Tarzan 2: Trở Lại Rừng Già
Chương 5: Âm mưu tan vỡ
Người dịch: Phạm Thành Hưng
Nguồn: vnthuquan
Suốt một tháng liền Tácdăng trở thành quý khách thường ngày của nữ bá tước Đơ Côngđơ. Chàng tiếp xúc với nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu, quý tộc thường tới tụ tập quanh bàn trà ở nhà nữ bá tước vào buổi chiều. Tuy nhiên bà chủ nhà Ônga cũng thu xếp rất khéo để mỗi ngày có ít nhất là có một tiếng đồng hồ được ở cạnh Tácdăng. Có một dạo, Ônga rất sợ những lời đe dọa của Nicôlai. Ngồi bên cạnh chàng trai khôi ngô, khỏe mạnh, cô vẫn chỉ nhìn chàng như nhìn một người bạn. Nhưng có thể những câu nói sỗ sàng của thằng em trai đã tác động mạnh đến cô. Cô cảm thấy có một ma lực nào đó đang kéo cô lại gần chàng trai mắt xám. Sức mạnh ấy huyền bí hơn và trẻ trung hơn người chồng của cô. Cô hoàn toàn không ý thức được rằng, cô đang cần một tình bạn tri kỷ với một người ngang tuổi mình. Người đàn bà hai mươi tuổi không thể nào hồn nhiên giãi bày mọi chuyện với người chồng ở tuổi bốn mươi. Tácdăng chỉ hơn Ônga có hai tuổi nên cô cảm thấy bao giờ chàng cũng hiểu cô. Chàng thật cởi mở, cao thượng và hào hiệp. Tất nhiên không bao giờ chàng làm cô phải sợ.
Trong khi đó Rôcốp vẫn rình mò, quan sát xem hai người gần gũi nhau tới mức độ nào. Nhìn đôi tri kỷ ngồi với nhau, hắn không giấu được niềm vui ác độc. Từ khi nghe nói Tácdăng đã biết những hoạt động gián điệp của mình, Rôcốp rất căm tức nhưng cũng rất sợ lọt vào tay cơ quan phản gián và các kẻ thù khác nên hắn chỉ mong có dịp thuận lợi là thủ tiêu bằng được kẻ ngáng đường. Hắn muốn thủ tiêu Tácdăng, đồng thời bắt chàng trước khi chết phải xin lỗi hắn.
Lúc bấy giờ Tácdăng đang sống những ngày hạnh phúc nhất kể từ khi nhóm người của giáo sư Potơ đột ngột kéo đến phá vỡ cuộc sống yên tĩnh giữa rừng già của chàng. Chàng thích gặp gỡ các vị khách của nữ bá tước. Lối xử sự thân tình và thiện cảm của nữ bá tước đối với chàng khiến lòng chàng dào dạt niềm vui. Cô chủ trẻ tuổi xinh đẹp đã xua đuổi những ý nghĩ buồn bã của chàng và thực sự làm dịu nỗi đau từ con tim tan vỡ. Thỉnh thoảng trung úy Ácnốt cũng đi cùng Tácdăng đến thăm gia đình bá tước. Hai người đàn ông Pháp này đã quen biết nhau từ lâu. Bá tước rất ít khi tham dự các bữa ăn chiều và các buổi khiêu vũ vì công việc ngập đầu! Từ công sở, ông thường về nhà khi trời sắp sáng.
Rôcốp theo sát Tácdăng từng bước. Hắn mong bắt gặp Tácdăng trong lâu đài của bá tước Đơ Côngđơ vào một đêm nào đấy. Nhưng sự kiên nhẫn của hắn gần như vô hiệu. Mặc dù nhiều lần Tácdăng tháp tùng nữ bá tước từ nhà hát Ôpêra về lâu đài, nhưng lần nào Tácdăng cũng chỉ dừng lại ở cổng. Phút tiễn biệt ấy thường diễn ra ngay trước cái mũi đánh hơi của Rôcốp giữa lùm cây. Rôcốp vô cùng tức tối. Đã tới lúc hắn cảm thấy không thể chờ đợi Tácdăng rơi vào cạm bẫy nếu như hắn không nhờ Páplôvích giúp một tay. Hắn tìm đến Páplôvích và cả hai đứa cùng nhau bày mưu đưa Tácdăng vào tròng.
Suốt mấy ngày liền hai đứa chụm đầu trước đống báo, đọc mờ cả mắt. Chúng thuê người theo dõi từng bước đi của Tácdăng. Cuối cùng chúng cũng được đền bù. Một hôm, có tờ nhật báo phát hành buổi sớm, đăng tin về cuộc chiêu đãi của viên đại sứ Đức, được tổ chức vào buổi tối hôm sau. Trong số các thượng khách được mời, có tên bá tước Đơ Côngđơ. Nếu như Đơ Côngđơ đến dự tiệc, ông ta không thể trở về lâu đài của mình trước mười hai giờ đêm.
Chiều tối hôm sau, Páplôvích lảng vảng trước cổng đại sứ quán Đức. Hắn nhìn kỹ mặt từng người ra vào. Chờ một lúc, hắn đã trông thấy bá tước Đơ Côngđơ bước ra khỏi xe, vào cổng. Páplôvích chỉ chờ có thế. Hắn vội vã trở về phòng mình. Rôcốp đang ngồi chờ ở đó.
Tới 11 giờ đêm, Páplôvích nhấc điện thoại và quay số.
– Alô! Xin lỗi! Đấy có phải là nhà của trung úy Ácnốt không? – Páplôvích hỏi và lập tức nhận được liên lạc – Tôi có lời nhắn cho ngài Tácdăng. Ông làm ơn gọi ngài ấy nghe trực tiếp.
Im lặng, chờ đợi.
– Ngài Tácdăng đấy ạ? Vâng, đúng thế, thưa ngài! Tôi là Phơrăngxoa, người hầu của nữ bá tước Đơ Côngđơ. Ngài còn nhớ tôi chứ? Tôi mang cho ngài một lời nhắn quan trọng của nữ bá tước đáng yêu. Nữ bá tước rất khó ở… Không, thưa ngài! Tôi cũng chẳng biết có chuyện gì. Tôi chỉ có thể nói lại lời của nữ bá tước rằng ngài hãy đến ngay tức khắc. Được không ạ? Vâng, cảm ơn ngài! Cầu Chúa ban phước lành cho ngài!
Páplôvích đặt ống nghe xuống, cười nhăn nhở. Hắn quay sang phía đồng bọn, nói: “Đi đến nhà nữ bá tước phải mất nửa tiếng. Mọi việc bây giờ phụ thuộc vào tâm trạng của cái thằng điên ấy. Không biết hắn có chịu nán lại trong phòng nữ bá tước một lúc, khi biết mình bị lừa hay không. Tao cho là Ônga sẽ không để cho hắn đi về ngay. Thư cho bá tước Đơ Côngđơ đây phải không? Được rồi. Bắt tay vào việc!
Páplôvích không để mất thời gian. Tới cổng sứ quán Đức, hắn đưa bức thư cho người thường trực, nhờ chuyển hộ.
– Đây là thư gửi cho bá tước Raun Đơ Côngđơ. Thư khẩn. Ông chạy đưa ngay! Thư tới tay bá tước sớm chừng nào tốt chừng ây! – Páplôvích đưa thư và nhét vào lòng bàn tay người gác cổng mấy đồng bạc. Xong việc, hắn quay luôn về phòng.
Chỉ vài phút sau, bá tước Đơ Côngđơ đã hấp tấp mở phong bì. Đọc xong bức thư, mặt ông tái mét, hai tay run lẩy bẩy. Mảnh giấy có những dòng chữ viết vội:
Thưa bá tước kính mến!
Tôi là người không muốn cho tên tuổi và danh dự của ngài bị vấy bẩn. Người đàn ông trẻ tuổi mà lâu nay vẫn là khách quý hàng ngày của bá tước hiện giờ đang ở trong phòng riêng của nữ bá tước. Nếu bá tước không tin thì chẳng cần vội về lâu đài làm gì.
Bạn của bá tước.
Sau khi Páplôvích gọi điện cho Tácdăng, Rôcốp cũng quay số gọi điện cho chị gái của mình. Tiếng của người hầu phòng vang trong ống nghe:
– Bà chủ đang mệt – Cô hầu trả lời, có ý không muốn đi gọi nữ bá tước.
– Tôi muốn nhắn cho nữ bá tước một tin rất quan trọng – Rôcốp giục giã – Hãy bảo bà dậy ngay để nghe điện thoại. Năm phút nữa tôi sẽ gọi lại – Rôcốp nói rồi thả ống nghe xuống máy.
Páplôvích bước đến gần máy.
– Bá tước chắc chắn nhận được thư chứ? – Rôcốp hỏi.
– Thật là tuyệt! Bà chị quý hóa của tao sẽ vào khuê phòng thay áo ngủ. Rồi một lúc sau, chàng Đôngkisốt trung thành sẽ được Giắc của chúng ta dẫn vào phòng như một vị khách không mời mà đến. Những lời thanh minh, giải thích sẽ chỉ kéo dài vài giây thôi. Trong bộ đồ ngủ mỏng tanh, Ônga đầy sức hấp dẫn. Bà ta sẽ rất kinh ngạc khi thấy Tácdăng. Nhưng chắc bà ta sẽ không nổi giận… Rồi khi hai người đang quấn lấy nhau thì ngài bá tước xông vào. Kế hoạch của chúng ta thật tuyệt mỹ, Alếcxây ạ! Rất đáng uống một chai rượu của Pơlanxơn để mừng sức khỏe ngài Tácdăng đáng kính. Đừng quên rằng bá tước Đơ Côngđơ là một tay kiếm có hạng của Pari và là một quý tộc bắn giỏi nhất trên đất Pháp.
° ° °
Khi Tácdăng đến lâu đài của bá tước Đơ Côngđơ, Giắc đã chờ sẵn ở cửa.
– Đi lối này, mời ngài! – Người hầu nói rồi dẫn khách leo lên một cầu thang rộng rãi, màu cẩm thạch. Hắn dừng lại mở cửa, vén tấm màn che (có vẻ) nặng nề ra, rồi cúi đầu, giật lùi, tránh lối cho khách đi vào. Tácdăng đã trông thấy Ônga đang ngồi cạnh máy điện thoại. Cô có vẻ nóng ruột. Những ngón tay xinh xắn của cô gõ liên tục lên mặt bàn, vì vậy cô không hề biết có người bước vào.
– Ônga! – Tácdăng khẽ gọi – Có chuyện gì xảy ra thế?
Nữ bá tước quay đầu lại và kêu lên kinh ngạc:
– Tácdăng! Anh làm gì ở đây? Ai để cho anh vào tận đây? Thế này là thế nào?
Tácdăng đứng sững lại, bối rối hồi lâu. Nhưng rồi chàng cũng nhận ra rằng cô gái có phần cường điệu sự ngạc nhiên. Hình như đằng sau sự ngạc nhiên, bối rối đó còn có cả niềm vui mà cô cố kiềm chế.
– Cô đã gọi tôi đến phải không, Ônga?
– Làm gì tôi lại gọi anh vào lúc nửa đêm thế này? Lạy Chúa tôi! Tácdăng! Anh nghĩ rằng tôi điên hay sao?
– Phơrăngxoa gọi điện thoại bảo rằng cô nhắn tôi đến ngay. Cô đang khó chịu và đang cần sự giúp đỡ của tôi.
– Phơrăngxoa? Phơrăngxoa nào?
– Phơrăngxoa nói rằng hắn là người phục vụ trong lâu đài của cô. Hắn nói thế nên tôi tin ngay.
– Trong số người hầu của tôi chẳng có ai là Phơrăngxoa cả. Có lẽ người nào đó đùa bỡn ngài đấy thôi.
Ônga phán đoán rồi bật cười rất vui vẻ.
– Nhưng tôi sợ rằng đây là một trò đùa quá mức, Ônga ạ! – Tácdăng nghiêm mặt trả lời – Tôi cảm thấy trong chuyện này còn có một cái gì khác nữa, chứ không phải chỉ vì mục đích đùa vui.
– Anh nghĩ gì thế? Chẳng lẽ anh chỉ nghĩ…
– Ngài bá tước hiện giờ ở đâu? – Tácdăng cắt lời Ônga.
– Đang ở trong sứ quán Đức.
– Thế thì đây lại là một trò chơi mới của ông em trai quý hóa của cô. Ngày mai bá tước sẽ biết hết mọi chuyện. Chắc chắn cuộc gặp gỡ này của chúng ta là do Rôcốp bày đặt.
– Thằng vô lại! – Ônga lẩm bẩm nguyền rủa.
Nhưng chỉ một vài giây sau, Ônga như đã quên hết mọi chuyện. Cô đứng dậy, tiến lại gần Tácdăng rồi nhìn đăm đăm vào mắt chàng. Đôi mắt cô lúc này ánh lên như đôi mắt của một con thú yếu đuối đang bị săn đuổi đến đường cùng ngõ cụt. Cái nhìn vừa bối rối vừa như dò hỏi Tácdăng. Cô khẽ rùng mình rồi đưa tay lên bờ vai vạm vỡ của chàng.
– Chúng ta phải làm gì bây giờ, Tácdăng? – Cô gái thầm thì hỏi – Ngày mai, cả Pari sẽ biết chuyện này.
Tiếng nói thầm thì và đôi mắt tội nghiệp của Ônga làm Tácdăng nhớ đến người đàn bà đẹp trong rừng già năm xưa. Một người đàn bà trông rất đáng thương, trong cơn sợ hãi không thể không chạy về phía người vệ sĩ tự nhiên của mình là người đàn ông. Tácdăng thẫn thờ cầm lấy bàn tay ấm áp của cô gái. Chàng cảm thấy không thể điều khiển nổi những ý nghĩ của mình nữa. Hình như chàng đang đi theo một tiếng gọi mơ hồ, nhưng thẳm sâu trong lòng mình. Lúc này, chưa bao giờ chàng lại ở gần cô đến thế. Hai người nhìn vào mắt nhau bằng cái nhìn của những kẻ biết mình đang phạm tội. Đột nhiên cô gái như dồn hết can đảm, vòng tay ôm chặt vai chàng rồi ôm lấy cổ chàng.
Còn Tácdăng của chúng ta thì sao đây?
Chàng cũng ôm chặt lấy cô gái bé bỏng, run rẩy vào lòng mình rồi đặt lên dôi môi nóng hổi của cô những cái hôn.
° ° °
Vừa đọc xong lá thư do người gác cổng trao cho, bá tước Đơ Côngđơ vội vã xin lỗi viên tham tán sứ quán để ra về. Sau này khi nhớ lại, Đơ Côngđơ cũng không thể nào nhớ nổi mình đã cáo từ bằng những câu gì nữa. Suốt dọc đường trở về, mọi vật đều nhòe đi trước mắt bá tước. Ông chỉ thấy mắt mình nhìn rõ mọi vật khi đã đứng trước cửa ra vào. Ông đã bình tĩnh trở lại. Không biết vì lý do nào đó gã Giắc lại không khóa cổng. Nếu như mọi ngày, bá tước không cần để tâm tới điều đó. Còn bây giờ, chiếc cổng để ngỏ làm ông rất băn khoăn. Ông thận trọng bước lên cầu thang, men theo hàng hiên, rón rén đến cửa buồng ngủ của vợ. Tay ông thủ một chiếc gậy rất to và nặng. Còn trái tim ông thì co xiết lại trong cái quyết định giết người.
Ônga trông thấy bá tước đầu tiên. Cùng với tiếng kêu hoảng hốt, cô quẫy người thoát ra khỏi vòng tay của Tácdăng. Tácdăng quay đầu lại vừa đúng lúc cây gậy bổ xuống đầu mình. Một nhát, hai nhát rồi ba nhát. Nhát nào cũng trúng đích. Tácdăng vẫn ngồi im. Nhưng tiếc thay những cú đập cứ mỗi lúc lại làm thức dậy ở chàng trai tốt bụng này con thú dữ của rừng già năm xưa. Với một tiếng thét man dại của con vượn đực, Tácdăng nhảy bổ vào người đàn ông Pháp. Trong nháy mắt, chiếc gậy bị bẻ gẫy làm đôi và bị quẳng sang bên. Tácdăng bẻ chiếc gậy như bẻ một que diêm. Không còn là Tácdăng nữa rồi! Con sư tử nổi điên của rừng sâu nguyên thủy đã vung tay chộp lấy cổ họng đối thủ.
Sự việc diễn ra quá nhanh, tới mức Ônga Đơ Côngđơ cứ đứng im như hóa đá, hai mắt mở trừng trừng. Bỗng cô gái như chợt tỉnh, vội vã xông tới chỗ hai người đàn ông. Mặt dù tuyệt vọng, cô vẫn cố gắng kéo vai Tácdăng ra khỏi chồng mình.
– Lạy Chúa tôi! – Ônga kêu lên – Anh giết Raun mất. Anh đang giết chồng tôi đấy.
Tácdăng như bị điếc vì cơn giận dữ. Chàng hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của Ônga. Một vài giây sau, chàng đã hất cái cơ thể mềm oặt của đối thủ sang bên, đặt một bàn chân lên đó và ngẩng cao đầu nhìn trần nhà. Ngay lúc đó, cả lâu đài của bá tước Đơ Côngđơ như rung lên vì tiếng thét chiến thắng của một con thú trước xác kẻ thù. Từ hầm chứa rượu cho tới những cánh đồng lân cận, ai ai cũng nghe thấy tiếng thét khủng khiếp ấy. Lũ đày tớ đờ đẫn, đứng im, không biết có chuyện gì xảy ra. Còn nữ bá tước thì quỳ sụp xuống bên thi thể người chồng, chắp tay cầu nguyện.
Có thể thấy trong đôi mắt Tácdăng lúc này một vệt sương mù màu hồng đang từ từ mỏng dần, loãng ra. Mọi vật quanh Tácdăng bắt đầu hiện trở lại như đúng cái diện mạo vốn có của chúng. Tácdăng cũng bắt đầu hồi tỉnh, trở lại với bản tính con người. Cái nhìn của chàng như bị dính chặt vào người thiếu phụ đang run run cầu nguyện.
– Ônga! – Tácdăng thầm thì gọi.
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn. Cô đoán rằng mình sẽ nhìn thấy trong đôi mắt Tácdăng những tia chớp man dại. Nhưng hoàn toàn ngược lại với dự đoán, cô chỉ thấy trong đôi mắt ấy nỗi buồn vời vợi, xa xăm.
– Lạy Chúa! Tácdăng! – Cô gái lên tiếng gọi – Anh thử nhìn lại xem anh đã làm gì! Đó là chồng tôi. Tôi yêu ông ấy. Còn anh thì lại giết đi.
Tácdăng ôm lấy cái thi thể bất động của bá tước Đơ Côngđơ đặt lên giường. Sau đó, chàng áp tai vào ngực nạn nhân, lắng nghe nhịp đập.
– Ônga! Lấy cho tôi một ít rượu mạnh! – Tácdăng ra lệnh.
Cô gái hấp tấp đi lấy rượu. Mọi người xúm đến và tìm cách đưa vào cổ họng bá tước một vài ngụm rượu. Từ đôi môi bá tước bật ra một hơi thở nhẹ. Cái đầu khẽ cựa quậy. Bá tước bắt đầu rên rỉ.
– Không chêt! – Tácdăng thở phào nhẹ nhõm – Ơn Chúa lòng lành!
– Vì sao anh lại hành động như thế? Tácdăng! – Cô gái trách móc.
– Tôi cũng không biết nữa. Ông ấy đã đánh tôi. Điều đó làm tôi nổi giận. Tôi đã thấy loài vượn làm như vậy – Tácdăng im lặng một lát rồi nói tiếp – Ônga này! Cho đến bây giờ cô vẫn không biết câu chuyện đời tôi. Tôi đã phải hành động như vậy và đã coi như một chuyện bình thường. Tôi chưa bao giờ trông thấy mặt cha mình. Còn người mẹ duy nhất mà tôi biết lại là một con vượn. Tới năm mười bảy tuổi, tôi mới trông thấy loài người. Và năm hai mươi tuổi, lần đầu tiên tôi mới biết tới người da trắng. Cách đây không lâu tôi chỉ là một con thú man rợ của rừng già châu Phi. Đừng lên án tôi quá nghiêm khắc, Ônga ạ! Chỉ mới hai năm thôi. Hai năm làm sao đủ cho tôi từ một con vật của rừng xanh biến thành một người đàn ông da trắng. Để thực sự là một con người, điều đó cần bao nhiêu thế kỷ!
– Tôi hoàn toàn không lên án anh đâu, Tácdăng! Đó là lỗi của tôi. Còn bây giờ anh đi đi! Không thể để cho chồng tôi nhìn thấy anh ở đây. Vĩnh biệt anh!
Tácdăng cúi đầu buồn bã, bước ra khỏi lâu đài.
Khi đã thấy lòng mình thư thái, Tácdăng đi thẳng tới đồn cảnh sát. Cơ quan này cách đường phố Maule chỉ vài trăm bước. Ở đó Tácdăng tìm được một cảnh sát mà chàng đã gây chuyện trước đây vài tuần lễ. Viên cảnh sát tỏ ra rất vui vì được gặp lại đối thủ vĩ đại của mình. Sau vài phút hàn huyên cho qua chuyện, Tácdăng hỏi viên cảnh sát có nghe thấy người ta nói về hai người đàn ông là Nicôlai Rô cốp và Alecxây Páplôvích hay không.
– Tất nhiên là tôi thường nghe nói, thưa ngài – Viên cảnh sát vui vẻ trả lời – Cả hai đều có tên trong sổ đen. Mặc dù chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng chúng tôi cho rằng việc theo dõi chúng không thừa chút nào. Đó là biện pháp an ninh cần thiết. Có thể xem chúng như một đối tượng hình sự nguy hiểm. Nhưng vì sao ngài lại hỏi tới chúng?
– Tôi biết chúng – Tácdăng trả lời – Tôi rất mong có dịp nói chuyện với Rôcốp. Tôi rất biết ơn ngài, nếu ngài vui lòng cho tôi biết địa chỉ của hắn.
Một lát sau, Tácdăng chào tạm biệt viên cảnh sát vui tính. Chàng đút vào túi mẩu giấy ghi địa chỉ của Rôcốp rồi vội vã đi đến bến xe tắc xi.
Cũng trong quãng thời gian đó, Rôcốp cùng Páplôvích đã quay về phòng ở của Rôcốp. Cả hai đều vui vẻ tán chuyện về sự kiện mà chúng gây ra trong lâu đài. Chúng gọi điện thoại tới ban biên tập của hai tờ báo buổi sáng và hứa rằng chúng sẽ cung cấp cho phóng viên tư liệu về một sự kiện nghiêm trọng mới xảy ra trong giới thượng lưu. Sự kiện đó sẽ khuấy động cuộc sống yên tĩnh của thành phố.
Ngoài cầu thang đã vang lên tiếng bước chân nằng nặng.
– Cánh nhà báo chính xác như kim đồng hồ! – Rôcốp lên tiếng khi nghe tiếng gõ cửa gấp gáp – Mời ngài vào!
Rôcốp đứng dậy, nhếch môi chuẩn bị trước một nụ cười để đón vị khách nhà báo. Nhưng ngay lập tức nụ cười vụt tắt, khuôn mặt Rôcốp dài thuỗn ra vì bắt gặp trước cửa không phải một nhà báo, mà là đôi mắt xám giận dữ của Tácdăng.
– Đồ quỷ tha ma bắt! – Rôcốp nguyền rủa và chồm dậy khỏi ghế – Ông muốn gì ở đây?
– Ngồi xuống đi! – Tácdăng nghiêm giọng ra lệnh.
Chàng nói nhỏ tới mức hai gã đàn ông phải dỏng tai nghe.
Tuy vậy cái giọng trầm trầm khỏe khoắn của Tácdăng buộc chúng phải nghe lời, không dám cựa quậy.
– Chúng mày biết rõ vì sao tao đến đây, – Tácdăng tiếp lời, nhưng vẫn không cất cao giọng – Tao rất muốn giết mày. Nhưng vì mày là em trai của nữ bá tước Đơ Côngđơ nên tao không giết. Tạm thời là như vậy. Tao sẽ cho mày một cơ hội. Cái mạng của Páplôvích cũng không đáng để tao phải mất công xắn tay áo. Nó chỉ là một con dao cùn của mày. Cho nên tao sẽ không giết nó trước khi thanh toán xong mọi chuyện với mày. Trước khi tao ra khỏi phòng này, chúng mày phải làm theo lời tao. Trước hết hãy viết lời thú nhận về những việc làm bẩn thỉu của chúng mày vừa rồi. Cả hai phải ký tên cẩn thận. Thứ hai, chúng mày phải viết lời cam kết là không để báo chí mảy may biết gì về chuyện rắc rối mà chúng mày đã gây ra. Nếu mày không làm hai điều tao nói, thì mày phải biết cái gì đang chờ mày. Mày hiểu chứ?
Rồi không đợi câu trả lời, chàng trai quát lên:
– Bắt tay vào việc đi, nhanh lên! Ở đây có đủ cả giấy, bút, mực.
Rôcốp cau mày, tỏ ra giận dữ. Hắn cố gắng làm bộ không sợ lời đe dọa. Nhưng thoắt một cái, hắn đã thấy những ngón tay cứng như thép của Tácdăng dưới cổ họng mình. Trong khi đó Páplôvích cố tìm cách chuồn ra khỏi cửa. Nhưng chân hắn chưa rời khỏi bậc cửa, cả người hắn đã bị nâng bổng lên cao rồi rơi bắn vào góc phòng. Khi thấy mặt Rôcốp đỏ bừng vì tụ máu, Tácdăng thả lỏng ngón tay bóp cổ, để cho Rôcốp thở rồi đặt hắn trở lại ghế bành. Một lát sau, Páplôvích vừa lê bước vừa thở khò khè, tiến tới ngồi chung bàn với hắn. Cả hai ngoan ngoãn cầm bút như hai cậu học trò.
– Viết đi! – Tácdăng ra lệnh – nếu tao phải sờ cổ chúng mày lần thứ hai thì tao không biết lỏng tay đâu.
Rôcốp bắt đầu viết.
– Này, đừng bỏ sót một chi tiết nào! – Tácdăng nói – Phải ghi đầy đủ họ tên từng người.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
– Xin mời vào!
Tácdăng đáp lại tiếng gõ cửa. Người đẩy cửa bước vào là một chàng trai mặt mũi đỏ lựng như da gà chọi.
– Xin phép tự giới thiệu! Tôi là Máctin, nhà báo, người chuyên viết phóng sự. Tôi được biết là ngài Rôcốp sẽ cho tôi nhiều thông tin hấp dẫn.
– Chuyện nhầm lẫn đấy thôi, bạn ạ! – Tácdăng trả lời rồi quay sang hai gã đàn ông đang cắn bút – Các bạn chẳng có chuyện gì thú vị cho báo chí, đúng không, Nicôlai thân mến!
Rôcốp ngẩng đầu lên khỏi mặt bàn. Mặt hắn vẫn méo đi vì sợ hãi.
– Đúng như thế! Tôi chẳng có chuyện gì thú vị cho báo chí cả… Tạm thời trước mắt…
– Thậm chí sau này cũng chẳn có gì, đúng không Ni cô lai thân mến! – Tácdăng nói và trừng mắt nhìn Rôcốp.
– Vâng, đúng thế! Thậm chí sau này cũng chẳng có gì – Rôcốp nhắc lại theo Tácdăng.
– Tôi rất tiếc, thưa ngài! – Tácdăng đưa tay bắt tay nhà báo – Tiếc là ngài đã mất công tới đây chỉ vì một sự hiểu nhầm. Tạm biệt ngài! Chúc ngài ngủ ngon!
Tácdăng tiễn nhà báo ra tới cửa rồi quay lại bàn. Cầm trong tay lời tự thú của hai kẻ tội phạm, Tácdăng nói với Rôcốp:
– Liệu đấy! tao rất muốn rời khỏi Pari. Sớm hay muộn tao cũng sẽ giết mày để chị mày khỏi bị quấy rầy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!