Tạo Hóa Thần Đế - Chương 69: Kịch chiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Tạo Hóa Thần Đế


Chương 69: Kịch chiến


Phôi đao rơi vào tay Thiên Mặc, khí thế lăng lệ trên thân không tự chủ mà bộc phát. Hắn không thể chạy trốn mãi, vậy thì giải quyết cái đuôi này mới có thể an tâm!

– Tiểu tử, ngươi tự lấy ra nhẫ trữ vật, sau đó lại quỳ xuống ta lỗi với ta thì lão phu sẽ cho ngươi một cái cơ hội luân hồi!

Nhất Thủ lão quái sau khi thấy khí tức mà Thiên Mặc thả ra chỉ là kim đan tầng bốn liền khinh thường nhìn hắn, đầu năm nay lại có thanh niên lớn mật như vậy? Chỉ là Thiên Mặc cũng không cho lão mặt mũi, hắn xoay xoay cây đao, liếc mắt nhìn lão nói:

– Ngươi là đang nằm mơ hay trí tưởng tượng thật phong phú?

Nói xong, đao trong tay hắn cũng chém xuống, một đường đao ảnh mãnh liệt phóng ra, cắt không khí thành hư vô. Nhất Thủ lão quái nhìn đường đao mãnh liệt đó thì cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc trong chớp mắt mà thôi. Hắc kì trong tay lão lại giơ lên, lần này không có khói đen bay ra mà là một con hắc long, con hắc long này bay ra từ phiến hắc kì, đôi mắt đen ngòm hung ác nhìn vào Thiên Mặc, rít gào bay tới, há cái miệng đen tối kia, muốn thôn phệ đường đao của Thiên Mặc. Không ngờ khi đường đao đó còn cách miệng long vài mét liền chậm lại, sau đó từ đường đao đầu tiên huyễn hóa ra thêm mấy chục đường đao khác, sức mạnh như nhau. Mấy chục đường đao kết tụ lại thành một đao lốc phóng tới hắc long.

– Chút tài mọn!

Nhất thủ lão quái khẽ hừ một tiếng, hắc kì trong tay lão rung rung lên. Đầu hắc long phía trước không ngờ lại cuộn tròn lại thành một cái quả cầu to lớn đen sì, từ quả cầu bốc ra từng luồng hắc vụ xoay tròn. ” Ầm”, đao lốc va vào hắc cầu nhất thời gây ra một tiếng nổ mạnh, cả hai đều tan biến thành hư vô, Thiên Mặc bị chấn lui ra phía sau mười mấy bước, cổ họng ngòn ngọt. Còn Nhất Thủ lão quái thì lui lại hai bước, hiển nhiên Thiên Mặc đã rơi và hạ phong.

Nhất thủ lão quái có chút kinh ngạc về thực lực của Thiên Mặc, lão cũng không ngờ còn có một cái kim đan tầng bốn lại bình yên ngạnh kháng lại kích vừa rồi của lão.

– Tiểu tử, xem ra ngươi cũng có chút thực lực, chỉ là chút thực lực đó của ngươi đặt trước mặt lão phi còn chưa đủ nhìn!

Dứt lời, Nhất thủ lão quái phóng hắc kì lên, từ hắc kì lại chui ra một luồng khói đen, luồng khói đen đó không có công kính Thiên Mặc mà lại tụ lại phía tả thủ của lão, cũng là cánh tay bị mất của lão. Luồng khói đen kia không ngờ lại hội tụ thành hình dáng một cánh tay trái hoàn chỉnh, chỉ là cánh tay này lại màu đen, còn ngón tay thì như quỷ trảo vậy, trong mà tê cả da đầu. Thiên Mặc có thể cảm nhận được cái hắc thủ này không tầm thường. Quả nhiên Thiên Mặc vừa nghĩ tới đó thì cánh tay giả đó vung lên một chưởng về phía Thiên Mặc, chưởng ảnh bay ra, uy lực kinh người, thậm chí nó càng lúc càng lớn, mặt đất trên đường đi của chưởng ảnh này bị đập nát thành bụi phấn, không gian ở phía trước quỷ ảnh cũng bị nén lại, không khí thành chân không. Đối diện chưởng ảnh này, Thiên Mặc có một cảm giác cực độ nguy hiểm, hắn tin tưởng không chỉ có một cái chưởng ảnh xuất ra đâu. Nhưng dù sao thì lúc này hắn cũng phải tìm cách phá chưởng ảnh này đã. Phôi đao trong tay hắn lại kéo tới vô vàn sát khí, sát khí như biến thành thực chất vờn quanh lưỡi đao, rốt cuộc đao trong tay Thiên Mặc cũng chém xuống, từ thương khung hạ xuống một đường đao lớn, sát khí xung quanh bị kết lại, không gian cũng có phần chậm lại, chưởng ảnh này cũng bị sát khí từ đường đao làm cho tốc độ chậm lại một tí nhưng vẫn hung hăng đập tới.

” Roẹt, oành! “, tốc độ của cả hai đều nhanh, uy lực cũng kinh người, đường đao chém lên chưởng ảnh làm cho chưởng ảnh nhất thời xuất hiện ra vô số vết nứt sau đó vỡ vụn, chỉ là không đợi chưởng ảnh hoàn toàn biến mất thì phía sau lại ập tới chưởng ảnh khác, chưởng ảnh thứ ba, thứ tư, thứ năm, có năm chưởng ảnh bằng hắc sắc phóng tới, chưởng nào cũng uy lực kinh người, đường đao của Thiên Mặc tuy mạnh nhưng cũng có hạn, nó bị bốn chưởng ảnh đi qua đập cho tàn tạ, chưởng ảnh thứ năm chỉ chạm vào đã làm cho đao ảnh tán loạn, sát khí tan biến, chưởng ảnh đó lại tiếp tục phóng tới chỗ của Thiên Mặc. Chỉ là Nhất thủ lão nhân biết ra tay nhưng đây cũng không phải là lần đầu Thiên Mặc đối chiến, khi cảm thấy chưởng ảnh kia có bất thường thì hắn cũng bất chấp chân nguyên thiếu hụt, liên tiếp phóng ra vô số đao ảnh, thần niệm của hắn cường hãn cho nên cũng không có quá nhiều ảnh hưởng. Vô số đao ảnh cùng tiến lên, đập vào chưởng ảnh, gây nên vô số tiếng nổ lớn, cuối cùng cũng miễn cưỡng chặn lại chưởng ảnh. Thiên Mặc bị lực lượng cắn trả truyền tới, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi, hắn nhanh chóng lấy ra đan dược, tranh thủ hồi phục. Nhất thủ quái nhân cũng có phần kinh hãi, khóe miệng lão tràn ra một tia máu, cánh tay giả từ hắc vụ cũng mờ nhạt không ít, hiến nhiên vừa rồi lão thi triển năm chưởng ảnh làm tiêu hao không ít, lão còn thật nghĩ không ra lại có một cái kim đan trung kì sau khi chống đỡ Hắc sắc ngũ chưởng của lão mà chỉ vỏn vẹn phun ra một ngụm máu tươi như vậy. Lúc đầu, khi thấy Thiên Mặc to gan dám ở đây đứng đợi lão thì lão thì lão cũng đoán ra Thiên Mặc hẳn là một tên mạnh mẽ, chỉ là không ngờ lão lại vẫn đánh giá thấp đối thủ. Dù sao lúc này cũng không phải lúc để suy nghĩ lung tung, lão lại phất ra cờ đen, từ trong lá cờ này mơ hồ nghe thấy tiếng khóc gào của lệ quỷ. Thiên Mặc đề phòng, cái lão già này thật sự là mạnh mẽ, đây là một ám linh căn tu sĩ, vạn người chưa chắc có một, quả nhiên là quỷ dị.

Lại nói tới lá cờ của nhất thủ lão quái lúc này nhất thời có cảm giác vặn vẹo. Bỗng từ bên trong đó chui ra mấy chục quỷ trào đen ngòm nhớp nháp, nhìn kĩ lại có thể thấy trên từng quỷ trảo này có vô số cái miệng nhỏ phun ra khói đen, thậm chí còn mơ hồ thấy hàm răng sắc nhọn nhỏ bé trong đó. Thiên Mặc cũng có chút tê dại da đầu, mấy chục quỷ trảo gào thét phóng tới Thiên Mặc bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Lúc đầu, Thiên Mặc còn định dùng bách ảnh sát đao đánh tới nhưng nghĩ lại quỷ trảo này có lẽ dùng thứ khác sẽ hiệu quả hơn. Từ xung quanh Thiên Mặc bỗng lôi quang lóe lên, dần dần lôi chân nguyên trong cơ thể Thiên Mặc nhanh chóng phóng ra kinh mach, ra ngoài. Dùng mắt thường cũng khó thấy cóp mấy trăm lôi kiếm dài vài chục xăng ti đang xoay tròn bên cạnh Thiên Mặc, “vèo rẹt rẹt”, mấy trăm lôi kiếm này nhanh chóng phóng ra hung hăng tấn công quỷ trảo dưới sự điều khiển thần niệm của Thiên Mặc. Quỷ trảo này bị lôi kiếm của Thiên Mặc chém tới làm cho ảm đạm đi, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng gào thét, hiên nhiên mấu chục quỷ trảo này bị lôi kiếm của Thiên Mặc đập cho tàn tạ. Từ trên quỷ trảo này có âm khí toát ra, mà âm khí có khắc tinh đáng sợ nhất là hỏa và lôi!

– Lôi tu sĩ?!

Đôi mắt của Nhất thủ lão nhân co rút lại, bất quá lão cũng không gấp. Trên cánh tay giả của lão lại xuất hiện thêm một cái cổ đăng, cổ đăng nay vừa ra liền bùng cháy dữ dội, có điều lửa này lại là màu đen. Mà màu gì thì đều không quan trọng, quan trọng ở đây là nó rất nóng, hắc hỏa bùng phát, lao ra phạm vi hơn trăm mét, bao vây cả Thiên Mặc. Dùng mắt thường cũng có thể thấy được lôi kiếm cùng quỷ trảo đều bị hắc hỏa này từ từ thiêu rụi.

– Tiểu tử, hôm nay ngươi khó thoát khỏi cái chết!

Lời của nhất thủ lão quái vừa dứt thì nhiệt lượng từ hắc hỏa này cũng bộc phát ra, đất đai xung quanh bị nứt nẻ, thực vật cháy thành tro, thậm chí còn có thể nghe được tiếng ” xuy xuy” do không khí bị nung nóng, hỏa diễm vây quanh Thiên Mặc, chực chờ nuốt hắn vào bên trong. Thiên Mặc đối diện với tình thế như vậy cũng có chút không biết phải làm gì, chỉ biết dùng chân nguyên tạo thành vòng bảo hộ quanh thân, chỉ là vòng bảo hộ này còn chưa trụ được ba giây đã bị hòa tan, lúc đó hắn lại phải huy động chân nguyên tạo thêm một vòng bảo hộ khác, nhưng đây không phải cách tốt, sớm muộn gì hắn cũng bị hắc hỏa tìm sơ hở mà nướng hắn thành heo quay. Sức nóng này quá kinh khủng, hắn bắt đầu nghe thấy mùi khét của tóc cháy, quần áo cũng bi nung cho hơi co rúm lại. Ngay lúc hắn còn chưa biết phải làm gì thì trong tử phủ có chút rung động, thần niệm hắn quét vào thì thấy xích tâm liên hỏa chủng có phần hưng phấn, Thiên Mặc lập tức mở rộng tâm thần. Hỏa chủng này nhanh chóng bay ra ngoài, nó…thôn phệ hắc hỏa! Nhất thủ lão nhân đang chú ý Thiên Mặc chằm chằm, khi thấy hắc hỏa có phần không bình thường liền định thu lại, đáng tiếc, tốc độ của hỏa chủng này còn nhanh hơn lão nhiều lắm, chớp mắt thì chín phần mười hắc hỏa đã bị hỏa chủng kia thôn phệ rồi, Nhất thủ lão quái kinh hãi nhìn vào hỏa chủng kia, sau lại đau lòng nhìn ngọn lửa yếu ớt trong cổ đăng.

– Đó là thứ gì?! A, ngươi vô sỉ!

– Quá khen! Quá khen! Thật không dám nhận!

Tất nhiên là Thiên Mặc đã nhân cơ hội lão quái này phân tâm, ra tay đánh lén, cho cuồng hỏa xâm nhập vào bên trong kinh mạch của lão quái. Nhất thủ lão quái cũng không có thời gian đi mắng Thiên Mặc, cảm nhận được một cây tiểu châm nóng rực đang chạy loạn trong kinh mạch, muốn chạy tới đan điền, lão nhanh chóng phân ra một phần chân nguyên cùng thần niệm bao bọc nó lại, muốn bức ra ngoài. Phía bên kia, Thiên Mặc biết ý định của lão quái, đao trong tay lại hoạt động. Nhất thời có vô số đao ảnh phóng tới, theo sau là một cái đường đao màng theo sát khí mãnh liệt. Nhất thủ lão quái vốn đau lòng vì hắc hỏa của mình bị thôn phệ, lúc bị Thiên Mặc đánh lén lại càng phẫn nộ, bây giờ thấy trên trẻ tuổi này đánh tới thì càng là lửa giận nghi ngút. Nhất thủ lão quái dù sao cũng không phải hang vô danh tiểu tốt, dù còn đang phân tâm bức tiểu châm nhưng mà lão muốn ra tay lại quá đơn giản.

– Tiểu tử, cho ngươi không toàn thây!

Dứt lời, hắc kì trong tay lão quái vung lên, từ hắc kì đó phóng ra vô vàn luồng khói đen, khói đen lại ập tới màn đao ảnh của Thiên Mặc. Đây là khí mà Thiên Mặc lại cảm nhận được có vô sô ngọn núi đang đập tới, trong lòng hắn kinh hãi không dứt. Khói đen nhìn yếu ớt nhưng nơi nó đi qua thì đao ảnh đều vỡ vụn, thậm chi sát diệt đao cũng chỉ làm cho luồng khói đen kia ảm đạm đi một nửa rồi tan biến. Khói đen lại tiếp tục lao tới, khi tới gần Thiên Mặc thì khói đen nhanh chóng tụ lại thành hình của một đại hắc quyền. Thiên Mặc kinh hãi lui ra phía sau, trên thân hình thành từng tầng bảo hộ bằng chân nguyên. ” Ầm”, dùng tốc độ nhanh nhất, hắc quyền đập lên mấy cái vòng bảo hộ kia, tiếng răng rắc vang lên, hắc quyền phá nát hết mấy vòng bảo hộ chân nguyên đó cũng chỉ ảm đạm đi một chút sau đó trực tiếp xán lên người Thiên Mặc. “Oành”, hắn bị đập lún xuống đất, nằm dưới hố sâu, trong miệng liên tục phun máu. Thiên Mặc có thể cảm nhận được lục phủ ngũ tạng đã bị đập lệch vị trí, xương sườn bị gãy một mảng, huyết khí trong cơ thể sôi trào, áo quần rách tơi tả, trên người không còn chỗ lành lặn.

Bên kia, lão quái cũng bị rung động không nhẹ, chân nguyên trong người hao kiệt, thần niệm cũng theo đó mà khô cạn, đủ biết kích vừa rồi là lão đã huy động toàn bộ vốn có. Chỉ là như vậy cũng khiến cho tiểu châm trong kinh mạch lão thừa cơ mà làm loạn, nhưng rất nhanh lão cũng có thể kìm chế lại, kích vừa rồi, lão tin tưởng Thiên Mặc không chết cũng hấp hối. Ngay lúc tiểu châm sắp bị lão bức ra khỏi cơ thể thì một cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên trong tâm thần lão, ngay lúc đó lão lại cảm nhận được thiên địa nơi này đang thất sắc, phải! Chính là trời đất đang ảm đạm. Nhất thủ lão quái có chút mờ mịt, lão đang gặp ảo giác sao?

” Oành! “, bỗng từ hố sâu kia dâng lên một đoàn khí thế mãnh liệt, nó bắt nguồn từ Thiên Mặc! Nhất Thủ lão quái dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được Thiên Mặc là linh đan sư, thân thể của hắn lại ngâm qua thú huyết, cường hãn có thừa, đặc biệt, trên người hắn mang hỗn độn thôn phệ quyết, khả năng hồi phục của hắn chính là: kinh người!

Tạm thời không nói đến chuyện này, hiện tại, Thiên Mặc đang lơ lửng trên không gian, khí tức có vẻ yếu ớt nhưng khí thế lại từ từ kéo lên, trong đôi mắt hắn lại dần dần chuyển sang màu tím! Ánh sáng nơi này có vẻ như đang yếu dần, đặc biệt thanh loan đao trong tay Thiên Mặc vốn là màu trắng nay lại chuyển sang màu tím, tản mát ra ánh tím mang theo lôi quang tóe lửa. Thiên Mặc cũng rất bất đắc dĩ, nhưng là hắn không còn cách, nếu như lúc này hắn còn không ra tay thì kẻ chết chính là hắn.

TỬ LÔI BÁN NGUYỆT TRẢM!

Đây là lần đầu tiên hắn thi triển, hắn cũng không biết có thành công hay không, nhưng là hắn phải liệu, trực giác nói cho hắn biết chỉ còn tử lôi bán nguyệt trảm thì may ra có cơ hội hạ sát lão quái này.

Loan đao trong tay hắn dần dần dơ cao lên, ánh sáng nơi này lại càng là ảm đạm, sát khí này còn mạnh mẽ hơn sát diệt đao! Nhất thủ lão quái lúc này thì lại bất động đứng đó, đôi mắt lão không che dấu nổi sự kinh hãi, lão cũng muốn hoạt động lắm nhưng vốn đã hao kiệt nay lại bị sát khí khóa chặt, muốn cử động cũng khó. Mà khí thế từ thanh đao kia lại càng lúc càng mạnh mẽ, lôi chân nguyên trong cơ thể Thiên Mặc bị kéo hết ra ngoài, thậm chí còn có vẻ không đủ.

– Đáng chết!

Thiên Mặc chửi thầm một tiếng, trong đầu vòng vo một lúc còn chưa nghĩ ra cách bổ sung lôi chân nguyên thì chân nguyên vô hệ trong cơ thể hắn lại như đê vỡ, ào ào kéo vào thanh đao, tự động chuyển hóa thành lôi nguyên. Thiên Mặc thấy vậy liền thử lôi hết chân nguyên các hệ sau đó truyền vào thanh đao, tuy có các chân nguyên khác hệ nhưng khi vận chuyển vào thanh đao đều bị chuyển hóa sang lôi chân nguyên. Nếu là binh thường thì có lẽ với lôi chân nguyên hùng hậu của hắn sẽ đủ nhưng vừa rồi vì chống lại chiêu thức của lão quái kia mà hao tốn rất nhiều, tuy hắn đã nuốt vào không ít đan dược nhưng vẫn chưa đủ. Mắt thấy chân nguyên cùng thần thức của hắn bị pháp kĩ kinh khủng này hút cho sắp khô cạn, Thiên Mặc có chút nóng nảy. Chỉ là ngay lúc chân nguyên của hắn đã khô kiệt và thần niệm thì hao tổn chín phần mười thì đao kĩ đã súc tính viên mãn.

Ánh sáng màu tím từ trên thân đao càng là chói lòa, lôi quang bắn ra làm không khí xung quanh cũng vặn vẹo, lúc này thì thiên địa mới thực sự ảm đạm!

– Thiếu hiệp, hay là chúng ta ngồi xuống thương lượng a! Chuyện lúc trước là lão phu đã hồ đồ!

Nguy cơ sinh tử khiến cho Nhất thủ lão quái phải hạ mình cầu xin, ngoại trừ mạng của lão, tất cả đều là phù phiếm. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của Thiên Mặc, lúc này hắn dù muốn thu đao cũng không thể nữa rồi.

– Đi chết đi!

Tiếng thét của Thiên Mặc vang lên, thanh đao trong tay hắn cũng hạ xuống. Nhất thời có thể nghe thấy tiếng sấm vang, từ cây đao đó bay ra một cái bán nguyệt màu tím, bán nguyệt màu tím này có vô số lôi quang lóe lên, khí thế kinh người, sát khí từ bán nguyệt tử này thực sự là dọa người khóa chặt lão quái lại. Nhất thủ lão quái như nhìn thấy tử vong đang nắm lấy tay lão, lão dù có nghĩ nhiều cũng không nghi ra một kẻ mà lão không đặt trong mắt lúc này lại có thể uy hiếp tính mạng của lão a!

– Ta… Không muốn!

Nhất thủ lão quái lúc này cũng vô tâm đi lo cuồng hoả phá châm đang đang bị lão phong ấn dưới da, lão điên cuồng thiêu đốt số chân nguyên còn lại dãy dụa, lấy ra hắc kì của lão. Hắc kì ra, lão lại thiêu đốt tinh huyết cùng thọ nguyên, liều mạng phóng ra vô số khói luồng khói đen bay tới bán nguyệt bằng lôi nguyên kia. Đáng tiếc, bán nguyệt kia vừa lướt tới đã đập khói đen thành hư vô, xuyên qua khoảng cách, chém xuống Nhất thủ lão quái.

– Không a…!

“Ầm, rẹt, đùng”, bán nguyệt tử hạ xuống chém Nhất thủ lão quái thành mảnh vụn, lại chém xuỗng phần đất mà lão đã đứng để lại một vết chém sâu, lôi nguyên tán loạn ra, từ vết chém lan tràn ra vô vạn vết nứt, đa văn vặn vẹo làm cho không gian bị uốn ép lại.

” Bịch”, Thiên Mặc vô lực rơi xuống, khí tức suy yếu đến tận cùng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN