Tạo Hóa Tiên Đế - Chương 6: Phá quan mà ra
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Tạo Hóa Tiên Đế


Chương 6: Phá quan mà ra


Trong thân thể của hắn huyết khí như tương, tản ra sáng bóng nhàn nhạt, lập tức huyết khí mãnh liệt, dung nhập đến trong thận, thận ở dưới huyết khí tẩm bổ, bắt đầu trở nên cường đại, theo đột phá, hắn cảm giác được lực lượng của mình lập tức cường đại hơn nhiều.

Khương Tư Nam nước chảy thành sông, đột phá đến Hậu Thiên Ngũ Trọng.

Hồng Mông Tạo Hóa Kinh là muốn mở quanh thân 12 vạn 9600 không gian huyệt khiếu, uẩn dưỡng Tiên Linh, cái không gian huyệt khiếu thứ nhất là đan điền khí hải, nhưng mà mở đan điền khí hải là tiêu chí trở thành Tông Sư Tiên Thiên cảnh, bởi vậy tuy Linh khí cuồn cuộn, bị hắn hấp thu nhập thân thể, nhưng mà trong thời gian ngắn còn không cách nào hoàn thành mở không gian huyệt khiếu thứ nhất.

Hồng Mông Tạo Hóa Kinh hấp thu Linh khí như sương mù, bao phủ thân thể của hắn, mặc dù không có biện pháp mở huyệt khiếu, nhưng mà tất cả đều thành tinh hoa tẩm bổ huyết khí, để cho khí huyết của hắn càng ngày càng lớn mạnh, tốc độ rèn luyện thận cũng càng lúc càng nhanh.

– Ở trong Đại Hoang Sơn trì hoãn quá lâu, phải đi về rồi, bằng không thì gia gia cùng muội muội nhất định sẽ lo lắng!

Trong nội tâm Khương Tư Nam thầm nghĩ, chậm rãi từ trong loại trạng thái kỳ diệu kia tỉnh lại.

Chung quanh là một mảnh đen kịt, hắn phát hiện mình vậy mà nằm ở trong một không gian kỳ quái, thò tay gõ, dĩ nhiên là hộp gỗ phong kín.

– Ta không phải ở dưới vách núi Đại Hoang Sơn sao? Tại sao lại ở chỗ này?

Khương Tư Nam kinh ngạc, giãy dụa muốn ngồi dậy.

– Ca ca… Ô ô ô… Ca ca ngươi tỉnh a…

– Hoàng Lễ Nghiêm, ngươi lấn ta quá đáng, hôm nay bổn vương muốn cùng ngươi không chết không ngớt! Yến Vô Cực, dẫn Huyền Vũ Doanh xuất phát, huyết tẩy phủ thái sư cho bổn vương!

Bên ngoài dĩ nhiên là tiếng khóc của muội muội Khương Vũ Điệp, cùng tiếng gầm gừ của gia gia.

– Không tốt!

Khương Tư Nam biến sắc, huyết khí toàn thân lập tức bừng bừng phấn chấn, lực lượng cuồng bạo phóng xuất ra, hộp gỗ bao vây mình lập tức tạc vỡ, Khương Tư Nam nhảy ra.

Võ Thành Vương phủ, một mảnh tang phục.

Ở trong chính sảnh, được bố trí thành một linh đường cự đại, tất cả người hầu nha hoàn đều mặc áo trắng, sắc mặt bi thương.

Nhưng mà khi Khương Tư Nam từ trong quan tài nhảy ra, tất cả mọi người lập tức ngốc trệ, tiếng khóc đình chỉ, sau đó không biết ai kêu thảm thiết một tiếng.

– Quỷ a, cứu mạng…

Tất cả mọi người bắt đầu chạy trốn tứ tán, những nha hoàn kia thất tha thất thểu, sắc mặt hoảng sợ nhìn Khương Tư Nam, linh đường gà bay chó chạy.

Chỉ có ba người tuy vẻ mặt khó có thể tin, nhưng lại không có ly khai.

Một lão nhân khôi ngô hùng tráng, tựa như Hùng Sư, nhưng mà khuôn mặt vô cùng già nua, trong ánh mắt mang theo ủ rũ.

Mặt khác hai là một thiếu nữ thân mặc bạch y xinh đẹp, lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu; một cái là thanh niên ngồi ở trên xe lăn, khuôn mặt anh tuấn, phong độ tư thái như ngọc, nhưng mà đôi mắt lại ưu thương chán nản.

Khương Tư Nam nhìn ba người không có động ở trong linh đường, con mắt lập tức ẩm ướt.

– Gia gia, tiểu muội, Đại ca, nhìn thấy các ngươi thật sự rất tốt…

Khương Tư Nam thì thào tự nói.

– Ngươi thật là ca ca sao?

Tuy trong ánh mắt thiếu nữ cũng có hoảng sợ, nhưng vẫn cố lấy dũng khí lên tiếng, trong mắt thuần khiết vô hạ tràn đầy kỳ vọng.

Dù sao Khương Tư Nam xuất hiện quá dọa người, thình lình từ trong quan tài nhảy ra, để cho tất cả mọi người kinh hãi không thôi.

– Đương nhiên là ta rồi, Vũ Điệp, ta sống lại rồi!

Khương Tư Nam hít sâu một hơi, nhịn được xúc động rơi lệ, ôn nhu nói.

– Ca ca, thật là ngươi… Ca ca…

Khương Vũ Điệp oa một tiếng khóc lên, muốn nhào về phía Khương Tư Nam.

– Vũ Điệp, trở lại!

Thanh âm như sét đánh nổ vang, lão nhân như Hùng Sư kia thân hình nhảy tung, tựa như một đạo thiểm điện, nhấc lên một hồi cuồng phong, xoáy lên vô số tiền giấy chung quanh, lập tức đi vào bên người Khương Vũ Điệp, ngăn nàng ở phía sau.

– Ngươi đến cùng là người nào?

Lão nhân quát lạnh nói, trong ánh mắt mang theo thần sắc cảnh giác.

– Ngươi không phải cháu của ta, cháu của ta… Đã chết!

Khuôn mặt hắn già nua như vỏ cây tràn đầy bi thương, trong ánh mắt trăm ngàn loại cảm xúc chớp động, đến cuối cùng giống như thoáng cái già hơn mười tuổi.

– Gia gia, hắn rõ ràng là ca ca?

Mặt mũi Khương Vũ Điệp tràn đầy khó hiểu.

– Không nhất định!

Thanh niên ngồi xe lăn nói, ánh mắt vốn chán nản lập tức trở nên vô cùng sắc bén, cả người khí chất đại biến, nhìn chằm chằm vào con mắt của Khương Tư Nam, phảng phất như muốn xem thấu nội tâm của hắn.

– Vũ Điệp, thời điểm Tư Nam được Yến thúc thúc phát hiện, thi thể đã là… một bãi thịt nát rồi!

Thanh niên hít sâu một hơi nói:

– Chúng ta đều nhìn tận mắt Tư Nam được đưa vào quan tài, nhưng mà hiện tại hắn sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt chúng ta, chẳng lẽ không kỳ quái sao?

– Đúng vậy! Ta chưa từng nghe nói qua, người chết còn có thể khởi tử hồi sinh, huống chi thi thể đã thành cái dạng kia…

Lão nhân thanh âm khàn khàn, trầm thấp nói.

– Nghe nói những Tu Chân giả cường đại kia có vô số thủ đoạn kỳ diệu, có thể linh hồn ly thể, thậm chí đoạt xá thân thể người khác…

Con mắt của Khương Vũ Điệp thoáng cái trợn to, sợ hãi nhìn Khương Tư Nam, rung giọng nói:

– Gia gia, các ngươi là nói hiện tại linh hồn trong người ca ca là người khác?

– Rất có thể! Ngươi rốt cuộc là ai? Vậy mà chiếm cứ thân thể đệ đệ của ta?

Ánh mắt thanh niên gắt gao nhìn chằm chằm vào Khương Tư Nam nói.

Trong nội tâm Khương Tư Nam dở khóc dở cười, đã tuôn ra một cỗ cảm xúc buồn cười lại cảm động, hắn nhìn ba người ánh mắt cảnh giác, nói khẽ:

– Gia gia, Vũ Điệp, Đại ca, ta thật là Tư Nam, ta có thể chứng minh cho các ngươi xem!

Khương Tư Nam nhìn Khương Vũ Điệp ở sau lưng gia gia vụng trộm lộ ra cái đầu nhỏ, đột nhiên, tâm tình đặc biệt nhẹ nhõm mà vui sướng.

– Vũ Điệp, ngươi có nhớ mười tuổi năm đó, ngươi vụng trộm tiến vào thư phòng của gia gia, làm vỡ một Thủy Tinh lưu bôi mà gia gia thích nhất, là ta thay ngươi gánh tội hay không?

Khương Vũ Điệp nghe xong, ánh mắt lập tức sáng ngời, liên tục gật đầu, mặt mũi tràn đầy chờ mong nhìn Khương Tư Nam.

– Đại ca, ngươi có nhớ năm đó tám tuổi, ta không cẩn thận đốt đi một bộ quyền kinh rất trân quý của ngươi Đại Lực Ngưu Ma Quyền Pháp, nhưng mà ngươi không có trách cứ ta?

Thân thể thanh niên khẽ run lên, trong ánh mắt cũng lộ ra thần sắc không dám tin.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN