Tây Hoàng – Đậu Mỹ Nhân
Chương 18
Thánh địa Nhạn tộc nằm bên cạnh sông Phục Hi thuộc lãnh địa Đông Di, là một trong những nơi không có lửa chiến tranh lan đến.
Dọc theo bờ sông Phục Hi, ở trong một hang động được kiến tạc tinh xảo chính là nơi ở của vương tộc Nhạn tộc.
Từ khi ở Tây Hoàng trở về, thấm thoát đã một tháng Hải Đường ở bên trong thánh địa dường như không bước ra khỏi cửa. Nàng nói với mọi người nàng bận việc..dịch chức tạo thuật trên băng lụa, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra được nàng quá tiều tụy…..
Thánh địa Nhạn tộc nằm bên cạnh sông Phục Hi thuộc lãnh địa Đông Di, là một trong những nơi không có lửa chiến tranh lan đến.
Dọc theo bờ sông Phục Hi, ở trong một hang động được kiến tạc tinh xảo chính là nơi ở của vương tộc Nhạn tộc.
Từ khi ở Tây Hoàng trở về, thấm thoát đã một tháng Hải Đường ở bên trong thánh địa dường như không bước ra khỏi cửa. Nàng nói với mọi người nàng bận việc..dịch chức tạo thuật trên băng lụa, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra được nàng quá tiều tụy.
Khuôn mặt ngày xưa luôn luôn tươi cười như bị mây đen bao phủ hoàn toàn biến mất. Từ Tây Hoàng trở về, nàng chưa từng cười thậm chí là nói cũng rất ít. Thân thể của nàng đã trở lại nhưng tâm lại không biết đã lạc mất nơi nào.
Bên sâu trong động thật u tĩnh, nàng thắp một ngọn nến, dịch văn tự trên băng lụa, mỗi khi dịch một câu nhất định phải ngừng bút trong một lúc.
Những kiến thức về tơ lụa đều gắn với Hiên Viên Khiếu, những kỉ niệm về hắn từng chút từng chút từ trong tâm trí nàng ùa ra. Nàng thật sự nhớ hắn, nhớ đến mức trong tim chỗ nào cũng đau…
Hai tay Hải Đường nắm chặt viên ngọc, hốc mắt lại đỏ. Viên ngọc phát nóng, nàng kinh ngạc nhìn vào lòng bàn tay.
Ánh nến lóe lên, nàng nghe thấy tiếng chuông khua loạn, nàng ngẩng đầu. Bên trong góc phòng chính là hai đứa bé song sinh nàng đã từng gặp khi ở trong phòng Hiên Viên Khiếu, bọn chúng không biết xuất hiện lúc nào mà nàng không hề hay biết.
Bé gái mặc xiêm ý ngân tuyến bước đến, cẩn thận thay nàng lau nước mắt “ Đừng khóc, đừng khóc nha, khóc sẽ làm cho mặt xấu xấu.” vẻ mặt của bé thật sự là một bé gái tốt.
Bé trai vẫn đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn có chút già dặn trước tuổi, “ ngươi chạy trốn!” hắn lên án
“ Chạy trốn?” Hải Đường đứng lên, tay lau lệ, “ ta vì sao phải chạy trốn? là Hiên Viên Khiếu đuổi ta đi, hắn nói không muốn nhìn thấy ta, cả đời cũng không muốn nhìn thấy ta…” nói đến đây giọng nói đã có chút nức nở.
Nàng giận chính mình tại sao có thể dễ dàng khóc như vậy.
“ Ngươi lẽ ra phải ở lại thuyết phục hắn nha!” bé trai vẫn cứng rắn, nhận định là nàng yếu đuối chạy trốn. “ Nói với hắn, ngươi thật sự thương hắn, sử dụng hết khả năng của ngươi cho đến khi hắn nguyện ý tin tưởng ngươi mới thôi.”
Hải Đường cắn môi không trả lời, cúi thấp ánh mắt. Nàng làm sao không nghĩ ở lại bên cạnh hắn, xin hắn tín nhiệm? nhưng thái độ tuyệt tình của hắn làm cho nàng thật khó chịu, không thể ngăn cản được nỗi đau trong lòng.
“ Vô ích, tâm hắn không muốn tin tưởng ta.” Một lần nói dối khiến cho tâm hắn đóng cửa, nàng không dám chắc còn có thể mở ra cõi lòng đã khóa của hắn hay không.
Hai đứa bé sinh đôi tươi cười một cái, tiến đến bên người nàng, “ Yên tâm, ngươi đi không bao lâu, hắn liền hối hận.” bé trai nói tay vỗ vỗ vai nàng.
Hải Đường ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn hai đứa trẻ, trái tim khẩn trương, “ Là hắn mang các ngươi đến?” Hiên Viên Khiếu đến đây? Hắn đến tìm nàng?
Bé gái ngây thơ gật đầu, vẻ mặt cười sáng lạn, “ đúng vậy, cha mang chúng ta đến tìm nương.”
Trong lòng có chút nghi ngờ lóe lên rồi biến mất đều bị bóng dáng Hiên Viên Khiếu chiếm cứ. Trong đầu nàng chỉ nghe được một câu mà hai đứa trẻ vừa nói. Tin tức hắn đã đến, trừ việc này ra nàng không còn cách nào phải tự hỏi. Nàng đứng dậy, không để áp lực trong lòng làm kích động, đẩy ra cánh cửa trúc.
Bên ngoài huyệt động là một phòng lớn, một bóng dáng cao lớn chậm rãi đi tới, cặp mắt đen chuyên chú nhìn nàng, ánh mắt dừng lại như cắn nuốt bóng dáng của nàng.
Hải Đường lấy tay che miệng, khắc chế đừng khóc, nhưng vừa nhìn thấy hắn nước mắt như vỡ đê, giống như ngã nhào.
Hắn vẫn mặc một thân hắc ti, nhưng thần thái khác hẳn quá khứ. Cặp mắt lợi hại, con ngươi đen rực lửa, vẫn là khí thế vương giả bá đạo tùy tiện, tóc đen tán loạn, so với ngày xưa hơn một phần dã man.
Hai người nhìn nhau, sau một lúc lâu bên trong huyệt động chỉ nghe tiếng hít thở.
“ Ngươi tới làm gì?” Hải Đường khó khăn nói, miễn cưỡng ngừng khóc. Nàng thật không ngờ Hiên Viên Khiếu có thể tìm được nơi của Nhạn tộc, hắn sẽ tìm tới nàng.
Nghĩ lại, hắn dễ dàng tìm được nơi ở của Nhạn tộc cũng không có gì khó. Nơi này là thuộc bên trong Đông Di, là quản hạt của Hiên Viên Diễm, hắn chỉ cần hỏi là không khó để tìm nàng.
Nàng quan tâm là lý do hắn đến đây. Nàng nhìn hắn, trong lòng quay cuồng tưởng niệm, thật khát vọng nhào vào trong lòng hắn, ôm hắn mà khóc cho thật đủ.
“ Ta tới tìm nàng.” Sau một hồi, cặp môi bạc mới phun ra những lời này.
“ Vì sao muốn tới tìm ta? Lúc trước là ngươi đuổi ta đi, hiện tại vì sao lại tới tìm ta?” Hải Đường vẫn còn nhớ rõ lúc đó hắn có bao nhiêu vô tình.
Khuôn mặt Hiên Viên Khiếu bởi vì kích động mà trở nên khó coi. Thần sắc trở nên dữ tợn, đạp lên phía trước, cầm lấy bả vai của nàng.
“ Ta hối hận.” hắn tuyên bố đơn giản, sợ nàng sẽ rời đi.
Hải Đường dùng hết khí lực, đứng lại tại chỗ “ Làm gì có người bá đạo như vậy? Lúc trước đuổi ta đi, nửa câu cũng không muốn giải thích, đã muốn đem ta về sao?” nàng kháng nghĩ, không thể không thừa nhận hắn thay đổi thật thất thường.
Hắn cúi đầu, hung ác nhìn nàng “Đáng chết, ta thay đổi chủ ý, nàng phải ở lại bên cạnh ta.” Hắn không chịu giải thích, dùng thái độ thô bạo che dấu hết thảy.
Từ sau khi Hải Đường rời đi, hắn như sống ở địa ngục. Khắp nơi trong Hiên Viên phủ đều ngập tràn hình ảnh của nàng, hắn cố gắng quên đi nàng trong lòng nhưng không cách nào làm được.
Hắn như dã thú bị thương, trong Hiên Viên phủ rít gào, mọi người đều tránh xa hắn. Hắn nhốt mình trong tẩm cung, nhưng hình ảnh của nàng vẫn không bị mờ đi. Từng chút từng chút tưởng niệm, phòng bị trong lòng hắn dần dần lơi lỏng, hắn ngồi trong tẩm cung nhớ tới bộ dạng khóc lóc của nàng trước khi rời đi…
Hải Đường vừa nghe thấy tuyên bố của hắn liền la lên vui sướng, dùng sức nhảy vào trong lòng hắn, “ Chàng tin tưởng thiếp?chướng ngại trong lòng của chàng cuối cùng cũng thông suốt?” nàng ôm hắn kích động
Những thống khổ cùng thương tổn nàng cũng không để ý, chỉ cần hắn tin tưởng nàng thương hắn, nàng liền cảm thấy mỹ mãn. Nàng thật cao hứng, trong lòng như có con diều bay toán loạn….
Hiên Viên Khiếu không đáp lại nhiệt tình của nàng, đứng tại chỗ cúi đầu nhìn nàng. Lửa trong mắt không mất đi nhưng vẻ mặt lại có chút ủ rủ. Hắn là một người không bao giờ biết đầu hàng, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay hắn cúi đầu.
“ Cho dù biết nàng vì chức tạo thuật, ta cũng quyết định, từ nay về sau nàng phải ở lại bên cạnh ta. Cho dù nụ cười của nàng, lời nói hành động của nàng đều là vì chức tạo thuật mà nói dối ta cũng không để ý, nàng dù sao cũng phải ở lại Tây Hoàng.” Vì có nàng, Hiên Viên Khiếu thà rằng có được một cái nói dối.
Có lẽ, cái mà hắn có được khả năng cũng chỉ là một loại tình yêu ảo giác. Hắn không thể mong nàng thật sự yêu thương hắn, chỉ mong giữ chặt con người nàng.
Nụ cười Hải Đường đông lại, ánh mắt hoang mang, “ Nhưng thiếp nguyện ý ở lại Tây Hoàng là vì chàng, không có quan hệ với chức tạo thuật kia.”
“ Không cần nói dối, nếu nàng muốn đem mọi chuyện thành một cuộc giao dịch, vậy thật đơn giản. Nàng ở lại bên cạnh ta đổi lại Nhạn tộc có thể học được chức tạo thuật.” Hiên Viên Khiếu bình tĩnh tuyên bố, đây là biện pháp tốt nhất mà một tháng qua hắn tìm ra được.
Hải Đường toàn thân cứng ngắc, thong thả lắc đầu, hai tay nàng buông lỏng, rời khỏi người hắn, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt hoang mang
“ Ngươi vẫn không tin ta, đúng không?” Nàng nhỏ giọng, vì điều nhận được mà đau lòng. Hắn vẫn không tin nàng, đem tình yêu của nàng thành lời nói dối, như vậy nàng ở lại bên cạnh hắn có ý nghĩa gì?
Hiên Viên Khiếu nhăn mày, tầm mắt dời đi không nhìn bộ dáng thương tâm của nàng, “việc đó cùng tin tưởng không quan hệ.” hắn hung hăng nói, không có kiên nhẫn.
Đây là biện pháp tốt, vì sao nàng lại có biểu tình như vậy? Như là hắn mới cầm dao đam vào ngực nàng, toát ra đau khổ tuyệt vọng
Hải Đường đau thương lắc lắc đầu. đôi môi run run thậm chí hé ra một chút mỉm cười. Trong lòng quá tuyệt vọng, nàng thậm chí thống khổ đến không thể chảy được nước mắt. “ Không, nếu không có tin tưởng, ta ở lại bên ngươi vốn không có ý nghĩa.” Nàng đứng dậy, đi về phía phòng ngủ, không muốn nhìn thấy hắn.
Một tiếng gào thét điên cuồng vang lên. Vai Hải Đường đột nhiên bị một sức mạnh kéo trở về, bị bắt nhìn thẳng vào ánh mắt Hiên Viên Khiếu.
“ Nàng nếu không theo ta trở về, ta sẽ diệt Nhạn tộc, giết sạch người trong tộc của nàng.” Hắn đe dọa, mắt lộ hung quang. Nghe thấy lời cự tuyệt của nàng trong nháy mắt liền mất hêt lý trí.
“ Cần gì phải như vậy? không bằng lúc này ngươi giết ta đi ” Nàng bình tĩnh nói, ngẩng đầu lên nhìn hắn, một hạt nước trong suốt theo khóe mắt rớt ra. Bộ dáng đau thương, so với gào khóc càng làm cho lòng người đau.
Ánh mắt Hiên Viên Khiếu phát lạnh, thân hình cao lớn chấn động kịch liệt. Tiếp theo hắn ngẩng đầu cất tiếng cười to, trong tiếng cười không có niềm vui chỉ ngập tràn thê lương. Trong huyệt động mỗi tiếng cười của hắn như tiếng gào khóc của mãnh thú.
“ Nàng như vậy là chán ghét ta?” cho dù chết cũng không chịu theo ta trở về?” hắn tuyệt vọng.
“ ta…” Hải Đường hé miệng muốn giải thích.
Trong không trung vài đạo thanh quang hiện lên, kiếm khí xuyên đến.
Hiên Viên Khiếu phản ứng cực nhanh, thân hình cao lớn ôm lấy Hải Đường. Tuy phản ứung nhanh chóng, nhưng vì bảo vệ Hải Đường nên tay hắn vẫn bị trúng một kiếm, máu tươi bắt đầu ứa ra ngoài.
“ A” Hải Đường hô nhỏ, trong lòng chỉ còn lại sự lo lắng. Nàng dùng hai tay đè lên miệng vết thương của hắn, ngốc tưởng thay hắn cầm máu. Nhưng máu tươi không ngừng chảy, hắn là vì bảo vệ nàng mà bị thương.
“ Hiên Viên Khiếu, nạp mạng đi.” Một trận võng kiếm cùng tiếng nói truyền đến, mỗi một chiêu đều nhắm thẳng Hiên Viên Khiếu mà tấn công. Kiếm vung lên bốn thanh ảnh mảnh khảnh đã hiện ra trước mắt.
Đây là bốn nữ tử trẻ trung, mặc bốn màu trù y, đường kiếm trong tay đều toát ra sát khí chỉ thẳng vào Hiên Viên Khiếu.
Hải Đường kinh ngạc nhìn bốn người, đột nhiên cảm thấy trong đó có một người quen mặt dường như đã gặp qua nơi nào.
Đứng đầu là một nữ tử mặc áo trắng, vẻ mặt chính nghĩa, tay run run, “Hiên Viên Khiếu, ngươi lưng đeo phụ nghiệt của bạo quân Hiên Viên Vô Cực. Bốn tỷ muội chúng ta mại phục làm nô tỳ tại phủ trạch của ngươi, hôm nay rốt cục chờ được ngươi một mình rời khỏi Tây Hoàng.”
Một bên là nữ tử mặc áo xanh, Hải Đường cũng cảm thấy quen mắt, cũng tiến lên “ Tuy rằng ngươi chưa từng có hành vi bạo ngược, nhưng thân là hoàng tử Hiên Viên, cũng đã là đáng tội chết ngàn vạn lần. Chờ sau khi giết ngươi, hung nghiệt phản thệ lại Hiên Viên Vô Cực, tỷ muội chúng ta coi như vì thiên hạ trừ hại.”
Hiên Viên Khiếu lạnh lùng không có chút dao động. Những nữ nhân này quấy rầy làm cho hắn thêm phiền chán. Vài năm trước liên tục bị đám bạo dân ám sát hắn đã cảm thấy quen, nhưng không nghĩ đến đám người này lại đi theo hắn đến đây.
“ Đòi mạng thì cút nhanh.”giọng điệu hắn lãnh khốc.
Bốn nữ nhân chấn động, nhưng vẫn cố gắng trấn định, “ đã chết đến nơi, còn muốn cứng rắn sao?”
Hiên Viên Khiếu khinh thường, đem Hải Đường đến che chở phía sau thân hình cao lớn tránh đi đường kiếm sắc bén.
Mấy người kia võ công chưa đủ để có thể uy hiếp được hắn.
Ánh kiếm giữa không trung, Hiên Viên Khiếu vung tay áo lên, song chưởng duỗi ra, không né tránh, ngược lại trực tiếp đón nhận bốn thanh kiếm kia. Hắc ti bào trong nháy mắt đã quấn lấy bốn mũi kiếm.
Các nữ nhân biến sắc, kinh hoàng muốn đoạt lại kiếm, nhưng chỉ thấy ống tay áo của Hiên Viên Khiếu lại run lên, một cường lực nhanh nhẹn đánh đến, bốn người kêu lên thảm thiết, thân hình theo bốn hướng bay ra ngoài, trong tay vẫn cầm trường kiếm.
Hiên Viên Khiếu sắc mặt lãnh khốc, thần sắc không thay đổi, cánh tay dùng một chút sức trong nháy mắt bốn thanh trường kiếm biến thành một đống sắt vụn.
Bốn nữ nhân nằm trên mặt đất, phát ra thanh âm thống khổ vì một chưởng của Hiên Viên Khiếu mà trọng thương. Bốn người hốt hoảng nhìn nhau, hoài nghi mình cách cái chết không xa.
Hắn phủi ống tay áo, mấy chục khối sắt lớn nhỏ khác nhỏ đồng loạt rơi xuống. hải Đường đã bước tới, cầm lấy cánh tay hắn xem xét.
“ Chỉ là vết thương nhỏ.” Hiên Viên Khiếu bình tĩnh trả lời, nhìn vẻ lo lắng của nàng mà chấn động trong lòng. Nếu tình yêu của nàng là giả dối, vì sao khi thấy hắn gặp nguy lại lo lắng như vậy?Vẻ mặt này. Tuyệt đối không thể là vẻ mặt do ngụy trang mà có.
“ Nói bậy, ngươi chảy rất nhiều máu.” Hải Đường lắc đầu, xé một mảnh vải thay hắn băng bó miệng vết thương.
Bởi vì nghe thấy tiếng nổ, Hải Đồng từ bên ngoài chạy đến. “ Đã xảy ra chuyện gì?” thấy huyệt động đột nhiên xuất hiện một đống người, hắn hoảng sợ – “ Ách nơi này sao lại náo nhiệt như vậy?” lại nhìn thấy Hải Đường đang lo lắng giúp Hiên Viên Khiếu băng bó vết thương, hắn thở nhẹ một hơi.
Người này rút cục cũng tới đón Hải Đường, hắn nếu không đến thì không biết Hải Đường còn bị mây đen bao phủ bao lâu. Người trong Nhạn tộc đều phát hiện Hải Đường không vui vẻ, trong cuộc họp vài ngày trước đó có người thậm chí còn đề nghị muốn đi Tây Hoàng đem Hiên Viên Khiếu bắt trở về.
Đề nghị này thật không biết lượng sức, nhanh chóng bị gạt bỏ. Bất quá, xem ra không cần đến Tây Hoàng trói người, nam nhân này thật sự đã vội vàng chạy đến tìm Hải Đường.
Hải Đồng nhìn bốn người trên mặt đất, đột nhiên hiện lên một tia vui sướng trên lông mày.
“ A, bốn vị tỷ tỷ, các tỷ sao lại đến đây? Là không chịu nổi tĩnh mịch, cho nên chạy tới tìm ta sao?” hắn cao hứng đi lên, giúp từng người đứng lên. “ Đông Mai tỷ, ta biết tỷ không thể xa ta được.” Hắn đắc ý nhìn nữ tử áo trắng nói.
Hải Đường lúc này mới nhớ đến, cô gái áo xanh kia là nha hoàn cùng Hải Đồng u hoan trong bụi cỏ. Bất quá, nghe miệng Hải Đồng cũng biết cả bốn nữ nhân kia đều cùng có một chân với Hải Đồng.
Thì ra không chỉ có Xuân Lan, Hạ Hà, Thu Quế mà ngay cả Đông Mai, Hải Đồng cũng không tha, đem bốn tỷ muội người ta hoàn toàn ăn sạch sẽ.
“ Sử tỷ, chẳng lẽ ngay cả tỷ cũng….” Ba người đồng thanh kinh hô, kinh ngạc nhìn Đông Mai. Bốn tỷ muội không ai thoát khỏi thiếu niên tuấn mỹ này nhúng chàm, ngay cả sư tỷ lạnh lùng kia cũng bị Hải Đồng dễ dàng ăn sạch.
Đông Mai sắc mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận, không trả lời Hải Đồng, ngược lại nhìn về phía Hiên Viên Khiếu, “ Hiên Viên Khiếu, tỷ muội chúng ta võ công không bằng ngươi không còn gì để nói. Nhưng lần này dám ra tay, chúng ta đã chuẩn bị đối mặt với cái chết. nhưng ngươi cho dù thắng được bọn ta cũng khó thoát được cái chết.” Nàng kiên định nói.
Hiên Viên Khiếu tầm mắt trầm xuống, “ Ngươi đã làm gì?” thanh âm của hắn cực lạnh, tràn ngập sát khí. Hắn rất ít giết người, nhưng nếu có ai đe dọa đến an nguy của Hải Đường hắn sẽ không do dự mà xuống tay.
Khí thế bức người làm Đông Mai run run, nàng miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, “ Trên sông Phục Hi chúng ta đã chôn thuốc nổ, đợi sau khi nổ nước sông sẽ tăng vọt xâm nhập tới nơi này, ngươi và ta đều sẽ trở thành vong hồn nơi đáy nước.”
Hải Đồng vừa nghe xong sắc mặt đại biến, vội vàng lấy dây thừng trói bốn nữ nhân lại một chỗ.
“ Đùa giỡn cái gì? đừng nhiều lời vô ích, chạy mới quan trọng a.” Hắn kéo 4 nữ nhân, luống cuống tay chân liền chạy ra bên ngoài. Ở lúc nguy hiểm này cũng không quên cứu ra hậu cung của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!