Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ - Chương 44: Gia đình họ Tưởng (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ


Chương 44: Gia đình họ Tưởng (2)


Dịch giả: BsChien + VoMenh

Ông Ngụy kể lại đầy đủ chi tiết, khiến Dương Húc Minh cảm thấy nhiều điều minh bạch. Đây chính là nguyên nhân vì sao mà một người phụ nữ vốn tươi cười hạnh phúc trong tờ Đăng ký kết hôn, dần dần trở thành một người mẹ bị cả hai đứa con gái đều căm ghét! Là bởi vì bà ta vì lo lắng hãi hùng mà thành bệnh trầm cảm.

Ông lão tiếp tục nói:

– Chú Tưởng Vận của cậu mặc dù áp lực đè nặng nhưng lại rất chăm chỉ, chịu khó chịu khổ đi làm kiếm tiền. Những năm sau đó anh ta một mực làm việc ở công trường, nhịn ăn nhịn mặc, không những xây được nhà mà cuộc sống gia đình cũng cải thiện rất nhiều.

Thím cậu dù không quản việc nhà, nhưng cô em họ của cậu là Tưởng Tiểu Vũ lại rất ngoan ngoãn siêng năng… À, Tưởng Tiểu Vũ là con gái đầu của chú cậu, còn con bé sau thì gọi là Tưởng Hân. Cả hai đứa đều học ở trường tiểu học trong trấn.

Lúc chú cậu đi làm thì trong nhà mọi việc đều là do Tiểu Vũ làm, cũng cô bé này chăm sóc cho em gái của mình. Hơn nữa Tiểu Vũ rất chăm chỉ học tập, thành tích cũng rất tốt, cho nên tình hình cuộc sống gia đình họ Tưởng đang ngày càng tốt đẹp hơn.

Nhưng khoảng bốn năm về trước, chú của cậu bị tai nạn trên công trường, một chân bị thương nặng. Lão chủ công trường lòng dạ bất nhân, chỉ cho một ngàn tệ rồi đuổi chú cậu về. Tưởng Vận vốn thật thà chất phác nên ko có dám đi tìm lão chủ đòi tiền đền bù, dù ta đã khuyên nhủ nhưng vẫn nhất quyết không nghe theo.

Mà Tưởng Vận là tiếc tiền đi khám bệnh viện, chỉ ở nhà dưỡng thương tự mình chăm sóc cái chân. Kết quả đến lúc chúng ta phát hiện ra thì chân anh ta đã bị hoại tử nhiễm trùng nặng, chuyển biến xấu phải phẫu thuật cắt bỏ. Vì đợt điều trị này mà tất cả tiền tiết kiệm trong nhà cơ hồ là hết sạch trơn.

Khoảng thời gian ấy, chú của cậu vẫn hay tìm ta uống rượu, vừa uống vừa khóc, than thở sao số mình khổ cực như vậy, vợ thì bệnh tâm thần, bản thân đã rất cố gắng làm việc nhưng cuối cùng vẫn xui xẻo tội nghiệp.

Ta chỉ có thể an ủi anh ta, về sau giúp anh ta liên hệ kiếm một chỗ bán hoa quả ở trên thị trấn. Mặc dù không kiếm được nhiều tiền như làm ở công trường nhưng bán hoa quả cũng đủ để chi tiêu hàng ngày trong gia đình.

Thế nhưng Tưởng Vận… Ài…

Ông Ngụy nói đến đây, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì rất không vui, biểu lộ ra bộ mặt buồn bực khổ sở. Dương Húc Minh mặc dù đoán sơ bộ tình huống lúc đó nhưng vẫn tỏ ra ngây thơ mà hỏi

– Chú Tưởng Vận bị làm nữa ạ?

Ông lão thở dài tỏ vẻ rất khó chịu:

– Cả nhà Tưởng Vận đã rất vất vả mới có cuộc sống tạm ổn, nhưng cuối cùng lại gặp một kẻ lừa đảo. Là một con mẹ đồng cốt bói toán dị đoan, nó bảo Tưởng Vận sở dĩ gia đình không may mắn là bởi vì trong nhà không có Bồ Tát phù hộ, nếu như bỏ tiền làm lễ mời Bồ Tát về nhà thì mới được phù hộ bình an.

Chú cậu tin con mẹ đó mới bỏ ra năm ngàn tệ mời Bồ Tát về nhà. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi, về sau kẻ lừa đảo đó thường xuyên đến nhà Tưởng Vận, mỗi lần đến là lại lừa mất một mớ tiền. Bao nhiêu tích cóp của chú cậu cơ hồ bị con mẹ này lừa hết sạch.

Lời của ông Ngụy khiến Dương Húc Minh có chút bức xúc, lần này thật sự là bức xúc:

– Con mẹ kia cũng thật là khốn nạn.

Ông Ngụy khẽ gật gù:

– Bà đồng cốt là một loại tín ngưỡng dân gian của Quý Châu… nói là tín ngưỡng nhưng thật ra là mê tín dị đoan. Bà đồng là một vài lão bà lớn tuổi, tự xưng có thể nói chuyện với Bồ Tát, biết lên đồng gọi vong hồn, biết trừ tà giải vận…

Bà đồng cũng khá giống với thầy phong thủy nhưng cũng nhiều điểm khác biệt, thầy phong thủy thường là xem hướng nhà hướng đất phong thủy, xem ngày lành tháng tốt, chủ trì tang lễ, hoặc là bán vài đồ đạo cụ bài trừ vận rủi…. Nói chung là vẫn dựa vào bản lĩnh để kiếm cơm. Cả hai dù đều xem như mê tín dị đoan nhưng loại sau ít ra còn có chút lý thuyết khoa học, còn bà đồng cốt cơ bản là lừa đảo lấy tiền.

…bản dịch sớm nhất đầy đủ nhất tại b a ch ng o c s a ch. co m…

Dương Húc Minh hỏi tiếp:

– Vậy bà đồng cốt này tên là gì ạ?

Đây mới là vấn đề trọng điểm hắn muốn hỏi cho ra. Hiển nhiên bà đồng cốt này chính là kẻ mà chị em Lệ quỷ nhà họ Tưởng oán hận nhất. Ba năm trước những người trong cuộc hầu như chết sạch, Tưởng Vận nhảy núi tự sát, bà mẹ biến thành Trành Quỷ, chị em Tiểu Vũ Hân Nhi thì thành lệ quỷ chết không nhắm mắt, coi như cũng chỉ còn lại bà đồng cốt lừa đảo này còn sống.

Ông Ngụy nói:

– Bà đồng kia tên gọi là Cố Nguyệt Nga.

– …

Trong nháy mắt ông lão nói cái tên ấy ra, Sinh Tử Lục trong túi Dương Húc Minh đột nhiên rung lên bần bật. Nhưng hắn vẫn tỉnh bơ bất động ngồi đó tiếp tục nghe ông Ngụy nói tiếp.

– Khoảng thời gian đó, con mẹ đồng cốt này chính là thần thánh trong mắt chú Tưởng Vận của cậu, nó nói gì chú cậu cũng tin. Mặc dù chuyện này nghe chối tai nhưng kỳ thực cũng dễ dàng lý giải. Tưởng Vận cả đời khổ cực như vậy, vẫn luôn dựa vào hai bàn tay cần cù làm việc kiếm tiền, nhưng bất luận anh ta cố gắng như thế nào thì cuộc sống vẫn khó khăn và đầy xui xẻo.

Bởi vì đả kích liên tục, xui xẻo chồng chất nên Bồ Tát mà con mẹ lừa đảo bán cho Tưởng Vận đã trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất của anh ta. Đây gọi là cùng đường mạt lộ tin theo tà giáo.

Ông Ngụy tiếp tục:

– Mà sự tình chuyển biến tồi tệ khả năng cũng có liên quan đến việc trường tiểu học bị đóng cửa vào ba năm trước. Lúc đó vì trường không tìm được đầy đủ giáo viên nên phải đóng cửa, học sinh trong trường phải đến các trường tiểu học lân cận để theo học tiếp.

Lúc đó em họ cậu Tưởng Tiểu Vũ sắp sửa thi lên cấp hai,với thành tích học tập của cô bé, ta rất hi vọng xin cấp học bổng cho cô bé đi học ở trường chuyên trên thành phố. Nếu như có thể được học trường ấy thì với sự chăm chỉ thông minh của mình, Tiểu Vũ có thể dễ dàng thi đậu Đại học.

Nhưng không ngờ trường học của ta bị đóng cửa, mấy đứa nhỏ phải chuyển đến trường khác học. Mà hiệu trưởng ở trường đó làm sao có thể mang danh ngạch học bổng quý giá này xin cấp cho cô bé không thân thích không tiền bạc như Tiểu Vũ.

Cô bé chuyển trường coi như là không có cơ hội vào được trường chuyên ở thành phố – Ông lão cười khổ – Cho nên đấy đại khái trở thành cọng rơm cuối cùng đè gánh nặng lên đôi vai của Tưởng Vận.

Trước kia Tưởng Vận tin vào bản thân, kết quả cuộc sống càng ngày càng long đong vất vả. Tiếp theo anh ta tin tưởng ra sức phụng dưỡng Bồ Tát, trông cậy vào Bồ Tát hết lòng, kết quả Bồ Tát cũng không thể phù hộ anh ta.

Mất hết niềm tin vào cuộc sống, quẫn bách quá nên anh ta lựa chọn nhảy núi tự sát…

– Chú Tưởng Vận của cậu kỳ thuật là một người rất đáng thương.

Nghe xong câu chuyện ông Ngụy kể, Dương Húc Minh trầm mặc không nói. Hắn biết nguyên nhân Tưởng Vận nhảy núi tự sát cũng không phải đơn giản như vậy, khả năng có liên quan đến cái chết của hai chị em Tiểu Vũ và Hân Nhi.

Có lẽ Tưởng Vận phát hiện ra mình tốn kém bao nhiêu tiền của, tin tưởng bà đồng cốt, tin tưởng Bồ Tát, kết quả gia cảnh không chuyển biến tốt đẹp hơn tí nào, đã thế còn chết mất hai đứa con gái, cuối cùng tinh thần sụp đổ mới tìm đường tự sát.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN