Tây Du Thí Thiên Ký - Hoa Quả Sơn - Thủy Liêm Động
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
195


Tây Du Thí Thiên Ký


Hoa Quả Sơn - Thủy Liêm Động



Lý Trường Canh, Lý Nhị Cẩu.

Nghe xong, lão cả kinh hỏi:

– Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại biết biệt danh trước đây của lão phu?

Lai lịch của biệt danh này vô cùng đặc sắc, khiến Thái Bạch Kim Tinh Lý Trường Canh bị vô số người chê cười cả mười mấy vạn năm. Tuy nhiên không phải cười nhạo mà là cười mang thiện ý.

Vì vậy biệt danh này chính là Bạch Phàm đặt cho Lý Trường Canh ở kiếp trước.

Có thể được Bạch Phàm đặt biệt danh cho, bởi vậy mà Lý Trường Canh tung hoành một đời, vượt cả một thế hệ ở Yêu Ma giới, tiếu ngạo vô số năm.

Bạch Phàm không để ý tới câu hỏi của Lý Trường Canh, trong mắt lóe lên sự hồi tưởng.

Nhớ ngày đó, Lý Trường Canh vẫn là một tên tiểu tử thối, còn là huynh đệ thân tộc với Lý Nhĩ – Thái Thượng Lão Quân đang ở thế gian lịch kiếp, còn đi theo Lý Nhĩ.

Sau đó, Lý Nhĩ tu thành đạo, trở về bản tôn. Lý Trường Canh coi như được gà chó lên trời, được chứng nhận là tiên nhân, tiếp tục đi theo phía sau Lý Nhĩ.

Lần đó Lý Nhĩ đi cầu kiến Bạch Phàm, Lý Trường Canh cũng đi theo.

Sau đó Bạch Phàm nhìn thấy Lý Trường Canh không ngừng đi theo phía sau Lý Nhĩ, đi tiểu cũng theo phía sau thì y liền cười, gọi Lý Trường Canh là chó nhỏ.

Sau đó mỗi lần nhìn thấy Lý Trường Canh, y sẽ mỉm cười nói:

– Lý Nhị cẩu lại tới nữa à?

Cho nên biệt danh Lý Nhị Cẩu của Thái Bạch Kim Tinh Lý Trường Canh vì vậy mà xuất hiện, đã mười mấy vạn năm rồi. Mấy vạn năm gần đây, sau khi Bạch Phàm biến mất liền không còn ai gọi Lý Trường Canh như vậy nữa.

Lý Trường Canh vô cùng khiếp sợ, nói:

– Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại biết biệt danh Lý… Nhị Cẩu này?

Không biết vì sao, Bạch Phàm vừa mới gọi một tiếng như vậy liền khiến hắn có ảo giác như lúc trước gặp vị đại nhân vật tuyệt đỉnh kia.

Chỉ có điều vị đại nhân vật kia không phải đã biến mất rồi sao?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Bạch Phàm đương nhiên sẽ không nói ra thân phận của mình, y còn phải tìm ra nguyên nhân mấy chục vạn năm trước y luân hồi nữa. Bây giờ Bạch Phầm vẫn chưa tin được bất kỳ kẻ nào, trừ khi mình có thể nắm giữ được sinh tử của đối phương, nếu không y tuyệt đối sẽ không để lộ thân phận của mình.

– Ha ha, nghe người ta nói thôi.

Bạch Phàm hàm hồ suy đoán.

Lý Trường Canh cau mày, mặc dù hắn có cảm giác đối mặt với vị tổ sư kia, nhưng lý trí của hắn nói cho hắn biết, người trước mắt này chắc chắn không phải nam tử kia.

Tuy nhiên mấy vạn năm lại nghe được người khác nhắc tới biệt danh này, mặc dù bị tiểu bối nhắc tới, lão cũng không thấy xấu hổ, ngược lại còn cảm thấy thân thiết.

Lý Trường Canh cười nói:

– Sau khi đến Hoa Quả Sơn ngươi cũng đừng có đi vào, để ta vào đàm phán trực tiếp với Hầu vương đi.

Lúc này, lão đột nhiên có thật lòng muốn bảo vệ Bạch Phàm.

Bạch Phàm lại nói:

– Không cần.

Lý Trường Canh sửng sốt.

– Ngươi không muốn sống nữa?

Bạch Phàm bảo:

– Trời đất tuy lớn nhưng không ai có thể lấy được mạng ta.

Lý Trường Canh bị câu nói tự phụ của Bạch Phàm làm cho chấn động, lắc lắc đầu, cho rằng đây là vì trẻ tuổi tự phụ mà thôi.

Đến lúc đó hắn chỉ có thể cố gắng bảo vệ người thanh niên này, không đến mức để đối phương bị yêu hầu dễ dàng xé nát.

Hai người đi thẳng một đường tới Hoa Quả Sơn.

Mỗi lần Lý Trường Canh nhìn Bạch Phàm đều có cảm giác bản thân mình rất nhỏ bé. Lão có tư liệu về Bạch Phàm, chỉ là một thiên binh nho nhỏ mà thôi.

Cho nên, lão muốn khoe khoang kiến thức của mình một chút. Trên đường đến Hoa Quả Sơn, Lý Trường Canh không ngừng nói tới một vài kỳ văn giai thoại.

Những kỳ văn giai thoại này đều đã xảy ra rất lâu trước đây rồi, có một số việc ngay chính bản thân lão cũng chỉ nghe nói mà thôi. Nhưng lúc này, Lý Trường Canh lại muốn lừa Bạch Phàm, ai ngờ Bạch Phàm nghe xong kể càng thêm chi tiết hơn so với lão nữa.

Lúc này Lý Trường Canh cảm thấy bản thân chịu đả kích trầm trọng.

– Rốt cuộc ngươi là quái thai gì thế hả?

Bạch Phàm cười đáp:

– Ta chỉ đọc hơi nhiều sách thôi.

– Có những truyện không có trong sách, ngươi biết được bằng cách nào chứ?

Lý Trường Canh cảm thấy câu đối phương quá mức tà đạo rồi.

Bạch Phàm cười cười, không trả lời.

Mỗi lần y cười như vậy liền khiến cho Lý Trường Canh vô cùng đau đầu. Bởi vì lão biết, hành động này chỉ xảy ra khi y không muốn nói tiếp nữa.

Dày vò cả một đường, cuối cùng hai người cũng đi tới địa giới Hoa Quả Sơn ở Ngạo Lai quốc.

Cảnh vật Hoa Quả Sơn non xanh nước biếc, chim hót líu lo, khoảng không trên ngọn núi thoáng đãng, còn có tiếng nước biển rì rào cùng thác nước đổ xuống ầm ầm.

Sự xuất hiện của Hoa Quả Sơn, thể hiện Quỷ Phủ thần công của thiên nhiên.

Lý Trường Canh và Bạch Phàm hạ xuống mặt đất, còn chưa đi được hai bước đã bị yêu ma Hoa Quả Sơn phát hiện ra.

Ở tận cùng bên trong Hoa Quả Sơn là hầu tử hầu tôn, bên ngoài cùng là yêu vương bảy mươi hai động, cùng với yêu hầu ba mươi sáu động.

Muốn âm thầm tiến sâu vào Hoa Quả Sơn là không thể.

– Người tới dừng lại!

Có yêu ma nhảy ra chặn đường, quát to:

– Các ngươi là ai, hãy xưng tên ra.

Lý Trường Canh cầm trong tay thánh chỉ, sau đó một tay đặt sau lưng, cả người tiên phong đạo cốt, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt tươi cười.

Đối mắt với hàng nghìn hàng vạn yêu ma, mặt lão không đổi sắc.

Yêu ma đối diện hỏi như vậy, Lý Trường Canh cũng không tính đáp lời.

Nhưng mà Lý Trường Canh đợi nửa ngày lại thấy Bạch Phàm cũng không nói gì, còn đám yêu ma vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm hai người họ, mắt thấy không còn kiên nhẫn, đang tính tiên lên bắt người.

Lý Trường Canh nhìn về phía Bạch Phàm, lại thấy Bạch Phàm lại đứng chắp tay ở đó, thần thái bướng bỉnh, không ngờ còn kiêu ngạo hơn cả lão nữa.

Lúc này, Lý Trường Canh thiếu chút nữa còn cho là mình mới là người hầu đó!

Ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi, ngươi là kẻ hầu đi theo lão phu, làm như lão phu là người hầu của ngươi vậy.

Lý Trường Canh ho khan hai tiếng, muốn bảo Bạch Phàm có thể bắt đầu giới thiệu hai người mình rồi.

Ai ngờ Bạch Phàm căn bản không để ý tới, vẫn mang thần thái bướng bỉnh. Ngược lại, yêu ma vừa mở miệng nói chuyện quát to:

– Lão quỷ bệnh lao nhà ngươi, giả bộ cái gì? Không nói nữa thì ta sẽ chưng ngươi lên ăn!

Sau đó nó hét lớn một tiếng, thuộc hạ liền lập tức xông lên bắt hai người Lý Trường Canh.

Còn chưa tới gần, Lý Trường Canh vội vàng nói:

– Khụ khụ, vị tướng quân này an tâm một chút chớ vội, chúng ta là người do Ngọc Hoàng đại đế trên trời phái xuống đây chiêu an đại vương nhà các người.

Lý Trường Canh dùng tới pháp thuật, khiến bản thân thoạt nhìn vô cùng thân thiết, yêu quái quả nhiên nghe lời liền không động thủ động cước nữa.

Chỉ có điều bọn họ vẫn vao vây hai người Lý Trường Canh:

– Các người muốn gặp đại vương nhà ta thì chờ ngoài Thủy Liêm động.

– Hoa Quả Sơn, Thủy Liêm động…

Bạch Phàm thấp giọng nỉ non, ánh mắt mê ly. Y càng ngày càng xác định phân thân Kim Thân lúc trước mình để lại là ơ nơi này!

– Nếu thế nhân vô duyên với kim cương bất diệt, như vậy để ta một lần nữa thu hồi lại.

Bạch Phàm nỉ non.

Lý Trường Canh nghĩ Bạch Phàm sợ, đang lầm bầm lầu bầu bèn vội vàng an ủi:

– Bạch Phàm à, đừng sợ, cho dù chiêu an thất bại, lão phu vẫn sẽ bảo vệ ngươi an toàn!

– Lý Nhị cẩu ngươi, có vẫn còn chút nghĩa khí đấy.

Bạch Phàm thuận miệng nói.

Lý Trường Canh nghe xong:

– …

Lão thật muốn đánh người, nhưng phải kiềm chế, kiềm chế, mỉm cười giữ phong độ a.

Sau khi hai người chờ một hồi, cuối cùng cũng đến bên ngoài Thủy Liêm động.

Lý Trường Canh không khỏi bị sự kỳ vĩ của Thủy Liên động làm chấn động, hô:

– Lão phu cũng thường thấy kỳ sơn quái thủy nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Thủy Liêm động như thế, thật sự là Quỷ Phủ thần công.

– Ha ha ha, suy nghĩ của ngươi có chút thú vị đấy!

Bên trong Thủy Liêm động truyền ra một tiếng cười bén nhọn, âm thanh đó tuy rằng bén nhọn nhưng cũng vô cùng dũng mảnh. Chỉ là tiếng cười nghe ra được sự tự tin cùng ngạo nghễ bướng bỉnh của chủ nhân.

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN