Tây Hoàng – Đậu Mỹ Nhân - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Tây Hoàng – Đậu Mỹ Nhân


Chương 14


Ban đêm, tiếng côn trùng kêu vang bốn phía.

Một lượng lớn tơ lụa được đưa vào nhà đá, số tơ lụa này đều được cắt thành những khăn tay lớn nhỏ bình thường, chất lên nhau tạo thành từng nói nhỏ, mỗi cây một màu, nhiều màu còn rất mới lạ, đẹp không sao tả xiết.

Bạch hổ ngồi xổm một bên, nghiêng đầu nhìn đống tơ lụa, tiếp theo nhảy vào, thân mình quay cuồng, dùng miệng cắn lấy tơ lụa mà chơi đùa.

Hải Đường vừa nhìn thấy, tính ham chơi lại nổi lên, hô một tiếng theo hướng tơ lụa mà nhảy tới. Một cô gái cùng một dị thú bên trong đống tơ lụa chơi đùa không biết mệt……

Ban đêm, tiếng côn trùng kêu vang bốn phía.

Một lượng lớn tơ lụa được đưa vào nhà đá, số tơ lụa này đều được cắt thành những khăn tay lớn nhỏ bình thường, chất lên nhau tạo thành từng nói nhỏ, mỗi cây một màu, nhiều màu còn rất mới lạ, đẹp không sao tả xiết.

Bạch hổ ngồi xổm một bên, nghiêng đầu nhìn đống tơ lụa, tiếp theo nhảy vào, thân mình quay cuồng, dùng miệng cắn lấy tơ lụa mà chơi đùa.

Hải Đường vừa nhìn thấy, tính ham chơi lại nổi lên, hô một tiếng theo hướng tơ lụa mà nhảy tới. Một cô gái cùng một dị thú bên trong đống tơ lụa chơi đùa không biết mệt.

Khi Hiên Viên Khiếu bước vào, đã nhìn thấy tình cảnh như vậy, thân hình bạch hổ bay qua, miệng còn cắn một khối tử yên la, mà Hải Đường gối lên bạch hổ chơi đến mặt đỏ bừng tay cầm một khối liên sa. Nàng nhẹ nhàng bật hơi, thôi bay khối liên sa. Màu hồng phấn bay lên trên phiêu phiêu xinh đẹp.

Bạch hổ nghe thấy tiếng chân, hơi chút ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách nhìn Hiên Viên Khiếu. Sau một lúc lâu, thân thể nó hơi run, cử động cơ thể đứng lên, Hải Đường đang gối lên ngời nó, không để ý mà ngã vào trong đống tơ lụa.

“ A, làm sao vậy? tại sao lại đột nhiên đứng lên? liên sa che đi tầm mắt của nàng, hai tay vung lên loạn loạn.

Bạch hổ dùng đuôi quơ tấm vải trên mặt nó, thong thả chạy ra ngoài cửa.

Hải Đường nhìn thấy Hiên Viên Khiếu ở trước cửa, sắc mặt bỗng đỏ lên, bị hắn nhìn thấy bộ dạng ham chơi như một hài tử thế này thật sự ngượng ngùng.

“ Chàng đến khi nào?tại sao lại đứng nơi đó nhìn lén?” nàng lên án hắn nói, lấy liên sa trong tay ra, “ Còn nữa, đống tơ lụa này xảy ra chuyện gì? Người mang tới nói là làm theo lệnh của chàng.”

Tóc của Hải Đường có chút rối, cổ áo may tơ vàng cũng rớt qua một bên, hai má nàng phiếm hồng, cặp mắt ngập nước như đang chờ mong người nào đó tiến đến hôn mình.

Nàng nháy mắt nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn không nói lời nào, chỉ dùng cặp ngươi đen xem xét nàng. Ánh mắt như đạo kiếm lợi hại, có thể xuyên thấu áo quần của nàng. Nàng không khỏi cúi đầu, tưởng lúc này chơi đùa làm rối loạn xiêm y, để cho hắn nhìn thấy nơi không nên nhìn.

Nửa ngày sau, Hiên Viên Khiếu mới từ từ mở miệng “ Nàng không phải muốn học các nhận biết tơ lụa sao?” Hắn thong thả đi tới, khí thế áp bức mãnh liệt, hắn là loại người chỉ cần dùng ánh mắt đã có thể làm cho kẻ địch hoảng sợ mà bỏ chạy.

Hải Đường gật mạnh, tiến đến bên người hắn, hồn nhiên không nhìn thấy sợ khác thường trong mắt hắn. “chàng thật sự muốn dạy thiếp sao? mấy cái kia chính là đạo cụ?” nàng tò mò chỉ vào đống tơ lụa.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, nắm lấy cằm của nàng, đột nhiên gợi lên một chút cười. “ Đúng, đúng là đạo cụ.” Nụ cười tà mị kia thật nguy hiểm, đủ để cho tay chân của nữ nhân nhũn ra.

Nàng mở to mắt, tự nhiên cảm thấy lạnh cả người. Kỳ quái, hắn bắt đầu biết mỉm cười, đây là một chuyện tốt nha, vì sao nàng lại cảm thấy hắn tươi cười thật dọa người, khiến nàng khẩn trương, muốn tông cửa xông ra ngoài.

Như vậy thật giống như khi thợ săn xác định được con mồi khóe miệng sẽ có nụ cười chắc chắn.

“ Vậy…chúng ta bắt đầu đi.” Hải Đường ôm một đống tơ lụa đến bên bàn, tay chân luống cuống tránh đi ánh nến, ngổi trên bàn chờ hắn. “ Chàng còn chờ cái gì?” nàng hoang mang nghiêng đầu. Hắn không phải muốn dạy nàng sao? vì sao lại không chịu nhúc nhích?

Hiên Viên Khiếu cười nhẹ một tiếng, nụ cười tà bên môi cũng không giảm. Hắn chậm rãi đi đến bên giường lớn, ngồi xuống ở mép giường, tay vỗ vỗ một bên “ đem tơ lụa lại đây.”. Hắn nhìn chằm vào đôi má của nàng, ánh mắt nóng rực, âm thanh thực giống như thôi miên.

“ Nơi đó là giường a!” Hải Đường ngơ ngác, ôm chặt đống tơ lụa, con mắt trong suốt mở lớn. Nàng bắt đầu nhận thấy có điểm không thích hợp, nào có người nào dạy tri thức lại tiến hành trên giường?

“ Nơi này mới đủ rộng.” Hiên Viên Khiếu thản nhiên nói, nhưng ánh mắt lại lộ ra ý đồ rõ ràng – Hắn muốn nàng mà đêm nay tuyệt đối là nàng không trốn thoát được.

Lông tơ toàn thân nàng dựng lên, không đi tới ngược lại còn đi lùi lại phía sau vài bước “ Vì sao muốn….muốn ở chỗ rộng lớn dạy thiếp?” nàng ấp a ấp úng mới nói được vấn đề, trên trán xuất hiện mồ hôi.

Mặc dù đã ở lâu trong tẩm cung của hắn, nhưng nàng vẫn an phận ngủ ở cửa ngăn, chưa bao giờ đến gần giường nghỉ ngơi của hắn. Vì để hợp với thân hình cao lớn nên giường kia cũng thật rộng, bốn góc điêu khắc hình chân thú, nhìn thật khí phái.

Mà hắn ngồi trên giường, bộ dáng nguy hiểm làm cho nàng trong lòng vang lên tiếng cảnh cáo thật lớn. Nàng có thể khẳng định, nếu dám can đảm từng bước tiếp cận, bản thân nàng sẽ có nguy hiểm.

Dự cảm này ngưng ở ngực, dần dần trở thành một luồng khí nóng lẻn vào cơ thể nàng. Nàng cũng không ngu xuẩn, tự nhiên cũng đoán được, nếu nàng đi qua sẽ phát sinh chuyện gì.

Mặt Hải Đường càng đỏ, tuy có chút khiếp đảm nhưng không sợ hãi.

“ Muốn học phân biệt tơ lụa không phải chuyện đơn giản, người thợ bình thường cũng mất vài năm mới học được, nàng nghĩ một lần là xong, đương nhiên phải dùng một ít phương pháp đặc biệt.” Hắn vươn tay, nghéo một ngón tay của nàng, tóc đen rớt trên trán cuồng dã mà mê hoặc người. “Lại đây, nơi này.”

Lời hắn nói thật hợp tình hợp lý, nàng không tìm được lời phản bác, càng không tìm ra lí do cự tuyệt. Dù sao cũng là nàng yêu cầu hắn ra sức truyền thụ.

Huống hồ, có khả năng chỉ là nàng suy nghĩ nhiều thôi a! Nói không chừng hắn không có chủ ý xấu gì, mà là thật tình dạy nàng. Hải Đường trong lòng suy suy nghĩ lạc quan, dẹp đi khiếp đảm, ôm tơ lụa đến bên giường, hai tay thả một cái, toàn bộ tơ lụa rực rỡ rớt xuống đầy giường.

“ Tốt rồi, tơ lụa đã đưa đến, chúng ta bắt đầu như thế nào?” nàng hỏi, trong lòng không ngừng nhắc nhở mình không được đỏ mặt, nhưng nhìn thấy ánh mắt của hắn nàng vĩnh viễn không có đường lui.

_________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN