Tay Níu Chặt Tay 2: Hồi Ức Khó Phai - Chương 25: Thích cậu nên đã đứt dây thần kinh xấu hổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Tay Níu Chặt Tay 2: Hồi Ức Khó Phai


Chương 25: Thích cậu nên đã đứt dây thần kinh xấu hổ


Căn nhà nhỏ có một gác bên trên, đối với sinh viên tự lập không dựa dẫm tài chính của gia đình, coi như là khá ổn. Sau khi giúp Hạnh Tâm chuyển đồ tới, An Khuê và Vũ Triết lau dọn nhà, Hạnh Tâm sắp xếp đồ lên kệ, Di Thiên treo một số đồ để trang trí.

Lau dọn xong, An Khuê chống cằm quan sát Di Thiên một lúc, quay sang vỗ vỗ vai Vũ Triết “Cậu nói xem, từ khi nào mà Di Thiên còn biết đến những việc như thế?”

Vũ Triết sờ sờ cằm “Chuông gió treo trước cửa, hoa đá để trên bàn, hoa bất tử treo ở bệ cửa sổ, cậu ta từ khi nào lại dịu dàng chu đáo như vậy?”

An Khuê gật gù “Cậu có để ý, từ khi nào cậu ta lại thân thiết với Hạnh Tâm không?”

“Thân thiết? Tôi không thấy vậy”

An Khuê lắc nhẹ đầu “Ta nói, cậu thật không có cảm quan”

Di Thiên quay lại nhìn hai người bọn họ “Các cậu đừng tưởng tôi không nghe thấy nha”

Vũ Triết gãi gãi đầu cười hề hề, An Khuê khoanh tay bước lên phía trước vài bước “Tôi có một điều thắc mắc. Tại sao tai cậu lại thính như vậy? Bọn tôi thì thào với nhau mà cậu cũng nghe được, trước nay vẫn luôn thắc mắc”

Hạnh Tâm quay lại nhìn đám người này, cười nhẹ “Cậu ấy rất thính đấy, ngay cả những lúc đeo tai nghe để nghe nhạc, các cậu nói xấu gì, cậu ấy đều nghe thấy cả”

Vũ Triết tiến lại gần Di Thiên, định đưa tay lên sờ vào tai của Di Thiên liền bị ánh mắt của cậu thiêu đốt ý định của cậu ta. Vũ Triết cười hề hề buông tay xuống “Tôi chỉ muốn xem tai cậu có kết cấu nào khác hay không thôi ấy mà”

Dọn dẹp nhà xong, tất cả kéo nhau đi ăn rồi về lại ký túc xá. Di Thiên đưa Hạnh Tâm về bằng xe của Vũ Triết. Hạnh Tâm ngồi ở ghế phụ nhìn chòng chọc Di Thiên.

“Đừng tưởng nhìn như vậy là sẽ có chuyện gì xảy ra”

“Tại sao lại đưa tôi về? Không giống Thế Di Thiên chút nào”

“Tôi đổi tên rồi à?”

“Tôi biết là cậu hiểu rõ ý tôi”

Không phản bác lại, Di Thiên vẫn tập trung lái xe, Hạnh Tâm vẫn không có ý định rời mắt. Chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà nhỏ của Hạnh Tâm, Di Thiên có lòng tốt nhắc nhở “Tới nhà rồi”

Hạnh Tâm chớp chớp mắt “Cậu không vào chút à?”

Di Thiên quay sang nhìn Hạnh Tâm, cậu nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc, một lát thì giãn các cơ mặt ra, gật đầu “Vào”

Vừa đóng cửa lại, Di Thiên ép sát Hạnh Tâm vào tường, hai tay giữ chặt tay Hạnh Tâm dán lên tường, cô cảm nhận được hơi thở mát lạnh cùng mùi thơm thoang thoảng của dầu gội đầu từ tóc cậu, mặt đỏ lên. Hai gương mặt dán vào nhau, Di Thiên thì thào “Đề Hạnh Tâm, có phải là cậu rất muốn tôi sẽ xảy ra chuyện gì đó với cậu?”

“….”

“Cậu vẫn còn ngu ngốc nghe theo lời của mẹ cậu?”

“….”

“Cậu thật sự không thấy ngượng sao? Hay là đứt dây thần kinh xấu hổ rồi?”

Hạnh Tâm ngượng ngùng trả lời “Đúng vậy, tôi vì thích cậu nên cả dây thần kinh xấu hổ cũng đứt luôn rồi”

Khoảng cách gần như hiện tại, lại ở trong một không gian riêng tư, nghe những lời thừa nhận này, tim của Di Thiên đập thình thịch, tưởng chừng như có thể nghe thấy tiếng tim đập và hơi thở rất rõ. Ánh mắt chạm nhau, bàn tay nắm chặt cổ tay cũng đã nới lỏng hơn.

“Di Thiên, tôi thích cậu, nhiều hơn cả thích nữa!”

Hạnh Tâm nhón chân lên, áp đôi môi nóng hổi của mình lên đôi môi lạnh của Di Thiên, nhất thời không biết phải làm sao, cũng không muốn tách rời, Di Thiên nhè nhẹ buông tay ra, vòng qua eo của Hạnh Tâm, cảm nhận hương vị ngọt ngào lan tỏa, cả hai như hòa chung một nhịp đập của con tim, hòa chung cảm xúc rung động thật mãnh liệt của nụ hôn đầu.

“Di Thiên, tôi thích cậu, rất thích cậu, cậu có thích tôi chút nào không?”

Di Thiên nhìn thẳng vào mắt Hạnh Tâm, ôn nhu nói “Tôi xin lỗi” Hạnh Tâm thoáng thất vọng, Di Thiên lại nói tiếp “Tôi đã nhận ra tình cảm của mình thật chậm” dứt lời, Di Thiên hôn lên môi cô thật sâu, dù đối với Hạnh Tâm, câu trả lời này có chút không thỏa lòng nhưng hành động của cậu đã chứng tỏ được là cậu cũng thích cô.

Đón nhận tình cảm đến bất ngờ của Di Thiên, Hạnh Tâm rất hạnh phúc, tâm trí mỗi ngày như bay bỗng trên mây. Dần dà, tình cảm lớn lên nhiều, nhưng Di Thiên chưa bao giờ nói ra lời yêu thích đối với Hạnh Tâm, bề ngoài vẫn là thái độ thờ ơ lạnh nhạt như bình thường khiến cho Hạnh Tâm hoài nghi cậu ấy không yêu mình, người biết mối quan hệ yêu nhau của hai người chắc chỉ có Vũ Triết và An Khuê. Nhưng sự quan tâm của Di Thiên dành cho Hạnh Tâm trong ấm ngoài lạnh, làm sao có thể nhìn thấy, Hạnh Tâm ngốc nghếch đến độ vẫn không thể cảm nhận được.

Bước qua năm đại học thứ ba, bọn họ có kế hoạch cho năm cuối này nên đã dạy cho An Khuê chơi Guitar.

Bên ngoài trời đang mưa phùn, trong CLB Thanh nhạc hiện giờ chỉ có nhóm người của Hạnh Tâm và một số thành viên khác của CLB. Nghe thấy một số người đó trò chuyện, có nhắc đến Nghiên cứu viên từ Úc trở về, sẽ đảm nhận một số lớp của sinh viên năm cuối khoa nghệ thuật trình diễn.

Đột nhiên tim Hạnh Tâm đập mạnh, phập phồng nhìn nét mặt của Di Thiên. Cô là đang lo sợ, sợ rằng sẽ xảy ra sự trùng hợp, người trước đây mà Di Thiên yêu sẽ là người bọn họ đang nhắc đến. Nhưng cô không tài nào đoán ra được tâm trạng của Di Thiên, yêu nhau lâu như vậy, cô vẫn không thể nào hiểu rõ nội tâm của cậu, cô ghét bản thân mình quá tệ, và ghét cả Di Thiên.

Nhận thấy có ánh mắt của ai đó đang nhìn mình, Di Thiên nâng mí mắt lên, là Hạnh Tâm đang nhìn, cậu xoa đầu Hạnh Tâm, lên tiếng hỏi. Giọng nói rất ấm và trầm.

“Cậu nhìn gì đấy?”

Hạnh Tâm cười cười rồi tảng lờ đi “Không có gì”

Di Thiên đặt tay lên đầu đưa mặt Hạnh Tâm đối diện với mình, bộ mặt vừa nghiêm nghị vừa tinh nghịch, cậu nói “Có chuyện gì?”

Hạnh Tâm rất ghét điều này ở Di Thiên, cậu rất hiểu cô đang nghĩ gì, đang muốn gì, đang có tâm sự gì, còn cô, cô lại hoàn toàn không thể bước vào thế giới nội tâm của cậu. Hạnh Tâm bặm môi, trầm mặt lí nhí “Di Thiên, cậu sẽ không rời bỏ tôi chứ?”

Di Thiên búng tay vào trán của Hạnh Tâm một cái thật mạnh rồi xoa xoa đầu cô “Có phải dạo này đọc truyện lại rồi không? Tôi đã bảo không được đọc nữa rồi mà?”

“Không có”

Di Thiên nhìn dáng vẻ mặt ủ mày nheo của Hạnh Tâm mà trả lời “Sẽ không”

Đôi mắt sáng rỡ như con nít được cho kẹo, Hạnh Tâm vui mừng “Thật không?”

Di Thiên gật đầu “Thật”

Vũ Triết gõ gõ lên chiếc đàn Guitar “Này này, hai người có đóng phim thì xin mời lại đằng kia, mở cửa, bước ra ngoài, có biết chưa?”

An Khuê nghiêng đầu nhìn Vũ Triết bằng ánh mắt nghi ngại “Cậu là đang ganh tỵ hay phẫn nộ điều gì?”

“Ai lại hẹp hòi như vậy chứ?”

“Vậy thì đừng để ý đến chuyện bọn họ vui vẻ”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN