Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 41: Đàn ông đều là ngốc như heo
Dương Húc Minh đã suy tính kỹ từ trước mới hỏi Sinh Tử Lục vấn đề này, bởi trên đời nếu đã có cao nhân như Sinh thúc thì hẳn là còn có những pháp sư trừ ma, đạo sĩ hoặc hòa thượng cao tăng khác.
Nếu hắn đi tìm những người này hỗ trợ thì có lẽ sẽ nhanh chóng làm thịt hai con Trành Quỷ trong nhà, đồng thời có thể giúp hắn giải quyết luôn vấn đề Lý Tử!
Nhưng câu trả lời nhanh chóng rành mạch của Sinh Tử Lục giống như tạt gáo nước lạnh vào mặt Dương Húc Minh, làm hắn phải rùng mình:
“Quỷ thực ra còn ít hơn trong tưởng tượng của chú em, những người như Lưu Sinh thì lại càng hiếm thấy.
Nhưng dù cho Lưu Sinh và Lâm Cửu có tái thế thì bọn họ cũng không giúp gì được cho chú em đâu mà mơ. Chú em chọc vào loại Lệ Quỷ kinh khủng nhất thế gian, có lẽ Lưu Sinh và Lâm Cửu diệt trừ được hai con Trành Quỷ kia nhưng như thế tuyệt đối sẽ làm Lý Tử nổi điên lên vì dám động đến món đồ chơi trên tay cô ta.
Trên thế giới này, chỉ duy nhất một người có thể thanh toán hai con Trành Quỷ đó mà không khiến cho Lý Tử thù địch, đó chính là chú em đấy.
Nếu người khác xía vào thì đảm bảo cả lũ nhanh chóng chết thảm, tuyệt đối không ai may mắn thoát được.”
Đọc hết những chữ Sinh Tử Lục trả lời, Dương Húc Minh cũng đành nín lặng.
Lý Tử thật sự lợi hại kinh khủng như vậy a?
Hắn vô ý thức liếc nhìn nến đỏ trên tủ đầu giường, ngọn nến đã bị tiêu hao rất nhiều.
Tuy nhiên, tốc độ tiêu hao khủng khiếp nhất là lúc Dương Húc Minh bước ra khỏi căn nhà đỏ, gặp mặt Lý Tử, chỉ mấy phút ngắn ngủi nhưng cây nến bùng cháy rừng rực phát ra ngọn lửa màu u lam quỷ dị, thân nến ngắn đi với một tốc độ mắt thường có thể thấy rõ.
Nếu như Lý Tử không tới thì Dương Húc Minh phải lượn lờ khiêu khích trêu chọc 3 con quỷ trong căn nhà đỏ tầm mấy vòng nữa thì nến mới bị tiêu hao đi bằng ấy.
Đó là lý do vì sao Sinh Tử Lục nhắc nhở hắn lần sau đi ra ngoài là phải xin phép trấn an Lý Tử trước; tránh việc đang đi phó bản cày nhiệm vụ thì giữa chừng cô nàng đuổi tới!
Thật là hạn hán lời mà!
Dương Húc Minh chuẩn bị hỏi tiếp thì lại phát hiện những chữ viết trên Sinh Tử Lục đang biến mất, văn tự mới từ từ hiện ra:
“Oán hận không tan – Chân tướng ba năm về trước
Phải nhanh chóng đến trấn Song Dát Di Tộc, xác minh chân tướng ba năm trước.
Hai chị em Lệ Quỷ bị thù hận trói buộc sẽ được giải thoát khi oán thù tiêu tan.
Giây phút chú em siêu độ thành công nỗi oán hận này cũng là lúc chú em đạt được quyền sử dụng chính thức đối với đôi giày thêu.
Đôi giày thêu màu đỏ chính là một trong những đạo cụ mấu chốt để chú em đối kháng Trành Quỷ.
Tuyệt đối phải coi trọng.”
Chỉ mấy hàng chữ ngắn ngủn nhưng lại lấp đầy hoàn toàn chỗ trống trên trang sách thứ ba.
Thấy cảnh này, Dương Húc Minh đành cạn lời.
Hắn hiểu được là Sinh Tử Lục không còn muốn bàn cãi thêm gì với hắn nữa, đồng thời cũng đang thúc giục hắn gấp rút đi tới trấn Song Dát.
Thở một hơi thật dài, Dương Húc Minh cất Sinh Tử Lục vào túi, tự lẩm bẩm một mình:
– Được rồi… Đi Song Dát thì đi Song Dát chứ ngán gì! Chuẩn bị chút xíu rồi lên đường thôi!
Hắn ra khỏi giường, mặc quần áo tử tế, bắt đầu rửa mặt.
Trong toilet yên tĩnh trống rỗng, mọi đồ vật bên trong đã bị Dương Húc Minh bỏ hết ra ngoài, đến bây giờ còn chưa mang trở lại. Trên bồn rửa tay vẫn là cái gương soi đã nứt vỡ thành hình mạng nhện, hắn cũng lười để ý.
Dương Húc Minh đánh răng rửa mặt xong liền cất đôi giày thêu và nến đỏ rồi đi ra ngoài.
Tối hôm qua không biết hai con Trành Quỷ làm những việc gì, chỉ thấy trên cửa sổ phòng ngủ có thêm một dấu tay màu máu, chứng tỏ con Trành Quỷ ngoài cửa sổ có ghé thăm hắn.
Như vậy còn con trong phòng khách đi đâu, cái con có giọng lào khào hay gọi tên Dương Húc Minh trong mơ, chẳng biết vì sao không thấy xuất hiện.
Chẳng lẽ bởi vì Dương Húc Minh đã bị nữ chủ nhân cũ của đôi giày thêu kéo vào trong giấc mộng, nên con Trành Quỷ này không còn cơ hội hạ thủ?
Dương Húc Minh vừa đi vừa suy nghĩ, trong giây lát hắn đã đi tới tiệm bán hoa gần nhà, hắn mua một bông hoa hồng, sau đó ghé tiệm bánh ngay cạnh mua một hộp bánh gatô nhỏ.
Dương Húc Minh không rõ là Lý Tử sau khi biến thành quỷ thì sở thích có thay đổi biến hóa gì không, nhưng khi còn sống cô ấy rất thích ăn bánh gatô, với lại chắc hẳn là đa phần phụ nữ đều thích hoa hồng?
Vì lý do an toàn, hắn mua luôn cả hai thứ.
Lúc vào mua hoa, cô chủ tiệm hoa còn trêu chọc hắn:
– Chàng trai rất là ga-lăng nhé… Hôm nay không phải Valentine hay ngày lễ gì mà vẫn mua hoa hồng tặng bạn gái… Đàn ông lãng mạn như cậu thời nay rất hiếm đấy!
Dương Húc Minh gượng cười không biết trả lời làm sao.
Hắn trả lời thế nào bây giờ?
Chẳng lẽ nói cho cô chủ tiệm là nếu hắn không mua hoa tặng thì đêm đến sẽ chết rất thảm khốc?
Quả là ông trời có mắt, khi Lý Tử còn sống, hắn chẳng mấy khi tặng hoa cho nàng.
Cũng không phải là keo kiệt, chỉ do Dương Húc Minh cảm thấy tiêu một mớ tiền mua hoa thật là phí phạm, hoa héo rồi đem vứt thùng rác lại ô nhiễm môi trường, tiền đó không bằng hai đứa dắt nhau đi ăn còn no bụng sướng mồm hơn.
Đến giờ Lý Tử chết rồi hắn mới đi mua hoa tặng nàng…
Thật sự đàn ông toàn là ngốc như heo, chỉ có khi mất đi rồi mới thấy sợ hãi luyến tiếc.
Nếu như mỗi người đàn ông đều có bạn gái chết đi thành quỷ quay trở lại thì thế giới này đại khái sẽ rất ngọt ngào lãng mạn tuyệt vời!
Dương Húc Minh suy nghĩ miên man, mang hoa hồng và bánh gatô trở về phòng trọ. Về đến nhà hắn cũng không dám tiến vào căn phòng của Lý Tử. Hắn cẩn thận từng chút một đem hoa hồng và bánh gatô đặt trước cửa phòng Lý Tử rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
– Hú hù! Lý Tử ơi, em ở đâu?
Dương Húc Minh nhỏ giọng nói:
– Anh mua bánh gatô mà em thích ăn, để trước cửa nhé! Với lại chắc em cũng thích hoa hồng, anh cũng mua cho em một bông hoa rất đẹp, hi vọng em thấy vui!
Mặt khác anh có việc phải ra ngoài, đi tới Song Dát một chuyến. Anh xin thề là không phải anh đi tìm Tiểu Tư, thật sự không quen biết cô ta.
Chờ anh xong việc sẽ lập tức về nhà, em không cần phải lo lắng, cứ ở nhà chờ anh! Anh cam đoan xong việc ở Song Dát sẽ trở về ngay!
Dương Húc Minh nói xong, cẩn thận chậm rãi lui lại hai bước, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng trước mặt.
Nhưng mà không có bất kỳ điều gì xảy ra, cánh cửa kia vẫn yên tĩnh như cũ, tựa hồ trong phòng trống rỗng không người.
Dương Húc Minh gượng cười một tiếng, nói:
– Em im lặng là coi như đồng ý rồi nha! Vậy anh đi đây… Lý Tử… xong việc anh về gặp lại em!
Vẫn nhìn chăm chú vào cánh cửa, Dương Húc Minh chậm rãi lui về phía phòng khách. Đến tận khi hắn bước lùi vào tới phòng khách thì cánh cửa kia vẫn im lìm, tựa như Lý Tử ngầm đồng ý yêu cầu của hắn.
Dương Húc Minh nhẹ nhàng thở phào, chính ra Lý Tử cũng là dễ nói chuyện …
Hắn đi đến bên cạnh cửa, chuẩn bị đem rác trong thùng rác mang bỏ ra ngoài. Hắn vẫn nhớ rõ khuya hôm trước làm nghi thức Hỏi Quỷ, xác con gà vẫn bỏ trong thùng rác này, bỏ hơn một ngày đêm sợ là thối om lên rồi.
Dương Húc Minh đi đến bên cạnh thùng rác, hắn trợn mắt lên sửng sốt: Trong thùng rác chỉ còn lại một mớ lông gà trụi lủi, ngoài ra không còn cái gì.
Xác con gà vẫn bỏ trong này đã không cánh mà bay, không biết ai lấy đi mất…
Hoặc là …
Ai ăn mất!
Dương Húc Minh nhớ đến buổi sáng sớm hôm qua lúc phát hiện ra cái xác gà thì lúc đó đã bị ăn sạch hết nội tạng bên trong. Vậy hẳn tối qua con Trành Quỷ trong phòng khách xơi nốt phần gà còn lại?
Dương Húc Minh cũng không nghĩ Lý Tử sẽ có hứng thú với cái xác gà hôi thối này. Dù sao nàng cũng là loại Lệ Quỷ kinh khủng nhất như lời Sinh Tử Lục đã nói, Lý Tử muốn ăn thịt thì có đầy biện pháp khác.
Cũng chỉ có hai con Trành Quỷ bị Lý Tử nô dịch, không có tự do nên mới phải đem chủ ý tới cái xác gà trong thùng rác.
Có thể là tối hôm qua con Trành Quỷ ở phòng khách không có gõ cửa gọi tên Dương Húc Minh là bởi vì nó đã có gà ăn.
Con này đúng là to miệng ăn hàng nha, một con gà trống bự như thế mà một mình nó xơi sạch. Trong thùng rác ngoài lông gà ra, phía dưới chỉ còn lại một mớ xương gà đã được gặm sạch sẽ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!