Tarot Lá Bài Để Ngỏ
Chương 53: Vĩ thanh
Khi thợ may Lý hớn hở bưng một âu cháo tẩm bổ sang tìm Đỗ Xuân Hiểu buôn chuyện, Hạ Băng đang phụng phịu thu dọn hành lý, Đỗ Xuân Hiểu thì vẫn như thường ngày, nằm dài trên xô pha đọc báo.
”Cô xem cô xem, có tiền một cái là không nghĩ đến ai nữa rồi! Báo cũng tự mua, quên tiệt thợ may Lý tôi!” Thợ may Lý cười tủm tỉm đặt cháo xuống bàn. Đỗ Xuân Hiểu lập tức ngồi dậy, xông vào bếp mang hai cái bát không ra.
Hạ Băng nhìn thấy bèn tức tối nói: “Hai người phần tôi một bát, đừng có mà ăn sạch đấy!”
“Vẫn còn, vẫn còn.” Thợ may Lý ngồi xuống trước bàn với Đỗ Xuân Hiểu, xì xà xì xụp húp cháo.
“Dạo này trông cô phấn khởi quá nhỉ, có chuyện gì vui à? Có gì trong bụng rồi chứ?”
“Ừ, chuyện vui này đây.” Đỗ Xuân Hiểu hất cằm chỉ hàng tít chính trên trang đầu tờ Thân Báo – “Nhị đương gia Hồng Bang mắc bệnh lạ từ trần”, và dòng tít trên một trang khác – “Nữ chính bộ phim Hoa lục bình, diễn viên Kỳ Vân qua đời tại bệnh viện lớn Thượng Hải, nguyên nhân cái chết hết sức kỳ lạ, nghi dính dáng đến tình ái”, trong bài báo viết Kỳ Vân bị một người thần bí cắt cổ trên giường bệnh, dấy lên làn sóng rúng động trong dư luận.
“Ôi dào, hai cái vụ này tôi cũng biết.” Thợ may Lý ngồi gác một chân, nói oang oang ước bọt văng tung tóe, “Nghe bảo sau lưng ông chủ Tần mọc lên một thứ kỳ dị, rữa vào tận tim ấy! Chắc là loại người ấy làm quá nhiều việc ác, nên mới rữa nát từ bên trong như thế! Cô bảo có phải không? Còn cái cô Kỳ Vân kia, cô bảo cô ta đẹp ư? Tôi trông chả thấy đẹp gì cả, thua xa Thượng Quan Giác Nhi nhé! Cũng không biết sao mà nổi thế nữa, bị người ta hạ sát trong bệnh viện, lẽ nào do ai đấy hâm mộ Thượng Quan Giác Nhi làm ra? Ha ha!”
“Đúng đấy.” Đỗ Xuân Hiểu cười nói, “Nghe bảo Tần Á Triết cưới lắm vợ như thế nhưng rồi cũng tuyệt đường hương hỏa, cuối cùng chỉ có một mình bà năm đưa tang lão ta, tội quá.”
Thợ may Lý vỗ đùi đánh đét, nói: “Chậc chậc chậc… đúng là quá tội!”
Anh ta hẳn không biết rằng, người thực sự quá tội chính là bà năm kia, hiện nay Tất Tiểu Thanh vừa bị đại đương gia Hoàng Kim Vinh đưa vào tầm ngắm, vừa nằm trong tầm ngắm của quân đội Nhật, hai bên đều đòi cô ta trả lại lô thuốc phiện đặc biệt kia, cô ta còn không tìm cách trốn đi, e rằng vĩnh viễn không có ngày nào yên.
“Đúng rồi, hai người định về quê ăn tết hả? Sao lại gói ghém cả thế này?” Thợ may Lý nhìn Hạ Băng đang cột từng chồng sách cũ lại bèn hỏi han.
“Phải, về quê ăn tết.”
“Nhưng về quê ăn tết còn đem sách theo làm gì?”
“Vì ăn tết xong cũng không quay lại nữa.” Đỗ Xuân Hiểu cười nhạt đáp.
“Ôi trời! Sao lại thế?” Vẻ tiếc nuối trên mặt thợ may Lý còn vượt quá cả vẻ kinh ngạc, anh ta có thể lờ mờ dự cảm, cặp vợ chồng trẻ lập dị này không thể sống ở đây lâu.
“Chẳng sao cả, chỉ là thấy không thích hợp thôi, đi chỗ khác cho xong.”
Lúc này Hạ Bang bận bịu nãy giờ cũng vào bếp đem ra một cái bát không, trút lấy toàn bộ số cháo còn lại trong âu, húp ăn ngon lành.
Thợ may Lý bỗng có cảm giác, bọn họ hẳn đã làm được chuyện lớn gì mà anh ta không biết, vì chuyện lớn ấy mới lên Thượng Hải, và cũng vì chuyện tương tự nên mới rời đi. Anh ta đành mang theo nỗi lòng lưu luyến, rời khỏi hiệu sách Hoang Đường của Đỗ Xuân Hiểu, cũng là rời khỏi văn phòng thám tử của Hạ Băng.
“Chúng ta đi đâu đây, cậu có kế hoạch rồi chứ?”
Tiễn người hàng xóm nhiệt tình đi rồi, Hạ Băng tiếp tục đóng gói đống sách cũ, tay làm miệng hỏi Đỗ Xuân Hiểu.
“Tôi cũng chẳng biết nữa, đến đâu tính đến đấy đi. Dù gì chỉ cần không để Hoàng Kim Vinh bắt được, không để người Nhật bí mật thanh trừng là được.” Đỗ Xuân Hiểu cười nhạt, tay vẫn cầm cuốn sổ ghi chép của Đường Huy.
“Xuân Hiểu, tôi hỏi cậu chuyện này, cậu phải nghiêm túc trả lời đấy?” Hạ Băng đẩy lại gọng kính trượt xuống chóp mũi, như thể phải thu hết can đảm mới dám lên tiếng.
“Chuyện gì?”
“Thực ra… cậu là người nghĩ cách giúp cậu hai Thi vượt ngục phải không? Giấu thanh thép trong hộp sô cô la.” Anh nuốt nước bọt, hỏi.
“Phải, đây là giao dịch giữa tôi và anh ta, anh ta giúp tôi phá án, tôi giúp anh ta vượt ngục. Anh ta cho rằng Kỳ Vân lấy được hòm rồi sẽ không còn chuyện gì nữa, nên muốn trốn ra ngoài, cũng không loại trừ khả năng anh ta muốn bảo vệ Chu Phương Hoa. Kết quả… đàn ông hễ gặp phải chuyện liên quan đến tình cảm, có thể thấy cũng giống hệt phụ nữ, đều trở nên ngu ngốc.”
“Còn nữa… vì sao cậu biết khi sinh non máu chảy ra có màu hồng?”
Cô khựng lại, nụ cười nhạt bi thảm nở trên môi: “Cậu thực sự muốn biết à?”
Hạ Băng cắn môi một lúc, rồi khẳng khái gật đầu.
Đỗ Xuân Hiểu đứng dậy, mái tóc ngắn vểnh ra cụp vào chẳng theo trật tự nào cả, áo cánh ngắn rộng rãi thoải mái không bó sát người, tựa hồ chưa hề rời khỏi trấn Thanh Vân.
“Tôi biết phải đi đâu rồi.” Ánh mắt cô tức thì sáng lên, “Đi Anh! Đi London!”
“Vì… vì sao?” Hạ Băng ngỡ ngàng cảm thấy người phụ nữ đứng trước mặt mình như được bao bọc trong một vầng hào quang thần bí, trở nên rạng ngời rúng động lòng người.
“Cậu đến đó tìm câu trả lời, tôi đến đó đặt dấu chấm hết cho mấy chuyện cũ liên quan đến Stephen.”
“Nhưng, đi bằng cách nào?”
“Có Tiểu Tứ… à, phải gọi là quản gia Lý Trị của nhà họ Tần giúp đỡ, đi đâu mà chẳng được? Chưa biết chừng, lão thanh tra người Pháp tự ái cao vời vợi kia cũng đang ở đó đợi chúng ta ấy chứ!”
“Phải rồi, nếu đúng như cậu dự liệu thì Húc Tử đã trốn khỏi bệnh viện rồi.” Giọng điệu Hạ Băng nghe dịu dàng bất thường.
“Hở? Đi gặp người tình cũ của gã ta hả?” Cô cũng đoán chừng sụ dịu dàng của anh liên quan đến mấy chuyện tình yêu, nên nói ngay vào trọng tâm.
“Ừ, nhưng cậu tính nhầm rồi, người gã đi gặp không phải Hoa Lộng Ảnh mà là Mễ Lộ Lộ kia.”
“Ôi chao, rốt cuộc cũng có chuyện cậu biết mà tôi không biết rồi, chúc mừng nhé!” Đỗ Xuân Hiểu nguýt anh một cái, tiếp tục vục mặt ăn cháo.
“Còn một chuyện nữa cậu chưa biết đâu, có muốn biết không?”
“Chuyện gì?”
“Cậu có biết sau khi Kỳ Vân chết, vai nữ chính phim Hoa lục bình được giao cho ai không?”
“Ai?”
Chỉ thấy Hạ Băng vỗ đùi đánh đét, bắt chước giọng kịch nói nhả từng từ từng chữ: “Chính là vẻ đẹp mới của làng điện ảnh Chu – Viên – Viên!”
Ngụm cháo trong miệng Đỗ Xuân Hiểu phun cả ra ngoài, dây đầy mặt Hạ Băng. Nhưng anh có vẻ không hề cáu giận, chỉ giương cặp mắt hiền hòa nhìn cô. Cô cuống quýt gỡ cái mũ lưỡi trai trên đầu anh xuống, đội lên mái tóc ngắn lởm chởm của mình, tia sáng màu mật vừa hay quét qua vành mũ, làm sáng rõ từng đường nét trên khuôn mặt cô, khí phách ngùn ngụt, giống như những người đẹp diện đồ nam tân thời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!