Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em - Chương 26: Đóng máy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em


Chương 26: Đóng máy


Editor: Hoàng Thái Tử.

Mãi cho đến khi gió thu chuyển lạnh, Thẩm Hiểu Hiểu mới quay về đoàn làm phim.

Từ lúc đó tới nay, Hoắc Thanh Huy đã làm đủ mọi chuyện mà một y tá nên làm, và cả những chuyện không nên làm nữa. Lúc cô chưa gỡ thạch cao, anh đẩy cô đi phơi nắng, mát xa cơ bắp cho cô.

Sau khi xuất viện, bác sĩ chữa trị cảm thán, sắc mặt Thẩm Hiểu Hiểu ửng hồng, tinh thần tươi khỏe, không có chút nào giống người nằm trên giường bệnh lâu ngày.

Bởi vì Thẩm Hiểu Hiểu bệnh nặng mới khỏi, nhân gian lại có câu “thương gân động cốt chữa trăm ngày”, Ứng Quế Phàm dù nói gì cũng không đồng ý để cô tự mình treo trên dây thép nữa.

Những đoạn diễn đánh nhau, trong khoảng thời gian Thẩm Hiểu Hiểu nhập viện, Ứng Quế Phàm đã tìm thế thân thay cô diễn xong rồi.

Hoắc Thanh Huy rất hài lòng, còn Thẩm Hiểu Hiểu lại cực kì uể oải.

Trong mắt cô, ngoại trừ một vài động tác cần kỹ thuật cao, còn những thứ khác vẫn nên để diễn viên tự mình hoàn thành. Chứ cái gì cũng để thế thân diễn giúp vậy còn muốn cô diễn làm gì nữa? Trưng cái mặt vào cho đẹp à?

Cũng lúc này, Thẩm Hiểu Hiểu mới biết tin tức Đinh Thính Xuân đã rời khỏi đoàn làm phim, thay thế Đinh Thính Xuân là Đinh Tư Hạ, hiện giờ đã quen biết kha khá trong đoàn làm phim. Bây giờ cô ta đã ký hợp đồng với Anh Ngu, là cấp dưới của Vương Khiêm.

Thẩm Hiểu Hiểu chân thành chúc phúc cô ta.

Ở giới giải trí, người không có bối cảnh lại không có bằng cấp vốn dĩ rất khó để bò lên trên. Thẩm Hiểu Hiểu chính là người có vận cứt chó, đầu tiên là được Đường Liên đề cử, sau đó thì gặp Hoắc Thanh Huy.

Mà Đinh Tư Hạ thì lẻ loi một mình, không có quan hệ, không có bối cảnh, chỉ có một niềm mong ước muốn được diễn trước ống kính. Trước đây khi làm thế thân chuyên dụng cho Đinh Thính Xuân, cô ta đã diễn không ít phim nhưng đều không thể lộ mặt, mà hiện tại, khi Đinh Thính Xuân phải từ bỏ bộ phim《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》ngoài ý muốn, Đinh Tư Hạ mới có thể nhặt được một nhân vật như vậy để diễn.

Những chuyện khác không nói, nhưng Đinh Tư Hạ sau khi diễn vai này đã được xem như chân chính bước lên con đường làm diễn viên.

Sau khi Thẩm Hiểu Hiểu trở về đoàn làm phim, Hoắc Thanh Huy cũng trở về công ty. Trong lúc nằm viện, Thẩm Hiểu Hiểu không chỉ một lần nhìn thấy Hoắc Thanh Hi tới tìm anh để xử lý công việc.

Cô và Hoắc Thanh Hi cũng miễn cưỡng xem như là quen biết, tính cách Hoắc Thanh Hi rộng rãi hơn Hoắc Thanh Huy rất nhiều, mỗi lần gặp đều vui tươi hớn hở, đáng tiếc hai người bọn cô nói không được mấy câu đã bị Hoắc Thanh Huy đen mặt đuổi anh ta đi.

Cặp anh em này, quan hệ không hoà thuận lắm.

Các cảnh quay kế tiếp đều khá nhanh, dù sao cũng là nam chính diễn, còn nữ chính Thẩm Hiểu Hiểu cô thật ra chẳng khác bình hoa là mấy.

Là loại con gái mà đám đàn ông thường nằm mơ những vấn đề dâm dục: xinh đẹp, dịu dàng, kiên cường, tốt bụng thấu hiểu lòng người, võ nghệ cao cường.

Cảnh quay tình cảm cũng không nhiều lắm, lúc trước khi đọc tiểu thuyết Thẩm Hiểu Hiểu đã trộm phỉ nhổ trong lòng. Đọc là biết tình yêu trong mắt thẳng nam, nam chính yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên, sau đó thì yên lặng chờ đợi, sau khi nữ chính phát hiện ra thì cảm động, lấy thân báo đáp các thứ.

Cãi nhau? Hiểu lầm? Không hề tồn tại.

Nữ chính tốt bụng thấu hiểu lòng người như vậy, sao có thể để mấy chuyện hiểu lầm xảy ra chứ?

Đến lúc nhìn thấy Vạn An, Thẩm Hiểu Hiểu hiểu ra.

Đại khái đây chính là tình yêu mà anh ta hằng mong đợi.

Bận rộn quần quật thêm một tháng, cảnh quay cuối cùng, trên người Thẩm Hiểu Hiểu mặc áo cưới màu đỏ tươi, nhìn An Tân Tri cũng mặc một thân đỏ rực giống mình, cười thật tươi, sau đó ngã vào lồng ngực anh ta.

Màn ảnh dừng ở khoảnh khắc hai đôi tay đan thật chặt vào nhau.

“Cắt!”

Khi âm thanh này vang lên, An Tân Tri nhanh chóng buông tay ra.

Có một cái bình dấm chua to như vậy, anh ta cũng không dám có tiếp xúc thân mật gì với Thẩm Hiểu Hiểu ngoài công việc.

Mỹ Đại kích động vọt tới, tặng Thẩm Hiểu Hiểu một cái ôm con gấu thật to: “Chúc mừng đóng máy!”

Tuy rằng ở giữa có không ít nhạc đệm nhỏ, nhưng bộ phim này cũng xem như quay xong thuận lợi rồi.

Mặt mũi Ứng Quế Phàm sáng láng, bên cạnh có nhân viên công tác ôm hoa lại, chia ra đưa cho Thẩm Hiểu Hiểu và An Tân Tri, cười nói: “Chúc mừng Thẩm tiểu thư, chúc mừng Tân Tri thành công đóng máy!”

Thẩm Hiểu Hiểu cười cong mắt, ôm bó hoa, khom lưng về phía những nhân viên công tác xung quanh: “Cảm ơn các anh, nhiều ngày qua làm phiền các anh rất nhiều.”

Có nhiếp ảnh gia đang ghi hình, gọi tên cô, Thẩm Hiểu Hiểu nhìn về phía máy quay phim cười một chút, đôi mắt sáng lấp lánh.

Ứng Quế Phàm vỗ vỗ bả vai Thẩm Hiểu Hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Tiệc đóng máy đêm nay cô có tới không?”

Thẩm Hiểu Hiểu lộ ra chút khó xử: “Đêm nay tôi phải đến bệnh viện tái khám rồi…”

“Không sao,” Ứng Quế Phàm cười nói, không giận chút nào, “Rốt cuộc thì thân thể là quan trọng nhất mà, chỉ là ăn có bữa cơm thôi. Sau này còn nhiều cơ hội lắm.”

Thẩm Hiểu Hiểu trở về phòng hoá trang thay quần áo của mình.

Lúc rời khỏi khách sạn, cô gặp Đinh Tư Hạ trong thang máy.

Đinh Tư Hạ đã đóng máy ngày hôm qua, nghe nói là bị cảm nên mới ở lại khách sạn lâu thêm một ngày. Mỹ Đại đã đi xuống trước Thẩm Hiểu Hiểu để mua đồ, lúc này thang máy im lặng, chỉ có hai người.

Đinh Tư Hạ vẫn im lặng như vậy, má cô ta ửng hồng không bình thường, nhưng bởi vì làn da vốn có khá đen, cho nên không rõ ràng lắm, cô ta vẫn gầy yếu nhu nhược, giống như chỉ cần gió thổi qua là té ngã.

Nhìn kỹ, Thẩm Hiểu Hiểu phát hiện đôi mắt của Đinh Tư Hạ cũng không phải quá giống Đinh Thính Xuân.

Tuy cả hai đều có đôi mắt đào hoa, nhưng lúc Đinh Thính Xuân nhìn người khác luôn liếc mắt đưa tình, nhu nhược đáng thương, còn Đinh Tư Hạ lại tĩnh lặng như làn nước mùa thu, không kiêu ngạo không nịnh hót.

Ứng Quế Phàm lén lút bình luận về Đinh Tư Hạ, nói cô ta là một người có tham vọng.

Thẩm Hiểu Hiểu rất tán đồng những lời này.

Cô không nghĩ người có tham vọng là chuyện gì xấu, giống như cô, còn mơ mộng lấy được giải *Thị hậu Kim Ưng đó.

*Giải Kim Ưng là sự công nhận của khán giả với diễn viên thuộc ngành truyền hình Trung Quốc. Ở các năm trước, người được coi là Thị hậu sẽ nhận giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, người nhận giải là người có số phiếu cao nhất do khán giả bầu chọn theo danh sách đề cử của Hội đồng nghệ thuật.

Từ lầu sáu đến lầu một, Đinh Tư Hạ không nói một câu nào, cứ đứng như đóng đinh ở đó. Thẩm Hiểu Hiểu cúi đầu, gửi tin nhắn cho Ngũ Thanh Tuyết, ngón tay bay nhanh trên màn hình, không nói chuyện với Đinh Tư Hạ.

“Ting.”

“Tôi thật sự rất hâm mộ cô.”

Khi thang máy tới lầu một, Thẩm Hiểu Hiểu vừa bước ra ngoài, Đinh Tư Hạ bỗng nhiên nói một câu thâm thuý.

Thẩm Hiểu Hiểu khó hiểu quay người nhìn cô ta.

Đinh Tư Hạ kéo khóe môi cười cười, đại khái do cảm vẫn chưa khỏi nên nụ cười của cô ta trông rất bất lực, nhìn qua cực kỳ không có tinh thần.

Âm thanh cô ta khàn khàn: “Hẹn gặp lại, Thẩm tiểu thư.”

Giống như câu nói khi nãy Thẩm Hiểu Hiểu nghe được chỉ là ảo giác.

Cửa thang máy vẫn mở ra như cũ, Đinh Tư Hạ đi qua người Thẩm Hiểu Hiểu, trên người cô ta có mùi hoa hồng nhàn nhạt, như một cơn gió nhỏ phất qua gương mặt Thẩm Hiểu Hiểu.

Cô ta thẳng lưng, từng bước đi rất kiên định, không hề quay đầu lại thêm lần nào.

Trong lòng Mỹ Đại ôm một đống đồ ăn vặt bước đến, thấy Thẩm Hiểu Hiểu đứng bên cạnh thang máy, hỏi: “Hiểu Hiểu, chừng nào thì chị quay về trường học?”

“Chút nữa về đi.”

Thẩm Hiểu Hiểu theo bản năng nhìn qua hướng mà Đinh Tư Hạ đã rời đi, nhưng không còn thấy gì nữa.

Bóng dáng cao gầy kia đi qua khúc cua lập tức biến mất.

Chuyện Thẩm Hiểu Hiểu về nhà nghỉ ngơi, Chu Thục Sơn đã thông báo rồi.

Chân cô vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại, gần đây lại không được làm hoạt động gì mạnh mẽ hết chứ đừng nói là nhận phim mới.

Khoá học trong trường không thể bỏ. Tuy rằng trường rất rộng rãi trong việc cho phép học sinh ra ngoài đóng phim, nhưng Thẩm Hiểu Hiểu không muốn phụ lòng đống học phí mà cô đã đóng.

Cô nhìn thời khoá biểu, cũng không quay về ký túc xá mà đi trực tiếp đến phòng học.

Thẩm Hiểu Hiểu về đi học, Mỹ Đại tạm thời được điều đi làm cấp dưới của Chu Thục Sơn, đưa cô đến trường học sau đó lập tức rời đi.

Tính tính một chút, Thẩm Hiểu Hiểu đã bốn tháng không đi học rồi.

Nghê Lạc tới phòng học sớm nhất, vừa thấy Thẩm Hiểu Hiểu, vẻ mặt cô ta rất phức tạp.

Sau lưng cô ta là Hướng Sáo đang đi theo, Hướng Sáo lại cười mỉm, trực tiếp đi tới hỏi: “Đại minh tinh đã về rồi sao? Không đóng phim kiếm tiền nữa à?”

Nghê Lạc bật cười một tiếng, cầm notebook trên bàn đưa qua, nhìn Thẩm Hiểu Hiểu cười giả tạo: “Nhân dịp còn chưa nổi tiếng, đại minh tinh ký tên cho tôi được không, sau này nếu nổi tiếng rồi lỡ không xin được thì sao.”

Thẩm Hiểu Hiểu bình tĩnh nói: “Mọi người đều là bạn học, nói năng *âm dương quái khí như vậy là có ý gì?”

*âm dương quái khí: kì quặc, làm người ta không biết đâu mà đoán.

Gương mặt đẹp của Nghê Lạc đen lại, tròng mắt xoay xoay, bĩu môi nói: “Giỡn tí làm gì thấy ghê.”

Cô ta nói nhí nhí trong họng, ném notebook thật mạnh lên bàn, ngồi xuống.

Tiết này là giám định và thưởng thức điện ảnh, Ngũ Thanh Tuyết vì phải vừa học vừa làm nên đến có chút trễ, nhưng may mà giảng viên dạy môn này tính tình rất tốt, không phạt cô ta đến trễ.

Thẩm Hiểu Hiểu ngồi ở chỗ gần cuối, đám Nghê Lạc ngồi phía sau lẩm bẩm, âm thanh cũng không thèm nhỏ xuống, rõ ràng là nói cho cô nghe.

“… Không phải chỉ diễn có mấy bộ phim rẻ tiền, chụp mấy cái quảng cáo thôi à, còn chưa có nổi tiếng đâu mà bày đặt nhảy dựng lên rồi.”

“Ai biết làm sao mà lấy được vai diễn đó… Chị họ tôi nói, giới giải trí này rất loạn, rất nhiều người bán thịt để bò lên…”

“Chị họ? Là Bùi Nhã Nhàn sao?”

Bùi Nhã Nhàn? Tên này sao nghe quen quen?

Thẩm Hiểu Hiểu suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, là cô bạn gái kia của Hoắc Thanh Hi.

Đám đằng sau vẫn còn không ngừng kề tai nói nhỏ, Ngũ Thanh Tuyết im lặng không lên tiếng, đưa cho Thẩm Hiểu Hiểu một cái tai nghe.

Thẩm Hiểu Hiểu vặn to volume: “Thời tiết lạnh như vậy mà sao lại có nhiều sâu bọ la to thế nhỉ, phiền muốn chết.”

Âm thanh của cô không cao không thấp, nhưng vừa đủ để đám đằng sau nghe được, một chữ cuối cùng vừa dứt, đám đằng sau lập tức yên lặng.

Ngũ Thanh Tuyết cười nói: “Nói lý với đám đó làm gì? Dù sao cũng nhảy nhót không được mấy ngày.”

Thẩm Hiểu Hiểu nhét tai nghe vào lỗ tai, ngăn cách mấy âm thanh lộn xộn phía sau.

Cô nghe một hồi, lập tức thấy mệt nên nằm bò lên bàn ngủ.

Mơ mơ màng màng, không biết qua bao lâu, Ngũ Thanh Tuyết đẩy cô: “Tiểu Liễu, tỉnh dậy đi, bên ngoài có người tìm kìa.”

Thẩm Hiểu Hiểu mê mang ngẩng đầu, gỡ tai nghe xuống, hỏi cô ta: “Cái gì?”

“Ngoài cửa có người tìm cậu, vừa cao ráo vừa đẹp trai, chưa từng gặp bao giờ.”

Thẩm Hiểu Hiểu nghĩ không ra ai lại tới đây tìm cô, mà còn vừa cao ráo vừa đẹp trai.

Chẳng lẽ là An Tân Tri? Không phải là Hoắc Thanh Huy đấy chứ?

Cô nhìn theo ngón tay của Ngũ Thanh Tuyết, chỉ thấy trước cửa lớp có một bóng người cao gầy đang đứng đó, không phải Hoắc Thanh Huy thì còn ai trồng khoai đất này?

Trong nháy mắt Thẩm Hiểu Hiểu lập tức tỉnh cả người.

Sao anh lại ở đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN