Tay Chơi - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Tay Chơi


Chương 32


Yến Vũ cười lấp lửng, đáp, “Thành rồi sẽ mời cưng ăn bánh cưới nhá.” Trình Sở lắc đầu liên tục, “Không biết xấu hổ, thật không biết xấu hổ mà.” Thế nhưng Yến Vũ còn chưa kịp lên nhà Văn Diên, thay đối phương tưới cây tưới cỏ, thậm chí anh còn chẳng thể chờ được Văn Diên về, mời người ta đi ăn khuya. Anh nhận được một cuộc điện thoại, đến từ vùng quê cách thành phố C xa xôi.

Nhận cuộc gọi đó xong, trước hết Yến Vũ xin phép công ty nghỉ dài hạn. Anh ôm Tiểu Tư mang đến nhà Tống Kiếm. Sau khi cẩn thận bàn giao Tiểu Tư xong, Tống Kiếm nhìn anh hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”, Yến Vũ lắc đầu, “Cụ nhớ cháu nội quá, muốn tao về thôi, không phải chuyện lớn.”

Bà cụ năm nay đã tám lăm tuổi, Yến Vũ nhớ lần gặp gần nhất, bà cụ vẫn còn xăng xái ra đồng hái rất nhiều rau cho anh. Bảo với anh rằng rau nhà rất tốt, thành phố không bằng được đâu. Yến Vũ mua vé tàu cao tốc, ngồi tàu bốn tiếng. Đến nơi thì trời đã tối. Gió đêm phe phẩy, hiu hiu lạnh. Anh kéo vali, ngồi xe buýt, lắc la lắc lư, đi qua đường lớn, chui vào đường nhỏ.

Đến tám giờ tối anh mới đến ngôi nhà đơn bé, thôn xóm rất im ắng, xung quanh tối thui tối mò. Bà cụ không có nhà, anh kéo hành lí vào nhà cất xong, đoạn qua nhà hàng xóm bên cạnh trước, biếu một phong bì đỏ. Bà cụ ra khỏi nhà bị té ngã, may mà có nhà kế bên phát hiện, kịp thời đưa đi bệnh viện, bằng không hậu quả đúng là khôn lường.

Yến Vũ nhuốm cả người phong trần mỏi mệt, đến bệnh viện. Bệnh viện ban đêm rất vắng lặng, cũng rất tối. Trước hết Yến Vũ đi kiếm hộ lý đăng kí thêm một giường, chuẩn bị túc trực tại bệnh viện cho đến khi bà nội xuất viện. Anh đến phòng bệnh, bà cụ đang ngủ lìm lịm trên giường, nom như một thoáng đã già đi nhiều. Bàn tay gầy sạm thò ra ngoài chăn, cắm kim.

Yến Vũ cẩn thận nâng bàn tay ấy lên, nhẹ nhàng đưa gò má mình cò cọ. Bà cụ thức giấc, mở mắt ra, gọi khẽ, “Lão đại, con về rồi…” Vành mắt Yến Vũ hoen hoen đỏ, bà cụ đang gọi con mình, nhầm anh với ba anh. Yến Vũ máy môi, không phủ nhận, chỉ nhẹ giọng hỏi, “Có còn đau không?”

Ánh mắt bà cụ hẵng còn mơ hồ, áp lòng bàn tay ấm áp lên mặt Yến Vũ, “Lão đại, lão đại có đói bụng không, trong bếp có thịt hầm, chốc nữa múc cho con một chén.”

Yến Vũ vuốt tóc mai bạc trắng của bà, “Ngủ đi, con tự đi ăn.” Đợi bà cụ ngủ trở lại rồi, Yến Vũ tìm một cái ghế, ngồi bên cạnh trông bà. Bà nội là một người đàn bà quật cường, ngày trước vốn dĩ là tiểu thư khuê các, về sau khăng khăng đòi gả cho ông nội. Tiếc rằng ngày vui ngắn chẳng tày gang, ông nội đi sớm, để lại cho bà nội một đứa con đang học đại học.

Thế nhưng đứa con mà bà hãnh diện hơn nửa đời người ấy cũng bắt bà tre già khóc măng non, chỉ đổi lại được một gánh nặng là anh đây. Tình cảm của anh dành cho bà nội vô cùng phức tạp, cũng như bà nội đối với anh vậy.

Yến Vũ thoáng mỏi mệt tựa vào giường bệnh, dần dà chìm vào giấc ngủ. Cơ thể dần nặng trĩu, cảnh trong mộng tưởng lại hỗn loạn khôn tả. Trong cơn mơ, anh nhìn thấy con đường nhỏ mình từng quen thuộc không gì bằng. Thậm chí anh có thể cảm nhận chân thực nhiệt độ của giấc mộng, tiếng ve kêu bên mình.

Đó là một mùa hè nóng phát ngốt, hôm ấy chuồn chuồn bay thấp, tầm năm sáu giờ chiều, trời đã ngả cái màu vàng sàm sạm, dấu hiệu chuẩn bị đổ một trận mưa tầm tã. Yến Vũ mới đi học về, lưng đeo cặp sách, tay cầm quyển truyện tranh, chạy về nhà. Hôm đó là sinh nhật anh, anh nghĩ bụng, hôm nay sẽ có quà, có thể ăn bánh kem, hết thảy đều khiến anh khấp khởi.

Anh huýt sáo, bước qua vũng nước nhỏ, tiện tay bắt một con chuồn chuồn bé xíu, cảm nhận cái rung động trong lòng bàn tay. Chẳng mấy chốc, mưa đã đổ xuống, lộp độp lộp độp, vỗ xuống mặt, xuống đầu Yến Vũ.

Anh kêu ối một tiếng, nhét truyện tranh vào cặp, rồi lấy cặp che đầu, chạy nháo nhác. Gió giục mây vần, trời nhanh chóng tối sầm, cơn gió ào ào thốc mạnh vào người anh, anh cảm thấy cơ thể ngả nghiêng lung lay, chỉ có thể tăng tốc, chạy không ngừng.

Cho đến khi người đẫm đầy bùn đất, ướt mem, Yến Vũ đẩy cửa nhà. Anh quẹt nước lên mặt, hô lên, “Con về rồi…”

Chào đón anh cũng là một màn khó coi không kém, còn tiếng của anh, cũng đã bị tiếng bình hoa vỡ nát, triệt để che lấp.

Anh nhìn thấy người anh gọi là chú Trần, Trần Thế Hoa, bạn rất thân của ba anh, đang ôm mẹ anh. Hai người họ quấn quýt tóc mai, tựa như những người thân thiết đến cực điểm. Trần Dung phát hiện anh về nhà trước hết, bà hoảng hốt đẩy người đàn ông đó ra, đi từng bước đến chỗ đứa con đã trắng bệch mặt mày, trong lúc vội vàng hấp tấp, đã gạt đổ cái bình hoa đẹp đẽ bên cạnh.

Nước vung vẩy xuống sàn, cành hoa hất bay giữa không trung, hết thảy diễn ra rất chậm, rất lặng lẽ. Yến Vũ đứng ngay cửa, tim đập dồn dập, không thở nổi, hệt như bị kim đâm vào lục phủ ngũ tạng, đau đớn không thôi. Anh sợ hãi lùi ra sau, như thể Trần Dung là yêu quái ăn thịt người, đội lốt mẹ anh. Nụ cười trên mặt Trần Dung sượng đơ, tay bà siết chặt cổ tay Yến Vũ, toan kéo Yến Vũ lại.

Yến Vũ khi ấy mười bốn tuổi, dù chưa phát triển hết, nhưng sức lực thiếu niên vẫn đủ. Anh hung hăng rút tay lại, kéo Trần Dung loạng choạng theo. Gã đàn ông kia nhăn mày, ánh mắt Yến Vũ tức thời dữ tợn, như có thể nhào đến liều mạng với ông ta bất cứ lúc nào. Bản mặt ông ta treo nụ cười dối trá, nói với Yến Vũ, “Vừa rồi chú với mẹ con chỉ nói chuyện thôi.”

Ánh mắt Yến Vũ không hề dịu đi, lồng ngực anh phập phồng dữ dội, không ai có thể ngờ được, Yến Vũ nhặt một mảnh bình hoa vỡ, xông đến chỗ gã kia, hết thảy diễn tiến quá nhanh. Trần Dung thét lên thất thanh, ở đằng sau không ngờ kéo xé áo anh. Thế nhưng Yến Vũ vẫn chớp được cơ hội dùng mảnh sứ trong tay đâm bị thương gã ta. Gã ta tức giận rống lên, tát Yến Vũ một bạt tai.

Lực tát đủ mạnh khiến Yến Vũ ngã văng ra ngoài, đầu đập mạnh vào góc bàn, đồ ăn trên bàn rơi xuống, đổ lên người Yến Vũ, bánh kem chảy nhoe nhoét như một đống bùn nhão, Yến Vũ choáng váng, bạt tai đó khiến tai anh ù đi, trước mắt tối sầm không còn nhìn thấy gì nữa.

Anh giãy dụa dưới đất một hồi mới có người đỡ anh đứng dậy, khuôn mặt Yến Vũ sưng phù, ráng nhìn, nhận ra là ba anh. Ba anh vừa về đến nhà run rẩy sờ mặt anh, ánh mắt đau đớn. Yến Vũ khe khẽ hít hít, lệ rấn trong mắt tức thì sa xuống, anh kêu ba ơi, khóc không thành tiếng.

Yến Vũ khi ấy chẳng qua chỉ là một thằng bé xốc nổi, nhìn thấy mẹ mình ngoại tình chẳng khác gì một bầu trời sụp đổ, khi ấy ba anh trở về, hệt như trong chớp mắt tìm được cột chống trời. Cha anh nhẹ nhàng vỗ về mặt anh, như sợ anh đau, chỉ cẩn thận vuốt ve đường mép, rồi trầm giọng nói, “Ngoan, đừng sợ. Về phòng trước đi, chút nữa ba đưa con đi bệnh viện.”

Yến Vũ vốn dĩ không hề muốn, như vô số giấc mộng về sau, anh cũng không hề muốn. Hệt như lúc này, Yến Vũ như tách ra khỏi mộng, một bản thể trưởng thành đứng một bên, nhìn bản thể nhỏ của mình năm ấy ngoan ngoãn gật đầu, đi từng bước lên cầu thang, trở về phòng trên lầu. Yến Vũ nhìn bóng lưng của mình, không ngừng thét gào, đừng đi lên.

Lần phân ly ấy, cũng là vĩnh biệt. Đến khi Yến Vũ nghe tiếng rầm bên dưới, hết thảy đã quá muộn. Ngoài cửa sổ sấm rền từng chặp, tiếng này nối liền tiếng khác, khỏa lấp âm thanh đổ vỡ dưới lầu một cách hoàn mỹ. Yến Vũ ra khỏi phòng, xuyên qua tay vịn cầu thang cao nửa người, nhìn thấy bên dưới phòng khách, màu máu đỏ đập vào mắt.

Yến Vũ nhìn thấy ba mình, tựa như đang ngủ, nằm giữa vũng máu, trên bụng cắm một con dao nhỏ. Trần Dung ngất đi trong góc, chỉ có gã đàn ông kia, vẻ mặt kinh hoàng không ngừng lẩm bẩm, “Hắn ta ra tay trước, không liên quan đến tôi! Không liên quan đến tôi!”

Yến Vũ mất đi mọi cảm giác, hoang mang chạy xuống, tới mấy bậc cuối cùng thì bị hụt chân, té lăn xuống dưới. Anh ngửi thấy mùi màu gắt mũi, chảy xuống tay anh ấm nóng, trong hỗn loạn, Yến Vũ ngẩng đầu lên, nhìn ba anh cách đấy không xa đang nhắm mắt, không có hơi thở, im lìm bất động.

Khí lực không biết từ đâu sinh ra, Yến Vũ vùng bò tới, dùng cả tay lẫn chân để lê đến gần ba mình, anh tựa vào cơ thể ba, nhưng lại không dám chạm vào. Anh há miệng, nhưng lại chẳng thể nói được tiếng nào. Yến Vũ gấp gáp đến mức tự cấu mình, anh muốn cất tiếng, muốn gọi người đến cứu mạng, muốn làm hết thảy những gì có thể để cứu ba anh.

Nhưng anh làm không được, anh nghẹn ngào, há hốc miệng, ấy thế mà tuyệt vọng thay, dẫu chỉ một chút âm thanh, anh cũng không thể phát ra được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN