Tarot Lá Bài Để Ngỏ - Chương 13: Thế giới của Thi Thường Vân (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Tarot Lá Bài Để Ngỏ


Chương 13: Thế giới của Thi Thường Vân (7)


Đường Huy ngồi trước mặt Thi Thường Vân, dè dặt trước sự đối đãi tử tế bất ngờ.

Có thế nào anh ta cũng không ngờ được Thi Thường Vân lại sai người đưa thư mời mình đến đây, giống như có đầy bí mật giờ muốn tiết lộ, về phần mình, anh ta cũng rất thông minh mang tới một hộp sô cô la, khiến đối phương mặt tươi tắn hẳn.

“Phóng viên Đường, cậu có biết thế nào gọi là ‘xấu’ không?”

“Thế nào?”

Thi Thường Vân duỗi người, đột nhiên nước mắt lưng tròng: “Xây dựng lợi ích của mình trên đau khổ của người khác, đó chính là xấu. Song… có một số người tốt, cũng làm y như vậy, còn ngỡ là đang làm việc thiện.”

“Cậu Thi có lời xin cứ nói thẳng.” Đường Huy đột nhiên thấy hơi hối hận, tên điên này gọi anh ta tới, nhất định là muốn nhờ vả việc gì đó rất khó khăn, nhưng chấp nhận hay không là quyền tự do của anh ta.

“Nghe nói chị dâu tôi phát điên rồi, có chuyện ấy không?”

“Ừm.” Đường Huy miễn cưỡng gật đầu, anh ta không biết gì về tình hình gần đay của mợ cả nhà họ Thi, chỉ vờ như nắm được hòng moi thêm đoạn sau từ hắn ta.

“Ha ha! Quả nhiên mà. Có điều cậu chớ nghĩ đàn bà thì yếu đuối hơn đàn ông.” Thi Thường Vân đột nhiên hạ thấp giọng, “Thực ra bọn họ người nào người nấy đều lợi hại lắm đấy!”

Đường Huy chỉ nhìn hắn, không đáp lời.

Thi Thường Vân cảm thấy mất hứng, bèn nói: “Hôm tôi bị phòng cảnh sát giải đi, bên cạnh còn có một ả đàn bà, cậu biết chứ?”

“Biết.”

“Ả chính là Bươm Bướm Nhỏ, cậu cũng biết chứ?”

Đường Huy nghẹn họng, bởi anh ta quả thực không biết.

“Chuyện này, phiền cậu viết ra rồi đăng lên báo.”

“Vì sao?”

“Vì sao? Vì cậu là phóng viên chứ sao! Không phải phóng viên các cậu có trách nhiệm công khai chân tướng với đám tiểu thị dân chúng tôi ư? Huống hồ ả đàn bà đó giờ mất tích rồi, có thể cậu đăng bài báo ấy lên lại thu được ít tin tức của ả ta chưa biết chừng, tội gì không làm?”

Tội gì không làm?

Đỗ Xuân Hiểu cũng khích lệ Đường Huy như vậy. Duy có Hạ Băng biết rằng, cô chẳng qua chỉ muốn xem hiệu quả sau khi chọc vào tổ ong vò vẽ.

“Viết ướt át một chút, lấp lửng một tí, kể chuyện theo hướng tàn độc ấy, để xem thu được phản ứng gì. Chuyện này dù sao cũng chẳng đăng được lên trang nhất đâu, nhưng thế nào cũng có người quan tâm. Tôi chỉ lấy làm lạ…” Cô đưa tay lên ra sức cào chải mái tóc ngắn lộn xộn, “trước khi bác Mạnh bị treo cổ ấy, rốt cuộc có giết ông chủ của mình không.”

“Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện cậu hai Thi nhờ tôi làm?”

“Đương nhiên liên quan, cái hòm mây kia chứng tỏ giữa Gavin và cậu hai Thi có mối liên hệ, mà cậu hai Thi nói trước khi bị bắt đang ở cùng Bươm Bướm Nhỏ, tiếp đó Bươm Bướm Nhỏ cũng không thấy đâu nữa. Cần biết là, một khi lá Hoàng đế ngược thì tuyệt đối không có chuyện lá Hoàng hậu xuôi, vậy thì phải bắt đầu tìm lối thoát giữa Nữ tư tế và Đại tư giáp…” Đỗ Xuân Hiểu mắt sáng rực, xếp ra các lá Hoàng hậu, Ác quỷ, Đại tư giáo và Nữ tư tế trong bộ bài tarot, rồi chặn lá Hoàng hậu lên trên Đại tư giáo, “Giả sử chuyện Bươm Bướm Nhỏ mất tích có liên quan đến cậu hai Thi, thì cái chết của Gavin nhất định cũng liên quan đến Bươm Bướm Nhỏ, ba người này, giống như đã cùng rước vào mình một chuyện, còn đó là chuyện gì… có lẽ câu trả lời vẫn nằm ở chiếc hòm kia.”

Cô chồng lá Nữ tư tế và Hoàng hậu lên nhau, nhíu mày nói: “Chiếc hòm ấy biến đâu rồi nhỉ? Gavin chết rồi, bác Mạnh cũng chết rồi, bên phía cảnh sát chắc cũng lật tung nhà cửa lên rồi chứ?”

“Nghe nói không thấy chiếc hòm ấy, trong tiệm cũng tìm rồi.” Hạ Băng vội tiếp lời.

“Thế thì hòm biến đi đâu? Tìm được hòm liệu có phải cũng tìm ra Bươm Bướm Nhỏ không? Hoặc là tìm ra…” Cô nhìn chằm chằm vào Đường Huy một lúc, “nguyên nhân thực sự khiến cậu hai Thi giết hại anh cả một cách tàn nhẫn như vậy?”

Cô lật qua lật lại lá bài Ác quỷ trong lòng bàn tay, tựa hồ muốn vuốt ra ít chân tướng.

“Chậc…” Đường Huy bỗng thở dài, “nếu không phải bị vướng vào chuyện của Bươm Bướm Nhỏ thì tôi còn đang nung nấu vụ khác cơ!”

“Chắc là mấy cái xác chết trôi mọi ngày trên sông Hoàng Phố chứ gì?” Đỗ Xuân Hiểu mặt tươi hơn hớn, như chợt nhắc đến chuyện vui vẻ.

Đường Huy gật đầu nói: “Lại chẳng à? Hồi đầu còn được xem như một chuyện kỳ lạ, ai ai cũng bàn ra tán vào, đến nay thì chẳng còn ai quan tâm nữa, nhưng người chết thì vẫn chẳng hề ít đi.”

“Người chết không ít đi, nhưng chắc mấy gã lưu manh trên phố e là biến mất nhiều chứ.”

“Thôi kệ, dù gì cái tin ấy cũng không theo nổi nữa, tôi quay về viết báo đây, đợi mai đọc trên báo nhé!” anh ta vừa nói vừa rảo bước ra ngoài, có thể thấy đã nóng lòng sốt ruột lắm rồi.

Nguyệt Trúc Phong đã đau muốn vỡ cả đầu, nằm vắt nửa người trên ghế xô pha, lớp whisky cạn trong cốc tỏa ra mùi thuốc cổ quái. Bảy năm sống ở nước Anh không khiến ông ta uống quen rượu Tây, đại để có nói ra cũng không ai tin, nên đành cố sống cố chết thanh lý sạch mấy chai rượu trong tủ rượu cạnh bàn làm việc,

sau đó có thể xếp sách vào đấy. Bản tính ngây thơ bủn xỉn của ông ta thường khiến đám nahan viên vừa yêu vừa hận, bọn họ cười cợt sau lưng ông ta, nhưng lại kính trọng ông ta, những chuyện này bản thân ông ta đều biết cả nhưng vẫn làm ngơ cho qua. Cái danh ông chủ phải làm sao để “mãi mãi hồ đồ” thì mới lâu dài được.

Thế nhưng hôm nay, ông ta đã đọc đi đọc lại bài viết “Vén màn bí ấn! Vụ huyết án hiệu thuốc lớn Tế Mỹ có liên quan đến vũ nữ mất tích!” của Đường Huy đến bảy tám lần, vừa đứng thẳng người lên thì thấy xương cụt đau buốt, đành phải nằm vẹo ra đó, đến khi tiếng chuông điện thoại đánh thức ông ta, là bà xã gọi tới.

“Tiểu Mẫn đang đợi mình này, hôm nay đừng làm muộn nữa, được không?”

Ông ta đương nhiên biết hôm nay là sinh nhật con gái tròn mười tuổi, bộ cờ vua đẽo bằng pha lê được gói bọc đẹp đẽ trong chiếc cặp táp kia chứa đựng sự kỳ vọng của ông đối với con gái.

Ra khỏi văn phòng, vừa hay ông ta đụng phải Đường Huy đang cuống lên như ruồi mất đầu.

“Cậu sùng sục cái gì đấy? Kiếm được tin nào nóng à?” Dù phải về nhà, ông ta vẫn không khỏi bị thu hút bởi dáng vẻ tất bật của cánh phóng viên, trước đây ông ta cũng từng như vậy, nên càng thấy than thiết bội phần với tình cảnh này.

Bước lên xe hơi, Nguyệt Trúc Phong  vẫn thấy lòng trống rỗng, nghĩ tới vẻ mặt hờn dỗi của vợ bé Quế Chi, cùng nỗi ai oán cố giấu của vợ cả, tâm trạng ông ta bất giác trở nên u ám.

Lão Hà quản gia bước ra mở cửa, vẻ mặt không mấy tự nhiên, phần vì không quen cái không khí kỳ quái thê thiếp cùng ngồi ăn chung bàn, mà nhất là cái bụng to vượt mặt của Quế Chi khiến ả trông càng có vẻ diễu võ dương oai, khiến lão Hà cảm thấy bất bình thay bà cả.

“Lão Hà, từ nay về sau bà hai đã là người nhà ta rồi, sao ông vẫn cứ đanh cái mặt lại thế hả? Tôi nợ lương ông à?” Nguyệt Trúc Phong từ nhỏ đến lớn được lão Hà theo hầu hạ, nên nói năng khó tránh hơi quá thẳng thừng, đây cũng chính là biểu hiện của đối đãi chân thành.

“Ông chủ nói gì thế? Tôi hầu hạ chu đáo còn không kịp nữa là.” Lão Hà nhận lấy áo khoác của Nguyệt Trúc Phong, vừa định lui thì thắt lưng đụng ngay phải khẩu súng lục, quay lại nhìn, ra là Tiểu Mẫn cầm khẩu súng đồ chơi gí vào mình, miệng kêu “pằng pằng pằng”. Tuy là con gái nhưng lại chỉ thích chơi trò con trai, điều này ít nhiều khiến Nguyệt Trúc Phong cảm thấy được an ủi.

“Tiểu Mẫn! Đừng chơi nữa, cha về rồi, lại ăn bánh ga tô thôi!” Tuyết Mai từ trong nhà rảo bước đi ra, chị ta quả thực đã ăn vận chải chuốt rất kĩ lưỡng, đôi giày cao gót màu kem bằng da dê mềm ép dáng, lưng thẳng hơn hưng, điệu bộ đi lại cũng thêm phàn khí thế.

Nguyệt Trúc Phong bế Tiểu Mẫn lên, đi thằng vào phòng ăn, thấy Quế Chi đã ngồi sẵn đó, đang ăn thứ gì đấy trong đĩa. Trên bàn là một chiếc bánh ga tô lớn màu trắng tuyết cắm nến vàng kim, bước lại gần một chút, mới phát hiện, ở mé phải đã khuyết mất một miếng, để lộ ra phần cốt xoài màu vàng.

Tiểu Mẫn tức thì òa lên khóc, miệng mếu máo: “Bánh ga tô hỏng rồi! Hỏng rồi!”

Quế Chi cười nói: “Thực ngại quá, Trúc Phong, em đói không chịu nổi, nên mới ăn trước một miếng. Anh cũng biết đấy, đứa bé trong bụng em làm sao mà chịu được.”

Tuyết Mai tức đến bàng hoàng, đanh mặt bế Tiểu Mẫn trên vai dỗ dành, Nguyệt Trúc Phong trừng mắt nhìn Quế Chi, nhưng không nói gì. Ông ta ở tòa báo cả ngày liên tục hết nghe lại nói, từ lâu về nhà đã không cong muốn thốt ra nửa lời nữa, chỉ mong có thể dùng vẻ uy nghiêm của mình mau chóng dẹp yên sự tình.

“Được rồi được rồi.” Quế Chi vác cái bụng bầu, trầy trật đứng dậy, cười với Tiểu Mẫn trên vai Tuyết Mai, “Là tại dì không tốt, nhưng dì đã chuẩn bị quà cho con đây. Nào, đợi lát nữa bóc ra xem nhé?”

“Giờ con bé đã khóc thành thế này rồi, không còn thiết gì đâu, tôi bế nó vào trong dỗ cái đã, hai người ăn đi.” Tuyết Mai sợ luống cuống, chỉ mong rời khỏi chỗ này, không ngờ sau lưng vang lên một tiếng đập bàn cái rầm, chị ngỡ là Nguyệt Trúc Phong nổi cơn tam bành, quay lại nhìn thì ra là ả vợ lẻ kia.

“Sao? Chẳng qua ăn có miếng bánh ga tô, làm gì thù ghét tôi đến thế chứ? Chị tưởng tôi thích đến đây lắm à? Còn không phải ông chủ Nguyệt nhà chị nài nỉ tôi đến đây sinh cho một đứa con trai sao!”

“Cô sinh con gì cho ông ấy cũng không liên quan đến tôi, tôi không dây nổi với các người.” Tuyết Mai rít qua kẽ răng, chị là tiểu thư khuê các, xưa nay không hề giỏi lời qua tiếng lại.

“Các người ở đây là ai? Trúc Phong, anh nghe…”

“Cút! Cút đi cho tôi!” Nguyệt Trúc Phong cuối cùng cũng gầm lên giận dữ, vang vọng cả phòng ăn.

“Anh bảo ai cút? Tôi hay chị ta?” Quế Chi lại ưỡn cái bụng bầu lên, bức hỏi.

Nguyệt Trúc Phong không ừ không hử, mà vớ lấy một cái dĩa sứ ném qua đầu Quế Chi, đĩa sứ lao vút cắt ngang khoảng không đập vào bức tranh sơn dầu treo trên mặt tường đối diện bàn ăn, vỡ tan tành.

“Được lắm! Nguyệt Trúc Phong, coi như anh nhẫn tâm!”

Quế Chi quấn kín chiếc khăn choàng lông cừu màu đỏ tươi, bước nhanh lên tầng, ả hiểu cứ tiếp tục thế này mình nhất định không còn đường lui, chi bằng cứ vờ thu dọn đồ đạc bỏ đi cái đã. Dù sao trong bụng đang mang cốt nhục của Nguyệt Trúc Phong, cũng chẳng lo ông ta không đuổi theo xin ả quay lại!

Vì vậy về đến phòng, Quế Chi không vội thu dọn ngay quần áo mà ngả người nằm xuống giường, định thai nghén chút cảm xúc nặn ra mấy giọt nước mắt, hòng mua chuộc lòng thương.

Nào ngờ còn chưa khóc nổi, đã nghe bên dưới vọng lên mấy tiếng “bụp bụp” kỳ dị, tiếp đến lại là tiếng gào khóc như điên loạn của Tiểu Mẫn, làm ả muốn thủng màng nhĩ. Tim thắt lại, nhưng ả vẫn cố nhịn không đi xuống, chỉ dán tai vào cửa phòng lắng nghe. Tiếng gào kia đã im bặt, chỉ còn lại tiếng bước chân hỗn loạn vang vọng trong phòng ăn.

Không được xuống!

Ả đã ngửi thấy mùi máu tanh, phản ứng bản năng khiến ả tức tốc chui xuống gầm giường, dùng tấm khăn trải giường dày dặn bằng lụa tốt đắp kín người.

Trong bóng tối, ả loáng thoáng nghe thấy tiếng rên rỉ của Nguyệt Trúc Phong trước khi chết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN