vì đáp lại suy nghĩ của gã, ý niệm này mới nổi lên trong đầu thì một hồi tiếng hét hò cao vút chợt từ bốn phương tám hướng truyền đến, từng cái bóng người vào lúc đó theo tiếng từ trong rừng lao ra, vây giết về phía đám người La Thiên Thành.

Hai bên đã hiểu cực kỳ rõ ràng ý đồ của nhau, hiển nhiên cũng giảm bớt đi những kỹ năng đánh võ mồm kia.

La Thiên Thành chỉ trong nháy mắt đã phục hồi tinh thần lại, vội vàng binh lính dưới tay đánh giết với đám người giang hồ thô thiển kia.

Chẳng biết vì sao người trong giang hồ thu được tin tức Thương Hải Lưu bị trọng thương dường như cũng chỉ là một ít nhân vật thuộc tam giáo cửu lưu, tất cả hơn bốn trăm người cùng năm mươi vị binh lính tinh nhuệ dưới tay La Thiên Thành đánh nhau bất phân thắng bại, trong lúc nhất thời khó có thể thấy rõ ưu thế nghiêng về bên nào.

Từ Hàn núp ở phía xa cau mày nhìn xem tất cả, trong nội tâm thầm suy nghĩ đến.

Người muốn giết Thương Hải Lưu nhiều không kể xiết? Vì sao chỉ có chút ít người kém cỏi như thế này chạy tới đây?

Chẳng lẽ phía sau còn có người âm thầm điều khiển?

Một tia nghi vấn vô thức nổi lên trong lòng Từ Hàn, nhưng dù thế nào thì cũng đã đến mức này, hắn cũng không có thời gian để mà do dự, chỉ có thể là tạm thời đè xuống nghi hoặc trong lòng, cẩn thận quan sát đến thế cục trong trận chiến để tìm một thời cơ tốt nhất cứu Thương Hải Lưu.

Mặc dù tam giáo cửu lưu không được coi là những môn phái có lực lượng lớn, nhưng dù sao người đông thế mạnh, sau khi trả giá bằng tính mạng của trăm người khiến đội ngũ của La Thiên Thành dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi.

Mà mắt thấy thắng lợi trong tầm mắt, tròng mắt của từng người trong những giang hồ thô thiển kia đã đỏ ửng, thế công trên tay càng hung mãnh.

Có câu là “thử tiêu bỉ trường”, đội ngũ của La Thiên Thành liên tiếp bại lui dưới thế công của bọn họ. <“thử tiêu bỉ trường”: là một cái thành ngữ tiếng Hán, là chỉ cái này hạ thấp, cái kia bay lên. Nghĩa rộng là không muốn quá mức quan tâm lúc này mất đi, phương diện khác lại có tiến bộ. Sự tình gì đều có hai mặt hoặc là nhiều mặt tính chất.>

Không mất quá trăm hơi thở ngoại trừ La Thiên Thành mang theo một ít thân vệ chật vật trốn vào dãy núi Hồng Diệp, những sĩ tốt còn lại đều ngã xuống dưới thân đao mũi kiếm của những giang hồ thô thiển này.

Từ Hàn ở nơi xa nhìn thấy tất cả chuyện này, đáy lòng thầm mắng một tiếng phế vật, lúc này mới chỉ hơn một khắc đồng hồ đám người La Thiên Thành đã vội vàng tháo chạy.

Kế hoạch thừa dịp rối loạn cướp đi Thương Hải Lưu của Từ Hàn cũng bởi vậy mà tan vỡ từ trong trứng nước.

Hơn nữa bởi vì những người trong giang hồ này thay thế, số lượng của bọn họ rất nhiều khiến cho Từ Hàn muốn muốn cứu Thương Hải Lưu lại càng khó khăn hơn gấp nhiều lần.

Ngay ở thời điểm hối hận, trên chiến trường mới yên tĩnh lại bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng đánh nhau.

Từ Hàn sững sờ, vội vàng quay đầu nhìn lại lần nữa, đã thấy đám người vừa mới còn kề vai chiến đấu không biết vì sao lại bắt đầu đánh nhau, tình huống lập tức trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Từ Hàn lúc này mới hiểu ra những người này vốn đang tạm thời đoàn kết cùng một chỗ, lúc này Thương Hải Lưu đã tới tay thì đương nhiên sẽ không ai phục ai, chỉ sợ phải tranh giành tới ngươi chết ta sống.

Nghĩ tới đây, hai mắt Từ Hàn tỏa sáng, thân thể cong lên, mãnh liệt nhảy tới chiến trường kia.

Hắn biết rõ, cơ hội mà hắn luôn chờ đợi rút cuộc đã tới!

Q1 – Chương 23: Chờ thời mà động
Quyển 1: Thương Hải Phó Đông Lưu

Từ Hàn mất ba ngày mang Huyền nhi theo sát phía sau một đám binh lính dưới trướng Trường Dạ Ty.

Bọn chúng làm việc cực kỳ cẩn thận, chuyên chọn đường núi yên tĩnh hành quân, ban ngày nấp đêm ra, vả lại bất cứ lúc nào đều có ba người tuần tra, Ba ngày này Từ Hàn cẩn thận từng li từng tí ẩn núp, nhưng lại không thể tìm được bất cứ cơ hội có thể cứu người nào.

Hơn nữa bởi vì đám binh lính của Trường Dạ Ty chọn hành quân vào ban đêm, Từ Hàn vì không mất dấu bọn chúng nên phải ngừng chuyện hấp thu Yêu lực cho mèo đen mỗi ngày, Huyền nhi cũng hiểu chuyện, mạnh mẽ gắng gượng qua ba ngày này, nhưng mà tinh thần lại kém hơn nhiều so với mấy ngày trước, Từ Hàn không biết cứ tiếp tục như vậy, có tạo thành tổn thương không thể bù đắp đối với mèo đen hay không.

Bên kia, mặc dù vị trí của bọn chúng lúc này cách Đô thành Trường An của Đại Chu còn khá xa, nhưng một khi vào Lương châu, chỗ đó khác hẳn với vùng phía nam Từ châu này, quân đội tuần tra có thể nhìn thấy ở khắp nơi, cho dù là thế lực của Sâm La Điện ở Lương châu cũng cực kỳ yếu kém bạc nhược.

Khi đó Từ Hàn muốn ra tay cứu Thương Hải Lưu lại khó càng thêm khó rồi.

Ngay khi Từ Hàn trong lòng lo lắng, nhiều lần không kìm được muốn ra tay thì mọi chuyện lại có bước xoay chuyển.

Đó là ngày thứ năm Thương Hải Lưu bị áp giải đi.

Từ Hàn luôn luôn theo sát đám sĩ tốt ở xa xa lại chợt phát hiện trừ hắn ra, dường như còn có người đang theo dõi đám người là nanh vuốt của Trường Dạ Ty này.

Mà lúc hắn phát hiện nhóm người kia thì họ cũng đồng thời phát hiện Từ Hàn.

Nhưng rất kỳ lạ chính là, dường như bọn họ cũng không hề cảm thấy kinh ngạc với việc Từ Hàn có mặt ở đây, chỉ luôn luôn giữ đầy đủ cảnh giác đối với, nhưng không có ý tứ ra tay hoặc là cùng hắn nói chuyện.

Từ Hàn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, nhưng hắn dù sao thế đơn lực bạc, cũng không dám chủ động trêu chọc, chỉ có thể lặng yên theo dõi kỳ biến.

Nhưng theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người theo dõi xuất hiện.

Từ giọng nói hoặc trang phục của bọn họ, Từ Hàn nhạy cảm ý thức được những người theo dõi bỗng nhiên xuất hiện này cũng không xuất phát từ cùng một con đường, hắn cẩn thận từng li từng tí quan sát một phen, phát hiện những người này nói chung có thể chia thành khoảng chừng bảy tám phái, quy mô của mỗi một phái có chừng ba bốn mươi người, cũng không chênh lệch nhau quá nhiều.

Mà mặc dù chưa từng phát sinh xung đột với nhau, nhưng cũng đề phòng lẫn nhau.

Từ Hàn từ ngạc nhiên và khó hiểu lúc ban đầu, càng về sau càng suy nghĩ minh bạch.

Thương Hải Lưu đã từng nói qua, người trong thiên hạ Đại Chu muốn giết lão rất nhiều, mà hôm nay những người trong giang hồ tụ tập ở sau lưng đám người Trường Dạ Ty có lẽ chính là những người muốn giết Thương Hải Lưu mà lão luôn đề cập đến.

Từ Hàn cũng không ngốc, dù Thương Hải Lưu ác độc và hung dữ như thế nào, trong thiên hạ có bao nhiêu người muốn giết lão. Nhưng giờ phút này lão đã rơi vào trong tay Trường Dạ Ty, vận mệnh chờ đón Thương Hải Lưu có lẽ còn đáng sợ hơn cái chết.

Theo lý, những tầng lớp chính nghĩa này nên thu hồi hận thù sôi sục trong lòng mình, yên tâm chờ đợi nhìn kết quả bi thảm của Thương Hải Lưu mới đúng.Vì sao bọn họ còn muốn bí quá hoá liều theo dõi Trường Dạ Ty như thế? Đắc tội thế lực khủng bố mà ngay cả Sâm La Điện cũng không dám trêu chọc?

Người trên đời này, bất kể ngoài miệng nói ra quang minh chính đại như thế nào.

Nhưng chuyện thế gian dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.

Bởi vì cái gọi là thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng đều vì lợi mà thôi.

Lại liên tưởng tới lúc trước vị thống lĩnh của Trường Dạ Ty tra hỏi Thương Hải Lưu đã nhắc tới thanh kiếm kia, vậy chỉ sợ Thương Hải Lưu sở dĩ bị toàn bộ hai phe thiện ác của Đại Chu đuổi giết nhiều năm như vậy, sau lưng còn cất giấu chút bí mật không muốn người biết.

Đương nhiên Từ Hàn nhưng không có tâm tư đi truy vấn nguồn gốc của chuyện này, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, Thương Hải Lưu đã cứu hắn, vậy hắn không thể trơ mắt nhìn Thương Hải Lưu chết đi.

Về phần chuyện khác thì có liên quan gì đến hắn?

Chẳng qua cũng bởi vì nhân sĩ giang hồ dần dần tụ tập đông hơn, Từ Hàn cũng không cần lo sợ mất dấu đám người Trường Dạ Ty nữa, mỗi ngày hắn có thể rút ra một ít thời gian hấp thu Yêu lực trong cơ thể mèo đen, dùng chuyện này giảm bớt nỗi thống khổ của nó.

Thời gian thì cứ như vậy trôi qua thêm năm ngày nữa.

Càng ngày càng nhiều thế lực giang hồ theo đuôi sau lưng quân đội của Trường Dạ Ty, mà dường như người của Trường Dạ Ty cũng có chỗ cảnh giác, bọn hắn bắt đầu thấy được bọn chúng đang đẩy nhanh tốc độ hành quân, mắt thấy sẽ xuyên qua khu vực Từ Châu đi vào Lương Châu.

Mà Từ Hàn xen lẫn trong các thế lực của giang hồ cũng dần dần cảm thấy đám người đã xao động cùng bất an.

Hắn biết rõ chỉ sợ trong vòng không quá hai ngày tính từ hôm nay, những người này sẽ ra tay.

. . .

La Thiên Thành rất bực bội.

Mấy ngày trước gã nhận được mật chỉ của Chúc Hiền – thủ tọa Trường Dạ, lệnh cho gã dẫn người đuổi bắt Thương Hải Lưu, vị đại sư kiếm đạo bị Đại Chu truy nã hơn mười năm kia.

Mặc dù trong mật chỉ đồng ý cho gã thù lao đủ để cho bất cứ kẻ nào đều đỏ mắt không thôi, nhưng La Thiên Thành vẫn rất là bất an như cũ.

Đây chính là Thương Hải Lưu.

Phản đồ của Kiếm Lăng Nam Hoang – Thương Hải Lưu.

Dù cho trong mật chỉ đã đề cập đến việc Thương Hải Lưu đã đánh nhau với Nhạc Phù Dao thành Thiên Đấu, chịu tổn thương rất nặng.

Nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, nhân vật có thể đánh nhau với Nhạc Phù Dao cũng không phải là người mà một tên tướng thủ thành Từ châu nhỏ bé như gã có thể trêu chọc hay sao?

Thế nhưng Chúc Hiền của Trường Dạ Ty sao có thể là nhân vật mà gã có thể ngỗ ngược?

La Thiên Thành liên tục do dự nhưng cuối cùng vẫn dẫn tinh nhuệ dưới tay mình ra tay.

Gã vẫn không thể kìm được cám dỗ về thù lao phong phú được Chúc Hiền ghi trong mật chỉ kia.

Nhưng gã tuyệt đối không ngờ chính là vị Thương Hải Lưu hung danh hiển hách trên giang hồ thực sự lại không chịu được một kích như thế, chẳng qua chỉ cần bỏ ra cái giá là tính mạng ba mươi người dưới tay mình đã có thể bắt lão lại.

Tiếp theo, chỉ cần đưa lão đến Đô thành Trường An của Đại Chu, như vậy chờ đợi La Thiên Thành chính là hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận.

La Thiên Thành cũng không có bị tương lai tốt đẹp sắp đến mà choáng váng đầu óc, Từ châu đi tới Trường An đường xá xa xôi, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện ra nhiều biến cố, vì vậy, gã lệnh binh sĩ ban ngày nấp đêm ra, chuyên chọn một chút con đường nhỏ vắng vẻ trong núi chạy đi.

Vốn tưởng rằng như vậy sẽ không có một chút sơ hở, nhưng ai biết dấu vết của bọn chúng vẫn bị bại lộ.

Nhân sĩ giang hồ ở sau lưng càng để lâu càng nhiều, dù cho mắt thấy Lương châu đã ở trước mặt nhưng đáy lòng La Thiên Thành lại càng thêm bất an.

Ngày hôm nay bọn chúng đi tới dãy núi Hồng Diệp, chính là biên giới của Từ Châu.

Chỉ cần thêm một ngày nữa bọn chúng có thể vượt qua dãy núi này, mà một bên kia chính là khu vực của Lương châu. Đến lúc đó thế lực giang hồ đã không còn có bất kỳ cơ hội nào.

La Thiên Thành sắp xếp đám binh lính dưới trướng ngồi tạm nghỉ ngơi, sau đó gã sẽ mang theo bọn chúng suốt đêm đi tới Lương châu, để tránh đêm dài lắm mộng.

Vì thế gã lại kiểm tra thật kỹ tình huống của Thương Hải Lưu một phen, lão già này đang thảnh thơi nằm ở bên trong xe chở tù được chuẩn bị đặc biệt cho lão, trong miệng ngậm một ngọn Cẩu Vĩ Thảo không biết được hái xuống từ đâu, nhìn bộ dáng dường như không có một chút lo lắng nào đối với cảnh ngộ của mình.

Mỗi lần La Thiên Thành trông thấy bộ dáng Thương Hải Lưu như vậy liền hận đến nghiến răng ngứa đấy, nhưng cũng không có biện pháp nào với lão.

Chờ đến kinh đô xem ngươi chịu đựng thật tốt đấy.

La Thiên Thành ngầm nói ra như vậy, quay người đóng cửa sắt xe chở tù lại.

Lúc này thân vệ đưa tới một cái túi nước, La Thiên Thành nhận lấy, ngửa đầu uống từng ngụm từng ngụm sảng khoái.

Bây giờ là tháng sáu, ánh nắng ở Từ châu rất gay gắt, mặc dù đã đến ban đêm nhưng trong không khí vẫn tràn ngập một cỗ khô nóng không thể tan đi.

La Thiên Thành uống xong nước, thò tay xoa xoa nước đọng trên khóe miệng, đang muốn phân phó binh lính cấp dưới chuẩn bị xuất phát một lần nữa, nhưng miệng vừa mới mở ra, sắc mặt gã lại mãnh liệt trầm xuống, giống như cảm nhận được điều gì đó, quát to: “cẩn thận!”

Lời còn chưa dứt, trong rừng rậm nơi xa đã vang lên từng đợt âm thanh xé gió dồn dập.

Sĩ tốt dưới tay La Thiên Thành cũng còn được coi là tinh nhuệ, bọn chúng kịp phản ứng trước tiên, đồng loạt lấy ra trường đao ra bên hông mình đánh bay những vật đang bắn về phía mình.

Đến lúc đó La Thiên Thành mới nhìn rõ những vật bay tới kia rõ ràng là từng mũi tên nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Tâm tư của y lập tức trầm xuống, biết là những tên giang hồ thô thiển kia rốt cục vẫn không kìm nén được, quyết định ra tay.

Tựa hồ vì đáp lại suy nghĩ của gã, ý niệm này mới nổi lên trong đầu thì một hồi tiếng hét hò cao vút chợt từ bốn phương tám hướng truyền đến, từng cái bóng người vào lúc đó theo tiếng từ trong rừng lao ra, vây giết về phía đám người La Thiên Thành.

Hai bên đã hiểu cực kỳ rõ ràng ý đồ của nhau, hiển nhiên cũng giảm bớt đi những kỹ năng đánh võ mồm kia.

La Thiên Thành chỉ trong nháy mắt đã phục hồi tinh thần lại, vội vàng binh lính dưới tay đánh giết với đám người giang hồ thô thiển kia.

Chẳng biết vì sao người trong giang hồ thu được tin tức Thương Hải Lưu bị trọng thương dường như cũng chỉ là một ít nhân vật thuộc tam giáo cửu lưu, tất cả hơn bốn trăm người cùng năm mươi vị binh lính tinh nhuệ dưới tay La Thiên Thành đánh nhau bất phân thắng bại, trong lúc nhất thời khó có thể thấy rõ ưu thế nghiêng về bên nào.

Từ Hàn núp ở phía xa cau mày nhìn xem tất cả, trong nội tâm thầm suy nghĩ đến.

Người muốn giết Thương Hải Lưu nhiều không kể xiết? Vì sao chỉ có chút ít người kém cỏi như thế này chạy tới đây?

Chẳng lẽ phía sau còn có người âm thầm điều khiển?

Một tia nghi vấn vô thức nổi lên trong lòng Từ Hàn, nhưng dù thế nào thì cũng đã đến mức này, hắn cũng không có thời gian để mà do dự, chỉ có thể là tạm thời đè xuống nghi hoặc trong lòng, cẩn thận quan sát đến thế cục trong trận chiến để tìm một thời cơ tốt nhất cứu Thương Hải Lưu.

Mặc dù tam giáo cửu lưu không được coi là những môn phái có lực lượng lớn, nhưng dù sao người đông thế mạnh, sau khi trả giá bằng tính mạng của trăm người khiến đội ngũ của La Thiên Thành dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi.

Mà mắt thấy thắng lợi trong tầm mắt, tròng mắt của từng người trong những giang hồ thô thiển kia đã đỏ ửng, thế công trên tay càng hung mãnh.

Có câu là “thử tiêu bỉ trường”, đội ngũ của La Thiên Thành liên tiếp bại lui dưới thế công của bọn họ. <“thử tiêu bỉ trường”: là một cái thành ngữ tiếng Hán, là chỉ cái này hạ thấp, cái kia bay lên. Nghĩa rộng là không muốn quá mức quan tâm lúc này mất đi, phương diện khác lại có tiến bộ. Sự tình gì đều có hai mặt hoặc là nhiều mặt tính chất.>

Không mất quá trăm hơi thở ngoại trừ La Thiên Thành mang theo một ít thân vệ chật vật trốn vào dãy núi Hồng Diệp, những sĩ tốt còn lại đều ngã xuống dưới thân đao mũi kiếm của những giang hồ thô thiển này.

Từ Hàn ở nơi xa nhìn thấy tất cả chuyện này, đáy lòng thầm mắng một tiếng phế vật, lúc này mới chỉ hơn một khắc đồng hồ đám người La Thiên Thành đã vội vàng tháo chạy.

Kế hoạch thừa dịp rối loạn cướp đi Thương Hải Lưu của Từ Hàn cũng bởi vậy mà tan vỡ từ trong trứng nước.

Hơn nữa bởi vì những người trong giang hồ này thay thế, số lượng của bọn họ rất nhiều khiến cho Từ Hàn muốn muốn cứu Thương Hải Lưu lại càng khó khăn hơn gấp nhiều lần.

Ngay ở thời điểm hối hận, trên chiến trường mới yên tĩnh lại bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng đánh nhau.

Từ Hàn sững sờ, vội vàng quay đầu nhìn lại lần nữa, đã thấy đám người vừa mới còn kề vai chiến đấu không biết vì sao lại bắt đầu đánh nhau, tình huống lập tức trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Từ Hàn lúc này mới hiểu ra những người này vốn đang tạm thời đoàn kết cùng một chỗ, lúc này Thương Hải Lưu đã tới tay thì đương nhiên sẽ không ai phục ai, chỉ sợ phải tranh giành tới ngươi chết ta sống.

Nghĩ tới đây, hai mắt Từ Hàn tỏa sáng, thân thể cong lên, mãnh liệt nhảy tới chiến trường kia.

Hắn biết rõ, cơ hội mà hắn luôn chờ đợi rút cuộc đã tới!

Q1 – Chương 23: Chờ thời mà động
Quyển 1: Thương Hải Phó Đông Lưu

Từ Hàn mất ba ngày mang Huyền nhi theo sát phía sau một đám binh lính dưới trướng Trường Dạ Ty.

Bọn chúng làm việc cực kỳ cẩn thận, chuyên chọn đường núi yên tĩnh hành quân, ban ngày nấp đêm ra, vả lại bất cứ lúc nào đều có ba người tuần tra, Ba ngày này Từ Hàn cẩn thận từng li từng tí ẩn núp, nhưng lại không thể tìm được bất cứ cơ hội có thể cứu người nào.

Hơn nữa bởi vì đám binh lính của Trường Dạ Ty chọn hành quân vào ban đêm, Từ Hàn vì không mất dấu bọn chúng nên phải ngừng chuyện hấp thu Yêu lực cho mèo đen mỗi ngày, Huyền nhi cũng hiểu chuyện, mạnh mẽ gắng gượng qua ba ngày này, nhưng mà tinh thần lại kém hơn nhiều so với mấy ngày trước, Từ Hàn không biết cứ tiếp tục như vậy, có tạo thành tổn thương không thể bù đắp đối với mèo đen hay không.

Bên kia, mặc dù vị trí của bọn chúng lúc này cách Đô thành Trường An của Đại Chu còn khá xa, nhưng một khi vào Lương châu, chỗ đó khác hẳn với vùng phía nam Từ châu này, quân đội tuần tra có thể nhìn thấy ở khắp nơi, cho dù là thế lực của Sâm La Điện ở Lương châu cũng cực kỳ yếu kém bạc nhược.

Khi đó Từ Hàn muốn ra tay cứu Thương Hải Lưu lại khó càng thêm khó rồi.

Ngay khi Từ Hàn trong lòng lo lắng, nhiều lần không kìm được muốn ra tay thì mọi chuyện lại có bước xoay chuyển.

Đó là ngày thứ năm Thương Hải Lưu bị áp giải đi.

Từ Hàn luôn luôn theo sát đám sĩ tốt ở xa xa lại chợt phát hiện trừ hắn ra, dường như còn có người đang theo dõi đám người là nanh vuốt của Trường Dạ Ty này.

Mà lúc hắn phát hiện nhóm người kia thì họ cũng đồng thời phát hiện Từ Hàn.

Nhưng rất kỳ lạ chính là, dường như bọn họ cũng không hề cảm thấy kinh ngạc với việc Từ Hàn có mặt ở đây, chỉ luôn luôn giữ đầy đủ cảnh giác đối với, nhưng không có ý tứ ra tay hoặc là cùng hắn nói chuyện.

Từ Hàn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, nhưng hắn dù sao thế đơn lực bạc, cũng không dám chủ động trêu chọc, chỉ có thể lặng yên theo dõi kỳ biến.

Nhưng theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người theo dõi xuất hiện.

Từ giọng nói hoặc trang phục của bọn họ, Từ Hàn nhạy cảm ý thức được những người theo dõi bỗng nhiên xuất hiện này cũng không xuất phát từ cùng một con đường, hắn cẩn thận từng li từng tí quan sát một phen, phát hiện những người này nói chung có thể chia thành khoảng chừng bảy tám phái, quy mô của mỗi một phái có chừng ba bốn mươi người, cũng không chênh lệch nhau quá nhiều.

Mà mặc dù chưa từng phát sinh xung đột với nhau, nhưng cũng đề phòng lẫn nhau.

Từ Hàn từ ngạc nhiên và khó hiểu lúc ban đầu, càng về sau càng suy nghĩ minh bạch.

Thương Hải Lưu đã từng nói qua, người trong thiên hạ Đại Chu muốn giết lão rất nhiều, mà hôm nay những người trong giang hồ tụ tập ở sau lưng đám người Trường Dạ Ty có lẽ chính là những người muốn giết Thương Hải Lưu mà lão luôn đề cập đến.

Từ Hàn cũng không ngốc, dù Thương Hải Lưu ác độc và hung dữ như thế nào, trong thiên hạ có bao nhiêu người muốn giết lão. Nhưng giờ phút này lão đã rơi vào trong tay Trường Dạ Ty, vận mệnh chờ đón Thương Hải Lưu có lẽ còn đáng sợ hơn cái chết.

Theo lý, những tầng lớp chính nghĩa này nên thu hồi hận thù sôi sục trong lòng mình, yên tâm chờ đợi nhìn kết quả bi thảm của Thương Hải Lưu mới đúng.Vì sao bọn họ còn muốn bí quá hoá liều theo dõi Trường Dạ Ty như thế? Đắc tội thế lực khủng bố mà ngay cả Sâm La Điện cũng không dám trêu chọc?

Người trên đời này, bất kể ngoài miệng nói ra quang minh chính đại như thế nào.

Nhưng chuyện thế gian dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.

Bởi vì cái gọi là thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng đều vì lợi mà thôi.

Lại liên tưởng tới lúc trước vị thống lĩnh của Trường Dạ Ty tra hỏi Thương Hải Lưu đã nhắc tới thanh kiếm kia, vậy chỉ sợ Thương Hải Lưu sở dĩ bị toàn bộ hai phe thiện ác của Đại Chu đuổi giết nhiều năm như vậy, sau lưng còn cất giấu chút bí mật không muốn người biết.

Đương nhiên Từ Hàn nhưng không có tâm tư đi truy vấn nguồn gốc của chuyện này, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, Thương Hải Lưu đã cứu hắn, vậy hắn không thể trơ mắt nhìn Thương Hải Lưu chết đi.

Về phần chuyện khác thì có liên quan gì đến hắn?

Chẳng qua cũng bởi vì nhân sĩ giang hồ dần dần tụ tập đông hơn, Từ Hàn cũng không cần lo sợ mất dấu đám người Trường Dạ Ty nữa, mỗi ngày hắn có thể rút ra một ít thời gian hấp thu Yêu lực trong cơ thể mèo đen, dùng chuyện này giảm bớt nỗi thống khổ của nó.

Thời gian thì cứ như vậy trôi qua thêm năm ngày nữa.

Càng ngày càng nhiều thế lực giang hồ theo đuôi sau lưng quân đội của Trường Dạ Ty, mà dường như người của Trường Dạ Ty cũng có chỗ cảnh giác, bọn hắn bắt đầu thấy được bọn chúng đang đẩy nhanh tốc độ hành quân, mắt thấy sẽ xuyên qua khu vực Từ Châu đi vào Lương Châu.

Mà Từ Hàn xen lẫn trong các thế lực của giang hồ cũng dần dần cảm thấy đám người đã xao động cùng bất an.

Hắn biết rõ chỉ sợ trong vòng không quá hai ngày tính từ hôm nay, những người này sẽ ra tay.

. . .

La Thiên Thành rất bực bội.

Mấy ngày trước gã nhận được mật chỉ của Chúc Hiền – thủ tọa Trường Dạ, lệnh cho gã dẫn người đuổi bắt Thương Hải Lưu, vị đại sư kiếm đạo bị Đại Chu truy nã hơn mười năm kia.

Mặc dù trong mật chỉ đồng ý cho gã thù lao đủ để cho bất cứ kẻ nào đều đỏ mắt không thôi, nhưng La Thiên Thành vẫn rất là bất an như cũ.

Đây chính là Thương Hải Lưu.

Phản đồ của Kiếm Lăng Nam Hoang – Thương Hải Lưu.

Dù cho trong mật chỉ đã đề cập đến việc Thương Hải Lưu đã đánh nhau với Nhạc Phù Dao thành Thiên Đấu, chịu tổn thương rất nặng.

Nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, nhân vật có thể đánh nhau với Nhạc Phù Dao cũng không phải là người mà một tên tướng thủ thành Từ châu nhỏ bé như gã có thể trêu chọc hay sao?

Thế nhưng Chúc Hiền của Trường Dạ Ty sao có thể là nhân vật mà gã có thể ngỗ ngược?

La Thiên Thành liên tục do dự nhưng cuối cùng vẫn dẫn tinh nhuệ dưới tay mình ra tay.

Gã vẫn không thể kìm được cám dỗ về thù lao phong phú được Chúc Hiền ghi trong mật chỉ kia.

Nhưng gã tuyệt đối không ngờ chính là vị Thương Hải Lưu hung danh hiển hách trên giang hồ thực sự lại không chịu được một kích như thế, chẳng qua chỉ cần bỏ ra cái giá là tính mạng ba mươi người dưới tay mình đã có thể bắt lão lại.

Tiếp theo, chỉ cần đưa lão đến Đô thành Trường An của Đại Chu, như vậy chờ đợi La Thiên Thành chính là hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận.

La Thiên Thành cũng không có bị tương lai tốt đẹp sắp đến mà choáng váng đầu óc, Từ châu đi tới Trường An đường xá xa xôi, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện ra nhiều biến cố, vì vậy, gã lệnh binh sĩ ban ngày nấp đêm ra, chuyên chọn một chút con đường nhỏ vắng vẻ trong núi chạy đi.

Vốn tưởng rằng như vậy sẽ không có một chút sơ hở, nhưng ai biết dấu vết của bọn chúng vẫn bị bại lộ.

Nhân sĩ giang hồ ở sau lưng càng để lâu càng nhiều, dù cho mắt thấy Lương châu đã ở trước mặt nhưng đáy lòng La Thiên Thành lại càng thêm bất an.

Ngày hôm nay bọn chúng đi tới dãy núi Hồng Diệp, chính là biên giới của Từ Châu.

Chỉ cần thêm một ngày nữa bọn chúng có thể vượt qua dãy núi này, mà một bên kia chính là khu vực của Lương châu. Đến lúc đó thế lực giang hồ đã không còn có bất kỳ cơ hội nào.

La Thiên Thành sắp xếp đám binh lính dưới trướng ngồi tạm nghỉ ngơi, sau đó gã sẽ mang theo bọn chúng suốt đêm đi tới Lương châu, để tránh đêm dài lắm mộng.

Vì thế gã lại kiểm tra thật kỹ tình huống của Thương Hải Lưu một phen, lão già này đang thảnh thơi nằm ở bên trong xe chở tù được chuẩn bị đặc biệt cho lão, trong miệng ngậm một ngọn Cẩu Vĩ Thảo không biết được hái xuống từ đâu, nhìn bộ dáng dường như không có một chút lo lắng nào đối với cảnh ngộ của mình.

Mỗi lần La Thiên Thành trông thấy bộ dáng Thương Hải Lưu như vậy liền hận đến nghiến răng ngứa đấy, nhưng cũng không có biện pháp nào với lão.

Chờ đến kinh đô xem ngươi chịu đựng thật tốt đấy.

La Thiên Thành ngầm nói ra như vậy, quay người đóng cửa sắt xe chở tù lại.

Lúc này thân vệ đưa tới một cái túi nước, La Thiên Thành nhận lấy, ngửa đầu uống từng ngụm từng ngụm sảng khoái.

Bây giờ là tháng sáu, ánh nắng ở Từ châu rất gay gắt, mặc dù đã đến ban đêm nhưng trong không khí vẫn tràn ngập một cỗ khô nóng không thể tan đi.

La Thiên Thành uống xong nước, thò tay xoa xoa nước đọng trên khóe miệng, đang muốn phân phó binh lính cấp dưới chuẩn bị xuất phát một lần nữa, nhưng miệng vừa mới mở ra, sắc mặt gã lại mãnh liệt trầm xuống, giống như cảm nhận được điều gì đó, quát to: “cẩn thận!”

Lời còn chưa dứt, trong rừng rậm nơi xa đã vang lên từng đợt âm thanh xé gió dồn dập.

Sĩ tốt dưới tay La Thiên Thành cũng còn được coi là tinh nhuệ, bọn chúng kịp phản ứng trước tiên, đồng loạt lấy ra trường đao ra bên hông mình đánh bay những vật đang bắn về phía mình.

Đến lúc đó La Thiên Thành mới nhìn rõ những vật bay tới kia rõ ràng là từng mũi tên nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Tâm tư của y lập tức trầm xuống, biết là những tên giang hồ thô thiển kia rốt cục vẫn không kìm nén được, quyết định ra tay.

Tựa hồ vì đáp lại suy nghĩ của gã, ý niệm này mới nổi lên trong đầu thì một hồi tiếng hét hò cao vút chợt từ bốn phương tám hướng truyền đến, từng cái bóng người vào lúc đó theo tiếng từ trong rừng lao ra, vây giết về phía đám người La Thiên Thành.

Hai bên đã hiểu cực kỳ rõ ràng ý đồ của nhau, hiển nhiên cũng giảm bớt đi những kỹ năng đánh võ mồm kia.

La Thiên Thành chỉ trong nháy mắt đã phục hồi tinh thần lại, vội vàng binh lính dưới tay đánh giết với đám người giang hồ thô thiển kia.

Chẳng biết vì sao người trong giang hồ thu được tin tức Thương Hải Lưu bị trọng thương dường như cũng chỉ là một ít nhân vật thuộc tam giáo cửu lưu, tất cả hơn bốn trăm người cùng năm mươi vị binh lính tinh nhuệ dưới tay La Thiên Thành đánh nhau bất phân thắng bại, trong lúc nhất thời khó có thể thấy rõ ưu thế nghiêng về bên nào.

Từ Hàn núp ở phía xa cau mày nhìn xem tất cả, trong nội tâm thầm suy nghĩ đến.

Người muốn giết Thương Hải Lưu nhiều không kể xiết? Vì sao chỉ có chút ít người kém cỏi như thế này chạy tới đây?

Chẳng lẽ phía sau còn có người âm thầm điều khiển?

Một tia nghi vấn vô thức nổi lên trong lòng Từ Hàn, nhưng dù thế nào thì cũng đã đến mức này, hắn cũng không có thời gian để mà do dự, chỉ có thể là tạm thời đè xuống nghi hoặc trong lòng, cẩn thận quan sát đến thế cục trong trận chiến để tìm một thời cơ tốt nhất cứu Thương Hải Lưu.

Mặc dù tam giáo cửu lưu không được coi là những môn phái có lực lượng lớn, nhưng dù sao người đông thế mạnh, sau khi trả giá bằng tính mạng của trăm người khiến đội ngũ của La Thiên Thành dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi.

Mà mắt thấy thắng lợi trong tầm mắt, tròng mắt của từng người trong những giang hồ thô thiển kia đã đỏ ửng, thế công trên tay càng hung mãnh.

Có câu là “thử tiêu bỉ trường”, đội ngũ của La Thiên Thành liên tiếp bại lui dưới thế công của bọn họ. <“thử tiêu bỉ trường”: là một cái thành ngữ tiếng Hán, là chỉ cái này hạ thấp, cái kia bay lên. Nghĩa rộng là không muốn quá mức quan tâm lúc này mất đi, phương diện khác lại có tiến bộ. Sự tình gì đều có hai mặt hoặc là nhiều mặt tính chất.>

Không mất quá trăm hơi thở ngoại trừ La Thiên Thành mang theo một ít thân vệ chật vật trốn vào dãy núi Hồng Diệp, những sĩ tốt còn lại đều ngã xuống dưới thân đao mũi kiếm của những giang hồ thô thiển này.

Từ Hàn ở nơi xa nhìn thấy tất cả chuyện này, đáy lòng thầm mắng một tiếng phế vật, lúc này mới chỉ hơn một khắc đồng hồ đám người La Thiên Thành đã vội vàng tháo chạy.

Kế hoạch thừa dịp rối loạn cướp đi Thương Hải Lưu của Từ Hàn cũng bởi vậy mà tan vỡ từ trong trứng nước.

Hơn nữa bởi vì những người trong giang hồ này thay thế, số lượng của bọn họ rất nhiều khiến cho Từ Hàn muốn muốn cứu Thương Hải Lưu lại càng khó khăn hơn gấp nhiều lần.

Ngay ở thời điểm hối hận, trên chiến trường mới yên tĩnh lại bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng đánh nhau.

Từ Hàn sững sờ, vội vàng quay đầu nhìn lại lần nữa, đã thấy đám người vừa mới còn kề vai chiến đấu không biết vì sao lại bắt đầu đánh nhau, tình huống lập tức trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Từ Hàn lúc này mới hiểu ra những người này vốn đang tạm thời đoàn kết cùng một chỗ, lúc này Thương Hải Lưu đã tới tay thì đương nhiên sẽ không ai phục ai, chỉ sợ phải tranh giành tới ngươi chết ta sống.

Nghĩ tới đây, hai mắt Từ Hàn tỏa sáng, thân thể cong lên, mãnh liệt nhảy tới chiến trường kia.

Hắn biết rõ, cơ hội mà hắn luôn chờ đợi rút cuộc đã tới!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN