Tạo Hóa Chi Vương - Chương 19: Tiên Thiên Tịnh Thể
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Tạo Hóa Chi Vương


Chương 19: Tiên Thiên Tịnh Thể


Vèo!

Kiếm quang lạnh lẽo tới tận xương, bắn ra bốn phía, chặt ra bay loạn!

Kiếm quang còn chưa hạ xuống, tóc trên đỉnh đầu của Diệp Chân lại giống như rơm rạ bị cắt xuống, bay đầy đất. Hai mắt Diệp Chân trợn trừng đến cực hạn, khớp hàm cắn thật chặt lại.

Thân hình Diệp Chân dừng lại, kiếm quang lạnh lẽo chém mạnh xuống. Trong nháy mắt đồng tử Diệp Chân co lại đến cực hạn, khí huyết toàn thân đông cứng, trái tim lại giống như ống bễ bị vỡ điên cuồng co rút. Hắn muốn chạy trốn, muốn tránh né, nhưng toàn thân lại giống như bị đổ hồ, hoàn toàn không nhúc nhích được.

Khi kiếm quang lạnh lẽo rơi xuống một tấc trên trán của Diệp Chân, chợt dừng lại. Da trên trán bị kiếm quang cắt ra một đường máu thật sâu. Trong chớp mắt, máu Diệp Chân chảy đầy mặt.

Máu trên trán vừa chảy ra, đã bị hơi lạnh trên kiếm quang lạnh lẽo đông cứng thành một mảnh máu băng. Không chỉ có như vậy, kiếm quang lạnh lẽo dừng lại ở trước mắt, trong chớp mắt nửa người trên của Diệp Chân cũng đông lạnh thành một tầng sương.

Ánh mắt Diệp Chân nhìn chằm chằm vào kiếm quang lạnh lẽo lơ lửng ở trước trán, rất sợ nó lại rơi xuống tiếp. Nếu vậy cái mạng nhỏ này của hắn có thể đã kết thúc.

Lúc này, giữa cái sống và cái chết, những suy nghĩ đạo lý lớn gì đó đều chỉ là lời nói xuông. Diệp Chân chỉ hy vọng kiếm quang lạnh lẽo này không rơi xuống.

Thời gian lúc đó hình như dừng lại. Mỗi một hơi thở cũng dường như dài vô tận.

Có lẽ là một hơi thở, có lẽ lại dài như cả một đời người, kiếm quang lạnh lẽo lơ lửng ở cách trán Diệp Chân một tấc đột nhiên hóa thành một điểm hàn tinh tiêu tan.

– Nửa năm qua, ngươi là đệ tử ngoại môn thứ bảy tới thỉnh giáo ta. Chỉ có điều ngươi lại là đệ tử ngoại môn duy nhất nhận một kiếm quang của ta còn có thể không ngã. Được rồi, ngươi có tư cách hỏi Liêu Phi Bạch ta một vấn đề!

Liêu Phi Bạch mặc chiếc váy Châu Lăng màu xanh lam, mái tóc dài màu đen được buộc lên thật cao, tay nắm trường kiếm từ sau phòng khách thong thả bước ra.

Diệp Chân đến sức lực để kinh ngạc vì Liêu Phi Bạch này là một mỹ nữ cũng không có.

Kề sát một đường kiếm đòi mạng như thế, để đổi lấy tư cách thỉnh giáo một vấn đề. Hơn nữa, nghe ý tứ này của Liêu Phi Bạch, hắn là đệ tử ngoại môn đầu tiên nhận được tư cách này.

Diệp Chân rất muốn chạy tới, nhưng lực lượng ẩn chứa trong kiếm quang băng lạnh này khiến cho hắn ngay cả bước cũng bước không được, chạy thế nào?

Cái gì mà tính tình thuần hậu, dạy dỗ có cách. Diệp Chân lúc này cũng muốn kéo Triệu quản sự tới để cho hắn thử xem mùi vị thiếu chút nữa bị một kiếm chém chết.

Kiếm quang băng lạnh vừa thu lại, khí huyết đang đông cứng trong thân thể Diệp Chân mới có thể lại điên cuồng dịch chuyển, lúc này Diệp Chân mới khôi phục được năng lực hành động.

– Sao? Ngươi đang lãng phí thời gian của ta đấy?

Hàng lông mày giống như thanh kiếm dài nhỏ của Liêu Phi Bạch nâng lên, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Chân. Uy thế vô cùng vô tận lập tức bao phủ lấy Diệp Chân. Loại cảm giác khí huyết toàn thân muốn đông cứng lại kéo tới.

– Đệ tử Diệp Chân, đệ tử tạp dịch hôm qua mới vừa tiến thân thành đệ tử ngoại môn, đặc biệt thỉnh giáo Liêu giáo viên xem nên tu luyện loại công pháp nào thì thích hợp!

Loại cảm giác khí huyết toàn thân muốn đông cứng này lại khiến cho Diệp Chân hoảng sợ gào lên suy nghĩ vốn có sẵn trong đầu. Cảnh tượng kiếm quang trước mắt vừa rồi, khiến cho trong lòng Diệp Chân sinh ra một chút do dự. Nhưng tiếng hừ lạnh này của Liêu Phi Bạch lại nhắc nhở Diệp Chân.

Liêu Phi Bạch trước mắt này lại là một người không ra bài theo lẽ thường. Nếu như hắn thoáng nói quanh co, có trời mới biết sẽ bị Liêu Phi Bạch khủng bố này trừng trị thế nào.

– Từ đệ tử tạp dịch vừa tiến thân thành đệ tử ngoại môn?

Liêu Phi Bạch rõ ràng ngẩn người. Hàng lông mày giống như thanh kiếm dài nhỏ hơi cong lại. Sát khí trên gương mặt tuyệt đẹp thoáng buông lỏng, ngạc nhiên nói.

– Ngươi chẳng lẽ đến từ Bách Tùng phong?

– Làm sao giáo tập biết?

Bị Liêu Phi Bạch vừa mở miệng nói trúng lai lịch, Diệp Chân ngạc nhiên. Đột nhiên hắn có một dự cảm xấu.

Liêu Phi Bạch không trả lời Diệp Chân. Chỉ thấy trong mũi ngửi được một mùi thơm giống như U Lan, sau đó Liêu Phi Bạch lại chợt xuất hiện ở bên cạnh người Diệp Chân, một chỉ điểm trúng Diệp Chân. Linh quang phun trào ra. Bốn đường ảo ảnh huyết mạch chợt dâng lên từ trên trán của Diệp Chân.

Chỉ có điều, mặc dù là bốn đường ảo ảnh huyết mạch, nhưng đường ảo ảnh huyết mạch thứ tư vẫn thiếu chút nữa mới có khả năng hoàn toàn.

– Thiên phú tam mạch thượng phẩm? Ở trong đệ tử tạp dịch đã coi như là đứng đầu. Ánh mắt lão Triệu này thế nào vậy?

Lông mày trường kiếm của Liêu Phi Bạch chợt nhíu lại.

Diệp Chân nghe vậy, trong lòng lại chấn động mãnh liệt.

Thiên phú huyết mạch tam mạch thượng phẩm!

Diệp Chân nhớ rõ, khi kiểm tra thiên phú huyết mạch, hắn là thiên phú huyết mạch tam mạch trung phẩm, thậm chí tam mạch trung phẩm cũng có phần miễn cưỡng. Nhưng hiện tại lại là tam mạch thượng phẩm, cách thiên phú tứ mạch chỉ kém một đường.

– Thiên phú huyết mạch làm sao có thể tăng trưởng được. Là tác dụng của thạch tủy linh dịch hay Thận Long Châu?

Hiện tượng này khiến Diệp Chân tự nhiên liên tưởng đến hai bí mật không thể cho người khác biết trên người mình.

Liêu Phi Bạch đang đi xung quanh quan sát Diệp Chân, lông mày kiếm liễu đột nhiên nhíu lại.

– Không đúng, lão Triệu không có ngốc như vậy.

Thân hình lắc lư, Liêu Phi Bạch chợt nắm lấy cánh tay phải của Diệp Chân. Mảng lớn linh quang lại từ đầu ngón tay phun ra.

– A!

Một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vọt từ trong cổ họng Diệp Chân phát ra. Diệp Chân chỉ cảm thấy cánh tay phải của mình lại giống như bị một bàn ủi nóng đỏ ủi từ trong đến bên ngoài từng tấc một, đau đến muốn chém rơi cánh tay này.

Vù!

Một chất lỏng màu trắng xám cực mờ nhạt cực nhỏ từ cánh tay đay như bị gãy của Diệp Chân phun ra. Khuôn mặt thiên sứ của Liêu Phi Bạch lúc này giống như ma quỷ, đột nhiên kinh sợ.

– Tiên Thiên Tịnh Thể. Chỉ thiếu chút nữa lại chính là Tiên Thiên Tịnh Thể?

Đau đến mức đầu co giật, Diệp Chân cũng thoáng ngây người. Chất lỏng màu trắng xám phun ra này, hắn lại rất rõ ràng. Gần đây hầu như mỗi đêm hắn dùng thạch tủy linh dịch tu luyện Huyết Khí quyết xong, toàn thân đều sẽ thấm ra hoặc nhiều hoặc ít chất lỏng màu trắng xám.

Tiên Thiên Tịnh Thể là vứt đi cái gì? Lúc đầu, toàn thân Diệp Chân phun ra lại là bùn nhão vừa đen vừa tanh hôi.

Trầm ngâm một hồi, Liêu Phi Bạch buộc mái tóc dài màu đen lên thật cao, dường như đưa ra quyết định gì đó. Đột nhiên nàng buông Diệp Chân ra, nhìn Diệp Chân hỏi:

– Ngươi tên là gì?

Nếu không phải khiếp sợ trước uy lực của kiếm quang băng lạnh vừa rồi, Diệp Chân thật sự muốn cho Liêu Phi Bạch một cái trợn mắt xem thường. Tên là gì? Hắn không phải đã từng báo tên sao?

– Đệ tử Diệp Chân!

Ngoài miệng Diệp Chân vẫn thành thật trả lời.

– Mười sáu tuổi, cũng vẫn tính là có thể.

Liêu Phi Bạch hình như lẩm bẩm một câu, lại khiến cho Diệp Chân càng cảm thấy kinh ngạc hơn. Không nghe không hỏi, đã biết chính xác tuổi của hắn. Nữ nhân Liêu Phi Bạch cũng quá kỳ lạ đi?

– Chưa tiến vào Tàng Kinh lâu?

Liêu Phi Bạch đột nhiên hỏi.

– Vẫn chưa!

Cái này cũng có thể biết được sao? Diệp Chân đã kinh ngạc không có cách nào nói nên lời.

– Vậy được rồi!

Lẩm bẩm một câu, Liêu Phi Bạch đột nhiên nhìn Diệp Chân hỏi:

– Diệp Chân, nếu ngươi còn chưa tiến vào Tàng Kinh lâu lựa chọn công pháp, vậy ta lại theo thể chất của ngươi lựa chọn một loại công pháp truyền thụ cho ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?

– Bằng lòng, bằng lòng!

Diệp Chân cảm thấy mừng như điên, gật đầu giống như gà con mổ thóc.

Ban đầu, thu được giáo tập tông môn truyền thụ công pháp chính là kỳ vọng cao nhất của Diệp Chân trong chuyến này. Diệp Chân không nghĩ tới lại dễ dàng đạt được mục đích như vậy.

Giáo tập tông môn truyền thụ công pháp, hẳn sẽ tốt hơn công pháp của Tàng Kinh lâu chứ? Kém nhất, đó cũng là thích hợp cho bản thân tu luyện. Khả năng quan sát của giáo tập tông môn, những đệ tử ngoại môn mới tiến vào như Diệp Chân không có khả năng so sánh được.

– Như vậy bản Tinh Huyết Nguyên Thể Công này có chút thích hợp với Tiên Thiên Tịnh Thể của ngươi, thích hợp với tu vi của ngươi bây giờ. Chỉ cần ngươi chuyên cần luyện tập không ngừng, có thể khiến cho ngươi trong thời gian ngắn nhất ngưng tinh tụ nguyên.

Trên tay Liêu Phi Bạch đột nhiên xuất hiện một quyển bí tịch, ném cho Diệp Chân.

Tiếp nhận bí tịch, Diệp Chân vui không kìm chế được.

– Thỉnh giáo Liêu giáo viên, Tinh Huyết Nguyên Thể Công là phẩm giai gì?

Diệp Chân vẫn rất muốn biết bản thân thu được bao nhiêu lợi ích.

Liêu Phi Bạch trừng mắt hạnh, lập tức khiến toàn thân Diệp Chân ớn lạnh.

– Thứ phàm giai tương tự với tầng một của Tàng Kinh lâu, Liêu Phi Bạch ta còn ngại không muốn lấy ra.

Liêu Phi Bạch trợn mắt, Diệp Chân lại ngượng ngùng không dám hỏi. Chỉ cần công pháp bí tịch này thích hợp với mình, mạnh hơn so với lấy từ tầng một của Tàng Kinh các, Diệp Chân đã hài lòng rồi.

– Đệ tử cám ơn Liêu giáo viên truyền công. Đệ tử lại cáo từ trước!

Diệp Chân không dám ở lại lâu chuẩn bị rời đi.

Nghe vậy, mắt Liêu Phi Bạch lại trợn trừng.

– Thế nào? Cầm lợi ích xong đã muốn đi nhanh như vậy sao?

Một câu nói ra lại khiến cho Diệp Chân có một loại cảm giác toàn thân ớn lạnh. Tại sao lại có cảm giác mình cầm của Liêu Phi Bạch này một quyển bí tịch, thật giống như bán mình vậy.

Vù!

Liêu Phi Bạch một chưởng đánh nghiêng, lại lập tức cắt một miếng nhỏ ở nửa góc trái của tấm bia đá đang dựng thẳng trong phòng giống như là cắt đậu hủ. Sau đó nàng chỉ tay vào nửa góc phải của tấm bia đá, hỏi:

– Một tháng sau, một chưởng cắt đứt nửa tấm bia đá còn lại bên phải này. Có thể làm được không?

Quan sát độ dày của tấm bia đá kia, tính toán xong, Diệp Chân gật đầu.

– Chắc hẳn là có thể!

– Vậy cút đi!

Nghe được câu này, Diệp Chân giống như được đại xá, cũng giống như chạy trốn xoay người ra cửa. Một chân vừa bước ra khỏi bục cửa, giọng nói của Liêu Phi Bạch lại vang lên.

– Diệp Chân, quên nói cho ngươi biết, tấm bia đá này chính là Thiết Thạch Bi sản phẩm đặc biệt của Thiết Bi Phong trong Tề Vân tông, độ cứng chính là gấp hai lần tấm bia đá bình thường!

Những lời này giống như sấm sét nổ vang, khiến Diệp Chân kinh sợ thoáng lảo đảo. Hắn chợt ngây người đứng ở tại chỗ, sợ hãi kêu lên:

– Cái gì? Thứ này là Thiết Thạch Bi ư?

Thiết Thạch Bi, đây chính là một khối Thiết Thạch Bi đệ tử Luyện Huyết tam trọng đỉnh phong cũng phải khổ cực hơn mười ngày mới có khả năng đục được.

Vù!

Khi Diệp Chân đang lảo đảo, một đường kiếm quang băng lạnh đột nhiên phá không lao tới, lơ lửng cách trán Diệp Chân một tấc. Bên trong lực lượng kinh khủng kia ẩn chứa hơi lạnh cường đại, khiến khí huyết toàn thân Diệp Chân đột nhiên đông cứng lại.

– Một tháng sau, nếu như ngươi làm không được, Liêu Phi Bạch ta tuyệt đối sẽ khiến cho ngươi hối hận vì đã bước vào cửa viện của ta!

Giọng nói lạnh như băng của Liêu Phi Bạch vang lên ở bên tai Diệp Chân.

Diệp Chân còn có thể nói cái gì? Hắn chỉ có thể ra sức gật đầu. Trong nháy mắt kiếm quang lạnh lẽo này mới tản đi. Lúc này, thân thể Diệp Chân mới lần nữa khôi phục lại, đi ra ngoài.

– Diệp Chân!

Đột nhiên, giọng nói của Liêu Phi Bạch lại vang lên, khiến Diệp Chân lại giật mình một cái.

Khi Diệp Chân quay đầu lại, chỉ thấy Liêu Phi Bạch nhìn Diệp Chân nói:

– Trong vòng một tháng này, trên tu luyện nếu có vấn đề gì, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào!

Xoay người nghe xong Liêu Phi Bạch căn dặn, nhìn chằm chằm vào Liêu Phi Bạch, trong lòng Diệp Chân đột nhiên dâng lên một ý niệm. Khi Liêu giáo tập Liêu Phi Bạch này không hung dữ, hình như cũng rất xinh đẹp!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN