Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em - Chương 35: Tỏ tình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em


Chương 35: Tỏ tình


Editor: Hoàng Thái Tử.

Thẩm Hiểu Hiểu đương nhiên biết lời Hoắc Thanh Huy nói là thật.

Sự ảnh hưởng của đạo diễn đối với bộ phim thật sự quá lớn.

Có đạo diễn yêu cầu thấp, chỉ cần đừng có phạm lỗi lầm gì quá lớn, kỹ thuật diễn tàm tạm không gây mù mắt là có thể qua, chạy theo tiến độ vèo vèo, có thể tạm chấp nhận thì tuyệt đối không bắt bẻ.

Còn đạo diễn Nguyễn lại soi mói, mỗi thứ mỗi thứ, cứ quay đi quay lại, một chút sai lầm cũng không được, nghiêm khắc đến mức khiến người khác sợ hãi.

Nhưng loại thái độ này, khiến không ít minh tinh điện ảnh nổi tiếng nhờ kỹ thuật diễn vững chắc, ra bộ phim nào cũng là tuyệt tác.

Hoắc Thanh Hi đứng bên cạnh hát đệm: “Hiểu Hiểu, cô cứ nhận đi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, phim điện ảnh mới của đạo diễn Nguyễn yêu cầu không ít đầu tư, nếu cô không nhận thì những nhà đầu tư khác cũng cố nhét người vào thôi, tôi thấy còn không ổn bằng cô.”

“Nếu như em thật sự lo lắng, vậy khoảng thời gian trước khi quay sẽ không sắp xếp bất kì công việc gì cho em,” Hoắc Thanh Huy nhẹ giọng nói, “Em có thể tiếp tục đi học ở trường, bên phía công ty vẫn có thể sắp xếp các chương trình học cho em.”

Nội tâm Thẩm Hiểu Hiểu gian nan lắc lư trái phải, cuối cùng, phim mới của đạo diễn Nguyễn có sức quyến rũ quá mức khổng lồ, cô gật đầu: “Được.”

Hoắc Thanh Huy nghe cô đồng ý, trên mặt nở nụ cười nhạt.

Lúc này trời không còn sớm, Hoắc Thanh Hi trực tiếp đưa Thẩm Hiểu Hiểu về trường học. Trước khi đi, Hoắc Thanh Huy còn cười mỉm chào cô.

Hoắc Thanh Hi nghĩ, gọi Thẩm Hiểu Hiểu tới ở cạnh Hoắc Thanh Huy thật sự là quyết định quá cmn thông minh.

Từ khi Thẩm Hiểu Hiểu lại gặp Hoắc Thanh Huy, anh lập tức bắt đầu ngoan ngoãn trị liệu. Đường Lâm Na làm bác sĩ tâm lý của anh nhiều năm, rốt cuộc Hoắc Thanh Huy cũng phối hợp nên vui vẻ không thôi.

Càng ngoài ý muốn hơn chính là, Hoắc Thanh Huy hỏi cô ta, nếu bản thân anh cứ trị liệu thế này thì bao lâu mới có thể chữa khỏi hoàn toàn?

Đường Lâm Na không dám đảm bảo.

Bệnh tật về phương diện tinh thần, vốn dĩ không dễ mà chữa khỏi, đặc biệt là rối loạn lưỡng cực, thật sự là cực kỳ khó giải quyết. Thời thơ ấu và thời niên thiếu vừa trưởng thành của anh ở trong hoàn cảnh quá mức vặn vẹo, cũng vặn luôn tính cách của anh. Loại bệnh từ thời thơ ấu này càng khó chữa hơn.

Ví dụ về chữa khỏi rối loạn lưỡng cực không phải là không có, nhưng yêu cầu bệnh nhân cần phải phối hợp.

Hoắc Thanh Huy tuy rằng vẫn uống thuốc để khống chế cảm xúc của mình, nhưng thường ngày suy nghĩ quá nhiều, dẫn tới giai đoạn trầm cảm càng ngày càng dài, mà lúc này, tương đối giống lúc trước, xem như vượt qua một cách bình lặng.

Đường Lâm Na cười nói: “Thời gian tôi không xác định, thứ duy nhất có thể đảm bảo chính là, anh cứ duy trì thế này thì tốc độ khỏi hẳn sẽ nhanh hơn.”

Hoắc Thanh Huy nói: “Cảm ơn cô.”

Đường Lâm Na trộm hỏi Hoắc Thanh Hi làm sao để thuyết phục Hoắc Thanh Huy. Hoắc Thanh Hi cười híp mắt: “Tôi làm gì mà thuyết phục được, đây hoàn toàn là do sức mạnh của tình yêu.”

Bữa tiệc cùng đạo diễn Nguyễn sắp xếp vào một tháng sau.

Đại khái là Chu Hà nói gì đó với ông ta, nên khi đạo diễn Nguyễn đối mặt với Thẩm Hiểu Hiểu luôn cười mỉm.

Sau khi biết Thẩm Hiểu Hiểu còn mê muội mình, ông ta còn nói giỡn: “Có muốn tôi ký tên cho không?”

Bữa tiệc này, cũng không phải cố ý tổ chức cho đạo diễn Nguyễn, đây xem như yến hội, không ít người đại diện mang theo nghệ sĩ của mình lại đây. Bởi vì Anh Ngu vẫn là nhà đầu tư chủ yếu nên tất nhiên sẽ đẩy nghệ sĩ nổi bật của công ty mình ra.

Tuy nói đạo diễn Nguyễn đã chọn xong vai nam nữ chính, nhưng còn không ít vai phụ chưa xác định, năm rồi nổi tiếng vì một vai phụ cũng không phải ít.

Ánh mắt đạo diễn Nguyễn độc đáo, kiên trì phải tham gia buổi tuyển chọn nhân vật, khi Chu Hà uyển chuyển đưa ra đề nghị để Thẩm Hiểu Hiểu diễn, phản ứng của ông ta vẫn là như vậy: “Được, nhưng phải đưa cô ấy tới đây để tôi nhìn thử.”

Thẩm Hiểu Hiểu chưa từng thấy kịch bản, cũng không biết bọn họ muốn quay chuyện xưa gì, dù sao cũng là buổi gặp mặt chính thức, cuối cùng cô mặc một cái váy tím nhạt, màu sắc này, mặc đẹp thì thấy nó rất có khí chất thần tiên, còn mặc xấu thì thấy tục khí muốn chết.

Nhưng cô vẫn có thể khống chế được.

Chu Hà cũng ở đây, cô ta đi theo bên cạnh Nguyễn Lương Kiệt, nghe ông ta nói: “Nếu không thì đưa nhân vật Tố Cách cho cô ấy? Tiểu Hà, cô cảm thấy thế nào?”

Sắc mặt Chu Hà không tốt lắm, cô ta nói: “Ngài có muốn suy nghĩ lại một chút hay không?”

Thẩm Hiểu Hiểu không rõ hai người này có phản ứng thế nào, đối với cô mà nói, chỉ cần có cảnh quay là tốt lắm rồi, cô căn bản không để bụng suất diễn của mình nhiều hay ít, cho dù là nhân vật lên sân khấu chưa tới mười phút thôi cũng được.

“Không suy nghĩ,” Nguyễn Lương Kiệt lắc đầu nói, “Tôi vừa gặp cô gái này lập tức thấy trên người cô ấy có khí chất như Tố Cách. Những nhân vật khác, cô ấy không thích hợp.”

Chu Hà muốn nói lại thôi: “Nhưng Tố Cách…”

“Tiểu Hà, cô hiểu tôi mà,” Nguyễn Lương Kiệt đánh gãy lời cô ta, “Nếu Hoắc Thanh Huy đưa cô ấy tới, tôi sẽ không suy nghĩ những yếu tố khác, chỉ chọn thứ tôi cho rằng thích hợp.”

“Vậy được rồi.”

Chu Hà thở dài.

Không phải là nhân vật Tố Cách này không tốt, thật ra đây là một nhân vật rất xuất sắc, hình tượng cũng rất phức tạp mê hoặc, nhưng khuyết điểm duy nhất là… Lên sân khấu trễ, chết sớm.

Đại khái cũng chỉ có mấy cảnh quay thôi, trên cơ bản xem như phiên bản nâng cấp của người qua đường Giáp.

Rất nhiều người cạnh tranh vai nữ phụ, nhưng ít ai muốn diễn vai Tố Cách.

Nhìn Thẩm Hiểu Hiểu vô cùng vui vẻ nói chuyện phiếm với Nguyễn Lương Kiệt, trong lòng Chu Hà cực kỳ phức tạp.

Tuổi vẫn còn quá trẻ.

Cô ta vẫn đang cân nhắc sẽ đề cập chuyện này với Hoắc Thanh Huy thế nào, lập tức thấy Hoắc Thanh Huy đi ra từ trong đám người, ánh mắt đảo qua Thẩm Hiểu Hiểu đang nói chuyện với Nguyễn Lương Kiệt, rồi lại rơi xuống người Chu Hà.

Không chờ anh hỏi, Chu Hà đã giành trả lời trước: “Thầy Nguyễn đồng ý, nhưng là một nhân vật nhỏ rất ít cảnh quay. Nếu cậu không hài lòng, tôi lập tức…”

“Tôi rất hài lòng.”

Hoắc Thanh Huy nói.

Anh nhìn Thẩm Hiểu Hiểu ở trong đám người, cười có chút bất đắc dĩ: “Cô ấy quá không tự tin, nếu tùy tiện cho cô ấy một nhân vật quá tốt, cô ấy sẽ không dám nhận. Không bằng để cô ấy đi theo đạo diễn Nguyễn học tập, sau này khi có tự tin rồi, cô ấy sẽ không nghĩ lung tung nữa.”

Chu Hà chân thành nói: “Cậu có thể nghĩ như vậy thật sự tốt quá.”

Dư quang anh nhìn thoáng qua Du Văn Ngạn, Hoắc Thanh Huy dừng một chút: “Sao cậu ta lại ở đây?”

“Thầy Nguyễn muốn cậu ta diễn nam chính trong phim mới,” Chu Hà rất kỳ quái hỏi lại, “Không phải lúc trước ăn cơm tôi nói rồi à?”

“…”

Lúc đó Hoắc Thanh Huy toàn bận nhìn trộm Thẩm Hiểu Hiểu, làm gì rảnh mà chú ý tới.

Đột nhiên, anh có chút ảo não: “Tôi nghe đạo diễn Nguyễn nói, bộ phim điện ảnh này phần lớn là lấy cảnh quay ở nước ngoài. Hiểu Hiểu cũng phải đi theo sao?”

Nếu Hiểu Hiểu cũng đi, cô và Du Văn Ngạn chẳng phải là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy ư?

Hai người ở chung một thời gian dài, hơn nữa tính tình của Du Văn Ngạn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với Hoắc Thanh Hi, huống chi Thẩm Hiểu Hiểu từng nói qua Du Văn Ngạn là thần tượng của cô…

Hoắc Thanh Huy bỗng nhiên ngộ ra, có chút hối hận khi giới thiệu cô cho đạo diễn Nguyễn.

Anh bắt đầu tự hỏi về tính khả thi khi từ chối đạo diễn Nguyễn lúc này.

Cơ bản bằng không.

Khi thấy Du Văn Ngạn đã đi về hướng của Thẩm Hiểu Hiểu, mặt Hoắc Thanh Huy căng thẳng, nói với Chu Hà vài câu xin lỗi không tiếp được, lập tức đi qua đó.

Du Văn Ngạn cười cong mi mắt, tới gần, Hoắc Thanh Huy nghe anh ta nói: “… Sao đạo diễn lại không cho Hiểu Hiểu diễn vai nữ chính chứ? Thật sự, tôi cảm thấy tôi và cô ấy đặc biệt xứng đôi…”

“Tôi thấy cậu và Lưu Vận cũng rất xứng đôi,” Hoắc Thanh Huy lạnh căm nói, “Cho dù là tuổi, lý lịch hay là những mặt khác.”

Khi nói chuyện, Hoắc Thanh Huy không dấu vết kéo Thẩm Hiểu Hiểu về sau lưng mình, cảnh giác nhìn Du Văn Ngạn: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Từ khi Hoắc Thanh Huy tới đây, Du Văn Ngạn lập tức biết em gái nhỏ này không ghẹo được nữa.

Anh ta cũng cười: “Tôi cảm thấy cũng tốt.”

Trước đây Lưu Vận là nghệ sĩ ký hợp đồng với Anh Ngu, nhưng hai ngày trước đã tách ra, tự mình mở phòng làm việc riêng. Người khác không biết rõ lý do, nhưng Du Văn Ngạn lại biết rất rõ.

Còn không phải do tên trước mắt này không hiểu phong tình sao, tên đầu gỗ này chỉ biết điên cuồng che chở cho cô gái nhỏ nhà mình mà thôi.

Hoắc Thanh Huy thấy Du Văn Ngạn còn muốn nói gì với Thẩm Hiểu Hiểu nữa, lập tức sắc mặt lạnh lẽo, kéo tay Thẩm Hiểu Hiểu, chào hỏi cũng không thèm đưa cô lên sân thượng.

Trên sân thượng vốn đang có hai người đang anh anh em em, tay cũng đã vói vào cổ áo, bị hai người đột nhiên xông tới làm hoảng hốt, vội vàng kéo quần áo xoay người vào trong.

Thẩm Hiểu Hiểu nhìn thấy cô gái kia có chút quen mắt, nhìn qua…

Có chút giống Đinh Tư Hạ.

Còn người đàn ông kia đi nhanh quá, cô không thấy được gì cả.

“Sao vậy?” Thẩm Hiểu Hiểu khó hiểu hỏi, “Bên trong quá buồn sao?”

Hoắc Thanh Huy bực bội dạo bước, bỗng nhiên dừng lại.

Anh nghiêm túc nói: “Không phải bên trong buồn, mà là trong lòng buồn.”

“… Hả?”

“Anh đã luyện tập suốt năm tháng,” Hoắc Thanh Huy bỗng nhiên nói, “Những lời này, anh vẫn luôn rối rắm là bản thân mình có nên nói cho em biết không. Có khả năng em sẽ thấy anh âm u, não bị giật giật, có suy nghĩ kỳ lạ.”

Anh nói vài từ hạ thấp bản thân mình, Thẩm Hiểu Hiểu nghe xong trong lòng cực kỳ không thoải mái: “Đừng nói như vậy, anh rất tốt.”

Hoắc Thanh Huy đứng trước mặt Thẩm Hiểu Hiểu, cúi đầu nhìn cô.

Đôi mắt anh nặng nề khác lạ, giống như đang đau khổ áp lực chuyện gì.

Nhìn thẳng một cách gần gũi như vậy, trong lòng Thẩm Hiểu Hiểu có chút hoảng, theo thói quen lùi về sau một bước.

Ánh sáng trong mắt Hoắc Thanh Huy u ám lại.

Anh nhẹ giọng nói: “Anh vẫn luôn suy nghĩ, nên nói thế nào mới có thể nói ra suy nghĩ trong lòng mình cho em, nhưng lại cảm thấy, chuyện này sẽ là gánh nặng đối với em. Anh càng sợ hãi hơn, sau khi em đã biết sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.”

Thẩm Hiểu Hiểu mở to hai mắt, cô cảm thấy hình như mình đoán được tiếp theo anh sẽ nói cái gì: “Anh…”

“Anh lớn hơn em ba tuổi, bây giờ còn có bệnh, anh không chắc trong khoảng thời gian ngắn mình sẽ khỏi bệnh, nhưng sẽ vì em cố gắng cải thiện nó,” Hoắc Thanh Huy nghiêm túc nói, “Anh thích em, muốn ở bên em, có được không?”

Đầu óc Thẩm Hiểu Hiểu ong một tiếng, rớt đài.

*lần trước nhớ là anh lớn hơn chị hai tuổi, lần này lại là ba, tôi thấy hơi vô lý nhưng vẫn để nguyên bản gốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN