Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 532: Bóng tối trước bình minh
Dịch: Niệm Di
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Nhạc Chấn Đào cảm giác mình thật xui xẻo. Chỉ là vừa ra ngoài đi dạo lễ hội đèn lồng, muốn ăn một tô mì xào, nhưng trời đất rung rủi thế nào mà lại đi chạm mặt ngay Quỷ Diện. Cả thành phố Cửu Giang rộng lớn như vậy, lễ hội đèn lồng có biết bao nhiêu người, tỷ lệ tình cờ gặp nhau thế này là cực kỳ thấp đấy. Điều duy nhất mà gã cảm thấy may mắn ngay lúc này đã tách nhóm khỏi mọi người.
Nếu như cả gã, Tiểu Trúc, San San, người anh em họ Dương, và Ứng tiểu thư cùng nhau đi dạo chung, sau đó cả đám gặp Quỷ Diện, vậy chính là trường hợp tung lưới bắt gọn cả đám rồi.
Hiện tại, chỉ còn lại mỗi một mình Nhạc Chấn Đào, có lẽ vẫn còn đường lui.
Gã nhìn thời gian trên đồng hồ, đã 10 phút trôi qua kể từ khi yêu cầu cô em vợ rời khỏi nơi này. Nhưng tại sao Quỷ Diện vẫn chưa ra tay? Là do năng lực của mụ ta cần thời gian để khởi động à? Hay sợ gây rối loạn trong thành phố?
Xét thấy phong cách ra tay của nhóm Người nuôi quỷ ở các vụ việc trước, bọn họ đều thiên về xu hướng âm thầm, tránh gây ồn ào. Do đó, hội chợ náo nhiệt hiện tại chính là một lá bùa hộ thân của gã.
Nhưng chắc chắn, lá bùa này sẽ không linh nghiệm vĩnh viễn.
Bởi vì, lễ hội lồng đèn này cũng đến lúc kết thúc, người người ra về.
Và nếu trì hoãn một thời gian dài, ngộ nhỡ Quỷ Diện mất kiên nhẫn, có thể mụ sẽ thực sự ra tay trong đám đông.
Dù gì đi nữa, năng lực của lệ quỷ là để giết người trong âm thầm. Mụ ấy không cần đích thân giết mà sẽ bảo lệ quỷ ra ta…
Khoan đã! Nếu như vậy, có lẽ mụ đã hành động từ lâu mới đúng chứ? Cho dù gây ra hỗn loạn cỡ nào, nhưng chỉ cần không đích thân gây án, mụ có thể yên lặng rời đi mà không phải kiêng sợ bên cảnh sát điều tra. Nhưng tại sao mụ vẫn chỉ im lặng bám theo Nhạc Chấn Đào mà không hề ra tay? Trường hợp này có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ lệ quỷ của Quỷ Diện không có năng lực giết người trực tiếp à? Ví dụ như ngọn lửa quỷ của Dương Húc Minh có thể trị thương, thiêu đốt lệ quỷ, cường hóa trọng lực, nhưng không thể trực tiếp đốt người đến chết.
Liệu sức mạnh của Quỷ Diện cũng nằm trong loại đó à?
Lực sát thương của nó rất mạnh với lệ quỷ, nhưng không thể tổn thương người sống ư?
Hoặc có thể, mụ muốn đi theo gã một lát, xem gã còn có đồng bọn nào khác không?
Nhạc Chấn Đào bỏ sợi dây nịt xuống, đi dạo trong cửa hàng một lúc rồi rời đi. Xét độ chênh lệch sức mạnh hiện tại giữa hai bên, cho dù gã và Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết cùng hợp lực cũng không thể nào thắng được kẻ này.
Cũng vì thế việc duy nhất mà Nhạc Chấn Đào cần làm là dẫn Quỷ Diện đi càng xa càng tốt, sau đó rút lui an toàn.
Trong trường hợp xấu nhất, Nhạc Chấn Đào vẫn có thể giữ bí mật cho bạn bè và người thân của gã, không để Quỷ Diện phát hiện ra sự tồn tại của họ. Đi giữa đám đông, Nhạc Chấn Đào khẽ thở dài, siết chặt nắm đấm trong túi áo. Lý Tử sắp hồi phục; chỉ cần tiêu diệt được ả Quỷ Diện cuối cùng này, gã đã thành công trong việc xóa sổ cái tổ chức tà ác ấy.
Thời khắc hiện tại chính là quãng thời gian tăm tối nhất trước khi bình minh ló dạng.
Chỉ cần có thể sống sót qua khoảng thời gian đen tối nhất này, thành phố sẽ yên ổn trở lại như trước đây, và cũng không còn nhiều vụ án mạng bí hiểm xảy ra nữa.
Dĩ nhiên, sẽ không còn những vụ án bi thảm dẫn đến vợ chồng chia ly như trường hợp của gã.
Dù sao đi nữa, Nhạc Chấn Đào phải giữ lấy hy vọng cuối cùng này!
Tiếp đó, gã nghĩ đến một chuyện, ngộ nhỡ mình đụng mặt Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết giữa đám đông đang xô đẩy này thì sao?
Vì lẽ đó, gã chậm rãi tách dần khỏi dòng người, rời xa con đường náo nhiệt hiện tại. Cứ như một chiếc bóng đen câm lặng, gã tiến vào con hẻm tối tăm ở xa xa.
Nơi đó không có cửa hàng, không có ánh đèn hoa rực rỡ, thậm chí không có bất cứ bóng dáng du khách nào. Nhờ thế, gã sẽ không bao giờ chạm mặt Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết ở đây.
Huyện thành cũ kỹ cùng những con phố xa xôi và tăm tối tạo nên bức tranh của một thị trấn tồi tàn.
Trong bức tranh ấy không hề có bóng người, lại chẳng có bất cứ một ngọn đèn đường nào.
Trong con hẻm âm u và chật hẹp, mùi tanh tưởi của những rãnh nước đang thoang thoảng hòa vào từng làn gió đêm.
…
“Này, Dương đại sư, nếu như… ý em là nếu như thôi nhé! Nếu như anh có con trong tương lai, anh định đặt tên gì?” Ứng Tư Tuyết đột nhiên quay đầu lại khi đang đứng trước quầy hàng dưới ánh đèn lồng rực rỡ. Cô vừa hỏi, chiếc trống lúc lắc trong tay cũng đung đưa, phát ra âm thanh khá là vui tai.
Cô cười nói vui vẻ: “Chờ anh có con rồi, em sẽ mua một chiếc trống lúc lắc cho nó.”
Đứng cạnh cô, Dương Húc Minh vẫn im lặng.
Lúc này, tay của cả hai đã không còn nắm lấy nhau nữa. Sau khi rời khỏi quảng trường nhỏ, Ứng Tư Tuyết lẳng lặng buông tay hắn ra, không tiếp tục nắm chặt nữa. Ngay cả nụ cười của cô cũng đã quay về với thần thái dễ thương và xinh xắn như ngày nào. Nhưng vào thời điểm này, tâm trạng của Dương Húc Minh rối bời, không hề lạc quan như nụ cười dễ thương của cô gái đứng bên dưới ánh đèn lồng ấy, khó có thể tự lừa mình dối người, vờ như chưa có gì xảy ra. Hắn cảm giác tội lỗi và bứt rứt. Tư tưởng rằng mình đã gây ra một tội ác nghiêm trọng khiến tâm thần hắn không yên.
Nhưng đúng lúc này, Triệu Trúc dẫn cô bé con nuôi San San của thầy Nhạc chạy đến với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Anh Dương, chị Ứng. Cuối cùng em cũng tìm được hai người rồi!”
Trông Triệu Trúc rất bối rối.
Có vẻ như cô đã tìm kiếm Dương Húc Minh từ rất lâu rồi.
Hai người Dương Húc Minh lập tức điều chỉnh lại trạng thái nghiêm túc khi vẫn đang đứng trước quầy bán đồ chơi thiếu nhi, đồng thời nhíu chặt mày lại. Dương Húc Minh nói: “Bình tĩnh lại! Em nói từ từ đi. Thầy Nhạc là người lớn, không phải con nít, sẽ không bị tai nản rủi ro gì đâu. Nói cho bọn anh nghe xem, đã xảy ra chuyện gì vậy? “
Cô thở phào, nói: “Vừa rồi, anh rể dẫn bọn em đi ăn mì xào, nhưng vừa ngồi xuống là có một khách hàng khác của quán mì xào đã đứng dậy bỏ đi.
Khi người khách đó đi ngang qua anh Nhạc, anh ấy bất ngờ quay lại và nói kẻ đó có mùi lạ trên người.
Sau đó, anh Nhạc không nói gì nữa, thế mà lập tức dẫn bọn em đi ngay, còn bảo chủ quán không cần xào mì nữa.
Thái độ vội vã của anh Nhạc y hệt như đang tránh né một thứ gì đó vậy.”
Nói đến đây, vẻ mặt Triệu Trúc lại trở nên lo lắng hẳn, “Anh Nhạc dẫn em và cháu nó vào một cửa hàng nhỏ, mua áo choàng và mặt nạ rồi dặn em và San San mặc vào. Không những thế, anh Nhạc không cho em đến những địa điểm thưa người, không cho cởi mặt nạ và áo choàng ra. Sau đó, anh ta bỏ đi một mạch.
Đến hiện tại, em tìm anh ấy nãy giờ mà không gặp, cũng không gọi điện được, giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy đó.
Chị Ứng, có khi nào anh rể bị người xấu theo dõi không?”
Triệu Trúc hỏi bằng một gương mặt ngập tràn nỗi âu lo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!