Tây Du Thí Thiên Ký - Bức Họa Biết Nói Chuyện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Tây Du Thí Thiên Ký


Bức Họa Biết Nói Chuyện



Dù Cao Chấn có phản đối Bạch Phàm đến đó thế nào, Bạch Phàm cũng không nói một lời. Thấy thế, lão đầu lập tức an bài để Bạch Phàm ở Hổ Đầu Bảo trông coi lương thảo.

Vốn Bạch Phàm nên hộ tống lương thảo ra tiền tuyến, nhưng Cao Chấn nhất quyết giữ y lại để người khác đi thế.

Cho dù làm vậy là vi phạm thiên quy, Cao Chấn cũng không hối hận.

Sau khi Bạch Phàm và Tôn Ngộ Không rời soái phủ, cả hai trực tiếp đến quân doanh ở thành Tây, Hổ Đầu Bảo. Nơi này có vô số lương thảo, được trọng binh canh giữ nghiêm ngặt.

Hai người cầm điều lệnh, dưới sự giám sát của phó tướng, trực tiếp được an bài nhập chức.

Trước khi rời đi, phó tướng thì thầm với thủ lương quan (quan trông coi lương thực) hai câu. Trong lúc bọn họ nói chuyện, ánh mắt lại hướng về phía bọn Bạch Phàm, dường như vị phó tướng này phân phó điều gì nhằm vào hai người họ.

Đợi phó tướng đi rồi, quan thủ lương lập tức bảo Bạch Phàm cùng Tôn Ngộ Không đi theo, chắc là giữ bên cạnh để dễ quản đó mà.

Quan thủ lương dẫn hai người làm quen quân doanh rồi chỉ tay nói:

– Hai người các ngươi mới đến, nhất định phải chú ý quân doanh cấm nhóm lửa. Nơi này là khu vực cất giữ lương thảo, nghiêm cấm nhóm lửa.

Gã ta lảm nhảm hồi lâu, Bạch Phàm cùng Tôn Ngộ Không chỉ để ý quan sát quân doanh, căn bản không để ý đến lời gã nói.

Thủ lương quan thấy thế, tức giận nói:

– Hai người các ngươi câm điếc cả rồi sao? Tại sao không trả lời?

Hai người vẫn không thèm để ý, xem gã như không khí không tồn tại.

Thủ lương quan vô cùng tức giận, chắp tay sau lưng đứng nguyên bất động. Gã muốn Bạch Phàm cùng Tôn Ngộ Không cảm nhận được sự tức giận của gã.

– Ha ha…

Thế nhưng hai người lại vừa cười vừa nói, trực tiếp đi qua.

Thủ lương quan:

– ……

Ngay cả phó tướng của gã cũng đều cảm nhận được gã đang tức giận, chỉ biết cúi đầu không nói lời nào, nhưng cũng có phó tướng mạnh dạn hơn muốn xông lên bắt hai người Bạch Phàm.

Thấy thế, quan thủ lương đen mặt ngăn cản:

– Đừng để ý đến bọn họ, Cao đại nhân đã nói chức trách của bọn họ không phải nơi này.

Phó tướng đáp:

– Thế nhưng hai người họ quá tự đại rồi.

Thủ lương quan hừ lạnh:

– Khó trách Cao đại nhân bảo phải chú ý đến hai người bọn họ, họ tự xưng là người được Thiên đình phái đến, cho nên tỏ ra cao cao tại thượng, còn muốn đi Lực Thủy Giản chịu chết.

– Nếu cả hai muốn đi, cứ để họ đi là được, cản làm chi thưa đại nhân?

Phó tướng khó hiểu hỏi.

Nghe xong, quan thủ lương mới tức giận quát:

– Ngươi thì biết cái gì, đại nguyên soái tính toán chuẩn bị phát binh…. Hừ, tóm lại không có bất cứ kẻ nào đến gần nơi đó, bằng không chính là gian tế.

Gã nhìn bóng lưng Bạch Phàm cùng Ngộ Không, âm u lạnh lẽo nói:

– Theo dõi bọn họ cho ta, đừng để bọn họ rời khỏi quân doanh.

Bạch Phàm và Tôn Ngộ Không chẳng muốn đi dạo nữa mà quay về doanh trướng.

Ngộ Không nói:

– Đám người này phiền quá, cứ đi theo chúng ta hoài.

Bạch Phàm:

– Bình thường thôi, vì bọn họ không muốn chúng ta đi Lực Thủy Giản.

Hiểu rõ vấn đề, hắn bèn đáp:

– Cho dù nơi đó có nguy hiểm thế nào, tự chúng ta muốn đi, bọn họ quản thế nào được?

– Nếu bình thường chúng ta đi “chịu chết” cũng không sao, nhưng hiện tại bọn họ định xuất binh đến Lực Thủy Giản, nếu chúng ta đi sẽ gây phiền phức.

Tôn Ngộ Không ngây ngẩn cả người, hắn có chút khó hiểu.

Thấy hầu tử nhà mình hơi ngớ ngẩn, Bạch Phàm cười cười, lại giải thích cho hắn một chút, Lực Thủy Giản là nơi cực kỳ nguy hiểm, bình thường Thiên đình và Yêu đình không đóng binh ở Hổ Khiêu Nhai. Nhưng lần này Thiên đình muốn xuất kỵ binh đánh lén, định từ đó vượt qua Lực Thủy Giản.

Nếu Bạch Phàm đi sẽ bại lộ tung tích đại quân.

Tôn Ngộ Không lại hỏi:

– Ta không nhìn ra, làm thế nào ngươi biết kế hoạch này thế?

Bạch Phàm lạnh nhạt nói:

– Trong soái trướng, trên bản đồ có bố trí binh lực, nếu ngươi tinh ý hơn, quan sát kỹ cách điều khiển binh lực, có thể nhìn ra được phần nào kế hoạch.

Đoán chừng bọn người Cao Chấn không nghĩ đến Bạch Phàm chỉ dựa vào bản đồ là có thể đoán ra kế hoạch của mình.

Cho dù kế hoạch kia được tam quân đại nguyên soái Lý Na Tra mưu tính, ngay cả bọn người Cao Chấn cũng chưa chắc hiểu hết, thế nhưng Bạch Phàm lại hiểu được rõ ràng.

Tuy vẫn chưa hiểu rõ nhưng Ngộ Không cũng chẳng truy sâu:

– Thế chúng ta có đi nữa không?

Bạch Phàm:

– Đi thì đi thôi, bọn họ có thể ngăn được ta sao?

– Đương nhiên không ngăn được, có điều lão Tôn có chút khó hiểu, tại sao ngươi nhất định muốn đi Lực Thủy Giản?

Nhìn Tôn Ngộ Không một chút, Bạch Phàm nói:

– Hiện tại, ngươi chỉ ở cảnh giới Thái Ất Kim Tiên mà thôi, nếu muốn tiến đến Đại La Kim Tiên, cần phải nhìn thấu sinh tử, tránh né thiên nhân ngũ suy.

– Nếu ta nói cho ngươi biết, bên trong Lực Thủy Giản có một lão quỷ, hắn có Bất tử Quỷ Vương tâm, ngươi có muốn giúp ngươi một tay không?

Bạch Phàm ngắn gọn hỏi.

Nghe xong, Ngộ Không mừng rỡ vô cùng, mặc dù hắn không hiểu rõ lắm về cảnh giới. Tuy nhiên hắn cũng cảm giác được việc bản thân muốn trở nên mạnh hơn vẫn còn nhiều khó khăn.

Bạch Phàm có thể giúp hắn bước vào tầng cao hơn, đạt được mong ước bản thân.

– Giúp ngươi đạt được Bất Tử Quỷ Vương tâm chỉ là phụ, mục đích chính của ta là vì một bức họa, ta muốn hỏi nó mười vạn năm trước đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Phàm giải thích.

Tôn Ngộ Không mang vẻ mặt khó hiểu hỏi:

– Một bức họa? Sao có thể nói chuyện được?

Bạch Phàm cười cười:

– Ta muốn nó nói, đương nhiên nó sẽ nói.

Tôn Ngộ Không nhẹ gật đầu, cũng không phản bác thêm. Chẳng biết vì sao, thời gian trôi qua hắn dần chấp nhận Bạch Phàm. Những lời Bạch Phàm nói, Ngộ Không đều tin tưởng là thật.

Trước đó hắn còn chưa phục, nhưng tận đáy lòng đã công nhận Bạch Phàm không gì không biết, không gì không làm được.

Tôn Ngộ Không thắc mắc:

– Có nhiều người theo dõi như vậy, chúng ta đi thế nào được?

– Không thể đi quá công khai, lộ liễu được. Ta cũng không muốn mọi người biết bản thân có quan hệ với lão quỷ ở Lực Thủy Giản, bằng không sẽ rất phiền phức.

Chuyện xảy ra mười vạn năm trước Bạch Phàm vẫn lờ mờ vô cùng, càng không biết bọn người Hồng Quân La Hầu có phản bội mình hay không.

Cho nên, sau khi trọng sinh, dù thế nào Bạch Phàm cũng không thể dựa vào danh tiếng kiếp trước. Rất nhiều chuyện không thể công khai, nếu không sớm muộn cũng có người tìm đến tận cửa.

Bạch Phàm còn chưa đủ mạnh, y không thể trực diện đối địch cùng những cường giả kia.

Tuy nhiên, nếu gặp phải những cường giả khó đối phó, Bạch Phàm còn có nhiều thủ đoạn để dùng. Thời gian sống quá lâu khiến cho y đúc kết được vô số kinh nghiệm có thể dùng trong tình huống cấp bách.

Thế gian, Thánh Nhân là mạnh nhất, ấy thế mà y có thủ đoạn chém giết được bọn người mạnh nhất kia.

– Nếu đã đến Hổ Khiêu Nhai để trông giữ lương thảo, vậy chúng ta cứ thành thật vài ngày.

Bạch Phàm lạnh nhạt nói.

Thực tế, việc dừng chân này là do y xem trọng lương thảo ở đây, bản thân đã đạt đến cảnh giới Chân Tiên, để đạt đến Kim Tiên cần ngưng tụ Kim Đan.

Mà Kim Thân của hiện tại đòi hỏi phải có được pháp lực vô tận để nuôi dưỡng, nâng cao tu vi cũng cần thiên tài địa bảo, nếu không tự thân tu luyện cho dù y có thiên phú bẩm sinh, thì trải qua trăm năm cũng chẳng tấn cấp được.

Nếu không có tu luyện bích chướng, Bạch Phàm tính cần phải lợi dụng lương thảo để nâng cấp bản thân một chút.

Sau khi Ngộ Không nghe những lời này của Bạch Phàm, hắn còn tưởng y thật sự ngoan ngoãn ở nơi này. Thế nhưng khi đêm xuống Bạch Phàm lại lôi kéo hắn, chủ động yêu cầu gác đêm, khi ấy Ngộ Không liền biết bản thân nghĩ sai rồi.

Bạch Phàm và Ngộ Không là trưởng quan nên không cần gác đêm, những thiên binh bên dưới sẽ làm chuyện này, hai người chỉ cần tìm một nơi ngồi xuống nghỉ ngơi thôi.

Nhưng cả hai làm sao ngoan ngoãn như thế, họ tới là là vì lương thảo mà, nghỉ ngơi chỉ để cách đánh lừa người khác.

– Này, Ngộ Không, ngươi có biện pháp khiến mấy người kia ngủ nhưng không kinh động đến người khác không?

Bỗng nhiên Bạch Phàm lên tiếng hỏi.

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN