Tàu Điện Ngầm Bắc Kinh Tuyến Số 1 - Chương 20: Càng tẩy càng đen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Tàu Điện Ngầm Bắc Kinh Tuyến Số 1


Chương 20: Càng tẩy càng đen


Lỗ tấn tiên sinh có một câu nói hay, nếu không bùng nổ trong im lặng, thì sẽ tiêu tan trong im lặng (câu này ý nói không nên tiếp tục im lặng nữa), hiện tại Bình An ni, đang đứng giữa khe hở bạo phát và tiêu tan giãy dụa không ngớt.

Hắn cảm thấy lấy tình cảm hiện tại của hắn mà nhìn, không đem Lý Phát cùng Phương Chấn ra chỉnh chút gì, hắn thật nghĩ có lỗi với bản thân, càng có lỗi với cái lỗ trên đầu mình kia, thế nhưng hắn lại không biết làm thế nào cùng Lý Phát kết thúc, lúc này đều không phải đầu óc Bình An yếu đuối, mà là hắn sẽ không nghĩ tới muốn đẩy ai vào chỗ nào đó, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua việc như vậy nói là Lý Phát bọn hắn sai, người ta lại bất đắc dĩ bị ép, nếu là mình bị coi thường đền phòng đi, Bình An lại cảm thấy đây là đang tự chửi mình ngu.

Ngay cả khi xin nghỉ thật nhiều này, sau đó vẫn được mời lễ Giáng Sinh, lão bản của Bình An biết hắn sau khi bị thương lập tức đáp ứng cho phép nghỉ ngơi, may măn của Bình An chính là có một lão bản tốt bụng ôn nhu như vậy, càng may mắn hơn con thỏ mang tên Tiểu Bạch kia, có thể làm lý do tạm thời cho hắn có thể an ổn đứng ở địa bàn của Nhâm Thủ.

Mặt trời mọc ở hướng đông hạ ở hướng tây, trăng khuyết lại thành trăng tròn, chỉ chớp mắt một hai ngày đã đến trước đêm lễ Giáng Sinh.

Bình An buổi sáng tỉnh dậy, liền bắt đầu lập kế hoạch cho một ngày chơi đùa thật tốt thật vui vẻ, đáng nhớ một chút, trên thực tế đối với Bình An mà nói, những ngày lễ phương Tây này hắn căn bản chưa từng trải qua, khi hắn nhận thức, cho tới bây giờ đều nhận định đêm bình an so với lễ Giáng Sinh trọng yếu hơn, ý tứ trong đó cũng không nói liền biết.

Nhưng hết lần này tới lần khác lúc này, mấy tên hồ bằng cẩu hữu của mình mỗi một người đều không rảnh, quả thực xưng là trăm bận.

Hắn đầu tiên là gọi cho Trần Phi Phi thích chơi đùa, kết quả Trần Phi Phi trực tiếp từ chối: “A? Đêm Giáng sinh đi ra ngoài chơi? An ca, cậu tha tiểu đệ này đi, tôi hiện tại đang là thời kì căng thẳng, này có thể liên quan đến vấn đề trọng đại thời gian tới tôi có thể hay không tiếp tục duy trì công việc, đâu còn có bản lĩnh trải qua đêm bình an lễ Giáng Sinh a, tết âm lịch có thể thư thái tôi liền thỏa mãn!”

Bình An thấy Trần Phi Phi này không được, cũng chỉ có thể đem hắn bỏ qua, chuyển qua gọi cho tên đồng nghiệp xấu xa, ai ngờ Mặc Oa Tử cũng trực tiếp cự tuyệt: “Quá nhi, cô cô ta Cửu âm bạch cốt trảo còn chưa có luyện đến mười tầng, phải nắm chặc thời gian luyện công lực sau này nhất thống thiên hạ, ai, đêm Giáng sinh quán bar bên kia có tiết mục quan trọng a, cô cô ta không đi chẳng phải là không cho lão bản mặt mũi, chỉ có thể vì tiền kiên trì đi, cô cô ngươi còn nằm trên giường không xuống được ni, ngươi cũng đừng giày vò ta, hảo hảo ở nhà dưỡng đầu của ngươi a, cái lỗ này xem ra đập cũng không cạn.”

Bình An không nói hai lời trực tiếp cúp điện thoại, hắn đã biết, quả nhiên hai người này lúc nào đều không dùng được, ngoại trừ khả năng sẽ thêm mắm thêm muối, lửa cháy đổ thêm dầu, còn lại thời gian hay tam chân đều bằng tưởng đá ra ngươi nghĩ văn thí.

Bình An thương tâm gần chết trong tay siết điện thoại di động, ở trên ban công câu được câu không đùa thỏ trong lồng tre, kỳ thực hắn là đang do dự nghĩ rốt cuộc có nên gọi hỏi Nhâm Thủ một chút không, thế nhưng lại cảm thấy như Nhâm tổng giám đốc nam nhân hoàng kim độc thân như vậy, loại ngày lễ này sẽ có nhiều mỹ nữ gì đó làm bạn hai bên ni, phỏng chừng  người tìm hắn xếp một hàng dài phía sau.

Bình An vì cái gì lại nghĩ tới đêm Giáng sinh, thực sự bởi vì hắn phiền muộn a, hắn bị đè nén a, hắn không cam lòng a, hắn nghĩ hắn muốn phát tiết ra chút a, không phải thật bị bọ Lý Phát chọc tức không thể không phát bệnh.

Lúc hắn đang nghĩ ngợi làm sao bây giờ, điện thoại trong tay vang lên, cúi đầu vừa nhìn, dĩ nhiên là Nhâm Thủ gọi tới, Bình An vội vàng nhận.

Thanh âm của Nhâm Thủ trong điện thoại nghe có điểm thấp: “Buổi trưa tôi về.”

Bình An sửng sốt: “Anh về? Công ty anh không bận sao?”

Nhâm Thủ cười khẽ: “Ừ, ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”

Bình An tiếp tục ngây người, chưa từng phản ứng kịp đối phương đã cúp điện thoại, lại nói chuyện ba câu thật đơn giản, khiến Bình An nghĩ không thích hợp, hắn sau một khoảng thời gian ở nhà Nhâm Thủ, hiện tại hình thức hai người ở chung khiến Bình An có chút sởn tóc gáy, cũng tỷ như cuộc điện vừa nghe đi, này nhìn thế nào cũng giống như nam nhân gọi cho vợ báo mình sẽ về nhà, nhất là hai chữ cuối “ngoan ngoãn”, khiến Bình An cả người đều nổi da gà.

Đầu chóng mặt, bên tai tựu truyền đến tiếng chuông cửa, Bình An nhất thời cả kinh, lòng nghĩ sẽ không đi, mới cúp điện thoại liền tới cửa?

Từ từ đi mở cửa, vốn nghĩ là Nhâm Thủ, kết quả đứng ở cửa một người không tưởng được —— người tình của Nhâm Thủ.

Bình An nhìn người, cũng biết là tìm ai, lập tức nói rằng: “Nhâm Thủ bây giờ không có ở đây, hẳn là ở công ty, buổi trưa sẽ về.”

Cậu bé mắt nhìn thẳng lướt qua Bình An, sau đó lại hoàn toàn không để mắt đến hắn, tự mình giẫm chận tại chỗ đi vào phòng khách: “Tôi phải ở chỗ này chờ Thủ về.”

Thấy người tới như vậy, Bình An cũng không có cách, vốn là không quen biết cậu bé này, mặc dù có chút hiếu kỳ quan hệ giữa hắn và Nhâm Thủ, bất quá ở đây cũng không phải là chỗ của mình, may mà Bình An liền mặc kệ, đóng cửa lại tiếp theo đi tới ban công, một bên đùa thỏ một bên phơi nắng.

Hơn mười phút trôi qua, hai người một ngồi ở trên ghế sa lon, một ở ban công ngồi chồm hổm, cái gì cũng chưa nói, bất quá bầu không khí kiềm nén rõ ràng áp lực xuống khiến Bình An một hồi không hài lòng, ngươi có thể thử nghĩ, nếu như một người có thể nói là xa lạ, mười phút mắt đều không nháy một cái nhìn chằm chằm ngươi xem, ngươi ngay cả khi ngủ cũng có thể tỉnh lại, huống hồ trợn tròn mắt lúc lý trí thanh tỉnh, phía sau lưng cặp mắt kia đơn giản là muốn đem Bình An nhìn xuyên qua.

Rốt cục Bình An sự chịu đựng bị nhìn chằm chằm, nắm hai lỗ tai thỏ, ném vào trong lồng tre, quay đầu lại nghi ngờ liếc nhìn cậu bé đang ngồi trên ghế sa lon: “Có chuyện gì không?”

Đứa bé trai kia tháo túi trên vai túi tháo xuống bỏ bên cạnh sô pha, mặt trên in một ký hiệu thật to GUCCI, rất là nổi bật, hắn lại từ trong túi lấy một cái iphone4, sau đó mới nhìn hướng Bình An hỏi: “Ngươi là nam nhân hiện tại của Thủ sao?”

Bình An đối tiểu phú nhị đại này rất là bất đắc dĩ, sau đó tay chỉ vào con thỏ trên mặt đất nói: “Đều không phải, cậu coi như tôi là nam nhân của con thỏ kia là được.”

Cậu bé không có nhìn thỏ trên đất, tự mình lại bắt đầu nói: “Thủ trước đây kỳ thực không phải đồng tính luyến, hắn là một nam nhân rất nghiêm chỉnh, trong sự nghiệp lúc công tác rất lợi hại, tôi từ mấy năm trước mà bắt đầu thích hắn, hắn tuy rằng lúc làm việc luôn luôn mặt lạnh, thế nhưng tôi biết thực tế hắn là một nam nhân rất có trách nhiệm tính cũng rất ôn nhu, có thể hắn chỉ là không quá rành việc biểu đạt tình cảm của mình, cũng đều là lỗi của tôi, là tôi kéo hắn vào vòng tròn đồng tính luyến ái này, tôi cũng là nam nhân đầu tiên của hắn.”

Một sinh viên đại học năm ba năm bốn ở trước mặt mình xưng nam nhân, khiến Bình An có chút buồn cười, nói thật, Bình An biết hắn vì sao nói với mình những lời này, thế nhưng Bình An thực sự đối chuyện đời, tính cách đặc thù bao gồm tính hướng chuyển biến ra sao của Nhâm Thủ hết thảy không có hứng thú, bởi vì trong đầu Bình An đã nhận định, Nhâm Thủ chinh là một dã thú khoác da người, trước mặt người khác có thể lộ ra các loại bộ dạng mê hoặc ánh mắt của ngươi, lúc một mình có thể lập tức nghiêng trời lệch đất thay đổi, trong ngoài không đồng nhất, tuyệt đối trong ngoài không đồng nhất!

Bình An đang chuẩn bị cùng cậu bé tỏ rõ vấn đề trong sạch của mình, chuông cửa lại vang lên…

Cậu bé nguyên bản ngồi trên ghế sa lon, nhanh chóng xông lên mở cửa, sau khi Nhâm Thủ thấy người mở cửa, vùng xung quanh lông mày trong nháy mắt nhíu lại, hắn đứng ở cửa không có vào, đối cậu bé trực tiếp lạnh giọng nói: “Lập tức cút ra ngoài.”

Sau khi nghe Bình An thiếu chút nữa không bật cười, cậu bé mới vừa rồi còn chậm rãi mà nói thiên hoa thối nát rũ xuống, lúc này cũng thật mất mặt đứng ở nơi đó sắc mặt xấu xí, còn lộ ra không ít ủy khuất, thanh âm rõ ràng nhỏ xuống: “Thủ, em đi nấu cơm cho anh có được hay không? Ngày hôm nay là đêm Giáng sinh khó có được, em muốn ở cùng anh.”

Nhâm Thủ mặt không thay đổi đi vào, không có đóng cửa phía ngoài, vẫn là trạng thái cửa mở rộng, Nhâm Thủ tựa trên tường trắng ở cửa đổi giày, thanh âm lại lạnh vài phần: “Đừng để tôi nói lần thứ hai.”

Cậu bé có chút nóng nảy, ngẩng đầu trong ánh mắt đều hàm chứa nước, vội vội vàng vàng bắt đầu xin lỗi: “Đều đã nửa năm anh còn không chịu tha thứ cho em sao, em đều đã tìm anh nhiều lần như vậy, cũng ân hận rất nhiều lần, anh cho em một lần cơ hội nữa đi, em là thật muốn ở cùng anh, mới lâu như vậy cũng không có buông tha.”

Nhâm Thủ đột nhiên cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua cậu bé sau lưng, sau đó chậm rãi tới gần, cười nói: “Cậu cho tôi là người mù, ngày mai cậu là có thể thấy thứ cậu muốn.”

Nói đến đây, cậu bé biểu tình cứng một chút, sau đó cúi đầu ở tại chỗ cái gì cũng chưa nói, sau khi do dự, liền nhấc chân đi ra ngoài cửa, bước ra cánh cửa liền yên lặng nói một câu: “Em, lời mới vừa nói, đều là thật tâm.”

Bình An không giải thích được nhìn hai người, cậu bé đi qua vai có chút run rẩy, mắt thấy muốn đi, Bình An lập tức nhớ tới cái gì, một tay mang túi GUCCI trên ghế sa lon, một tay cầm iphone4, hai ba bước chạy tới, vỗ nhẹ lên bả vai của cậu nhóc, hảo tâm nhắc nhở: “Túi xách của cậu và điện thoại di động.”

Cậu bé “vụt” một chút xoay người, căm tức nhìn Bình An, khiến hảo ý của Bình An sửng sốt, trong đầu phản ứng đầu tiên chính là muốn chửi mình hai câu, hắn hiện tại hành động này không rõ ràng là khiến người ta ngột ngạt đó sao, vốn không nghĩ cái gì, thế nhưng thêm vào liên tưởng, người khác khẳng định cho rằng tầng ý tứ sâu này chính là đuổi người đi nhanh.

Nghĩ tầng ý tứ vậy, Bình An không khỏi lúng túng không thôi, cười cũng không được khóc cũng không xong.

Cậu bé mắt to trừng mắt Bình An, cơn tức mười phần từ trong tay Bình An kéo qua túi xách của hắn và điện thoại di động, “răng rắc” một tiếng vang nhỏ, cậu bé cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài.

Bình An lúc này thực sự choáng váng, hoàn toàn trợn tròn mắt.

Nhâm Thủ đứng ở bên cạnh trên mặt mặc dù diện vô biểu tình, vai lại bắt đầu run rẩy.

Bình An muốn cười, thế nhưng hắn nghĩ này là không đúng, thế nhưng hắn thực sự cảm giác mình có chút nhịn không được, ngẩng đầu nhìn một chút cửa đã đóng chặt, liền cúi đầu sững sồ nhìn mình tay của, trong tay trái là logo săt cứng GUCCI, trong lòng tay phải còn ấn một logo quả táo màu trắng.

Sau đó lưu loát đem thứ trên tay trái ném, chà xát lòng tay phải.

Bình An quay đầu liếc một cái Nhâm Thủ dựa bên tường không nói chuyện vai run rẩy: “Thú ca ca, đừng nghẹn xuất nội thương a.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN