Tang Thương Nữ Nhân Ca
Chương 10: Tang Ca Đán Nguyên [ Thượng ]
Lão nhân chạm nhẹ tay lên bài vị nàng.
– Đó là một chiều ngập sương thu, cũng là ngày an táng Đán Nguyên, có một nam nhân đã đến đây, quỳ khóc trước bài vị, y nói muốn đưa nàng đi, ta nghĩ Đán Nguyên nhất định rất yêu hắn, liền để hắn đưa tro cốt nàng đi. Nàng ở với Tang Ca, cũng không bằng ở với người nàng yêu. Thế nên ở đây, chỉ có bài vị, không có thân xác nàng.
Tiên nhân thở dài một tiếng:
– Tang Ca nữ nhân quyền cao vọng trọng, danh tiếng vang cả Tang Kỷ Kính. Ấy mà có ai biết được bi kịch của tiền nhân ?
Hai người, cứ thế tản bộ đến mép núi, nhặt củi khô nhóm lửa quay một con cá, vừa vớt từ dưới sông lên.
– Con cá này vừa thơm vừa béo, nếu có tửu, thì đúng là mỹ vị nhân gian.
Lão nhân vào am một lát, lát sau bưng ra một vò rượu hoa quế lớn.
– Bình rượu này, là Đán Nguyên ủ từ lúc còn là một hài nữ. Năm dài tháng rộng, ai cũng quên mất vò rượu này. Hôm nay ngài nhắc, làm ta nhớ đến nó.
Mùi hoa quế thơm nồng, đưa vào khứu giác, hương nồng, mà thanh.
– Tang Ca Đán Nguyên à . . . vị này kém Tang Ca Gia Chủ chỉ tam niên, khi ấy cùng Tang Ca Thuần Thế xưng đệ nhất, đệ nhị tài nữ kinh thành. Sính lễ trải đỏ cả đường lớn dẫn vào Tang Ca gia phủ, nhưng Đán Nguyên đều không vừa mắt một ai.
Mùa xuân năm ấy, cả Tang thành chìm trong chết chóc, quân Ngoạ Long tràn qua đây, giết hại đến gần trăm mạng người, không khí u ám, tịch liêu, khắp đường đều là xác chết, người còn sống thì lo chôn cất, tiền vàng bay đầy trời.
Tướng Quân của Ngoạ Long quốc quyết định đóng quân ở Tang thành hai ngày, chờ Tang Kỷ dẫn binh phản công.
Ngoạ Long quân đi đến đâu cướp bóc đến đấy, cướp nữ nhân, cướp vàng bạc. Đán Nguyên khi ấy vừa từ Lặc Man tự trở về phủ, đến cổng thành vừa lúc gặp Khách Ngoạn- Ngoạ Long chi tướng quân.
Nàng bị y bắt về, ép làm tiểu thiếp. Đán Nguyên không chịu, hắn định cưỡng hiếp nàng, nàng với tay lấy bình sứ đập vào đầu y, một tay ôm đầu lăn lóc giữa sảnh.
Rất nhanh nàng bị đánh một trận rồi nhốt vào Bích phòng.
Lại nói về Bích phòng.
Nơi đây giam giữ rất nhiều nam nhân, nữ nhân, vẻ ngoài xinh đẹp mỹ miều, đến từ mọi nơi, bị tên hỗn đản kia bắt về mua vui hưởng lạc. Trong số ấy, có một nam nhân nàng ấn tượng.
Người ấy tên Ngãn Quân Sơ, dáng người thanh mảnh thư sinh, gương mặt khả ái còn đẹp hơn cả nàng.
Bích phòng còn có nột cô nương, tên Bích Hoạ, hơn nàng 3 tuổi, Lăng Sương hay nói hay cười. Sớm cùng nàng kết bằng hữu.
Đêm đông năm ấy, Bích Hoạ bị đưa đi, sáng hôm sau mặt trời lên cao, nàng nhìn ra ngoài, thấy người ta khiêng nàng ấy đi, khuôn mặt, cổ, vai đã bầm tím rồi. Chúng ném nàng xuống Minh Tuyền ao phía Đông của phủ đệ.
Ở cùng Quân Sơ được hai tháng thì đêm ấy hắn bị giải đi. Lúc ra đến cửa chỉ kịp quay lại nhìn nàng, dưới ánh trăng tàn, mắt hắn đẫm nước.
Tên bạo tướng !
Nàng hận, không biết có bao nhiêu nữ nhân, nam nhân đi rồi không trở về nữa. . .
Quân Sơ . . .
Sáng hôm sau, người ta khiêng hắn ra từ hậu sảnh của Khách Ngoạn
Người hắn gần như không còn chút sức lực nào, khắp người đều là vết xanh tím man rợ. Hơi thở hắn không đều, cứ yếu dần đi.
– Quân Sơ, đừng chết. Ta ở đây một mình đáng sợ lắm, ngươi. . . ngươi đừng chết.
Mi mắt hắn khẽ động, một giọt nước mắt lăn xuống đất.
– A Nguyên, . . . ta bẩn rồi.
Nàng khóc, hắn cũng khóc, nàng chặt tay hắn.
– Không sao, không sao, không phải ngươi nói đưa ta bỏ trốn sao ? Đừng nuốt lời, ta sẽ hận ngươi đấy.
Hắn gần như không thở nữa, lồng ngực phập phồng yếu ớt dần.
– Quân Sơ, Quân Sơ !!
Hắn hé mắt muốn nhìn mặt nàng lần nữa, lại bất lực, e rằng không gắng gượng nổi, ở cùng nàng hai tháng, hắn chỉ biết, hắn rất thích nàng, cũng chỉ biết thích nàng thôi.
– A Nguyên, nếu như. . . ta còn tỉnh lại, chúng ta, . . . cùng nhau bỏ trốn.
– Hảo hảo, chàng nói gì A Nguyên cũng đồng ý hết, chàng đưa A Nguyên đi, chàng đưa A Nguyên đi.
Hắn mỉm cười mãn nguyện, môi bạc cứng lại ở nét cười ấy.
– Ta. . . ta còn chưa kịp nói, ta thích chàng.
Nàng biết. . .
Quân Sơ sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa.
Nợ máu phải trả bằng máu.
Nàng phải báo thù cho Quân Sơ.
Rất nhanh, xác Quân Sơ cũng bị ném xuống ao. Thứ nàng giữ lại cho mình, bất quá chỉ là một chiếc vòng hạt trên cổ tay hắn.
Tang Ca tìm nàng khắp nơi, có người báo nàng đang bị nhốt ở phủ này, thông gia Tần Gia, Thiên Khải Gia, tất cả hợp binh tinh nhuệ , bao vây tứ phía Đông Tây Nam Bắc đúng lúc hắn đang giở trò với Đán Nguyên trong hậu sảnh. Ngoạ Long quân bất ngờ, không phối hợp kịp thời, toàn quân đại bại !
Quân chi viện của Ngoạ Long Quốc đến không kịp, cả phủ từ trong đến ngoài, thây giặc chất thành núi.
Kết quả, vẫn không tìm thấy Đán Nguyên.
Thuần Thế lại một phen khóc cạn nước mắt.
Thì ra, Khách Ngoạn trà trộn trong đám loạn quân, ôm theo Đán Nguyên lên ngựa, cứ nhằm hướng Tây chạy về Ngoạ Long
Nàng rũ trên lưng ngựa, bên tai chỉ ù ù tiếng gió.
Lúc tỉnh dậy, chỉ thấy mình trong một căn phòng lớn, xung quanh tĩnh mịch, đầu giường có một tiểu nhi nữ phấn y. Thấy nàng động, y ngước mắt tròn nhìn nàng, cười :
– Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh.
– Đây là đâu ?
– Đây là Khách phủ .
Nàng đảo mắt nhìn một vòng, đây hoàn toàn không phải cách bài trí đặc trưng của Tang Kỷ Quốc.
– Ta đã đến Ngoạ Long quốc rồi sao ?
Nàng kiểm tra xem chiếc vòng của Quân Sơ, may quá, vẫn ở dưới gối.
– Hình như cái vòng này rất quan trọng với tiểu thư. Lúc lão gia đưa nàng về, nàng hôn mê mà tay vẫn nắm chặt chiếc vòng không buông.
Nàng không nói gì.
Tĩnh dưỡng được 3 ngày, cũng hiểu biết thêm chút ít về Ngoạ Long quốc. Cũng biết tiểu nha hoàn mấy ngày nay túc trực bên nàng tên Nguyệt Quan.
Nguyệt Quan 13 tuổi, là người Tề Quốc. Bị bạo tướng kia bắt về làm nha hoàn trong một lần Tề Quốc bại trận. Hôm nay ấm, Nguyệt Quan dìu nàng ra vườn mai, dưới chân đều là tuyết trắng, tuy nhiên ít hơn vài hôm trước, tuyết cũng không rơi nữa.
Tản bộ đến gần hồ, thì nghe tiếng tiêu ai văng vẳng bên tai.
Bài hát này, âm điệu dường như đã nghe qua
“Chấm phong túc gió đa niên
Ngã dữ hồ mưu tảo xan
Linh trứ điếu tấu đích ngư huyền
Vấn ngoạ long kỷ lưỡng tiền..”
Quân Sơ từng hát cho nàng nghe, đêm đó nàng mất ngủ, vì ám ảnh hình ảnh Thược Hạ ban sáng bị ném xuống ao sau đêm hoan lạc với Khách Ngoạn.
Đán Nguyên vịn tay Nguyệt Quan hướng thuỷ đình kia đi tới. Không nhanh không chậm, trước mắt dần hiện như hình ảnh nam tử một thân thanh y, phong nhã tiêu sái. Nàng lắng tai nghe, tiếng tiêu trong vắt như tiếng suối, ở bên Tang Kỷ không chuộng loại nhạc cụ này, chỉ có một lần Vệ Tịch tỷ tỷ đưa nàng đi hội, tình cờ thấy người ta biểu diễn.
Nay mới chính thức được nghe lại, tâm tình không khỏi xúc động nhớ Tang Ca.
Tiếng tiêu dứt từ lâu, mà nàng vẫn còn trong hồi ức. Nguyệt Quan huých tay nàng:
– Tiểu thư ! Tiểu thư !
Nàng “a” một tiếng, giật mình ngơ ngác:
– Hả ?
– Tiểu thư không khoẻ sao ?
– Ta… ta không sao.
Nguyệt Quan hướng nàng đối công tử kia, cười, nói tiếp:
– Đây là …
– Ta là quản gia của phủ này- Nguyệt Quan kia còn chưa kịp mở lời, đã bị y cắt ngang- Cô nương là Đán Nguyên tiểu thư đến từ Tang Kỷ Quốc ?
Thấy nàng ngạc nhiên, y giải thích:
– Là lão gia đã nói qua.
– Tiểu nữ ngang qua đây, chợt nghe thấy tiếng tiêu, nhất thời.. thất lễ.
Hắn cười, dương thủ chắp sau lưng, tản bộ đến bên bàn đá.
– Cô nương chớ đa lễ.
– Ta có thể gọi công tử là gì đây ?
– Ta là . . . Ngạch Thần, nàng cứ gọi ta là A Thần.
Sau hôm gặp gỡ Ngạch Thần, không hiểu sao tiếng tiêu cứ văng vẳng trong tâm trí nàng. Từ đó, nàng và Ngạch Thần cũng gặp nhau nhiều hơn, nơi hẹn chính vẫn là thuỷ đình ấy, lúc đánh cờ, lúc thưởng hoa, lúc thì hắn thổi tiêu cho nàng nghe, nàng lại đáp lễ bằng một khúc Tiêu Sầu. Nàng cũng nói cười nhiều hơn, hắn cũng cởi mở gọi nàng là “Nguyên nhi”.
Gió Đông Bắc hôm ấy tràn về, lạnh căm căm. Hắn đứng ở thuỷ đình, cả người gần như muốn đóng băng. Trùng hợp, hôm ấy cũng là sinh thần Đán Nguyên.
Hắn tặng nàng một chiếc trâm phỉ thuý, bộ dáng lúng túng ngại ngùng:
– Ta sợ.. Nguyên nhi không thích.
Nàng đỏ mặt, ngước lên nhìn hắn
– Nguyên nhi.. thích, đồ A Thần tặng, ta đều thích hết.
Hắn nghe rồi cười rạng rỡ.
Đối với nàng, Quân Sơ đẹp nhất, Ngạch Thần chỉ đứng sau.
Thế nhưng, nụ cười của Ngạch Thần lại rất đẹp, rạng rỡ như ánh dương vậy.
Từ lúc bị bắt về Khách phủ, bạo tướng kia nàng cũng không hề gặp lại lần nữa, cũng không ai gây khó dễ cho nàng. Cuộc sống trôi qua bình yên giống như ở Tang Ca phủ vậy.
Duy chỉ có nỗi nhớ nhà vẫn thường trực trong lòng…
Ngày nọ, đám nha hoàn ríu rít truyền tai nhau rằng trưởng nam của Khách Ngoạn bị bệnh. E rằng, Khách phủ lại chuẩn bị treo đèn trắng một phen.
Lại nghe hình như y bệnh đậu mùa, có lần chứng kiến nha hoàn nọ vì không dám bưng chén thuốc vào tẩm phòng Đại Thiếu Gia, nỡ lòng đổ cả chén thuốc quý vào vườn nhân sâm. Nàng bất bình, chặn đường tiểu nha hoàn nọ, giữ lấy cổ tay y.
– Thuốc quý như vậy, ngươi dám ?
– Tiểu thư, cô có giỏi thì đem chén thuốc này vào cho Đại Thiếu gia đi, chỉ e đại thiếu gia chưa chết, mà tiểu thư đã bị lây bệnh mà vong mạng rồi.
– Ngươi, thật vô lương tâm.
– Hảo hảo, nô tì vô lương tâm, và nô tì càng sợ chết.
Đán Nguyên nhìn vào cửa phòng đóng kín, không được uống thuốc, chắc người kia khó chịu lắm. Nàng bưng chén thuốc, mở cửa phòng, không khí tối om, đầy mùi thuốc Nam.
“Cạch”- Nàng đặt chén thuốc lên mặt bàn, đoạn, vén màn định bón cho y. Không quen không biết, nhưng không thể thấy chết không cứu.
– Công tử… nào, dùng thuốc… !
Ngạch Thần, ngươi…. !!!
Màn vừa mở, đập vào mắt nàng là khuôn mặt nam nhân quen thuộc. Lúc này mắt nhằm hờ, người tiều tuỵ, hốc hác.
– Ngạch Thần, ngươi… ngươi.. thì ra ngươi là đại thiếu gia ! Ngươi lừa ta.
Nàng bộ dạng giận dỗi, đánh vào ngực hắn. Thấy mi tâm hắn nhíu lại, cau mày. Nàng lại vội vàng xoa xoa chỗ mình vừa hắn
– A, làm đau ngươi.. là ta không tốt. Ta giúp ngươi uống thuốc !
Đán Nguyên kê thêm gối nâng đầu hắn lên cao, nhưng hắn lại không nuốt được. Có lần, Tần tỷ phu bệnh trọng, ngực trái bị thương, nàng chứng kiến Thuần Thế tỷ tỷ ngày đêm túc trực bên giường, dung nhan không son không phấn, tóc cũng không vấn lên, tiều tuỵ đi theo Tần tỷ phu. Tần tỷ phu không uống được thuốc, tỷ tỷ tự mình nuốt thuốc, truyền qua miệng Tần tỷ phu. Mỗi lần như vậy, lại thấy tỷ tỷ nàng nhăn mày, rơi nước mắt.
Là thuốc đắng, hay do tỷ tỷ thương trượng phu. . .
Nhưng, Ngạch Thần sắp chết rồi. Không ai trị bệnh cho hắn nữa. Hắn sẽ chết sao ? Nàng không muốn hắn chết. Quân Sơ chết rồi, Ngạch Thần cũng không thể chết nữa. Nàng nhắm mắt, nhấp một ngụm thuốc rồi nhăn mày
Đắng thật.
Môi kề môi, dòng thuốc nóng từ nàng truyền qua cho hắn. Một ngày 3 lần. Qua 1 tuần lễ, khí sắc hắn tốt hẳn lên, hồng hào hơn trước. Đại phu nói đây là kỳ tích.
Nàng ngồi bên giường hắn, ngoài trời đang mưa, tiếng lộp bộp rơi xuống mái ngói, mùi mưa bốc lên, thanh thanh, nàng nhớ cố hương.
– Ngạch Thần, ngươi còn không tỉnh lại ? Ta kể ngươi nghe, trước đây… ta gặp một nam nhân, chàng rất đẹp, chàng còn đẹp hơn ta nhiều. Ta cũng rất thích chàng ấy- mày liễu rủ xuống, nàng chống cằm nhìn ra cửa sổ, một giọt nước mắt rơi xuống ống tay áo- thế nhưng, chàng ấy đã không vì ta mà kiên cường một chút.
Sau đó, ta gặp ngươi. Cảm thấy ngươi rất tốt. Nhưng ngươi lại lừa ta, ngươi nói xem, nam nhân có ai là người tốt ? Một bàn tay ấm nóng lau nước mắt cho nàng.
– Ngạch Thần, ngươi…
– Nguyên nhi, đừng khóc, nhìn nàng khóc, ta cũng đau lòng. Mấy hôm nay đều là nàng chăm sóc ta, tuy ta không thể nói chuyện với nàng, nhưng ta đều nghe, đều cảm nhận được.
– Ngươi.. ngươi, đồ lừa đảo
Lần nữa nghe thấy giọng nói hắn, nàng tủi thân, bỗng nhiên bật khóc, Ngạch Thần ôm nàng, siết chặt nàng, hắn định đợi bản thân khoẻ lại sẽ nói với nàng thật nhiều thật nhiều, kể cho nàng nghe bản thân đã gặp nàng trong mơ.
Thiên ngôn vạn ngữ, đến khi đối mặt, chỉ thốt lên được ba chữ
– Thực xin lỗi.. ! Đán Nguyên, gả cho ta nhé ?
Nàng đập vào lưng áo hắn
– Không gả cho kẻ lừa đảo như ngươi…
– Ngoan ngoan, ta sẽ không lừa nàng nữa. Không lừa nữa, để ta dùng nửa đời còn lại che chở, bù đắp cho nàng được không ?
—-
Tiên nhân trầm ngâm:
– Vậy sau đó, Đán Nguyên có gả cho Ngạch Thần không ?
– Gả !
Lão nhân hướng tầm mắt ra xa xa
– Nhưng, rốt cuộc Đán Nguyên đồng ý vì luyến ái, hay vì mục đích nào đó, có lẽ, chỉ người trong cuộc mới biết.
—-
Hết 1 năm, Đán Nguyên gửi về cho Tang Ca cũng khá nhiều gia thư. Nói bản thân vẫn ổn, đồng thời gặp được ý trung nhân. Hết mùa hạ, sang mùa thu, khí trời thoáng đãng, se se lạnh, Đán Nguyên gả cho Ngạch Thần làm Thiếu phu nhân. Khách Ngoạn cũng có lần phản đối, nhưng Ngạch Thần đã quyết, phụ mẫu cũng không xoay chuyển được.
Nàng lúc này đã ra dáng một thiếu phụ, tóc đã vấn cao, giữa trán đổi dấu chấm đỏ nhỏ thành hoa mẫu đơn. Ấy thế mà, nợ máu năm ấy nàng vẫn nhớ như in.
Bích Hoạ
Ngãn Quân Sơ
Thược Hạ
Biết bao nam nữ nhân, đã bị Khách Ngoạn giết chết, nàng cũng không nhớ rõ nữa.
Thành thân ít lâu, Khách Ngạch Thần được cử đi Liễu Đông cứu tế. Nàng ở nhà bị Khách Ngoạn giở trò, thân nữ nhân yếu ớt địch không nổi sói lang. Mùa hạ năm sau, nàng mang thai, đây là hỷ sự, Ngạch Thần đương nhiên rất vui, Đán Nguyên lại nội tâm rầu rĩ, vì đứa bé trong bụng nàng là nghiệp chủng của Khách Ngoạn.
Sớm nọ, Thái Uý, Thái Sư ghé phủ, nàng lén nghe được một tin, Khách Ngoạn muốn tạo phản, nên đã cấu kết với nguỵ quân, nguỵ binh, đợi ngày mốt sẽ tấn công vào thành. Lật đổ triều Ngoạ Long.
Ngày mốt…
Ngoạ Long Hoàng Đế bị hành thích, Phất Ly Hoàng Hậu nhảy vào lửa chết cùng hoàng thượng. Cả hoàng cung máu đổ thành sống, mùi tanh vạn dặm.
Triều thần nhất thảy tôn Khách Ngạch Thần đăng cơ.
Ngạch Thần lúc này đang là quan võ nhị phẩm, thua cha hắn chỉ một bậc. Hắn cứ thế thuận lợi đăng cơ. Khách Ngoạn hống hách, đòi quyền nhiếp chính.
Còn Đán Nguyên, phong Quan Chương Hoàng Hậu.
Nàng trở thành Hoàng Hậu của Nguỵ Quốc, đúng như lời tiên tri của vị đạo sĩ năm nào
“Nữ nhân Tang Ca có mệnh phượng hoàng”.
Quả thật có mệnh phượng hoàng ư ?
Một lần nọ, trong cung có tiệc. Khách Ngoạn uống say, hoàng thượng sai người đưa y đến Long Nghi hậu sảnh cung của mình nghỉ ngơi, vì lo phụ thân già yếu, nay lại say rượu, đi xa nguy hiểm.
Tiệc gần tàn, Hoàng Hậu cũng biến mất. Ngạch Thần đích thân chạy đi tìm, mới thấy Hoàng Hậu của hắn y phục xộc xệch chạy ra từ Long Nghi cung, khóc khóc mếu mếu, tóc tai rối bù.
– Hoàng Thượng… cứu thiếp !
– Nguyên nhi, nàng.. nàng …
– Phụ thân… phụ thân vừa.. nhưng thiếp chạy thoát rồi. Không sao, phụ thân say rượu, chàng đừng tính toán với phụ thân.
Hắn lửa giận đùng đùng, nộ khí xung thiên, cung nữ bỗng nháo nhào lên:
– Hoàng Thượng, người xem.. máu..
Dưới chân nàng đang chảy máu.
Thái y nói, con nàng không giữ được, vì bị vật mạnh tác động, quả nhiên, bình sứ thanh hoa trên đầu giường bị đập vỡ trong Long Nghi cung. Đán Nguyên một bộ dạng thê thảm ôm bụng:
– Con chúng ta…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!