Tang Thương Nữ Nhân Ca
Chương 2: Tang Ca Thuần Thế
Chương 1: Tang Ca Thuần Thế
Lão nhân ngồi xuống cạnh mộ nàng, đôi mắt mờ đục nhăn nheo nhìn về một nơi xa xôi như hồi tưởng lại về quá khứ, lão đã sống lâu quá rồi, đủ để thấy thăng trầm của mẫu tộc. Lão nhắm mắt, nghĩ thế nào cũng không ra dáng vẻ khi ấy của cố tổ mẫu. Bởi khi ấy, lão còn nhỏ quá, lão tiếc, giá như lớn hơn chút nữa, có thể ghi nhớ gương mặt của tổ mẫu rồi. Lớn lên, mẫu thân kể cho lão nghe không biết bao nhiêu lần về nàng. Dặn lão, sau này mẫu thân mất rồi, phải kể lại cho hậu bối.
– Tổ mẫu của lão khuê danh Yến Hề, họ Tuyệt, vốn không phải cái tên Tang Ca Thuần Thế, bình sinh, tổ mẫu nói cái tên này mang mong muốn của nàng, nàng chỉ mong được sống một cuộc đời đơn thuần, không bon chen, không thị phi, bình bình an an mà sống. Ai cũng nói, tổ mẫu đẹp lắm, là một tài nữ nổi tiếng ở Tang thành khi ấy…
Năm 15 tuổi, Tuyệt lão gia cùng phu nhân vì bảo vệ Thành Tuyên hoàng tử, mà bị Doãn Quý Phi giở quỷ kế ám hại, không tránh được kết cục tru di tam tộc. Đêm hôm ấy, Tuyệt phu nhân đặt vào tay Thuần Thế một chiếc nhẫn ngọc, truyền qua 10 đời, dặn nàng:
– Nếu như mẫu thân không trở về, con hãy thay mẫu thân. . . giữ lại Tuyệt. Cho dù thân con thịt nát xương tan, cũng phải thay mẫu thân tiếp nối nghiệp gia.
Thuần Thế mang theo chiếc nhẫn, cùng 50 nhân gia bỏ trốn, chạy không mỏi chân cho dù bị cỏ sắc cứa đến chảy máu. Ngoảnh đầu nhìn lại chỉ thấy Tuyệt Phủ bốc lên từng đám khói lớn, Ngọn lửa hôm ấy đã thiêu rụi cả cơ nghiệp của phụ thân, lão gia và phu nhân cũng từ đám cháy ấy vong mạng. Quan quân kéo đến, tiếng bước chân nặng như trì bao quanh phủ. Nàng đứng xa xa, không để ý tay mình đã bóp chặt tới mức rỉ máu. Đi một ngày một đêm, đến một thôn làng hoang vắng phía Đông Tang thành người trong thôn bị quân Thiết tràn qua đã giết sạch trăm mạng, mọi người dọn dẹp xương người, quyết định ở lại đây. Đặt tên là Tang Vệ thôn. Thuần Thế nắm quyền gia chủ, cải tên thành Tang Ca để che mắt kẻ thù, nhân gia trên dưới tâm phục khẩu phục. Khi ấy, nàng mới 15 tuổi. . .
5 năm sau, Tang Vệ thôn nhận thêm nhiều dân di cư, dân trong thôn thêm vài trăm mạng, Tang Vệ cứ thế trở thành phồn hoa đô hội.
Nhiều nam nhân thi cử đỗ bảng vàng, nhiều người làm quan rồi trở thành phò mã, cũng có nữ nhân trở thành người trên giường Hoàng Đế.
Cửa lớn Tang Ca gia một lần nữa mở rộng, tạc bia lưu muôn đời.
Thuần Thế khi ấy, nàng 22 tuổi. Cái tuổi nữ nhi khi ấy đã quá muộn để xuất giá. Trong hội Hoa Đăng năm nọ, nàng gặp y. Hai người tâm đầu ý hợp, là một đôi uyên ương người người ái mộ, hắn là đại tướng quân, họ một chữ Tần
– Là bài vị bên cạnh sao ?
Vị tiên nhân thắc mắc
Lão nhân cười, lắc đầu nói không.
– Đáng tiếc, Thuần Thế cùng Tần thiếu thành thân, nàng trở thành trưởng tức nhưng hơn một năm vẫn không sinh con. Tần lão phu nhân hà khắc, ép buộc Tần thiếu nạp thiếp. Không biết Thuần Thế đã rơi bao nhiêu nước mắt, cuối cùng vẫn là một lễ nạp thiếp diễn ra, cô nương lần này nhập phủ có đến ba vị. Trong đó, có một vị làm Tần thiếu để ý là Tô Hoa Ảnh, mùa xuân nàng nhập phủ thì mùa hạ mang thai, từ đó mọi quan tâm của trượng phu đều dành cho Hoa Ảnh. Chỉ khi đứa bé này sinh ra là một nam hài, không cần nói cũng biết, Hoa Ảnh tất trở thành chủ mẫu Tần gia. Thuần Thế nhiều lần bị giày vò, mùa xuân, nàng bị dị ứng phấn hoa, Hoa Ảnh biết liền sai nha hoàn hái hoa mang đến tặng nàng. Người nàng nổi mẩn đỏ đem vứt hoa đi, lại bị Tần thiếu trách cứ nặng nề, phạt nàng chuyển khỏi An Hoà phòng, sang Tứ Hoà Phòng ở cuối phủ, nói rằng sợ nàng lây bệnh cho mẫu tử Hoa Ảnh. Xung quanh Tứ Hoà phòng trồng đầy hoa bách hợp, nàng vì thế mà bệnh trọng hơn.
Một lần, có ba bốn thị vệ trong quân của Tần thiếu lạc xuống nơi này. Gặp nàng tiều tuỵ, một người đã giúp nàng nhổ sạch bách hợp vứt ra khỏi Tứ Hoà. Bệnh tình nàng thuyên giảm đôi chút, nhưng hễ gặp Nam phong là lại tái phát. Tần lão gia nói Tần thiếu đưa nàng về An Hoà phòng tĩnh dưỡng, Hoa Ảnh chuyển về Lam Hoà phòng đối diện phòng nàng chuẩn bị chờ sinh. Nàng nhiều lần quan sát ánh mắt trượng phu, đối với nàng lạnh như băng, đối với Hoa Ảnh tất thảy là yêu thương cùng cực
Tiên nhân lấy làm lạ :
– Tang Ca Thuần Thế có bản lĩnh xây dựng gia, xây dựng thôn trở thành một Thành lớn. Khi về Tần phủ, lại cam chịu như vậy sao ?
Lão nhân gia cười:
– Tổ mẫu không sinh được con, phạm vào cấm kỵ của nữ nhân, ngài nói xem, tổ mẫu sao dám lên tiếng chứ ? Tổ mẫu ta trên thương trường bày mưu tính kế, đối với việc của nữ nhân hậu viện thì không thể chu toàn, tránh sao khỏi âm mưu quỷ kế đa đoan của nữ nhi thường tình ? Tần gia và Tang Ca gia giữ quan hệ thông gia, giúp Tang Ca làm ăn, Tần gia lại có ơn với Tang Ca, khi ấy Đại thiếu gia mắc sai lầm, bị tống giam, may có Tần Lão Gia rỉ tai bên Hoàng Thượng, cứu Đại thiếu Tang Ca một mạng, nếu tổ mẫu không cam chịu thì Tang Ca phải trả giá biết bao nhiêu ?
Bầu không khí lại chìm vào tịch mịch, lão nhân lại kể tiếp
Ngày nọ, Tần thiếu dẫn binh ra trận. Trong khi chỉ còn vài ngày nữa Hoa Ảnh sinh. Y nói muốn đến Lặc Man Tự cầu phúc cho đứa bé, có Đại phu nhân đi cùng thì tích thêm nhiều phúc. Cộng thêm Tần lão phu nhân cũng nói ra vào, nàng theo lời cùng Hoa Ảnh đến tự, băng qua con đường mòn dẫn đến chân núi Lặc Man. Đường dốc gồ ghề, chỉ một người đi, Hoa Ảnh sai nha hoàn ở lại chân núi, một mình cùng Thuần Thế lên tự, được nửa đoạn, Hoa Ảnh bỗng thất thanh nhào xuống, Thuần Thế kịp đỡ y, kỳ lạ, Hoa Ảnh đạp Thuần Thế ra, tự mình lăn xuống dốc, máu nhuộm đỏ tươi cả một vùng rộng lớn.
Tổ mẫu sợ hãi khóc không ra tiếng, chứng kiến cảnh hãi hùng kia mà từ đó sinh tâm bệnh. Tần thiếu nghe tin nhà liền phi ngựa liền 2 ngày dòng dã trở về Tần phủ, đầu tiên hắn đến tìm nàng.
– Tang Ca thị nhu mì đoan trang lúc trước vì ghen tuông mà giết cả một đứa bé vô tội chuẩn bị chào đời sao ?
Hắn thô mạo nắm chặt vai gầy của nàng như bóp gẫy từng cái xương. Nàng yếu ớt thều thào :
– Thiếp. . . không có
Hắn lại càng điên cuồng lắc mạnh:
– Nàng làm chủ mẫu Tần phủ còn không đủ hay sao ? Hoa Ảnh đáng thương như vậy, nàng lại định hại nàng ta ? Nàng ghen ? Nực cười, nàng ghen cái gì chứ ? Nàng chính là hồ đồ !
Thuần Thế lúc đó đã quá yếu rồi, dưới trăm nghìn lời thô bạo hắn xả xuống, nàng vẫn chỉ một câu “Thiếp không có”, nước mắt chảy dòng dòng xuống má, xuống cổ, họng nàng đau như dao cắt.
Hắn đem nàng một thân tê liệt đến phủ phục trước giường Hoa Ảnh, bắt nàng tạ lỗi với đứa con của hắn
Nàng dập đầu xuống đất, máu tươi trên trán thấm vào thảm đỏ, tóc đen dài xoã xuống nền đất. Hoa Ảnh trong cơn gào thét liền ném bát thuốc bắc nóng trên tay trượng phu vào trán nàng, bỏng một mảng lớn.
Sau cơn tức, Tần thiếu nhốt nàng vào Tứ Hoà Phòng. Nàng cứ thế đợi chết ở đây, bốn mùa xuân hạ thu đông lần lượt qua, nghe nói Hoa Ảnh đã thay nàng quán xuyến, còn Vận Cúc, Nguyệt Chi đã sinh thêm cho hắn 2 người con, một nam một nữ.
Còn nàng bây giờ đã sắp tới nhị thập thất niên
Trong ngày tuyết rơi trắng thế gian, thị vệ hồi trước giúp nàng nhổ hoa bách hợp lại đến đây.
⁃ Phu nhân vẫn khoẻ chứ ?
Nàng nắm vào song sắt lạnh buốt, khẩn cầu hắn:
⁃ Ngươi, cứu ta. Nét cười trên mặt hắn khẽ cứng lại
⁃ Tần Tướng Quân sẽ giết tiểu nhân mất. Dù sao người cũng là chính thất của y.
Nàng sụp xuống
⁃ Xin hãy cứu ta, thiếu gia, xin hãy cứu ta.
Giữa màn mưa tuyết năm ấy, hắn cõng này chạy khỏi Tứ Hoà Phòng theo lối mòn dẫn ra núi.
Nàng chỉ biết tên hắn là Trác Luận. Còn nàng đổi thành Viện Thiển Quân.
Thành Khánh đế, năm thứ 20.
Giặc Thiết lại tràn vào nước ta.
Tần Tướng Quân dẫn binh xuất trận, được một tháng, hung tin báo về triều, quân ta đại bại.
Thuần Thế chân trần chạy ra tiền tuyến, lật xác từng người để tìm Trác Luận. Một ngày trời, nàng cào tuyết, cào bật móng mười đầu ngón tay, máu nhuộm tuyết, đến người thứ 2000 nàng tìm ra Trác Luận. Ôm hắn trong lòng, nàng hy vọng hắn còn sống, dù chỉ còn thở chút thôi, chút thôi cũng được rồi.
⁃ Trác thiếu, là em, là em, em đến rồi. Quân nhi đến rồi. Chàng mở mắt ra nhìn Quân nhi đi.
Nàng cứ thế khóc, khóc như một đứa trẻ
⁃ Trác thiếu không thể bỏ Quân nhi đi thế này. Tỉnh dậy nhìn em được không ?
Nước mắt nàng chạm lên bờ môi Trác Luận ấm nóng, mí mắt khẽ động:
⁃ Quân nhi. . . !
Không gian tịch mịch, chỉ có tiếng gió heo hút vẫn thổi, tiên nhân toạ đối lão nhân kia, chăm chú nuốt từng lời. Lão nhân gia thở dài một cái
⁃ Thế nhưng, Trác Luận lại là một nữ nhân. Thuần Thế cõng y trên vai, loạng choạng đưa về căn nhà nhỏ trên núi, thay y phục cho hắn thì chợt phạt hiện một thân xác nữ nhi
⁃ Chắc chắn nàng ấy rất hận Trác thiếu ?
⁃ Không hẳn, tình yêu của tổ mẫu lớn hơn thù hận. Tình yêu của nàng vượt qua định kiến, vượt qua quy luật thế nhân. Cứ thế ở bên Trác thiếu.
⁃ Vậy cuối cùng bọn họ sống hạnh phúc phải không ?
Lão nhân gia cười nhẹ, đốt lò hương trầm bên bài vị “Gia chủ phu quân chi mộ”
⁃ Tổ mẫu không lâu sau đó, bệnh cũ tái phát. Lúc ấy đương xuân, tổ mẫu thích hoa mai Lạc thành, Trác thiếu liền đưa nàng đến ngắm mai. Trong lòng hắn, nàng nhìn ra ngoài, sương sớm mờ mờ ảo ảo hay mắt nàng không thấy rõ nữa, nàng không biết.
-Quân nhi, kiếp sau chúng ta còn gặp lại không ?
-Nếu như ta không quên
Trác thiếu siết chặt nàng
– Nếu nàng còn có thể nhớ ta, nếu nàng vẫn làm nữ tử, ta có thể tìm nàng lần nữa không ?
– Nếu chàng tìm thấy em. Bất kể khi ấy chàng trong bộ dạng nào, chỉ cần là chàng, em đều nguyện ý cùng chàng đến sơn cùng thuỷ tận, nhưng. . . bây giờ em hơi buồn ngủ, chàng đợi em ngủ một chút. Khi nào em tỉnh giấc, chúng ta cùng nhau đến Giang Nam có được không ?
– Được, cái gì ta cũng đồng ý với nàng hết
Tay nàng trượt khỏi má hắn, buông bỏ một đời này.
Hoa mai bay tán loạn.
– Quân nhi, ta ngoại trừ đánh giặc thì không có khả năng nào khác, ngâm thơ, đối chữ, vẽ tranh, tô màu chỉ hiểu sơ sài, tính tình cũng trầm lắng, không thích nói cũng không nói nhiều. Ở với ta, chắc chắn nàng sẽ vô cùng nhàm chán. Nàng thích hoa mai Lạc thành, ta cũng không thể vẽ nó cho nàng, cũng không thể ngâm thơ tặng nàng. Nhưng mà mặc dù vậy, có một số chuyện ta vẫn muốn cho nàng biết. Ta rất yêu nàng, cũng chỉ biết yêu mỗi nàng thôi
Trác thiếu hơi mỉm cười, dốc cạn lọ gốm thanh hoa để trong tay nải
—
Mưa rơi, hoa mai bay, có hai nữ nhân đang cùng khắc tên mình trên Tam Sinh Thạch.
Sau khi chết, Sính Đình, Uyển Nghi là hai Tang Ca gia phó đã đến đây, đưa hai người họ về hợp táng trên đỉnh núi này.
Tiên nhân cũng không biết lệ rơi đầy mặt từ lúc nào, âm thâm cảm thán cho một mối tình cảm động cả thiên địa.
⁃ Đã đến đây rồi, chi bằng ta lấy đi một phách của hai người. Hoá thành loài hoa Kiều Mạch, để mãi mãi sau này, vĩnh viễn về sau, hai người đều được ở bên nhau.
—
Lão nhân gia nheo mắt trông lên trời, dường như thấy hào quang loé sáng, Tang Ca gia chủ cùng ái nhân bước vào vô tận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!