Tây Du Thí Thiên Ký - Tam Cửu Như Ý Bồ Đoàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Tây Du Thí Thiên Ký


Tam Cửu Như Ý Bồ Đoàn



Hiện tại Tôn Ngộ Không rất muốn hạ sát người trước mắt nhưng hắn có chút đắn đo, không biết sự sâu cạn của Bạch Phàm thế nào.

Cuối cùng hắn nhìn Bạch Phàm hồi lâu, quyết định tạm thời quan sát một chút rồi tính. Dù sao sắp tới Ngộ Không cũng thành quan lớn, hắn có vô số cơ hội đối phó với tên thiên binh này.

Theo Ngộ Không, hắn lên trời chính là đại quan, những thiên binh tôm tép này còn không phải tùy ý hắn sai bảo sao?

Hắn nghĩ thế nào, Bạch Phàm chỉ liếc mắt một cái liền hiểu được, nhưng y chỉ cười lắc đầu, không có bất kỳ biểu hiện gì.

Trong mắt Bạch Phàm, Tôn Ngộ Không không khác gì kiếp trước, vẫn là quỷ tinh ranh không chịu thua thiệt.

– Đại vương, Ngọc Đế trên trời chắc chờ lâu rồi, không bằng chúng ta mau chóng thăng thiên báo cáo công việc đi!

Lý Trường Canh nôn nóng thúc giục.

Thấy thế, Tôn Ngộ Không chỉ từ tốn đáp:

– Không vội, ta còn chưa nói lời từ biệt với các con.

Hắn lại nhìn Lý Trường Canh một chút, ánh mắt lóe ra:

– Lão quan, không bằng ngươi đi về trước, đến lúc đó ta tự mình lên trời là được. Nếu ngươi lo lắng ta lạc đường, giữ tiểu tử này lại dẫn đường cho ta được rồi.

Lý Trường Canh vội vàng nói:

– Không vội, không vội, vậy cũng được.

Lão vẫn lo lắng Tôn Ngộ Không một mực không quên Bạch Phàm, muốn trả thù. Lão làm sao dám để Bạch Phàm lưu lại, có khác gì nộp mạng đâu.

Ai ngờ Bạch Phàm lại nói:

– Lý Nhị Cẩu, ngươi đi về trước phục mệnh đi. Đến lúc đó ta mang theo con khỉ lên trời tìm ngươi, ngươi nhớ rõ nói một tiếng với Trương Bách Nhẫn, ông ta chắc cũng sốt ruột.

Bạch Phàm chưa nói hết câu, Lý Trường Canh đã sợ tới mức cả người phát run, lão không để ý Bạch Phàm gọi mình là Lý Nhị Cẩu, nhưng lão lo lắng là Bạch Phàm ở lại đây, sẽ bị Tôn Ngộ Không xé nát.

Còn nữa, không biết ai cho Bạch Phàm lá gan kia mà ngay cả tục danh của Ngọc Hoàng Đại Đế cũng dám gọi, đây chính là tối kỵ đấy.

– Bạch Phàm, sau khi ngươi lên trời, cũng không thể gọi thẳng danh tính Ngọc đế như vậy đâu nhé.

Lý Trường Canh lập tức nghiêm túc răn đe nói.

Đứng ở phía đối diện, Bạch Phàm cười không đáp khiến Lý Nhị Cẩu nhà ta cũng không biết y có nghe lọt hay không.

Tuy nhiên Lý Trường Canh vẫn còn rất nhiều việc phải làm, nếu Tôn Ngộ Không không muốn lên trời nhanh, lão cũng không thể ở lâu, chỉ đành rời khỏi.

Về phần để Bạch Phàm muốn ở lại, Nhị Cẩu cũng không quá lo lắng. Lão tin tưởng, Bạch Phàm sẽ không để cho lão thất vọng, nằm ngây ra đấy.

– Một khi đã như vậy, vậy thì lão phu đợi Đại Vương trên Lăng Tiêu điện.

Lý Trường Canh đứng dậy ôm quyền, sau đó nhẹ lướt đi.

Lúc này, chỉ còn lại hai người, Tôn Ngộ Không nhìn chằm chằm Lý Trường Canh, nháy mắt, thầm nói:

– Lão quan kia có chút bản lĩnh, lão Tôn ta thật ngạc nhiên khi nhìn không ra sự sâu cạn của lão.

Bạch Phàm ở một bên cắn một quả đào, nói:

– Mười vạn năm trước, tu vi Lý Nhị Cẩu chính là tu vi hiện tại của ngươi, cho dù thiên phú của lão xa không bằng ngươi, mấy năm nay cũng chẳng có bao nhiêu tiến bộ, phỏng chừng cũng tới cảnh giới Đại La rồi! Ngươi tạm thời không bì được với lão cũng là bình thường.

Tôn Ngộ Không quay đầu, hắn không tin những lời Bạch Phàm nói. Hắn cho rằng Lý Trường Canh có chút bản lĩnh nhưng vẫn cho rằng bản thân hắn mới là vô địch.

– Ha hả, tiểu tử, lão quan kia đi rồi, ngươi…

– Ngồi xuống!

– Phù phù ~~

– Ngươi…

– Ngồi xuống!

– Phù phù ~~

– Ta…

Sau mấy lần dạy dỗ Ngộ Không cách “đối nhân xử thế”, Bạch Phàm cũng không tiếp tục dùng linh hồn ấn ký nữa, mà cười tủm tỉm nhìn Tôn Ngộ Không.

Lúc này, Ngộ Không đang được tứ đại kiện tướng dìu lên trên vương vị ngồi ngay ngắn, hắn vịn cái trán, có chút hoài nghi nhân sinh, không, hầu sinh của mình.

Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Ta là ai? Ta ở đâu?

Sau một lúc lâu, Tôn Ngộ Không mới bình tĩnh lại, hắn nhìn về phía Bạch Phàm, hỏi:

– Rốt cuộc ngươi là ai, vì sao có khả năng khắc chế lão Tôn ta?

Bạch Phàm vãn đạm cười, trả lời:

– Ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ cần biết ta sẽ không hại ngươi. Nếu ngươi muốn, ở kiếp này, ta có thể để ngươi trở thành tiểu đệ mà không phải thuộc hạ.

Ngay lập tức, vẻ mặt Tôn Ngộ Không trở nên dữ tợn hơn, hắn lấy Kim Cô bổng ra, giận quá mà đứng lên, kết quả khi thấy khuôn mặt bình tĩnh kia của Bạch Phàm, Ngộ Không lại sửng sốt không có dũng khí động thủ.

Không biết vì sao, thấy khuôn mặt bình tĩnh này, Tôn Ngộ Không sợ rồi.

– Hí ~~

Tôn Ngộ Không nhe răng trợn mắt một hồi, nói:

– Ngươi để lão Tôn ta làm tiểu đệ của ngươi, vậy thể diện của Mỹ Hầu Vương này để vào đâu?

Bạch Phàm lạnh nhạt đáp:

– Có Bạch Phàm ta ở đây, mặt mũi của ngươi cho dù là muốn phóng tới Lăng Tiêu điện hoặc là Đại Hùng bảo điện, hay là Tu Hành điện, nơi nào cũng có thể!

Tôn Ngộ Không rơi vào trầm mặc, mím môi, hắn cũng không phải là người dễ dàng bị thu phục như vậy, tuy nhiên hắn cũng không nghĩ tùy tiện khiêu khích Bạch Phàm thêm.

Lúc Tây du, hắn bị một lời Khẩn Cô chú của Đường Tăng dạy làm người, dễ dàng giáo huấn. Nhưng lần này Bạch Phàm áp chế từ chỗ sâu trong linh hồn, chế phục Tôn Ngộ Không, này không phải yếu tố bên ngoài tác động đâu.

Tuy nhiên, Tôn Ngộ Không từng bị Như Lai trấn áp, lại bị Khẩn Cô chú khống chế, hắn cũng có chút sợ Như Lai, vì thế không có sự chống cự quá lớn.

Lúc này đây, sự khống chế của Bạch Phàm khiến hắn vô lực, càng có cảm giác không thể phản kháng.

Ngộ Không thầm nghĩ, cứ đợi một thời gian nữa, khi bản thân trở nên mạnh hơn liền tìm cơ hội giết Bạch Phàm là xong. Hiện tại ngoài mặt cứ thuận theo trước!

Bạch Phàm nhìn người rất chuẩn, ánh mắt Tôn Ngộ Không lóe ra, là y biết đối phương dã tính khó thuần, sẽ không ngoan ngoãn khuất phục.

Tuy nhiên, không sao cả, hiện tại khuất phục là được, về sau từ từ dạy dỗ, y có rất nhiều phương pháp.

– Bây giờ, ngươi nói lời từ biệt với hầu tử hầu tôn của ngươi đi.

Bạch Phàm đứng dậy, nhìn chung quanh một chút, nói:

– Kỳ thật lên trời cũng không tệ, ngươi bây giờ còn là sơn dã thôn phu, đến lúc lên trời liền nhìn được Đại Thế Giới rồi.

Sau đó y đi thẳng tới bên cạnh vương vị, đẩy Tôn Ngộ Không ra. Ngộ Không cho là y muốn ngồi trên vương vị, cắn răng, có chút khuất nhục.

Ai biết Bạch Phàm lại bắt lấy vương vị, trực tiếp làm nó xoay một vòng, sau đó vách đá phía sau lưng vương vị không ngờ “Ầm ầm” trực tiếp mở ra giống như một cánh cửa.

– Cái này…

Tôn Ngộ Không trợn tròn mắt, hắn còn không biết Thủy Liêm động vẫn còn có động thiên khác.

Bạch Phàm lại mang bộ dáng nhàn nhã tản bộ, trực tiếp cất bước tiến vào trong đó. Lão Tôn muốn đi theo vào, lại bị Bạch Phàm nhìn một cái, ngăn lại.

– Tranh thủ nói lời từ biệt đi, ta rất nhanh sẽ đi ra.

Bạch Phàm cười, nói tiếp:

– Kiếp trước có quá nhiều người đi theo ta, cho dù bốn người các ngươi đối với ta trung thành và tận tâm, ta cũng không có bao nhiêu thời gian dạy bảo. Ở kiếp này, đi theo ta, ngươi không thiệt thòi.

Sau đó cửa đá đóng kín, để lại đó một Tôn Ngộ Không giật mình kinh ngạc.

– Tiểu tử này rốt cuộc đang nói cái gì thế?

Vẻ mặt Tôn Ngộ Không nghi vấn.

Hắn đang cảm thấy rất vui vẻ, mặc dù mới rồi bị Bạch Phàm nhục nhã nhưng nghĩ đến sẽ lên trời làm quan, còn là đại quan, liền vui vẻ vô cùng.

Nhóm hầu tử hầu tôn cũng không phải nhân vật dễ quên, nghĩ đến Đại Vương nhà mình sẽ lên trời, đám nhỏ lập tức không nỡ mà tiến lên ôm lấy hắn.

Sau đó nhóm hầu tử hầu tôn bên trong Thủy Liêm động liền bắt đầu ôm đầu khóc rống.

….

Bên trong động thiên của Thủy Liêm động lúc này.

Đây là một nơi trống trải, diện tích không quá nửa mẫu, cũng chả lớn là bao.

Phí trên có viên Dạ Minh châu, khiến hang động tâm tối sáng hơn rất nhiều. Chính giữa có một cái Bồ Đoàn phát ra thứ ánh sáng dìu dịu.

– Ha hả, Tam Cửu Như Ý Bồ Đoàn, không thể tưởng được đã lâu thế mà nó vẫn còn ở đây.

Bạch Phàm vừa thấy Bồ Đoàn, liền mỉm cười hô lên.

Tam Cửu Như Ý Bồ Đoàn, ngồi lên tu luyện giúp tu sĩ ta định kinh ngưng thần, khó có thể tẩu hỏa nhập ma. Lúc trước Nguyên Thủy Thiên Tôn thường xuyên thất thần, Bạch Phàm luyện chế ra đưa cho lão dùng, về sau vứt bỏ rồi bị lão mang đi.

Bên trong động thiên, ngoài trừ Bồ Đoàn, không có vật gì khác.

Nhưng mà Bạch Phàm lại không thèm để ý chút nào, bởi vì y biết, Kim Thân mà mình muốn, vẫn luôn ở đây!

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN