Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc
Chương 15: Đột phá, bắn chết Kỷ Linh
<!—->Kỷ Linh hoành đao lập mã, cả người tỏa ra một khí thể
dũng mãnh không sợ chết. (Hoành đao lập mã theo định nghĩa của
baike.baidu.com: ý chỉ tay cầm vũ khí, phóng ngựa rong ruổi, tác chiến
trên sang trường)
Khuôn mặt ngăm đen của Chu Thương lạnh lùng cười một tiếng, miệng mở to
để lộ một hàm răng trắng toát, tay phải hắn vung Kim Bối Đại Đao, đặt
ngang trước ngực, một khí thể sừng sững như núi toát ra từ người Chu
Thương, nhìn Kỷ Linh, đôi mắt Chu Thương sáng lên, dâng trào chiến ý vô
tận.
Bùi Nguyên Thiệu vừa nhấc Lang Nha Bổng lên, tức khắc cả người một con
sói đơn độc hung ác vô cùng, nhìn chằm chằm vào Kỷ Linh, dường như chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng muốn xé xác Kỷ Linh thành nhiều mảnh nhỏ.
Vương Xán thấy ba người giằng co, đầu lưỡi liếm liếm lấy đôi môi khô khốc.
Con mẹ nó, ba tên khốn này cũng không vừa đâu, lão tử tránh đi là tốt
nhất, Vương Xán khẽ cất bước, thoái lui khỏi cuộc chiến, đứng xa ngoài
hai muoi mét.
Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay Kỷ Linh đặc biệt không gì sánh được,
mũi đao chia làm ba, tạo thành hình chữ Sơn (山), hình dạng của mũi đao
giữa hơi cao lên giống như kiếm, còn hai lưỡi hai bên thấp xuống, hai
mặt được mài vô cùng sắc bén, phía sau chuôi đao có bịt sắt hình ba
cạnh, thân đao dài tám xích bảy thốn (1 xích = 1/3 mét = 10 thốn), tức
dài khoảng hơn hai mét. Nếu như Kỷ Linh dùng toàn lực khua đao, thì xung quanh Kỷ Linh năm mét đều nằm trong phạm vi công kích của hắn, lại thêm Bùi Nguyên Thiệu sử dụng Lang Nha Bổng, Chu Thương sử dụng Kim Bối Đại
Đao, đại chiến ba người, Vương Xán nhất định phải đứng ở đằng xa, nếu
không sẽ ảnh hưởng đến Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu, còn phải chịu uy
hiếp từ Kỷ Linh.
“Giết ~~”
Kỷ Linh giậm mạnh chân phải tiến về phía trước, cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, vung chiến đao lên xông vào đấu với Chu Thương.
Hai người Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu nhìn nhau, hiểu ý nhau gật gật
đầu, đồng thời vung vũ khí trong tay xông tới chỗ Kỷ Linh. Chu Thương
một thanh Kim Bối Đại Đao, bổ ra ngang trời, lưỡi đao xẹt qua không
trung kéo theo âm thanh chói tai, Bùi Nguyên Thiệu nhấc Lang Nha Bổng
lên, một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, nhằm vào Kỷ Linh.
“Keng ~ Keng ~~ Keng ~~~”
Kỷ Linh là người tài cao nên gan cũng lớn, Tam Tiêm Lương Nhận Đao trong tay đầu tiên là một đao đâm trúng Kim Bối Đại Đao của Chu Thương, sau
đó sau đó dùng sức gạt Đại Đao sang một bên, Kim Bối Đại Đao của Chu
Thương ngay tức khắc mất đi sự chính xác, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao không
ngừng lại, lập tức đánh tới Lang Nha Bổng của Bùi Nguyên Thiệu, mũi đao
của Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao gạt phăng Lang Nha Bổng, chớp mắt thay đổi
thế đánh của Lang Nha Bổng, một tiếng gào rít, Lang Nha Bổng từ bên cạnh Kỷ Linh xẹt qua, thiếu chút nữa đã đập trúng Kỷ Linh.
Chu Thương hừ một tiếng, Kim Bối Đại Đao đặt phía trước mặt, nháy mắt
lại vung trở về, Kim Bối Đại Đao xoay thành một vòng tròn, lưỡi đao nhắm vào Kỷ Linh, một ánh đao lóe lên, đâm thẳng vào ngực của Kỷ Linh.
“Hừ, một đám vô sỉ không ai bằng, bổn tướng sẽ giết các ngươi như giết gà mổ trâu!”
Kỷ Linh thở khì khì, ánh mắt lộ ra một sát khí vô tận.
Hắn cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay phóng tới, như giao long quá
hải, như độc xà thổ tín (rắn độc lè lưỡi), hào quang lạnh như băng phát
ra từ Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, hai người Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu
luân phiên chiến đấu, không ngừng giao thủ với Kỷ Linh.
Vương Xán đứng ở đằng xa, ánh mắt lóe sáng.
Một lát sau, lúc Vương Xán thấy thế cục hai bên đã trở nên giằng co,
không gấp gáp rút một mũi tên đen nhánh từ sau lưng đặt lên dây cung,
nhắm vào Kỷ Linh. Trong khoảnh khắc đó, khí thế của Vương Xán chớp mắt
biến đổi, giống như chim diều hâu nấp trong bóng tối, bất cứ lúc nào
cũng ra tay bắt mồi, mũi tên hắn chĩa vào Kỷ Linh, híp mắt lại, chờ đợi
cơ hội tốt nhất.
“Vút ~~~”
Dây cung rung lên, Vương Xán nắm bắt khoảnh khắc mà Chu Thương, Bùi
Nguyên Thiệu đứng một bên, còn Kỷ Linh thì đứng ở một bên khác, quyết
đoán mà buông mũi tên ra, mũi tên xé gió, nhắm thẳng vào ngực của Kỷ
Linh mà đi.
Kỷ Linh đang định bổ Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay về phía Bùi
Nguyên Thiệu, trong lòng đột nhiên có một cảm giác nguy hiểm, hắn vừa
quay đầu lại chỉ thấy một mũi tên đen nhánh bay tới, hắn nhướng mày, bọn sơn tặc bỉ ổi này, lại dám bắn lén, trong mắt Kỷ Linh hiện lên một tia
lãnh sắc, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay vẽ thành hình bán nguyệt,
một tia sáng lóe lên, chiến đao chém trúng mũi tên đang bay tới làm hai
mảnh.
Kỷ Linh chém gãy mũi tên, sắc mặt liền biến đổi.
Thân mũi tên bị chém gãy làm đôi, mà đầu mũi tên vẫn tiếp tục bay tới,
tuy rằng vị trí hơi lệch một chút, nhưng sau khi mũi tên đầy uy lực cắm
vào người Kỷ Linh, vẫn có thể làm trọng thương Kỷ Linh.
Kỷ Linh lùi về sau một bước, chiến đao lại chém tới một lần nữa, đánh bay mũi tên.
Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu đều là cao thủ chinh chiến sa trường, rất
chuẩn xác trong việc nắm bắt cơ hội, mắt thấy Kỷ Linh bị mũi tên của
Vương Xán làm phân tâm, liền lần lượt xuất thủ, Kim Bối Đại Đao chầm
chậm rút ra, thế đao tuy từ tốn, nhưng chiến đao lại tỏa ra một chiến ý
lạnh lẽo. Bên trái Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu mặt đen đang cười hắc
hắc, Lang Nha Bổng mang theo khí thế như núi Thái Sơn, đập vào đỉnh đầu
của Kỷ Linh như Thái Sơn áp đỉnh.
“Đê tiện ~~”
Kỷ Linh thầm mắng một tiếng, vừa tránh được mũi tên bắn lén, lại gặp Chu Thương đâm Kim Bối Đại Đao đến trước ngực, đồng thời bị sức mạnh của
Lang Nha Bổng áp chế, hắn thần sắc ngưng trọng, thân thể nghiêng ra sau, lùi về một bước, nhất thời tránh được Lang Nha Bổng của Bùi Nguyên
Thiệu. Tuy hắn đã lùi về phía sau tránh được Kim Bối Đại Dao, nhưng Chu
Thương lại không buông tha cho hắn, cong người lao lên, đâm Kim Bối Đại
Đao về phía trước.
Bùi Nguyên Thiệu cũng dùng Lang Nha Bổng đánh về phía Kỷ Linh.
Trọng tâm cơ thể của Kỷ Linh không cân bằng, bất đắc dĩ, đành phải tiếp
tục thoái lui, đồng thời còn tránh được một chiêu Lang Nha Bổng của Bùi
Nguyên Thiệu.
“Khà khà!”
Kim Bối Đại Đao đánh nát áo giáp trên người Kỷ Linh, xé rách quần áo Kỷ
Linh đang mặc, trên vai trái của Kỷ Linh lưu lại một vệt máu.
Thân thể của Kỷ Linh vừa dừng lại, đối diện với sự liên thủ của hai
người Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu, cho dù thành công tránh được Lang
Nha Bổng của Bùi Nguyên Thiệu, lại bị Kim Bối Đại Đao chém trúng, may là hắn phản ứng cực nhanh, vẻn vẹn chỉ là một đao chém sượt qua, không tạo nên thương tổn quá lớn.
“Tiểu nhân hèn hạ, lão tử không giết các ngươi, thề không làm người!”
Kỷ Linh đã phẫn nộ rồi, trong mắt phun ra lửa giận hừng hực, hắn hoàn
toàn phẫn nộ, bị ba tên sơn tặc bỉ ổi vô sỉ chọc giận, cầm Tam Tiêm
Lưỡng Nhận Đao trong tay lên bổ thẳng vào Chu Thương, đao quang lóe lên, chỉ nghe tưng tiếng gào rít từ Kỷ Linh, nhất là Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao chém ra từng đợt, âm thanh sắc bén, càng thêm mãnh liệt.
Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu thần sắc ngưng trọng, ánh mắt lộ vẻ kiêng kỵ.
Vương Xán đứng ở đằng xa cũng cảm thấy một áp lực, hắn trở nên nghiêm
túc, tinh, khi, thần của cả cơ thể tụ lại, giương cung bắn một mũi tên,
dây cung phát ra âm thanh oong oong, mũi tên xé gió bay đi, thẳng đến
trước mặt Kỷ Linh.
“Tặc tử, đê tiện ~~”
Sau khi mũi tên bắn ra, tiếng hét của Kỷ Linh vang vọng khắp núi rừng.
Đồng thời Kỷ Linh lại càng thêm hung mãnh, khua đao liều mạng, căn bản
không quan tâm an toàn của bản thân nữa, lập tức Chu Thương và Bùi
Nguyên Thiệu lâm vào khốn cảnh.
Vương Xán không quan tâm, lúc này hắn đã đắm chìm trong thế giới của
cung tiễn, đồng thời trong đầu hiện lên nhóm hình vẽ thứ nhất trong Chân Võ Mật Tịch, động tác của chín hình nhân trong tranh vẽ từng cái từng
cái hiện lại trong trí nhớ của hắn, trong nháy mắt tạo thành một chuỗi
hành động tuần hoàn. Hắn luyện tập nhóm tranh vẽ thứ nhất đã được một
khoảng thời gian, hiện tại động tác của chín hình nhân trong đầu hắn hợp lại làm một, hắn ngửa mặt lên
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!