Tao mới là người yêu mày [BL]
Chương 6. Tâm sự từ đáy lòng.
“Em biết mình đáng lẽ ra không nên làm thế. Em biết làm thế này là quá đáng với anh. Khi mất đi một thứ gì đó, mình mới biết trận trọng thứ đó biết nhường nào. Mất anh rồi, em mới nhận ra rằng em yêu anh đến nhường nào. Em thực sự nhớ những tháng ngày qua khi ở bên anh. Em xin lỗi anh nhiều mà!”
Uyên ngồi đó, trong căn phòng của mình. Cô ôm đầu, tóc tai rối bời như ổ quả. Gương mặt đã mất đi niềm vui, sự tinh nghịch mọi ngày. Thay vào đó là một gương mặt phờ phạc, thiếu sức sống. Trên gương mặt bầu bĩnh đó, những giọt nước mắt vẫn thi nhau rơi xuống. Đôi mắt cô đã đỏ hoe vì khóc.
“Anh à, em xin lỗi… Chúng ta có thể quay lại được không?” Từng lời nói cứ chạy vào đầu cô. Nhưng cô không còn đủ dũng khí nữa. Cô thấy mình không xứng đáng ở bên cạnh anh.
“Có không giữ, mất đừng tìm.”
“Một lần lầm lỡ em đã đánh mất đi, một người vì em, yêu em chẳng toan tính chi…”
—
“Cảm ơn người bạn tôi mới quen. Cảm ơn bạn đã giúp tôi ra khỏi tình huống đó. Không hiểu sao, lúc đó, tôi lại yêu bạn đến thế. Cảm ơn bạn rất nhiều nha. Hôm nào, chúng ta ra cà phê đi!”
Nguyên ở căn nhà đối diện. Anh chưa thể tin được điều gì vừa xảy ra. Anh vừa thức trắng một đêm và bây giờ anh vẫn chưa ngủ. Hình bóng của Vy vẫn lởn vởn trong tâm trí anh. Nhưng, giờ đây, Vy không còn là duy nhất.
“Có khi nào, mình là gay?” Nguyên tự hỏi bản thân mình. Anh nằm trên chiếc giường của mình. Ngay từ lúc anh gặp Vinh, anh thấy trong lòng có một thứ cảm xúc khó tả. Cho đến lúc này, bản thân anh vẫn không thể xác định cái thứ tình cảm mà mình dành cho Vinh là thứ tình cảm gì.
“Tôi muốn bên người nào đó, sẻ chia những gì vốn có…”
“Tình yêu là gì mà lại khiến còn người ta nghĩ suy, con tim ta đau nhói?”
—
“Em quá đáng thật đó! Em có biết anh yêu em đến nhường nào không? Từ lúc mà anh gặp em lần đầu, anh đã bị em thu hút. Khi em đồng ý làm người yêu anh, em không thể hiểu được trong lòng anh vui thế nào đâu. Nhưng rồi, em đã đánh mất đi niềm tin của anh dành cho em. Em đã đánh mất đi sự tôn trọng của anh dành cho em. Thật kinh tởm em à! Anh không thể ngờ được là em lại làm việc đó. Anh thực sự muốn quay lại, nhưng lí trí của anh thì không cho phép.”
Vinh cũng ngồi đó, không khác Uyên là bao. Xung quanh anh bây giờ thì lại như Nguyên vậy. Thân tàn ma dại ngồi giữa những lon bia, chai rượu. Tóc tai bù xù, gương mặt nhợt nhạt, căn phòng bừa bãi. Tất cả mọi thứ đều tượng trưng cho tâm trí của anh lúc này. Lộn xộn. Khó hiểu. Mất niềm tin.
Bao nhiêu thời gian bên nhau, anh hiểu rằng anh là người có lỗi. Anh xin lỗi vì đã không chăm sóc em kỹ lưỡng, đã không thực hiện đúng bổn phận của một người bạn trai. Để rồi bây giờ, em ra đi theo cách mà anh không ngờ đến nhất.
Em có nhất thiết phải dùng một người bạn mới quen để chia tay anh như thế không? Em có nhất thiết phải làm một con người tàn nhẫn như thế không? Bây giờ thì anh phải gặp bạn anh thế nào bây giờ?
“Để anh xa em là tốt nhất cho cuộc đời anh thôi không héo mòn…”
“Rằng anh cũng yêu em, thật lòng anh yêu em, từng ngày chờ đợi em…”
—–
Một buổi đêm đầy bất ngờ và hoài bão. Một buổi đêm đầy sự bất ngờ. Một buổi đêm đầy hứa hẹn cho một tương lai đầy hoài bão. Để rồi tất cả sẽ thay đổi. Và mọi thứ bây giờ mới thực sự bắt đầu.
*Ting*
Bạn đã có một tin nhắn từ Nguyên.
Một thông báo bạn có một tin nhắn chính là bước ngoặt của cuộc đời họ. Một tin nhắn định mệnh…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!