Tay Níu Chặt Tay 2: Hồi Ức Khó Phai
Chương 17: Có cậu, có các bạn
Sau màn giới thiệu Di Tâm với bạn xong, sáu người quyết định làm một chuyến đến trấn Đài Anh nằm ở phía Đông Lục Bắc, là một trấn nhỏ ven biển, sớm đã được khai thác thành khu du lịch biển với phong cách dân dã, phong cảnh rất đẹp nhưng lại không thu hút được du khách từ tỉnh thành khác, nguyên nhân địa hình rất không thuận lợi.
Tới nơi đã là bốn giờ chiều, bọn họ tìm được một khách sạn gần biển nhất, mướn ba phòng để nghỉ ngơi, Hạnh Tâm và An Khuê một phòng, Di Thiên và Di Tâm một phòng, còn lại Lục Hy và Vũ Triết một phòng.
Sau khi thu dọn xong, bọn họ xuống tầng một của khách sạn là nhà hàng để ăn cơm, gọi món xong, hai tay của Lục Hy chà chà rồi lại thổi thổi, lại chà, hai hàm răng đã bắt đầu đánh nhau cặp cặp. Tình hình của Vũ Triết cũng không khá hơn, hai vành tai đỏ ửng lên, đôi môi cứ mấp máy, đút hai bàn tay vào túi áo khoác, chóp mũi lạnh ngắt khiến hơi thở như bị đóng băng, phải thở bằng miệng, có làn khói trắng nhạt phả ra. An Khuê may là được Hạnh Tâm nhắc mặc thêm nhiều áo nên có chút co ro.
Di Tâm nhìn ngang nhìn dọc ba người bọn họ, buộc miệng hỏi “Anh chị làm sao vậy?!”
Di Thiên chỉ khoác vỏn vẹn một chiếc áo màu nâu bên ngoài, thần sắc rất tốt, liếc nhìn ba người kia rồi cất giọng nhẹ như không “Các cậu có làm quá không?”
Lục Hy vừa run rẩy vừa nói “Cái nơi quỷ quái này sao lại lạnh như vậy? Các cậu đưa bọn tôi đến đây còn chơi đùa kiểu gì?”
“Các cậu ráng chịu đi, trấn Đài Anh về đêm mới lạnh như vậy, ngày mai sẽ thoải mái thôi, trấn sẽ tổ chức thi văn nghệ, phần thưởng là chiếc đàn piano mini làm bằng gỗ, được khắc tên của người hoặc nhóm thắng cuộc lên trên cây đàn đó, tôi muốn chúng ta tham gia” Hạnh Tâm vừa ăn vừa nói.
“Hèn gì cậu lại đề xuất đến đây”
“Cậu có đùa không? Bọn tôi làm sao tham gia được, ở đây ngoài cậu và Di Thiên, bọn tôi thì làm được gì?” Vũ Triết hắng giọng.
“Vũ Triết, đàn Oocgan, Lục Hy, đàn Guitar, Di Thiên, đàn Piano, Di Tâm, đàn Cello” Hạnh Tâm nhìn từng người nêu từng loại đàn người đó sẽ dùng và thông thạo, cô nhoẻn miệng cười “thế nào? Chúng ta một đội năm người chơi nhạc cụ, trong đó song ca một nam một nữ, An Khuê ngồi vẽ trong lúc chúng ta biểu diễn, sáng kiến không?”
Năm người nghe Hạnh Tâm nói đều đưa mắt nhìn nhau, Di Tâm là người đầu tiên lên tiếng “Chị nghĩ, chúng ta sẽ lập một ban nhạc, cả nhóm mỗi người một loại đàn, trong tiếng đàn du dương ấy, chị và Đại Di sẽ song ca một bài lãng mạn nào đó, trong lúc biểu diễn, cả hai đưa mắt nhìn nhau đầy hữu tình, Khuê tỷ sẽ vẽ kịp khoảnh khắc ấy chỉ trong ba đến bốn phút ngắn ngủi, chị muốn đột phá đội hình sân khấu ư? Thực tế đi!”
Lời vừa nói xong, cả đám đều cười phá lên làm Hạnh Tâm cắn môi “Ai bảo em là như thế?”
Vũ Triết bị chọc cười đến quên cái lạnh, phấn khích nói Di Tâm là “Di Tâm đích thị là bản sao của Di Thiên”
“Tại sao Di Tâm lại không phải là em của cậu chứ Di Thiên?” Lục Hy cười bồi thêm.
Di Thiên nhướng mày, nhếch môi nói “Tiểu Di nói đúng sự thật thôi”
Hôm sau, trong cái se se lạnh vào mùa đông của Lục Bắc, ánh mặt trời dịu nhẹ rải những tia nắng vàng lấp lánh xuống, làm cho trấn Đài Anh thực ấm áp.
Di Thiên mặc áo phông trắng, quần short màu xanh da trời, ngồi trên bãi cát, tia nắng lấp ló xuyên qua tán lá dừa, chiếu lên mái tóc và làn da của cậu, gió nhè nhẹ thổi sượt qua tóc, ánh mắt nhìn xa xăm vô định ngoài biển, như ảo như thực, bất cứ lúc nào cũng có thể lôi cuốn người ta chìm vào mộng ảo có cậu.
Vũ Triết chỉ về chỗ của Di Thiên, nháy mắt với Lục Hy, sau đó hai người chạy tới nhấc bổng Di Thiên lên cao, chạy ra ngoài biển, vung tay ném Di Thiên xuống, mặt biển văng tung tóe bọt nước lên mặt mọi người. Di Tâm và Hạnh Tâm hốt hoảng nhìn nhau, trẻ con quanh đó ngồi trong phao nổi lềnh bềnh trên mặt nước, vài cặp tình nhân ở xa xa nghịch nước, nhưng mãi vẫn không thấy Di Thiên ngoi lên.
Sắc mặt của Vũ Triết bắt đầu khó coi, quay qua Hạnh Tâm “Không phải cậu ấy biết bơi sao?”
“Cậu ấy chỉ biết cơ bản thôi, bơi xa ra biển, tôi e là sẽ không còn mạng để về” Hạnh Tâm vừa dứt lời liền nhảy vào trong biển nước mênh mông để kiếm Di Thiên. Một lát sau liền bị ai đó túm lấy cổ chân của mình lôi xuống chìm nghỉm, khuôn mặt dọa người của Di Thiên dưới nước hiện ra làm Hạnh Tâm giật thót tim như mấy cảnh ma nước nhát người trong phim. Cả hai ngoi lên khỏi mặt nước là đã xa tít khỏi ranh giới an toàn được đặt sẵn rồi, cả hai đạp chân để đứng nước, Hạnh Tâm lo lắng hỏi “Cậu không sao chứ?”
“Cậu chuyên hỏi thừa đấy, Hạnh Tâm”
“Cậu bơi giỏi vậy từ khi nào?”
“Cái gì tôi biết thì cậu cũng biết, vậy tại sao cái gì cậu biết, tôi lại không biết được chứ?” Di Thiên hờ hững đáp.
Hạnh Tâm ngây người ra. Tiếng hò reo của bọn Vũ Triết trên bờ làm Hạnh Tâm và Di Thiên nhanh chóng bơi vào.
An Khuê nở ra nụ cười xinh như đóa hoa mê hoặc lòng người, đến cả Di Tâm cũng bị động lòng, tim cậu đập như trống đánh, An Khuê nói “Chúng ta chơi bóng chuyền đi”
Đúng môn mình thích đây rồi! Di Thiên là người đồng ý trước tiên “Được! Hạnh Tâm không biết chơi bóng chuyền, tôi tình nguyện cùng đội với cậu ấy”
Lời này quả thật có lực sát thương cực lớn đối với trái tim của Hạnh Tâm, tưởng mình nghe lộn, cô đứng trân người nhìn bọn họ.
Di Tâm nhìn An Khuê như mất hồn “Em đồng ý, em chọn Khuê tỷ về đội mình”
Không cầm cự được lâu, đội của An Khuê và Di Tâm đã bị Di Thiên tiêu diệt trước. Vũ Triết và Lục Hy hăng hái khởi động để làm nóng người, nhiệt huyết sôi trào, ra kế hoạch với nhau “Tập trung tấn công Hạnh Tâm”
Đúng như kế hoạch, hai tên kia toàn đánh bóng về phía Hạnh Tâm, cơ hồ là cô không thể kháng cự, cổ tay đỏ ửng, cảm giác nóng rát lan tỏa, Hạnh Tâm không phục, nói “Các cậu thật đê tiện, hạ lưu, tại sao cứ nhắm vào tôi thôi vậy?”
Biết được kế hoạch tác chiến của hai tên gian xảo kia, khi Lục Hy đánh mạnh bóng sang, lúc quả bóng bay gần đến người Hạnh Tâm, Di Thiên kéo tay cô lại, nhảy lên, vươn tay, đánh bóng qua đối diện, trúng mục tiêu, đập vào đầu Lục Hy thật mạnh, khiến cậu ngã nhào xuống cát.
Cứ như vậy mà Vũ Triết và Lục Hy luân phiên bị bóng đập vào người, căn bản là Di Thiên không phải đang chơi cùng, người ngoài nhìn vào, chắc chắn bảo có tư thù, là đang đánh người, Lục Hy đưa mắt dò xét hành động của Di Thiên, hỏi dò “Cậu là đang cố ý mưu sát bọn tôi phải không?!”
Di Thiên cầm bóng, bước tới khoác tay lên vai Lục Hy, nhếch môi nở nụ cười ma mị, thì thầm “Quăng tôi xuống biển, được xét vào tội cố ý hay vô tình mưu sát nhỉ?”
“Hay lắm Di Thiên, tiếp tục, tiếp tục đi” Hạnh Tâm đứng vỗ tay, la vọng về phía Di Thiên.
“Chơi tiếp!!!” Lục Hy lớn giọng, chạy về đội hình của mình.
Hạnh Tâm đứng sau lưng Di Thiên, khoảng cách rất gần, rất gần, nhìn cậu chơi bóng ở bãi biển, mà trước đây chưa từng được gần cậu như thế, thật sự rất thích, hình ảnh sống động ấy thản nhiên mà khắc sâu vào ký ức. Những ngày có An Khuê, Vũ Triết, Lục Hy thật sự rất tốt, đã giúp cho khoảng cách giữa cô và Di Thiên được gần hơn.
“Tôi vào tiếp” Hạnh Tâm bước vào trong đội hình của mình.
Di Thiên quay sang Hạnh Tâm “Cậu đừng có mà gây rối đấy” lại nhìn về đội đối diện “Các cậu thử chơi xấu nữa đi, lần này còn khó coi hơn đấy”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!